Chương 56 Công thành chiến
Hai con người ấy đứng tại nơi đó bàn tay đan vào nhau dường như đã không còn cảm nhận được vạn vật xung quanh nữa. Cho đến khi chiếc chuông nhỏ của hắn khẽ ngân lên một tiếng cũng là khi mà ánh thái dương đã treo cao lên tận những tầng trời họ mới dường như bừng tỉnh. Từ Trường Sinh tiễn Tịch Thủy lên đường quay về tông môn của nàng, đôi mắt ấy khẽ lóe lên một luồng kim quang có chút cuồng nhiệt ấm áp cuối cùng rồi dần trôi vào trong tĩnh mịt yên lặng, sâu trong đó chỉ còn lại c·ái c·hết sự g·iết chóc và máu thịt là tồn tại.
Thiếu niên khẽ nheo mày, đằng sau lưng hắn lập tức có bóng người khẽ xuất hiện từ trong bóng tối thông báo sự tình, khã năng ẩn thân của người này cực kì mạnh mẽ nếu như không phải hắn vừa mới đột phá cảnh giới tiến vào bát cảnh tông sư thì cơ bản là không cách nào phát giác ra được.
Thở phào ra một hơi nhẹ nhõm cũng may mắn rằng đây là người của mình, bằng không chỉ cần kẻ kia ra tay hắn sẽ liền c·hết mà không biết tại sao mình lại c·hết. Đây còn không phải chính là tổ thức ám bộ với khả năng thu thập tin tức độc bá thiên hạ của vương gia thì còn là ai nữa.
- Từ tướng quân, đã chuẩn bị đầy đủ. Lần này chỉ chờ tướng quân tiên phong lên đường mà thôi.
- Được rồi, người quay về thông báo với vương gia ta đã sẵn sàng!!
Từ Trường Sinh lập tức quay đầu hướng thẳng về phía của lều trại của mình, khi về đến nơi phát hiện mọi thứ trong gian phòng đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả bộ chiến giáp của hắn cũng được cô lau chùi một rất cẩn thận đang sáng loáng lên ánh kim dưới nền ánh thái dương giống như trợ uy cho chính hắn.
Thiếu niên cũng không nghĩ nhiều đến nữa, lập tức mặc vào giáp trụ tay cầm theo bảo đao vừa bước chân ra bên ngoài dưới ánh thái dương chói mắt của ngày mới, đại quân gần một vạn người đều đã tập hợp đầy đủ ở bên dưới. Còn có một toán quân khác đã được điều động đi trước để dò đường cũng như đảm bảo công việc vận chuyển v·ũ k·hí để chuẩn bị công thành không bị ngắt quẳng.
Từ Trường Sinh nhìn xuống ba quân tướng sĩ đang đứng ở bên đưới, đây chính là quân số tổng lực có thể huy động được ở thời điểm hiện tại đã chuẩn bị sẵn sàng để lên chiến trường chiến đấu. Khí thế hừng hực, mặt mũi ai nấy đều hiện rõ dáng vẻ quyết tâm, nhất là những vị tướng lãnh đạo mang đến cho con người ta cảm giác không giận mà có uy.
Từ Trường Sinh đứng tại nơi cao nhất nhìn xuống bên dưới, chiến dịch lần này chính là do hắn đứng đầu dẫn đánh, cũng đã quyết một trận tử chiến để c·ướp thành. Có thể triển khai được chiến dịch này cũng đều là nhờ vào mấy ngày hôm nay có sự xuất hiện của Tịch Thủy tiên tử cùng cái thảm bay thần kì của cô. Nhờ có thể phi hành trên bầu trời mà đã hỗ trợ rất nhiều trong công việc dò tìm đường hành quân cho mọi người, nhờ thế mà phát hiện được một phần nơi con đường dẫn đến doanh trại của kẻ địch được canh giữ cực kì lỏng lẻo. Sau khi đã xác định được rõ ràng liền ngay trong đêm tiến hành tập hợp toàn bộ những vị lãnh đạo đến bàn bạc kế sách vây công.
