Chương 50 Sinh tử
Từ Trường Sinh thu cất lại quân trang của mình thay lại một bộ y phục áo vải bình thường cũng vẫn như cũ đội lên cái nói rộng vành được đan bằng rơm có cột theo một chiếc chuông, đằng sau lưng đeo theo hai thanh bội đao. Thiếu niên đi thả bước thong dong quanh trại doanh để quan sát đại quân bên ngoài đang thu dọn tàn cuộc trên chiến trường, nào là thu gom binh khí, nào là thu gom giáp trụ trên xác của những kẻ đ·ã c·hết lại thu thập những con chiến mã chạy loạn ra khắp những khu rừng xung quanh, cảm giác đi thu gom chiến lợi phẩm như thế xem chừng cũng rất thú vị.
Một toán quân khác lại phụ trách việc sửa chữa trùng tu lại cổng thành một nhóm khác lại cưỡi ngựa đi quan sát núi rừng đề phòng kẻ thù có phục binh bất ngờ đánh lén, cũng phụ trách luôn nhiệm vụ t·ruy s·át những kẻ địch bị lạc vào rừng, một mạng cũng không thể để thoát. Mỗi người mỗi việc xem chừng cùng chỉ có mỗi hắn là thông thả dạo bước ở tại nơi này mà thôi. Người đi lướt ngang qua Từ Trường Sinh, tuy rằng trên dưới không có gì đặc biệt duy đeo hai thanh bội đao đầu đội nón rơm rộng vành có đeo một chiếc chuông đều là những đặc điểm dễ dàng nhận dạng của vị tướng quân tiên phong mới được bổ nhiệm kia nên ai cũng cung kính chào hỏi.
Thiếu niên đi chậm từng bước mắt ngắm nhìn ánh tà dương đang dần buông xuống ở phía cuối chân trời, một màu đỏ rực của sự thê lương mà hào hùng. Từ Trường Sinh lặng bước, hắn ngắm nhìn cảnh quân y bên dưới đang chăm sóc cho những người b·ị t·hương, có người v·ết t·hương nặng đến tàn phế. Lại có người chỉ là v·ết t·hương nhẹ bên ngoài da đang cùng với nhưng vị quân y chạy qua chạy lại chăm sóc những người b·ị t·hương nặng khác, lại có người rệu rã còn đang khóc than bên tấm vải trắng che mặt hẳn là người đồng bạn nào đó của họ hay thậm chí chính là anh em là những người thân đã hi sinh trong trận kịch chiến khủng kh·iếp vừa rồi.
Hắn đưa bàn tay lên nhìn ngắm, chính đôi bàn tay này của mình đã lấy đi sinh mạng của không biết bao nhiêu người, nhưng cũng đã cứu vớt sinh mạng của không biết bao nhiêu người. Hoặc là g·iết hoặc là bị g·iết, ở trên chiến trường ngươi đâu có nhiều sự lựa chọn như thế, mà càng là đối với hắn một kẻ từ khi sinh ra đã luôn phải đứng giữa hai quyết định này, hoặc được sống hoặc phải c·hết. Ánh tà dương mênh mông phủ xuống nhân gian lúc này có lẽ là t·ang t·óc đưa tiễn nhưng anh linh về nơi suối vàng, cũng có lẽ chính là sự khích lệ những kẻ ở lại tiếp tục cống hiến vì quốc gia vì tồn vong dân tộc.
Sinh mệnh chính là ngắn ngủi như thế, chợt bùng sáng hùng vĩ giống như ánh tà dương kia rồi dần chìm vào trong đêm đen tĩnh mịt. Nhưng cho dù có cảm thấy như thế nào, thì khi nó bùng lên đó cũng là một màu của sự hùng tráng nam nhi, của chí khí thiên hạ.
- Làm sao thế ?
Từ đằng sau lưng vương gia cũng chấp tay thong thả đi đến bên cạnh hắn, bàn tay vỗ vỗ vào vai thiếu niên đang lặng người khi nhìn ngắm cảnh hoàng hôn nhân gian nhuốm một màu đỏ rực. Có lẽ là rất nhiều tâm tư muốn nói ra phút chốc này đều không thể nào thoát ra được khỏi miệng.
- Vương gia thiệt hại trận chiến hôm nay thế nào ?
- Quân giữ biên cương ở nơi này trước giờ có gần một vạn lính, bình thường chia ra mỗi nhóm năm trăm người thành các đội nhóm đóng quân ở gần biên cảnh để quan sát tình hình, hôm nay bị t·ấn c·ông bọn họ đều đã hi sinh hết cả, chỉ còn một đội nhóm có mấy mươi người sống sót quay về. Còn khi nãy đại chiến xảy ra, quân trong thành chịu thiệt cũng xem như là lớn, thiệt hại mất gần một nghìn nhân mạng. Tổng đã hi sinh đến gần ba nghìn binh sĩ.
