Chương 6 Ứng Phó
Cao lão nhân gia chầm chậm quan sát tình hình v·ết t·hương này một lần, trong tròng mắt chợt lộ lên một tia khoái chí kì lạ vô cùng phức tạp mà không ai có thể nhìn thấy. Sau khi xem xét kĩ càng trên người của thiếu niên thì mới thở dài một hơi chầm chậm, bàn tay lấy ra hai cái túi gấm vẫn còn y nguyên dây buộc dính đầy máu ở bên trong túi áo của thiếu niên chuyền sang cho mọi người ý muốn họ mở ra tự mình kiểm tra.
- Tiền vàng thế nào ?
- Thưa tiên sinh đều đủ cả.
- Tiền vàng vẫn còn nguyên ở trên người, chứng tỏ đây không phải là một vụ g·iết người c·ướp c·ủa của đám cường hào ác bá. Trên cơ thể của Mông Thiếu cũng không có v·ết t·hương nào giống như bị thú dữ t·ấn c·ông. Thiếu gia nhà các ngươi có gây thù gì với người bên ngoài không ?
Mấy người trong nhà đồng loạt nhìn nhau, rồi lại hướng ánh mắt chằm chằm nhìn về người phu nhân đang đứng đờ đẫn tại chỗ. Hỏi câu này đối với một ác bá thiếu gia như Mông Thiệu thì có phải hơi bị thừa rồi không nhỉ, một ý nghĩ chợt thoáng lên qua đầu của Cao lão nhân gia, nhưng thái độ của ông vẫn như cũ hoàn toàn không hề có chút đổi sắc nào chờ cho mọi người suy nghĩ kĩ càng đáp lời.
- Thưa Cao tiên sinh, Mông Thiệu ăn chơi lêu lỏng chuyện nó đắc tội với người khác thực sự là nhiều không thể kể cho hết. Nhưng đều chỉ thù vặt mà thôi, nhất định không đi đến con đường g·iết người như thế.
- Thế theo Mông phu nhân như thế nào thì xem là thù vặt ?
Mông phu nhân lời vừa đến miệng liền ngưng ngay lại không thốt ra, cẩn thận suy xét kĩ càng ẩn ý trong lời nói này, sau một khắc bà lại cúi đầu cảm tạ lời nhắc nhở của ông bằng một thái độ vô cùng thành kính. Cao lão nhân gia cũng vui vẻ phẩy phẩy tay không quan tâm, sau đó mới đáp lời.
- Mông gia cứ từ từ điều tra chuyện này, sau khi tra rõ được ngọn nguồn cứ nói cho ta một tiếng, ta sẽ trả lại công đạo cho mọi người. Thời gian sắp tới ta sẽ lưu lại Ninh Gia, nếu như có gì cứ đến báo với ta.
- Đa tạ Cao tiên sinh.
Cái vị Cao tiên sinh này nhìn lướt qua mấy người bọn họ rồi không quản đến nữa mà rời đi, tiểu cô nương liền cùng với ông nhanh chóng rời khỏi nơi này. Thiếu niên không đoán được mấy người bọn họ rốt cuộc đang suy nghĩ đến chuyện gì, nhưng mà nhìn qua ngữ khí của Cao lão nhân gia kia thì cậu đoán được đến tám chín phần ông đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Tạm thời thì cậu không có vấn đề, liền muốn rời đi cùng mọi người thì Mông Thiểm Mông gia chủ liền vẫy tay gọi cậu lại, lấy từ trong túi của chiếc áo bào đang khoác trên người ra một túi vải đồng bạc đưa sang.
- Thiếu niên phần này là cảm tạ cậu vì đã giúp cho bọn ta tìm ra thân thể của thằng bé. Chúng ta cũng nợ cậu một ân tình lớn, sau này nếu như vẫn hái thảo dược bán củi Mông phủ sẽ thu mua với giá cao hơn thị trường.
Thiếu niên nhà nghèo nhìn ông dáng vẻ đầy nghi hoặc, nhưng hắn biết người diễn ta xướng là đạo lý như thế nào thế nên từ đầu đã diễn bây giờ sẽ làm cho tròn cái vai bất đắc dĩ này. Bàn tay nhận tiền từ ông, gương mặt tươi cười rạng rỡ hẳn lên không một chút che giấu sự vui sướng ở trong lòng cúi đầu cảm tạ rồi liền chạy biến theo đuôi hai người vừa rời đi. Trước khi đi hắn không quên ngoái đầu cùng họ mỉm cười, lướt mắt qua tất cả hắn liền có thể nhận ra tâm trạng của người bên trong cái gia đình giàu có này cũng thật là phong phú. Một luồng khoái chí lần nữa chạy dọc thân thể
- Thiếu niên này có điểm nào khác thường ?