Từ Trường Sinh hiển nhiên là người xung phong đi đầu, cùng với một toán quân hơn trăm người đã được trải qua địa ngục lịch luyện trong gần một tháng này, sẵn sàng quyết tử để lập công trên chiến trường. Họ sẽ là nhóm người mở đầu công thành. Bàn tay hắn cầm lấy đại đao giơ cao lên giữa ba quân, mọi người đang bàn tán lập tức bị khí thế kinh động đến lặng người, chỉ thấy đại đao từ trong bàn tay của thiếu niên từ từ hạ xuống. Rầm...một âm ba vọng kinh kh·iếp khi mà chuôi của thanh Phá Thiên Đao chạm xuống mặt đất, tiếng chấn động truyền đi khắp trong không gian khiến tất cả đều giật mình, dù không có lệnh nhưng đều lập tức tự chấn chỉnh lại đội hình.
- Hôm nay quyết tử công thành...đòi lại món nợ máu của hơn ba nghìn tướng sĩ anh em đã ngã xuống. Nổi trống trợ uy!!!
Âm giọng trầm của Từ Trường Sinh vừa vang xuống bên dưới, giọng không giận nhưng lại có uy khiến cho ba quân lập tức kích động tay gương tay giáo lập tức giao cao hơn đầu đều đồng thanh dưới tiếng trống âm vang kinh động khiến thiên địa biến sắc mà hô hào mãnh liệt.
- Đòi lại nợ máu...đòi lại nợ máu...đòi lại nợ máu...
Mọi người tướng lĩnh đều thấy lòng mình rực lửa, một cảm giác nhiệt huyết mà đã rất lâu rồi không thể cảm nhận được chợt bùng lên trong tâm khảm. Đây chính là cái nhiệt huyết g·iết chóc kinh động tứ phương thiên địa mà ngày xưa vương gia của họ nam chinh bắc chiến đã mang lại. Một cảm giác hào hùng mà cho dù phải dùng mạng để đánh đổi cũng cảm thấy xứng đáng.
Từ Trường Sinh lập tức lên ngựa, toàn đội theo đúng như hiệu lệnh bắt đầu hành quân chuẩn bị công thành. Để tạo ra sự bất ngờ khiến quân địch một phen r·ối l·oạn giúp cho chiến dịch càng dễ dàng thành công, bản thân hắn đã nghĩ đến chuyện bắt buộc phải giảm thiểu tối đa tiếng động gây ra khi hành quân thế nên đã ra lệnh mọi người đều phải cột vải vào chân, ngay cả ngựa cùng đều cột vải. Nhờ thế mà khi hành quân trong núi rừng hoàn toàn không gây ra bất kì một động tĩnh lớn nào khiến cho quân địch kinh động.
Con đường hành quân của mọi người tương đối suôn sẻ, bởi vì đã có tổ chức ám bộ đi trước dò đường nhận thêm cả nhiệm vụ mai phục cũng như giải quyết bất cứ một kẻ canh gác nào của quân địch. Đảm bảo không có kẻ có thể phát hiện được động tĩnh của đợt tiến công, chỉ cần hơi phát hiện người có hành động kì lạ liền lập tức g·iết không cần hỏi. Lại dựa vào thế của núi rừng ẩn quân về cơ bản là không có cách nào để nhìn thấy.
Hành quân cả một buổi sáng đến giờ trưa, mọi người dừng nghĩ lại dọc đường để quan sát tình hình thời tiết. Từ Trường Sinh cùng mấy vị tướng lĩnh quan sát bầu trời, ai cũng có thể nhận ra được m·ưu đ·ồ này của vị quân sư Mạc lão rõ ràng chính là muốn dựa vào ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt kẻ địch để trợ lực cho cuộc t·ấn c·ông lần này. Nhìn thấy sắc trời trên cao mà hả hê cười lớn.
