Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vấn Thiên Tiên Lộ

Chương 5 Sai một lời liền chết




Chương 5 Sai một lời liền chết

Từ Trường Sinh thay đổi một bộ y phục màu đen trịnh trọng nhất trong tủ quần áo của hắn, nói là cái tủ quần áo cho sang chứ cũng chỉ là xếp mấy cục gạch lên thành một chồng rồi dùng nhũng tấm ván gỗ đặt lên tạo thành mấy cái kệ mà thôi. Không có ý chậm trễ liền lập tức chạy ra bên ngoài cùng hội tụ với nhóm của Ninh Hương để tiến đến phủ của Mông Gia nằm trong trấn.

Cả ba người lại cùng nhau lên đường, dọc đoạn đường đều âm trầm quan sát không ai nói cùng ai lời nào. Nhất là thiếu niên Từ Trường Sinh kia ánh mắt rất chăm chú để ý từng sự thay đổi nhỏ nhất trong gương mặt của những người ven đường, có vẻ như bản thân thiếu niên cũng đang vắt óc suy nghĩ đối sách để tạm thời giải quyết cho êm xuôi chuyện này.

Tâm trạng của thiếu niên có phần hơi sốt ruột lo lắng, nhưng hắn không biểu lộ bất kì một dáng vẻ gì ra bên ngoài chỉ giữ cho mình cái thái độ trầm ổn vẫn thường thấy trên gương mặt. Tất cả cảm xúc đều không thể nhìn thấy bao gồm cả hoảng sợ hay là ăn năn hối lỗi với chuyện mình đã làm.

Người không c·hết thì ta liền phải c·hết, đó là giác ngộ đầu tiên của thiếu niên nhà nghèo khi bị mũi tên của kẻ kia bắn sượt qua mặt. Cha thiếu niên đã luôn căn dặn hắn đời này nhất định phải sống một cuộc đời bình an và hạnh phúc nhất định phải sống đến răng long đầu bạc thay cho cả phần của cha và mẹ hắn. Thế nên người muốn g·iết ta, ta buộc phải g·iết người. Đấy không phải là đạo lý gì cả mà chỉ đơn giản là phương thức sinh tồn sơ khai nhất của con người mà thôi.

Theo hướng đường đi của cả ba người thẳng đến phủ lớn của Mông Gia hai bên đường đều náo nhiệt những tiếng bàn tán với chuyện vừa diễn ra kia, đêm hôm qua Mông phu nhân thắp đèn đi khắp nơi tìm con, sáng hôm nay lại thấy đám hạ nhân nhà họ gánh cán mang về cho dù là ngu ngốc đi chăng nữa cũng đoán được đại biến đã diễn ra, trấn nhỏ sắp sửa có thể không được yên bình.

Bên trong Mông phủ ầm ầm tiếng người truyền tới, đại biến diễn ra quá nhanh không ai trong cả gia đình họ có thể lường được chuyện này sẽ tới. Cái cán được mang vào đặt ngay trước từ đường của nhà họ Mông, bên trong từ đường bàn ghế đều chật cứng người ngồi. Cái ghế cao nhất ở đầu bàn là của vị gia chủ Mông Thiểm nhìn sang bên tay phải của ông ta chính là một dãy ghế của các người phụ nữ đang ngồi, bên trên xếp từ già đến trẻ gần ông nhất chính là bà cả hay là chính thất phu nhân hai mắt đổ lệ đỏ hoe, gương mặt lấm tấm nếp nhăn bây giờ lại càng thêm đượm đầy vẻ u ám tĩnh mịt. Kế đến là bà hai bà ba rồi đến bà tám, tổng có tám người phụ nữ. Riêng bà tám chỉ mới có mười sáu tuổi hơn.

Nhìn sang bên trái thì đều là những người râu tóc lấm tấm điểm bạc hoặc là bạc trắng mái đầu, nhóm người này đều là các vị trưởng lão già ở trong tộc chuyên phụ trách phân phó một vài loại chuyện bên ngoài. Đứng đằng sau mỗi người đều có hạ nhân cầm quạt phẩy phẩy, trông là biết nhà có tiền.

Thiếu niên cùng người đàn ông và thiếu nữ đi đến trước cổng lớn, chẳng cần đợi ai bẩm báo câu nào, trực tiếp đẩy cửa bước vào bên trong. Người đang ngồi chẳng những không hề tức giận, mà còn lập tức đứng lên trịnh trọng cùng mấy người kia chạy ra đón người vào.

- Cao tiên sinh...

- Mông gia chủ, ta đến lần này không làm phiền ngài chứ ?



- Cao tiên sinh quá lời, rồng đến nhà tôm tiểu nhân mừng còn kịp, mời ngài đi vào bên trong dùng trà.

Tiểu cô nương cùng ông lập tức bước vào chỉ để lại một mình thiếu niên nghèo khổ vẫn đứng như trời trồng ở bên ngoài ngây ngốc quan sát, bản thân hắn kì thực là lần đầu tiên được đến cái nơi giàu có và sang trọng như thế này, bình thường chỉ có thể đứng từ bên ngoài ngó vào bây giờ được chân chính đi trên loại gạch được giới nhà giàu tiền ăn mấy đời không hết lát để giẫm dưới chân thì liền cảm thấy bàn chân mình cũng dễ chịu hẳn. Ánh mắt hắn đảo quanh hết mọi nơi cẩn thận đánh giá qua chỗ này một lần. Tường cao hai trượng không có...