Tiếng bà ba liền vang lên sau khi thiếu niên đi xa, bà cả là trầm mặt nhất nhưng cũng là người tĩnh táo nhất khi đối mặt với chuyện này. Từ khi thiếu niên bước chân vào cánh cửa cho đến giờ bà vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của hắn không bỏ qua dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất, nhưng một điểm khác thường cũng không có. Thế nên có thể thẳng thừng đáp lời này mà không có một chút do dự nào.
- Không có!
Tiếng bà tư đứng quan sát mọi chuyện vang lên chen ngang mọi lời bán tán sắp chuẩn bị thốt ra khỏi miệng của mọi người
- Dáng vẻ của nó thành thực là thật hoàn toàn giống như mọi thiếu niên nhà nghèo, trừ khi là loại nghiệt chủng g·iết người đã thành thói ra thì không có một thiếu niên nào có thể bình tĩnh đến như thế sau khi thủ ác cả.
- Chuyện của Mông nhi hôm nay bàn đến đây thôi, ta sẽ cho người đi điều tra về những người mà Mông Nhi từng gây thù. Các bà tính toán lo chuyện hậu sự cho nó đi, ta đi nghỉ ngơi đây.
- Lão gia, có cần...
- Hôm nay không cần.
Tiếng người th·iếp nhỏ tuổi nhất của Mông Thiểm vang lên nhưng liền bị ông cắt ngang lời thành ra không nói thêm lời nào nữa lặng lặng cùng các vị phu nhân khác lo sắp xếp chuyện hậu sự cho thiếu niên Mông Thiệu. Đối với nàng thì người thiếu niên này tính cách cũng xem là không tệ, tuy mang cái tiếng phong lưu bại gia tử nhưng hắn bình thường đối với nàng cùng các vị phu nhân khác vô cùng kính trọng chưa từng làm ra loại chuyện gì quá bổn phận.
Còn đối với Mông Thiểm đứa con trai này chính là niềm tự hào của ông. Mông Thiểm từng nói đời này của ông có ba thứ tự hào nhất. Đầu tiên chính là gầy dựng được Mông gia đang trong cơn lụi bại quay về thời kì phong quang ban đầu, thứ hai chính là cưới được mẫu thân hắn người phụ nữ tuyệt vời nhất ông từng gặp. Thứ ba chính là có được hắn là con trái đầu lòng, dũng trí song toàn khiến người ngoài chỉ có thể ghen tị. Chỉ nhiêu đây đã đủ để hiểu được bi kịch này dồn đến rốt cuộc là loại đả kích tâm lý khủng kh·iếp đến thế nào đối với một người làm cha như ông. Phải mạnh mẽ can trường và quyết liệt, đây là đặc quyền mà cũng là sứ mệnh của một người đàn ông, đối với một người gánh trên vai cả một gia tộc như Mông Thiểm điều ấy lại càng nặng nề hơn bội phần.
Thiếu niên đi đằng sau lưng, vừa nhận được tiền đếm sơ sơ cùng được hơn năm mươi đồng bạc, ra tay quá mức hào phóng đúng là có phong phạm của đại thế gia giàu có mà. Cảm thán một hồi hắn liền dùng một đồng bạc trong đó để mua những loại bánh trái mà thiếu nữ thích ăn nhất. Sau đó liền chạy nhanh về phía trước cùng cô đi sóng vai, đưa túi thức ăn qua.
- Lúc nãy ta hơi quá đáng, xem như quà tạ lỗi nhé.
Thiếu nữ nhìn sang hắn, đôi mắt của cô lại chợt ửng đỏ thực sự muốn đổ lệ đến nơi là cái dáng vẻ cực kì uất ức đã tích tụ đến bây giờ mới bộc phát ra.
- Huynh là đồ xấu xa...muội...muội giận huynh rồi...
- Thế là không ăn đúng không, đều là món muội thích cả đó.
- Ăn...
Một tiếng dứt khoát thiếu nữ liền thò ngay bàn tay vào túi giấy thiếu niên đang cầm lấy ra một cái bánh ngọt cực kì thơm ngon vẫn còn thoảng chút hương khói, là bánh ngọt anh đào mà thiếu nữ thích ăn nhất. Chỉ mới ngửi qua mùi hương thôi mà thiếu nữ dường như đã quên hết luôn cả chuyện mình đang giận dữ vừa rồi.