- Trời cao không phụ lòng người...trời cao không phụ lòng người...Từ tướng quân, chiều này tiến công đều làm theo như kế hoạch của tướng quân. Sau khi người phát động pháo hiệu chúng ta lập tức yểm hộ xông vào, tốt nhất là đánh nhanh thắng nhanh để tạo được sự bất ngờ tối đa
- Được, mọi người tiếp tục.
Thiếu niên vừa nói hắn liền leo lên lưng ngựa để chuẩn bị, rồi lập tức cùng mọi người bằng tốt độ nhanh nhất để phòng đến tuyến đường mai phục cuối cùng. Thành biên cương của quân đại Hán không lớn nếu như chiếu theo góc nhìn bình thường có thể dùng một toán quân tinh nhuệ vài nghìn người là công hạ được Đương nhiên nếu như bình thường thì cũng đã chẳng mất nhiều thời gian suy tính chiến thuật đến như thế.
Toàn bộ thành trì đều nằm vào thế dễ thủ khó công, xung quanh đều là đất đai bằng phẳng nếu như muốn trực tiếp xông qua chẳng khác nào lao đầu trở thành cái bia sống tập bắn cho quân lính bên trong thành, một người né tên thì được nhưng một trăm một nghìn hay một vạn người thì phải né như thế nào, chưa kể né một mũi tên thì được nhưng một cơn mưa tên thì gần như bất lực. Thế nên muốn công vào cơ bản là không có khả năng, nhưng đó chỉ đúng đối với quân binh bình thường mà thôi.
Chứ đối với Từ tướng quân tiên phong tử chiến, cùng toán quân một trăm tử sĩ của hắn thì cơ bản đường càng bằng phẳng thì càng dễ công. Từ đằng xa chỉ đợi cho mặt trời chiếu thẳng về phía đằng đông lập tức toán quân hơn một trăm người dưới sự lãnh đạo của Từ tướng quân thúc ngựa mà lao đi như những mũi tên rời khỏi nỏ, một trăm lẻ một tử sĩ và một trăm lẻ một con chiến mã, thần mã mạnh mẽ nhất trong thiên hạ phóng đi, cho dù là tình trạng bình thường đi chăng nữa đừng nói là có thể nhìn thấy hình ngay cả cái bóng người và ngựa cơ bản cũng không thấy được.
Lướt đi như những mũi tên, trên người đều mặc bộ giáp được làm bằng bạc đã được mài cho sáng loáng để phản xạ tốt nhất ánh sáng từ trên bầu trời đổ xuống. Người bên trên canh cổng thành liền được một phen thất kinh hồn vía, bọn hắn đều thấy cái gì đó lướt đi cực nhanh trên khoảng đất trống trước mắt, nhưng mà dưới ánh nắng liên tục chiếu đến mãnh liệt chói mắt. Không thể nhìn thấy ất giáp gì rõ ràng, hơn nữa bên dưới cũng chiếu lên từng đợt kim quang liên tục chuyển động cực kì khó xác định được phương hướng để t·ấn c·ông, cho dù là bắn loạn tên cũng chưa chắc là một lựa chọn thôn minh
Cả bọn hoảng loạn không kịp nghĩ được điều gì chỉ còn biết la lớn định thúc giục bên dưới nhanh chóng đóng cổng thành thì chẳng biết từ đâu một mũi tên đã đột ngột lao đến, nhằm vào yết hầu của kẻ địch ấy mà đâm xuyên qua, lần lượt từ tứ phía bên dưới, mũi tên loạn đã đột ngột phóng đến vô thanh vô tức không một điềm báo trước, giống như một cơn bão nhỏ nhưng lại vô cùng nguy hiểm. Cổng thành lập tức xuất hiện năm sáu nam nhi trai tráng chạy ra đóng lại, nhưng giữ không trung chỉ có một tiếng xé gió như cuồng long xuất nộ, phóng thẳng đến đâm xuyên qua cả năm cái đầu người mà cắm sâu xuống hơn một mét ngay phần cửa khiến nó kẹt cứng không thể nào đóng vào được. Máu bắn ra xối xả dường như chỉ một khắc duy nhất đã thấm đỏ toàn bộ cổng vào thành. Tất cả những quân binh giữa thành đều hoảng kinh thất sắc nhưng cơ bản kẻ địch đi chuyển tác chiến cùng như phản ứng quá nhanh, bọn họ muốn phản kháng cũng không thể nào làm được.