- Từ Trường Sinh đừng sợ cùng muội vào thôi.

- Ờ...ừm. Cùng vào

Từ Trường Sinh cùng thiếu nữ bước nhanh chân vào từ đường của Mông gia, đến đoạn bậc thềm cửa thiếu niên hít thở mạnh một hơi đến thiếu nữ đi trước cũng nghe thấy, hắn bắt đầu nghiêm túc hơn hẳn đôi mắt sáng ánh lên vẻ kiên định chỉ chăm chăm quan sát về phía của Mông gia chủ cùng thái độ của mấy người nhà Mông gia chứ hoàn toàn không hề bị những ngoại vật bên trong căn nhà này thu hút lần nào nữa.

- Cao tiên sinh, mời ngài ngồi.

- Cũng không dài dòng, ta đến vì chuyện của Mông thiếu chủ.

Từ đằng sau có người bưng trà tới, dáng đi thanh thoát cử chỉ tao nhã hạnh động chừng mực nhưng lại không thiếu đi sự sang trọng cùng nét tinh tế của người phụ nữ xuất thân từ tầng lớp trên của xã hội. Điểm này khiến cho Cao lão nhân gia vừa động tay thưởng trà hài lòng mà gật đầu.

- Phu nhân, Mông thiếu chủ là con trai của phu nhân phải không ?

- Thưa phải.

- Vậy sao, gặp cơn đại biến như mất đi con trai cũng không loạn phong thái vẫn ung dung nhã nhặn điểm này ta đánh giá cao phu nhân. Ân tình chén trà ta nhận, công đạo của Mông Thiếu ta đảm bảo có thể mang về cho mọi người.



- Đội ơn tiên sinh.

Tất cả mọi người trong nhà đều lần lượt nhìn nhau rồi cúi đầu cảm tạ trước ông, riêng Mông Thiểm cùng đại phu nhân của ông là cúi đầu cung kính nhất. Hành động khiến con người ta không thể nào mà ghét được trong lòng.

- Nhưng trước tiên phải xác nhận chút chuyện, thiếu niên Từ Trường Sinh đứng sau lưng ta hẳn là không có liên quan đến chuyện này.

Mọi người nhìn nhau rồi liền cùng đồng lòng gật đầu hiểu ý, hơn nữa cho dù Cao lão nhân gia có không nói đi chăng nữa. Gặp được thiếu niên rồi cũng chẳng có ai nghĩ đến được một cái thiếu niên ốm đói gầy gò chân tay khẳng khiêu kia có thể gây được thương tích gì lên người của Mông thiếu chủ chứ đừng nói là g·iết người tàn nhẫn cỡ chừng ấy.

Mông Thiệu tuy là thiếu gia ác bá, nhưng hắn không phải loại phế vật gia tử chỉ có cái mã của gia tộc rồi phách lối thể hiện. Hắn kì thực là có năng lực để phách lối như thế. Mông Thiệu từ bé đã thể hiện thiên phú luyện võ hơn người, mười lăm tuổi đã thành thạo ba loại v·ũ k·hí là kiếm, đao và cung tên. Riêng thủ nghệ bắn tên của hắn, có thể gọi là trấn nhỏ đệ nhất xạ thủ chưa từng bắn lệch một mũi nào, thiếu niên Từ Trường Sinh nếu như không phải vì may mắn trong giỏ tre có viên đá đánh lửa cản lệnh mũi tên thì chắc chắn bây giờ đã chỉ còn là một cỗ t·hi t·hể rồi. Chưa kể lực đạo quyền cước của hắn cũng hơn người, là kẻ phách lối có năng lực chứ không phải não tàn thể hiện thì làm sao có chuyện bị một thằng nhóc ốm yếu đen đúa kia g·iết c·hết.

- Cao tiên sinh, không biết thiếu niên này là...

- Một thiếu niên tốt bụng vô tình gặp mặt qua thôi. Hắn là người đầu tiên phát hiện cớ sự trên núi. Gặp mặt lúc ta cùng cháu gái mình đi hái thảo dược, không có can hệ gì. Hôm nay ta đến cũng là muốn nói chút chuyện, cho người ra ngoài cả đi.

Mọi người liền gật đầu, dựa theo hành động của Mông Thiểm vị phu nhân kia liền chỉ tay đưa mọi người ra bên ngoài, tất cả hạ nhân trong gia đình đều lui hết xuống, dưới phạm vi năm mươi bước chân xung quanh từ đường hiện tại đều được canh phòng nghiêm ngặt đến một con ruồi cũng khó mà lọt qua được. Mông phu nhân hiểu được ý tứ trong câu nói vừa rồi của Cao lão nhân gia thế nên bây giờ mới chầm chậm bàn chân đi đến ngay chổ đứng của thiếu niên. Bà quan sát cậu hết một lượt rồi mới lên tiếng hỏi.

