Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vấn Thiên Tiên Lộ

Chương 49 Đại thắng quay về




Chương 49 Đại thắng quay về

Từ Trường Sinh lập tức theo cùng người kia dẫn đầu mà chạy, hai con chiến mã phóng như xé gió lao đi, chính là dùng toàn bộ lực lượng mà phóng đi. Người nào cũng tập trung, thật tình vừa rồi nghe cơn đại biến ập đến cả hai phía thiếu niên và vương gia đều cực kì lo lắng cùng gấp gáp.

Bây giờ ở trên chiến trường thế cục sớm đã loạn, quân đại Tần có năm doanh trại trú bên ngoài đại bản doanh để canh giữ biên ải thì đã thiệt hại hoàn toàn hết bốn cái, dưới vó ngựa của quân Hán đừng nói là phản công ngay cả chống đỡ bình thường cũng không thể nào mà làm được.

Tình hình càng lúc càng nguy nan, ở bên ngoài cổng thành kẻ địch không ngừng dùng vô số các xe bắn đá, bắn thuốc nổ ném vào bên trong thành, lại thêm chiếc xe chuyên dùng để phá thành cũng được dựng lên, không ngừng công phá vào cổng thành lớn bằng gỗ. Cho dùng là người ở bên trong có liều cả tính mạng để chặn cổng thành, cũng chỉ sợ không thể trụ được thêm mấy canh giờ thì sẽ b·ị đ·ánh gãy.

Bên ngoài thế địch mạnh không lường được, bên trong q·uân đ·ội lại hoảng loạn kinh sợ, nếu như không phải còn có đại tướng quân chấn chỉnh lại quân tình kịp thời và cũng như ở nơi này cũng đều là những binh chiến vốn đã lão luyện trên chiến trường thì bây giờ đều đã bỏ chạy tán loạn hết rồi. Thế nhưng đứng trước thế t·ấn c·ông như vũ bão kia của kẻ địch chỉ sợ có cố hết sức cũng không trụ được thêm bao nhiêu lâu nữa.

Phản công trong vô vọng, lần lượt từng người từng người một ngã xuống hoặc bị giáo hoặc là bị phản chấn lại từ cuộc t·ấn c·ông bên ngoài mà c·hết. Một toán quân hơn chín nghìn người chuyên đóng giữ biên cương bây giờ đã thiệt hại gần quá nửa. Thế thủ đã gãy, từ bên ngoài những tiếng hú hét chém g·iết dồn dập đổ xuống như một cơn sóng biển khồng lồ lên nghiễn ép lấy thính giác cùng tinh thần của những quân binh tử thủ bên trong, tiếng g·iết g·iết g·iết khiến lòng người kinh hô lo lắng. Nếu như là người bình thường sớm đ·ã c·hết giất vì sợ rồi.

Tiếng múa đao giơ kiếm đập vào nhau nghe keng két inh tai, những tưởng thật sự đã kết thúc thì từ đằng sau toán quân cứu viện cũng đã lập tức chạy được đến ứng cứu, dẫn đầu nhóm chính là đoàn xe của vương gia cùng với thành chủ lập tức bước chân ra bên ngoài hội họp lại cùng với đại tướng quân để tiếp tục quan sát tình hình.

Từ Trường Sinh cũng đã nhanh chóng đến nơi hắn đi vào bên trong con đường nhỏ len lỏi theo các mảng rừng cây rập rạm cẩn thận quan sát để thực hiện chiến dịch mai phục. Đưa mắt liên tục tìm kiếm thử cái tên chủ tướng cùng với tên quân sư kia đang đứng ở nơi nào. Sau khi đã phát hiện được mục tiêu mới liền khóa lại kẻ địch. Liệu có ai còn nhớ đến không, Từ Trường Sinh trước giờ g·iết người không chỉ là dựa trên đao pháp kinh thế hãi tục của hắn mà còn dựa trên khả năng nhắm bắn đã đạt đến trình độ siêu phàm. Tay lập tức cầm lấy thanh giáo của người kia vào thế chuẩn bị.

- Từ đội trưởng từ chỗ này đến đó cùng hơn bốn trăm mét đó...