Nhưng kẻ giữa cổng còn lại cố hết sức đóng lại cổng thành, thậm chí có kẻ còn liều mạng đóng cửa nhưng mà chưa kịp chạm tay vào thì ở ngay trước mắt đã xuất hiện không biết bao nhiêu bóng đen xoẹt tới với tốc độ nhanh đến mức kinh hồn bạt vía, v·ũ k·hí sắt bén ấy cứ lướt đi đến đâu thì đầu người liền rơi rụng đến đó. Rồi khi tất cả còn tưởng rằng chỉ có một toán quân nhỏ lẻ t·ấn c·ông thì liền ở phía sau đã rầm rầm khỏi bụi ngập trời của không biết là bao nhiêu người người chạy đến.
Một trăm tử binh lao thẳng hết vào trong thành mở ra trận đồ sát đầu tiên, liền theo như hiệu lệnh của Từ Trường Sinh tỏa ra mọi ngóc ngách một đội mười người yểm hộ lẫn nhau còn hắn thì một một mình đao một ngựa giẫm xuống như một vị sát thần tái thế. Phá Thiên đao đi đến nơi nào, xác thịt nơi đó không cách nào toàn vẹn chỉ có thể thấy một đống bầy nhầy của máu thịt xương cốt và não trắng hào quyện vào nhau. Quân đội hơn vạn người ở bên ngoài cũng lập tức tiến công tới áp sát vào ứng cứu, đội quân chia ra t·ấn c·ông chớp nhoáng, gặp quân địch muốn chống trả là liền chém mà không cần nói gì nhiều
Địch bị tiến công bất ngờ chẳng hề có một chút lòng phòng bị nào, q·uân đ·ội còn đang tụm năm tụm bảy nói chuyện chém gió thì đã nghe thấy tiếng trống trợ uy, tiếng kèn tù và của kẻ địch mà kinh hồn bạt vía. Tay chân rụng rời đến cả v·ũ k·hí trên người cũng không có cách nào cầm lên nổi chỉ có thể ngửa cái cổ lên chờ b·ị c·hém. Đại tướng thống lĩnh quân lúc này còn đang cùng mấy tỳ nữ của ông ta hoan lạc. Bị Từ Trường Sinh đánh vào tới nơi, cả người cùng mấy tỳ nữ đều lõa lồ thân thể bị Từ Trường Sinh vung đao toàn bộ g·iết gọn. Bất kể nam nữ dưới lưỡi đao của hắn đều bình đẳng không có khác nhau một đao là c·hết. Một tay khác lại cầm theo thanh giáo lần nữa lặp lại công việc thường nhật của mình thu thập cái đầu của gã lãnh đạo rồi tiến đến từng cái lều trại lớn mà bắt đầu săn đầu người.
Trong mắt của Từ Trường Sinh về cơ bản những kẻ đứng đầu này đều chỉ là cái đám chờ c·hết trong vô vọng, cho dù có cố phản kháng cũng không làm cách nào có thể thoát khỏi được kết cục duy nhất là được hắn treo đầu vinh danh trên một ngọn giáo dài. Bản thân Từ Trường Sinh cũng thực sự đã mong mỏi trong lòng có kẻ nào đó trong số những người này có thể mang đến cho hắn sự kinh hỉ, ít nhất có thể cùng hắn đánh vài mươi chiêu cũng được. Nhưng ngược lại chỉ thấy một đám ô hợp hoang dâm vô độ kẻ nào cũng đều hoan lạc cùng mấy nữ hầu, khiến bản thân chán ghét phải đi thu thập từng tên một.