- Thiếu niên cậu là đứa trẻ gánh củi ở thôn Ninh Bình gần đây phải không ?



Thiếu niên Từ Trường Sinh khẽ động đậy thân thể, liền cung kính gật đầu với vị phu nhân sang trọng trước mặt này, sau khi lúc nãy bước vào Từ Trường Sinh đã sớm có chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho một màn ứng đối định sinh tử này. Phàm là chuyện của bản thân đều nên tự thân vận động giải quyết chứ không trông chờ gì vào người ngoài, kể cả chuyện này cũng đồng dạng là như thế mà tính toán.

- Thưa phu nhân đúng là như thế.

- Mọi chuyện diễn ra như thế nào, cậu có thể kể đầu đuôi cho ta nghe qua một lần được không ?

Thiếu niên gật đầu, rồi liền thuật lại sự tình đã diễn ra cho bà nghe. Đương nhiên không phải câu chuyện cậu đã đập nát đầu của con trai bà bằng viên đá chỉ to bằng cái đầu của hắn mà là câu chuyện thiếu niên đã lên rừng hái thuốc thì bị rơi xuống suối như thế nào. Tỉnh dậy trong đêm ra làm sao cũng như sáng sớm hôm đó đã đi vào rừng theo mùi máu như thế nào, rồi đến đoạn gặp mặt Mông thiếu gia ra sao. Một lần đều kể tường tận rõ ràng, đầu đuôi không có điểm sai lệch, các sự kiện có mạch nối liên tục không đứt quãng giọng nói lại càng bình tĩnh nhưng vẫn giữ chút sợ hãi khó tin trong lòng.

Vị phu nhân này sau khi nghe tường tận, cũng nhanh chóng mà để cho hạ nhân đi lại chỗ khu rừng kia đến bờ suối để xem xét tình hình. Mặt bà âm u trầm buồn, nhưng thanh giọng cùng dáng vẻ tao nhã kia thì vẫn như cũ, khó có thể không khiến cho Từ Trường Sinh trong lòng cũng phải thầm khen một câu, quả nhiên là đại phu nhân quyền hành chỉ đứng sau gia chủ của một gia tộc lớn, định lực không tầm thường. Thiếu niên tự thả lỏng người một chút, giả vờ giống như người b·ị n·ạn đã thả đi được một mối lo trong lòng, lại càng thêm khiến cho vị phu nhân kia tin tưởng.

Đợi khoảng tương đối lâu thì ở bên trong hai người mới đi ra, Cao lão nhân gia thì vẫn như cũ phong thái ung dung đỉnh đạt đi theo sau là Mông gia chủ trên gương mặt cũng ung dung hài hòa nhưng không có giấu nét cười trong lòng. Bên ngoài cũng liền có mấy hạ nhân quay về cấp báo đã xác nhận ở bờ suối có những củi lửa đã đốt cháy, bờ bên kia thì phát hiện tương đối nhiều những dấu chân thú dữ lớn chắn chắn là cả đêm đã rình mò thiếu niên này.

- Dở khăn ra đi, để ta kiểm tra một chút thương thế của Mông thiếu.

- Vâng tiên sinh...

Một người hạ nhân liền đi đến, từ từ cẩn thận kéo hết ra tấm khăn đang che trên t·hi t·hể thiếu niên. Khung cảnh rợn người này liền khiến cho người ta sởn hết gai óc kinh sợ, mùi thối của máu thịt hòa trộn vào nhau tanh tưởi đến buồn nôn. Mấy người phu nhân khác nhìn thấy cỗ t·hi t·hể của Mông Thiệu thì tám người đã ngất hết sáu, chỉ riêng bà cả thì vẫn đứng yên tại đó nhưng đôi mắt cũng li ti chảy xuống những hạt lệ. Con trai bà ngày hôm qua còn hớn hở mang theo cung tên vào rừng đi săn bây giờ đưa về nhà chỉ còn lại là một cỗ t·hi t·hể tàn tạ như thế này thử hỏi có người mẹ nào không đau đớn đến cắt ruột cứa gan chứ.

Từ Trường Sinh lại lần nữa quan sát cổ t·hi t·hể, một cảm giác rờn rờn lại tiếp chạy dọc thân thể hắn. Bước chân liền lùi năm bước dài, nắm theo bàn tay của thiếu nữ sau lưng lùi ra xa khỏi nơi trước mắt.

- Muội cũng muốn xem...

- Không được đứng yên đây cho ta.

- Muội...muội hiểu rồi.

Thiếu niên xém nữa đã lớn tiếng quát thiếu nữ, nhưng lời vừa ra đến miệng thì hắn đã thu liễm lại toàn bộ chỉ có chầm chậm nói ra rất nhẹ nhàng nhưng hành động dứt khoát không để thiếu nữ có cơ hội được nhìn thấy cái gì. Cô dáng vẻ hơi rụt rè, sau khi bị Từ Trường Sinh nắm tay kéo về đằng sau người mình thì lại càng sợ hơn không có dám nói thêm lời nào nữa, nép sau lưng cậu quan sát đại biến diễn ra trước mắt.