- Ngươi cứ xem đi. Đừng nói nhiều

Hắn tập trung tinh thần mình lại, sau khi đã đứng vững vàng vào thế phóng lao thì lập tức lùi lại thêm ba bước chân nữa sau đó cường mãnh mà bước lên, mỗi cái giẫm chân dường như khiến cho cả đất đá xung quanh cũng phải run rẫy để lại những cái hố đất đã bị một luồng cự lực khổng lồ giẫm cho lõm xuống

Cả không gian dường như bị loại khí thế này làm cho run rảy mà lặng im như tờ chợt, trên cánh tay của thiếu niên lập tức nổi lên vô số các đường gân xanh chạy dọc. Sau đó chỉ còn nghe thấy một tiếng đùng...xoẹt xé gió với tốc độ không thể tưởng tượng được vang lên, cây giáo dài gần hai mét trong bàn tay của thiếu niên lập tức biến mất dường như còn không có tồn tại, nó bay nhanh đến mức khiến cho không gian bị lay động làm kẻ kia đứng ở phía sau mắt chữ a miệng chữ o kinh sợ muốn tè ra quần.



Giáo xé gió mà lao đi, tốc độ cực kì khủng kh·iếp thậm chí còn chưa mất đến một giây nào đã lao đến ngay đằng vị trí của tên chủ tướng lẫn tên quân sư đang nói cười. Thụt...chỉ một tiếng động nhỏ xíu vang lên, toàn quân địch tức thời chấn động khi mà mọi ánh mắt đều đổ dồn về một chỗ thì chỉ còn nhìn thấy hai cái đầu người đã bị một ngọn giáo đỏ đâm xuyên qua cắm sâu hoắm hơn phân nửa thân giáo xuống mặt đất sớm đã bị ngựa giẫm cứng rắn dưới chân.

Hai kẻ kia dường như còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì vừa mới diễn ra thì đã đi chầu diêm vương rồi, máu đỏ từ vị trí cái đầu đổ ra như suối, hai con ngươi đau đớn trợn ngược lên như sắp rơi ra, cơ thể giống như một phản ứng tự nhiên giãy giụa lên mấy cái rồi liền im bặt đi, mọi chuyện diễn ra từ đầu đến cuối hoàn toàn không có lấy bất kì một loại tiếng động nào.

Cả bọn quân lính tứ phía đều nín thở kinh sợ, chưa có ai kịp thời nhận thức được chuyện gì vừa mới diễn ra, dường như còn nhanh hơn cả một cái chớp mắt một cây giáo dài hơn hai mét đã từ đâu vụt lao đến đâm xuyên cái đầu của chủ tướng và quân sư của họ. Toàn quân như thế mà bị một cơn loạn động kinh kh·iếp cả bọn đứng gần đó đều ngã ngựa, nhìn thấy cảnh tượng hai người trợn trừng mắt mà tè cả ra quần sợ hãi. Đây là loại công kích kinh tởm đến mức độ như thế nào, sức mạnh rõ ràng là quá mức biến thái

Từ Trường Sinh hít một hơi thật sâu, cảm giác chiến trường chém g·iết trước mắt không ngờ lại làm cho huyết dịch trong cơ thể hắn vốn đã ngủ say nay lại một lần nữa sôi sục lên cơn ham muốn mãnh liệt, là sự khát máu từ bên trong Minh Hà đao trỗi dậy hay sự chém g·iết mới chính là bản chất con người của hắn.

Người kia cố gắng đứng lên lấy từ trong áo ra một cái tù và rồi hết sức mà thổi, âm thanh chợt giữa chiến trường đang kinh động vang lên khiến bốn bề đều đồng loạt im lặng. Đại tướng quân là người đứng lên đầu tiên, sau đó là đến phiến của mấy người vương gia cùng với thành chủ cũng liền đứng dậy.

- Là cứu viện.

Chợt từ đằng xa nhìn thấy trên bầu trời nổ lên một đám khói đỏ, sau đó là tiếng quân địch đang thủ ở hai mạn sườn nhốn nháo. Từ Trường Sinh đã leo thẳng lên lưng của Phá Quân trước sự cuồng chiến của Minh Hà đao mang lại đã lao thẳng xuống chiến trường thiên quân vạn mã bên dưới để mở ra một vòng chém g·iết. Kẻ kia thì hơi hoảng hồn, nhưng cũng bị loại huyết khí kinh thiên động địa từ trên người của Từ Trường Sinh làm cho kích thích, tay lập tức vung cao cờ hiệu, mà lao theo.