Máu đổ khắp nơi chảy xuống đầy cả đường, xác người nằm la liệt ra đất đều bị giẫm nát dưới gót chân ngựa đi qua. Chỉ chưa đến một giờ đồng hồ, cả một tòa thành trì sừng sững vốn đang bình yên ấy liền chìm vào trong biển lửa của c·hiến t·ranh tàn khốc, tiếng la hét đau đớn tiếng than khóc cầu cứu, van xin trong vô vọng vang vọng khắp nơi, xuyên qua mọi ngăn cản mà đập thẳng vào bên trong màn nhĩ, nếu như người bình thường chứng kiến thảm cảnh này nhất định sẽ sợ đến phát điên phát dại.
Nhưng đáp lại với những âm thanh hi vọng đó chỉ có sự tuyệt vọng, sự sợ hãi khôn cùng chờ đợi họ. Chỉ có tiếng đao kiếm chạm vào nhau nghe keng két chói tai, từng làn âm xoẹt...xoẹt của v·ũ k·hí sắc bén khi chém vào da thịt, nhưng tiếng rắc rắc vỡ nát của xương cốt khi b·ị c·hém trúng. Tất cả những âm thanh dường như kinh hãi nhất trên thế gian ấy, vậy mà bây giờ tất cả đều ở tại nơi này hòa trộn vào nhau giống như một bản hòa ca của những âm hưởng vọng lên từ mười tám tầng địa ngục. Hay nói cho đúng chính là địa ngục đang ngự tại nhân gian này.
Thành trì thất thủ khói lửa ngập trời, người vô tội đều trốn hết vào trong nhà, nhờ như thế mà may mắn sống được một kiếp. Nơi ở của những người dân bình thường nằm ở một góc khá xa nơi đóng quân, thế nên khi c·hiến t·ranh ập đến rất nhiều kẻ muốn chạy đến chỗ này ẩn nấp thoát thân đều nhanh chóng bị giải quyết gọn gàng. Tuy là thế cũng có vài kẻ phước lớn mạng lớn xuyên qua được hàng ngũ này t·ấn c·ông bắt người dân vô tội làm con tin, đều lập tức bị trảm sát.
Từ Trường Sinh cưỡi ngựa đến nơi quan sát, trên khắp cơ thể không có chỗ nào không thấm đẫm máu, ngay cả con ngựa phá quân bộ giáp trụ vàng kim kia cũng đã thấm đẫm bởi máu đó dưới chân nó cái móng được bọc sắt đã đá nát đầu không biết bao nhiêu kẻ thù. Thiếu niên bước chân xuống ngựa, đi lại gần đến chỗ có kẻ đang ôm lấy một cô gái dao kề vào cổ cảnh bảo sẽ g·iết người này nếu như không để cho hắn bỏ chạy.
- Ngươi có dám không ?
Từ Trường Sinh nhìn thẳng về phía hắn, chợt một thoáng mở trừng mắt ra trong đôi mắt hỗn loạn bởi máu thịt xương trắng và t·hi t·hể kia ánh lên một sự tà ác đến khôn cùng, luồng sát khí từ trong cơ thể hòa cùng với đôi mắt thanh lãnh chứa đựng điên cuồng đã được chuôi rèn qua không biết là bao nhiêu trận chém g·iết đẫm máu khiến người ta nhìn vào mà kh·iếp sợ. Ngay cả những người của phe mình đều phải lập tức thoái lui mấy bước vì loại áp lực kinh kh·iếp này.
- Thả người, ta sẽ tha cho ngươi.
- Thả...thả...ta thả.
Vừa mới buông lỏng bàn tay cầm dao một chút liền cô gái kia giẫm mạnh chân xuống chỗ hắn vùng vẫy mà thoát ra chạy về hướng khác. Đao tronh tay của Từ Trường Sinh cũng liền khẽ động đậy mãnh liệt từ bên trên hạ xuống, lưỡi đao chợt thoáng hàn quang kì dị rồi lập tức chẻ kẻ kia ra làm hai nửa máu phún lên thành vòi giống như một cơn mưa. Người ngoài nhìn vào, có thể thấy cả người hắn bị chẻ ra, từ cái đầu với não rồi đến cổ họng, xương sống chạy dọc đến lục phủ ngũ tạng rồi đến điểm cuối cùng của xương chậu đều bị cắt thành hai mảnh cực kì mượt mà cực kì cân đối, nhìn thôi cũng hiểu lúc ra tay lực đạo và sự kiểm soát v·ũ k·hí đã mạnh tới mức nào.