- Vậy là đã có gần ba nghìn đứa trẻ mất cha, ba nghìn người vợ mất chồng, ba nghìn cặp cha mẹ mất con rồi sao ?
Vương gia nghe thấy hắn nói thì trầm ngâm suy nghĩ rồi mới lắc đầu vài cái, trong ánh mắt cũng để lộ ra dáng vẻ buồn bã pha cùng sự mệt mỏi khó mà giải thích được. Trầm ngâm mà cất lời
- Chiến tranh chính là như thế, luôn phải có sự mất mát diễn ra. Nhưng họ không hi sinh vô ích, mấy mươi vạn bách tính trong thành đã được họ cứu sống. Nếu như không có sự dũng cảm hi sinh của những bậc cha anh đi trước, vậy thì không thể có tương lai mai sau, nếu như khi nãy biên cương thất thủ sinh linh sẽ đồ thán. Sự ra đi của họ có thể là thầm lặng, những người anh hùng ấy có lẽ chẳng ai còn nhớ tên, nhưng chiến cống ấy nhất định sẽ được nhớ mãi. Cái c·hết đối với con người chúng ta chính là khởi đầu của một sự sống, người trước c·hết đi, người sau lại đứng lên tiếp tục cơ nghiệp của bậc cha anh đi trước, tiếp tục làm rạng danh người đã nằm xuống.
- Người nói phải nhất định sẽ được nhớ mãi. À còn toán quân chúng ta bắt được như thế nào rồi ?
- Theo như ý cậu thì ta đã giam bọn chúng lại cả rồi, bây giờ chỉ chờ cậu định đoạt mà thôi. Từ tướng quân cậu định làm gì với bọn chúng ?
- Vương gia, biết người biết ta trăm trận không nguy. Ta sẽ dựa theo gương mặt của bọn chúng để tìm kiếm những người lính quân ta giống với gương mặt của chúng sau đó để họ thâm nhập vào hàng ngũ q·uân đ·ội của đại Hán, người nghĩ thế nào ?
- Cũng là một ý kiến hay bất quá thật sự để tìm một kẻ vừa có gương mặt giống với những kẻ kia vừa lại có năng lực thâm nhập thu thập tình bảo quả thật rất khó...
Lời của Vương gia còn chưa nói hết, Từ Trường Sinh đã hơi động cánh tay phải của mình một chút, trong lòng bàn tay có giữ một thanh ám khí ngay tại thời khắc ấy vô thanh vô tức mà lướt đi với tốc độ kinh người xuyên qua một cái cây đằng sau lưng nghe vang lên một tiếng phụt sau đó là vài tiếng rên la đau đớn khiến những người binh lính đi qua đi lại giật mình kinh hô.
Vương gia khẽ quay người lại quan sát, đám quân binh cũng theo hiệu lệnh của ông lập tức lôi cái xác kia ra. Kẻ cầm chân của cái xác kia lôi mạnh ra không phải ai xa lạ chính là cái người lúc kia đã cấp báo kịp thời tin dữ cho mọi người, hắn cũng đã nhanh chóng được thăng chức và lãnh thưởng rất hậu hĩnh cho chiến công của mình.
Lúc này mọi người để ý mới nhận ra kẻ này cũng mang theo binh phục giống như họ, bàn tay còn đang cầm một mẫu giấy nhỏ để ghi ghi chép chép, sau khi vương gia cho người lấy lên để ông xem thì nhận ra đây là mật mã truyền tin của kẻ địch cơ bản là không thể nào đọc được bọn chúng đang viết gì ở bên trong. Nhưng dựa theo suy đoán thì đều là những chuyện quân tình bí mật.
Từ Trường Sinh cúi xuống một chút rút mảnh dao mỏng của mình đã cắm sâu vào giữa mi tâm của kẻ kia ra sau đó chùi chùi vào áo hắn mấy cái lau cho sạch sẽ những v·ết m·áu còn vương lại. Loại thủ đoạn vô thanh vô tức này chợt khiến cho cả bọn đều phải rùng mình sợ hãi nhưng trong lòng cũng không thể giấu được sự bội phục đối với tướng quân tiên phong, rõ ràng là người có thực lực chứ không phải là nhờ vào quan hệ mà leo lên được cái ghế này. Chưa kể thủ đoạn cũng thật là kinh kh·iếp, g·iết người không lưu lại một chút thời gian nào.
- Vương gia, xem ra trước khi tính đến chuyện tiếp theo phải làm cái gì thì chúng ta nên chấn chỉnh lại quân tình trước đấy.
- Ừm, Từ tướng quân nói phải. Lúc nãy cũng may là có cậu ra tay, nếu như kẻ kia muốn g·iết người ta quả thật đ·ã c·hết không kịp nhận ra điều gì rồi. Từ tướng quân về nghỉ ngơi trước chút nữa sau khi ăn tối xong lại đến lều của ta để bàn chuyện.
- Mạt tướng đã rõ.