Mọi người thủ tại bên trong thành tức khắc phát hiện ra tín hiệu chiến đấu đã được truyền ra, từ bên trong lập tức mưa tên vạn tiễn phóng thẳng ra chiến trường bên ngoài bứt tất cả quân địch đang t·ấn c·ông như vũ bão kia đều phải lui về thế phòng thủ, lại không có sự chỉ huy của đại tướng thế cục liền loạn tung hết cả lên. Mọi người nín thở lo lắng, chợt cửa thành mở toang ra trước sợ kinh hồn của tất cả, quân ở bên trong ào ào lao như tên tên rời khỏi nỏ, không chờ đợi một chút nào đúng như sự điều khiển của các tướng quân vung v·ũ k·hí mà đánh.

Đằng trước thế đã loạn, đằng giữa lại thêm Từ Trường Sinh giống như tên điên đột phá thẳng vào ngay mạn sườn đội hình khiến không ai có thể toàn tâm toàn ý mà phòng thủ cho được, Trảm Thiên đao trong bàn tay của hắn giống như thần vật xuất thế chém vào sắt thép mà nhẹ bẫn như chém bùn nhão khiến cho quân lính hai bên sợ đến mất mật không ai dám ngăn nhảy ra ngăn cản. Khiên đao giáp trụ đứng trước nó đều b·ị c·hém cho không còn gì.

Lại thêm con thần mã Phá Quân thật đúng với cái tên của nó. Thiên quân vạn mã khí thế hùng hồn kia ở trước mặt nó vậy mà chẳng hề có lấy một chút nao núng nào, thậm chí còn lực cường thế mãnh hơn cả lúc bị kích nộ, người dưới chân nó giống như cỏ rác, bộ móng được bọc thêm thêm lớp sắt có chuốt nhọn ở đầu dùng để vừa bảo vệ chân vừa tăng thêm lực t·ấn c·ông. Chỉ cần nó đá một cái trúng người thì nát hết xương cốt thủng lục phủ ngũ tạng, đá trúng đầu thì liền nát be bét như tương, não trắng con ngươi xương đầu răng đều văng ra tứ tán cho dù có đội mũ sắt bảo vệ hay không đều cùng một loại kết quả.



Từ Trường Sinh xông vào giữa vòng vây chém g·iết mà không ngừng vung đao, cơ thể giống như được đút từ kim loại chứ không phải da thịt bình thường đao kiếm bất xâm lại thêm chẳng biết mệt là cái gì. Cứ vung đao đến đâu là quân địch c·hết như ngã rạ đến đó. Cảnh tượng này có chút liên tưởng đến cảnh những người nông dân đến mùa gặt lúa, liềm đến nơi nào liền đứt hết đến ấy cơ bản là không thể phản kháng.

- Tiểu tử...c·hết cho ta.

Một kẻ mặc trên người quân phục người cưỡi chiến mã không tầm thường vừa nhìn là liền biết đây cũng là một con thần mã lao đến, hắn lướt mắt qua một cái liền đoán ra thân phận của kẻ đến này không hề tầm thường. Nhưng mà cơ bản có tầm thường hay không, gặp phải Từ Trường Sinh thì đều chỉ có một loại kết cục. Hắn vừa phi ngựa lao đến, Phá Quân chỉ một hí mãnh liệt như trợ uy, Từ Trường Sinh lật tay nhanh chóng chỉ nghe thấy tiếng xoẹt vang lên. Thân thể đang phi ngựa đến kia tức thời chỉ còn lại là một cổ t·hi t·hể không đầu, máu bắn phún phún ra như mưa rồi ngã vật ra đất.

- Mau lấy thần mã.

Người đằng sau phóng ngựa vượt lên lập tức c·ướp lấy con thần mã ngồi trên lưng dáng vẻ cực kì thích chí. Từ Trường Sinh rút lấy cây giáo đã cắm sâu xuống mặt đất còn giữ lại hai cái đầu người kia đi lại gần thu thập luôn cái đầu của kẻ vừa rồi vào giống như một cái xiên thịt, ném cho kẻ đằng sau rồi lại thúc ngựa tiếp tục tiến lên. Một người một ngựa một đao cứ thế mà tung hoành không đối thủ giữa đội hình của kẻ thù, nhất thời đều khiến cho cả bọn đều kinh hoàng thất sắc đến lúc để ý lại đằng sau thì toàn bộ những người lãnh đạo đều đã bị c·hết sạch.

=

Bây giờ chỉ có thể bỏ của chạy giữ mạng mà thôi, cả đám tàn quân liền lập tức bỏ lại hết tất cả ở đằng sau lưng, cứ như thế cắm đầu mà chạy. Chẳng quan tâm đến thế trận bây giờ đã vỡ nát rốt tung rối mù, ai có thể chạy thì đều chạy giữ mạng. Quân t·ấn c·ông đến dưới sức ép của một cuộc phản công kinh kh·iếp lòng người này, mười phần đ·ã c·hết đến bảy tám.

