Chương 4 Thiếu nữ cùng Cao lão nhân
Mọi chuyện diễn ra càng thêm căng thẳng, nhất là thiếu niên đằng kia sau khi xác nhận được đây là người nhà của mình, hắn liền ào tới trên gương mặt tàm tạm cũng xem như thanh tú của hắn chảy dọc hai dòng lệ nóng. Thiếu niên ngã quỵ ôm lấy t·hi t·hể dưới đất mà khóc rống lên đau khổ.
- Đại ca...đại ca...đại ca, huynh c·hết thảm quá...đại ca...
Tiếng gào khóc vang động bốn phía của cả khu rừng âm u tĩnh mịt, khiến cho mọi người có phần hơi chấn kinh sợ hãi lại xót xa không nỡ nhìn, đám người hạ nhân cũng hiểu được chuyện chẳng lành đã kéo đến gương mặt ai nấy cũng đều xám đen vẻ kinh hãi.
Hạ nhân đứng vây quanh ánh mắt nhìn nhau rồi lại khẽ lắc đầu mệt mỏi, tuy đứng trước tình cảnh này ngửi được mùi máu thịt tanh tưởi đến buồn nôn nhưng cũng không dám làm gì khác ngoài trố mắt mà nhìn. Cái thiếu gia ác bá mới ngày hôm qua còn hí hửng tay cầm theo cung tên muốn lên núi săn thú rừng của bọn họ, bây giờ lại nằm ở đây chỉ còn là một cỗ t·hi t·hể lạnh ngắt với cái đầu đã bị đạp nát be bép máu thịt. Mà người đang gào khóc kia lại là đệ đệ ruột thịt thân thiết nhất của hắn. Hai anh em như chân với tay vốn chưa từng chia lìa nhau, thương thay...đau đớn thay...
Thiếu niên khóc đến ngất liệm đi được một hạ nhân cõng trên lưng, trên gương mặt vẫn âm u một vẻ sợ hãi tĩnh mịt. Đám người còn lại đỡ lấy hắn rồi cũng nhanh chóng làm ra một cái cán lớn mang cổ t·hi t·hể đặt nằm lên bên trên dùng một tấm vải trắng che lại cả thân thể mà đi dần xuống núi.
- Huynh đi đâu từ đêm qua đến giờ, hại muội lo lắng lắm đấy biết không ?
- Ta...ta...ta vào rừng hái thuốc bị trước chân ngã xuống con suối nhỏ gần đây. Đến khi tỉnh lại thì đã giữa đêm nên đành phải nán lại trong núi chờ sáng sớm mới có thể đi về. Trên đường về thì gặp phải cớ sự này...
- Cái cổ t·hi t·hể nằm trên cán là Mông Thiệu phải không ?
Thiếu niên giả vờ như không biết được đáp án trong lời nói của cô, bàn tay đưa lên xoa xoa cằm làm ra dáng vẻ vô cùng suy tư rồi mới trả lời.
- Nhìn qua thái độ của Mông Thuật thì hẳn là như thế. Chỉ là không biết Mông Thiệu này vì nguyên cớ gì mà lại đi vào núi sâu hiểm trở như thế này để gặp phải cớ sự kia chứ
- Chúng ta xuống núi đi, ta dẫn huynh đi ăn kẹo hồ lô nhé. Đừng có lo lắng về chuyện ấy nữa nếu như không liên quan đến huynh, muội Ninh Hương cùng với Ninh gia nhất định sẽ làm đến cùng đảm bảo không để họ đổ hết tội lỗi lên đầu huynh đâu. Phải không Cao thúc ?
- Đương nhiên là như thế rồi, nếu như bọn họ dám manh động chỉ cần một ngón tay của ta cũng dư sức nghiền nát cả Mông gia ở trấn này. Tiểu tử ngươi không cần lo lắng.