Từ Trường Sinh quay người với vương gia hướng theo con đường vừa rồi hắn đã đi mà thong dong thả bước quay về, cái xác kia cũng nhanh chóng có ngươi dọn dẹp chẳng mấy chốc mà con đường lúc nãy còn nhao nhao người đã lại lần nữa bình lặng như ban đầu.
Ánh tà dương dần chìm xuống mang theo cái giá lạnh của đêm đen phủ chụp lên nhân gian, thiếu niên đang ngồi ở bên trong lều của mình để thưởng thức bữa tối, món ăn đơn giản chỉ cơm trắng với mấy món thịt cá thông thường đa phần đều là đồ khô chuyên dùng trong q·uân đ·ội. Song phần đãi ngộ đối với thiếu niên có thể xem là cực tốt, dù sao hắn bây giờ cũng đã là tướng quân tiên phong, đẳng cấp đã hơn binh lính bình thường rất nhiều bậc.
Ăn xong bữa cơm Từ Trường Sinh lại tự mang những chén dĩa của mình đến nơi rửa dọn để đặt xuống, chén dĩa của hắn được để riêng ở một khu khác với mọi người xem ra ngay cả trong những việc nhỏ nhặt như bát đũa ăn cơm cũng đã phân ra vai vế rõ ràng. Dạo bước thong dong trong đêm, hắn nhìn thấy rất nhiều những cái chậu lửa được đặt dọc theo con đường chạy dài đi bừng bừng ánh sáng lấp ló lại có chút yếu ớt đáng cố gắng xua tan màn đêm u tối. Lâu lâu lại nhìn thấy những người mặc theo quân phục tay cầm giáo mác đi qua đi lại trong màn đêm để canh gác.
Hẳn là sau trận đột kích vào đêm hôm qua khiến mọi người thất bại thảm bại tử thương vô số, thì toàn bộ q·uân đ·ội bây giờ đều đã nâng sự cảnh giác của mình lên đến mức tối đa. Lều sáng nhất được đặt ở nơi trung tâm, xung quanh nó có rất nhiều những cái lều vây quanh thành một vòng tròn bảo vệ ở bên ngoài có đến mấy chục người binh sĩ luân phiên nhau thành từng lượt canh gác không dám dời mắt đi hay lơ là dù cho một giây nào. Nhìn thấy Từ Trường Sinh đi đến, đều nhanh chóng tránh đường rồi cúi đầu cung kính chào, thiếu niên nhìn họ rồi gật đầu sau đó lại tiếp tục hướng bên trong mà đi.
- Mạt tướng chào Vương gia, đại tướng quân, thành chủ, Mạc lão,...
- Từ tướng quân đến rồi sao, không cần lễ nghi nhiều như thế làm gì đâu nào vào đây quan sát một chút thử đi.
Vương gia lên tiếng tiếp sau đó là liền vẫy vẫy bàn tay ra hiệu cho hắn đi tới, Từ Trường Sinh trong lòng cũng cảm thấy có mấy phần tò mò thế là lập tức tiến bàn chân lại quan sát. Trên cái bàn gỗ lớn trãi ra một tấm bản đồ rất rộng bên trên còn được đánh dấu chi chít nhìn chung hẳn là bàn đồ chi tiết của khu vực đại Tần và đại Hán.
- Vương gia, người đang định công thành của họ sao ?
- Hiên tại thì không nhưng tương lai nhất định sẽ có. Trước đây giữa hai bên Hán Tần đã có kí với nhau một hiệp ước hòa bình dài hạn trong một nghìn năm không đánh nhau, hôm nay gây ra một trận thế lớn như vậy chắc không nhiều thời gian đại Hán sẽ cho chúng ta một câu trả lời rõ ràng.
- Vậy có ý là...
- Ừm sẽ phải chờ ý định của hoàng đế bệ hạ. Hiệp ước hòa bình giữa Hán và Tần trước giờ ta cũng chưa từng được nhìn thấy, chỉ có bệ hạ xác nhận là có thì ta mới biết là nó có tồn tại mà thôi.
- Vương gia nếu như bây giờ chúng ta mở thế t·ấn c·ông thì có bao nhiêu phần thắng trước họ.
Mọi người nghe thấy câu hỏi này đều có chút bất ngờ, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về vị trí của người thiếu niên ấy mang đến một sự áp bức kinh người, nhưng hắn đối với những ánh mắt kia cơ bản là không hề quan tâm đến vẫn như cũ kiên định nhìn thẳng về phía của vương gia mà hỏi.
- Ừm...chuyện này khó nói. Đầu tiên là ta cũng không biết quân lực đại Hán như thế nào, cách đóng quân bày bố của chúng ra làm sao thế nên nếu đánh vào. Phần thắng có lẽ không tới ba thành. Từ tướng quân đừng quá sốt ruột, binh biến vốn là chuyện lâu dài cũng không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết được vấn đề.
- Là mạt tướng tuổi trẻ nông cạn. Đa tạ vương gia chỉ bảo.