Huyết khí trến chiến trường cực kì nồng đậm, nhưng Minh Hà đao bình sinh không hấp thụ loại huyết khí thấp kém này. Nó chỉ hấp thụ huyết khí của những người có tu vi cao mà thôi, thế nên dù màu chảy tràn lan thấm đỏ cả một vùng đối với nó cùng chẳng có gì thú vị, chỉ có cơn chém g·iết say máu vừa rồi đã mang đến một nỗi kích thích cực kì cuồng nhiệt cho nó mà thôi.

Từ Trường Sinh cưỡi trên lưng của Phá Quân đại thắng quay trở về thành trên thanh giáo của mình ở đằng sau lưng đã xiên đến năm sáu cái đầu đều là đầu của những kẻ lãnh đạo trong cuộc chiến vừa rồi, chưa kể hắn cũng thu được không ít những con ngựa tốt được người tiểu huynh đệ kia mang đi trước. Thiếu niên tiến chầm chầm quay về tay vừa mới cắm giáo xuống mặt đất thì từ bên trong đã tràn ra tiếng vỗ tay kịch liệt của mọi người.

Một là Đại tướng quân, một là Vương gia, còn người còn lại hắn cảm thấy không quen cho lắm.

========

- Đây là Phá Quân sao, quả nhiên thần mã trọng anh hùng, con Phá Quân này đã không thờ sai chủ rồi. Từ đội trưởng lần này cậu là người lập công lớn nhất đấy.



- Đại tướng quân, thuộc hạ chỉ làm đúng chức trách g·iết c·hết những kẻ cầm đầu mà thôi.

- Không cần khiêm tốn đâu thiếu niên, khi nãy từ đằng xa ta đã nhìn thấy cậu một người một ngựa đánh thẳng vào mạn sườn của đội hình địch. Một trận chém g·iết thẳng vào vị trí trung tâm, mới g·iết được những kẻ cầm đầu kia. Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên. Lại xuất thân từ phủ thành của ta, thật khiến người làm thành chủ như ta cảm thấy rất tự hào.

- Đa tạ thành chủ đại nhân.

- Được rồi... lần này đẩy lùi được đại quân của nước Hán. Từ Trường Sinh công đầu lớn nhất, mau nghe lệnh.

- Có thuộc hạ.

- Là người lập đại công đẩy lùi biến cố nguy hiểm, sau trận này sẽ phong ngươi trở thành tướng quân tiên phong. Từ Trường Sinh tiếp lệnh.

Từ trong bàn tay của ông dưới ánh nắng của buổi chiều tà ánh lên một sắc óng ánh kì lạ, đến khi nhìn kĩ thì mới nhận ra đây là một tấm lệnh bài bằng vàng kim sáng loáng cực đẹp mắt, được trạm trổ những con rồng uốn lượn bên trên. Ở đằng giữa ấy còn khắc hai chữ tiên phong rất lớn cực kì đẹp mắt màu đỏ rực như máu.

Từ Trường Sinh lập tức quỳ người xuống, trên cơ thể chiến giáp vàng kim được ánh tà dương chiếu rọi sáng loáng lên trông qua vô cùng hào khí dũng mãnh cứ như một vị chiến thần từ thời thượng cổ tái xuất. Chỉ đánh một trận duy nhất mà đã thành danh trở thành tướng quân tiên phong được vạn người kính nể, chuyện này ngay tức khắc đã làm chấn động cả quân doanh, ở tại thành Mộc Châu tin tức liền được lan truyền về tạo thành một trận sóng gió cực lớn.

Từ một thiếu niên bình thường chỉ một trận duy nhất mà trở thành tướng quân tiên phong, giai thoại về một người một ngựa xông vào đánh tan cả vạn hùng binh bảo vệ cho toàn bộ biên cảnh khỏi giặc Hán xâm lăng.

- Này mấy người các huynh nghe tin tức về đại ca chưa. Huynh ấy một trận thành tướng quân tiên phong luôn rồi. Sau này ta ra đường ai dám khinh thường ta, ta sẽ đánh hắn thành đầu heo.

- Lão tam...đệ mà mang danh đại ca đi làm chuyện xấu. Huynh ấy biết được ái chà chà...

- Đệ thề là không dám, nhất định không dám.