Đứng trước câu nói của cả hai người, Từ Trường Sinh chỉ cố gượng gạo nở ra một nụ cười tượng trương lấy lệ, bàn tay đặt lại đồ vật mình đang cầm vào bên trong cái sọt. Ban nãy phát giác ra có người đang đi đến, hắn đã thủ sẵn một viên đá to bằng bàn tay tương đối gồ ghề chính là viên đá dùng để đánh lửa đêm hôm qua. Nếu như người này nhận ra có điều gì khác thường hắn sẽ lập tức ra tay, với cự li gần như thế một viên đá to bằng bàn tay hắn ném thẳng vào đầu kết cục chắc chắn so với thiếu niên kia cũng chẳng có khá hơn, đảm bảo c·hết khi chưa kịp nhận thức được chuyện gì.
- Huynh cầm viên đá làm gì thế ?
- Phòng thân mà thôi, lúc nãy huynh nghe thấy tiếng loạc xoạc tưởng là mấy con thú dữ lần theo mùi máu mà đến.
Tiểu cô nương nhìn thấy sắc mặt đang hơi am đạm của Từ Trường Sinh thì không muốn cùng cậu nhắc lại những chuyện này nữa, ánh mắt đảo liên tục qua khắp nơi ngắm nhìn một khung cảnh rừng núi hoang vu ban sơ. Rồi lại lần nữa cất tiếng chọn ngay một cái chủ đề khác để cùng cậu nói chuyện phiếm g·iết thời giờ lúc đi khỏi núi sâu
- Tại sao huynh lại vào sâu như thế, có biết ở sâu trong rừng về đêm có rất nhiều thú dữ nguy hiểm hay không. Hơn nữa nhìn qua quan cảnh thì là rừng hoang chưa từng có ai đi tới, liều mạng thật.
- Huynh cũng cần kiếm chút tiền để chuẩn bị cho năm mới mà.
Mấy người bọn họ cứ đi trên con đường luyên thuyên trò chuyện cùng nhau, thiếu niên cùng thiếu nữ sóng vai mà bước ngay đằng sau là vị Cao thúc trong lời nói của thiếu nữ. Đợi cho đến khi ra khỏi khu rừng rồi, cô bé lại lần nữa vỗ vỗ vào vai của Từ Trường Sinh mấy cái, đợi cho cậu quay lại nhìn mình thì mới nhỏ giọng nhắc nhở.
- Chuyện này rất hệ trọng chắc chắn đám người Mông Phủ sẽ đến tìm và gây rắc rối cho huynh. Giờ huynh về nhà tắm rửa trước, rồi thay một bộ quần áo nào đàng hoàng một chút. Muội cùng Cao thúc sẽ đưa huynh đến đó nói chuyện rõ ràng cùng bọn họ một phen.
- Vậy thì làm phiền muội quá...
- Phiền gì chứ, để huynh đi một mình đảm bảo đám người kia nhất định sẽ bắt huynh ở đó rồi t·ra t·ấn và đ·ánh đ·ập đến khi nào huynh chịu nhận tội thì thôi. Có muội cùng Cao thúc đi cùng mới có thể đảm bảo cho huynh một cái công đạo.
Thiếu niên lần nữa cố gắng nở trên môi một nụ cười gượng gạo, rồi chầm chậm đeo theo cái giỏ tre mà lủi thủi bước chân nặng nề rời đi. Thiếu nữ nhìn theo bóng dáng người bạn của mình đợi cho đến khi hình bóng người kia đã khuất hẳn, giọng nói dễ thương yêu kiều kia cũng liền thay đổi
- Đã giải quyết sạch sẽ ?
- Người không cần lo lắng, đều làm theo đúng như người dặn.
- Vậy thì tốt. Từ Trường Sinh, số phận của huynh đời này tuyệt không được phép chỉ mãi chôn chân ở cái chốn rách nát này.
Hai người đứng đó, một cơn gió thổi ngang làm tà áo trắng xám của lão nhân chợt bay, phong thái ung dung tự tại như là tiên nhân của người này thật khiến cho người ta cảm thấy một cỗ áp lực vô hình đang không ngừng dị động đè nén vạn vật xuống dưới bàn chân. Vị thiếu nữ kia lại càng hơn phần dáng đứng yêu kiều nhưng mang đến cho người ta một cảm giác ma mị, một sức hút kì lạ khó mà có thể dùng từ ngữ để diễn tả.