- Ta tha ngươi, nhưng là tha cho chó ăn. Giết tên này tự nhiên lại thấy sảng khoái hơn hẳn. Các ngươi đi tất cả nhà của bách tính nơi này lục soát một lần cho ta, mang toàn bộ những tù binh đã lẫn trốn tập hợp ở bên ngoài, một kẻ cũng không để lọt. Nếu có ai dám kháng lệnh chống đối, g·iết không tha. Sau khi vào nhà bách tích lục soát chỉ được làm tròn chức trách đừng để ta phải quan sát các ngươi làm việc. Còn xác của kẻ này tùy các ngươi định liệu.
Hắn vừa nói liền đi lại gần, phóng ngay lên ngựa cầm lấy dây cương rồi v·út cái đã biến mất khỏi nơi ấy, chỉ để lại cho mọi người đằng sau một tràn kinh hãi đến đổ mồ hôi lạnh. Đại tướng quân tiên phong quả nhiên là người hành sự tàn nhẫn khôn cùng
- Giờ thì giải quyết như thế nào.
- Còn tính thế nào nữa, ném cho chó ăn đi. Không phải lúc nãy ngài ấy đã nói như thế sao.
- Ờ...vậy thì ta với ngươi mổi người một nữa vậy.
Xác c·hết mau chóng đều được mọi người thu dọn đặt hết ở một chỗ. Chất thành đống nhiều đến mấy cái đồi nhỏ. Tuy trận này đánh vào không hề có ý đồ thành cũng không đến mức độ huyết tẩy toàn bộ nhưng những người cần g·iết đều phải g·iết, thế nên đã g·iết đến hơn bảy phần quân lính tập hợp ở nơi này rồi. Phần còn lại b·ị b·ắt thành tù binh đã sắp xếp trói hết tay chân giữ lại ở bên dưới chưa có dự định nào liên quan đến số mệnh của những người này.
Ở đằng hơi xa vẫn là như cũ một cây thương cắm lấy đầu của năm sáu kẻ gì đó vẫn còn nhiễu máu đỏ xuống dưới nền đất. Đám binh lính cấp thấp thì không ai có thể nhận ra chỉ nghĩ rằng là mấy cái đầu của những kẻ mà Từ tướng quân bọn họ ghét mà thôi. Nhưng mấy lão làng quái vật như Thành chủ, Vương gia hay Đại tướng quân hoặc Mạc lão thì chỉ cần nhìn qua một cái liến biết đó đều là những cái đầu của các tướng quân hay các thống lĩnh nổi tiếng uy mãnh của đại Hán, vậy mà vẫn phải thảm bại c·hết không toàn thây dưới lưỡi đao của tướng quân tiên phong đại Tần. Rốt cuộc vẫn không thể nào lí giải được, họ đã sở hữu một con quái vật mạnh mẽ và tàn ác đến mức độ như thế nào
Từ Trường Sinh sau một trận chém g·iết thì lại thong dỏng thả bước xung quanh nơi này thưởng thức cảnh rừng núi chập chùng, trận này hắn cùng với một trăm tử sĩ đều không c·hết một người nào, hơn nữa còn thu thập giúp mấy người bọn họ tìm được thêm mấy con thần mã mới thay cho chiến mã cũ, đúng là cảm thấy rất sảng khoái.
Đây là một trận chiến tốt đối với mấy người bọn họ những người đã lập công đầu trong chiến dịch lần này. Mà công cao nhất vẫn là Từ tướng quân đánh tiên phong có công giữ cổng thành không đóng, công g·iết hết phần lớn những tên viên tướng mạnh mẽ. Xem như hắn lại lần nữa tiến gần hơn với tiên lộ thêm một bước.