- Thiếu niên ngươi tố chất không tệ, chỉ là thiên phú không được. Nếu không ta nhận ngươi làm đồ đệ, truyền thụ cho ngươi ít công phu đoán chừng hai mươi năm nữa có thể cùng giang hồ một trận chém g·iết thành danh.
Thiếu niên nghe ông nói thì sững người lại, mồ hôi lạnh của hắn liền chảy đầm đìa trên trán. Dự cảm này thực sự không mang đến điềm lành một chút nào. Hắn liền hơi cúi người giả vờ ngại ngùng rồi mới lên tiếng.
- Tiên sinh ngài khen ta quá lời rồi, từ nhỏ ta đã bản tính ngu dốt sách vở dù cố gắng cùng không thể đọc hiểu được. Nữa con chữ bẻ đôi ta cũng không thạo nếu không thì đã có thể kiếm được một công việc khác đỡ vất vả hơn rồi. Đa tạ tâm ý của tiên sinh.
- Ngươi nhận được bao nhiêu tiền ?
- Dạ tiên sinh năm mươi đồng bạc.
- Năm mươi đồng bạc, ra tay cũng thật là hào phóng. Người định dùng số tiền kia như thế nào ?
- Chưa nghĩ đến, nhưng chắc chắn ta sẽ cất chúng lên, có vẻ như tết năm nay sẽ ấm no hơn năm trước rồi.
- Vậy sao tùy người định liệu cũng được.
Cao lão nhân gia nói chuyện một chút cùng thiếu niên thì liền không muốn cùng hắn đối lời nữa. Kẻ này lời nói thật thật giả giống như đang muốn đưa ý nghĩ của người ta vào bên trong mê chướng. Đối với loại thiếu niên có tâm cơ sâu xa cùng cẩn mật như thế này ông cơ bản không ghét nhưng lại cũng đồng dạng không muốn cùng hắn truyện trò một chút nào. Vài lời vừa rồi đều là nhắc nhở hẳn là thiếu niên có thể hiểu được ý tứ của ông, còn chuyện sau này của hắn ông không quản thêm nữa cũng giống như lúc nãy cứ để hắn tự mình ứng phó. Dù sao bảo kiểm cũng là được chui rèn từ trong lửa đỏ mà thành hình, con người cũng như thế đều phải chui rèn qua gian nan sinh tử mới có thể thành tài.
Thiếu niên lại chia tay mọi người một mình một con đường khác mà đi, phần bánh đã mua chỉ giữ lại có một cái duy nhất số còn lại thì đưa hết cho thiếu nữ xem như quà cảm ơn cho những lời nói đỡ của Cao lão nhân gia cũng như sự có mặt của thiếu nữ đã giúp hắn hóa nguy thành an trong giây phút vừa rồi. Trái tim thiếu niên bây giờ mới có thể được đập lại một cách bình thường, hắn đi lẫn vào mấy bụi cây trong rừng, rồi từ điểm ấy liên thoáng biến mất trên cây. Âm thầm quan sát động tĩnh phía bên dưới.
Vẫn một mực nén chặc hơi thở trong lồng ngực.
- Thiếu niên kia đâu.
- Không thấy nữa, tay chân cũng nhanh nhẹn thật.
- Chắc là nó chỉ lượn lờ đi bắt rắn hay những tổ chim gần đây mà thôi, chúng ta có cần tiếp tục hay không ?
- Chỉ là một thằng nhóc mà thôi không cần mạo hiểm lớn như vậy. Ở đây cũng xem như là dưới mí mắt của Cao tiên sinh, chúng ta về bẩm báo lại trước rồi tình tiếp.
Hai bóng người khẽ nói cùng nhau rồi một lần nữa ngước đầu lên quan sát kĩ càng trên các nhành cây khổng lồ, không phát giác được chuyện gì thì liền nhanh chóng rời đi.
Đến độ thời gian này thiếu niên mới dám thở ra mấy hơi nặng nhọc, tim hắn đập loạn nhảy lên từng nhịp hai mắt căng trừng mở quan sát, từ ngày hôm qua đến giờ những chuyện diễn ra đối với thiếu niên đều là thập tử nhất sinh. Lần đối đầu với Mông Thiệu, rồi cuộc nói chuyện hay đúng hơn là tra hỏi với Mông đại phu nhân kia và bây giờ đến chuyện này. Mỗi một sự việc diễn ra đều khiến cho thiếu niên sợ đến tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn thở phào ra một hơi nhẹ nhàng, tiếp tục cẩn trọng quan sát chứ không dám loạn động.