Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vấn Thiên Tiên Lộ

Chương 48 Xuất mã




Chương 48 Xuất mã

Đêm Tết Nguyên Tiêu cứ thế mà trôi qua, chỉ thoáng nhìn một cái thế mà đã qua một năm mới rồi. Mọi người đều đã quay về nhà, riêng Từ Trường Sinh ngay trong đêm cũng bồng theo Tần Linh đã ngũ say đi về vương phủ. Chỉ là cái cô nàng nhỏ này cũng có mấy chỗ rất dễ thương rất ngoan ngoãn giống như một chú mèo con nằm gọn trong lòng để hắn bồng về đến tận Vương Phủ.

Sau khi bàn giao xong xuôi mọi việc thì lại tiếp tục thong dong thả bước trên đường về nhà, khắp nơi đều ngập tràn bởi những chiếc đèn lồng sáng ánh vàng. Hắn đảo mắt nhìn, mọi người vẫn như thế vẫn cứ cười cười nói nói cùng nhau, có những câu chúc tết nói với nhau. Ở đằng xa xa nơi các quán trà quán rượu đều đã tấp nập người hết cả, ai ai cũng mặt mày tươi roi rói nói nói cười cười vể đủ thứ chuyện trên đời, lại chúc nhau một năm mới đến sẽ an khang thịnh vượng sung túc phát tài hơn năm cũ. Đang đứng thẫn thờ nhìn mây ngắm trời thì lập tức ở ngày đằng sau lưng vang tới tiếng gọi quen thuộc

- Lão đại...

- Hửm ?

Từ Trường Sinh vừa quay lưng về phía sau, thì đã nhìn thấy cả năm người của chiến đội Huyết Lang đều đã dàng thành hàng ngang chỉ chờ hắn vừa quay lại lập tức cúi đầu lớn giọng

- Lão đại, năm mới vui vẻ, an khang phát tài...

- Các ngươi...ừm mấy đứa cũng như thế. Nào cùng ta đi dạo vài vòng ?

- Được lão đại. Để đệ kể cho huynh nghe về chuyện lão tứ nhà chúng ta khi sáng giải cứu mỹ nhân oai phong như thế nào nhé, huynh không biết đâu chỉ một lần đại triển thần uy của đệ ấy mà tiểu thư nhà họ đã mê như điếu đổ luôn rồi. Khà khà khà, đúng là đệ đệ của ta.

- Tam caaaaaa

- Khà khà khà...

Mấy người đi cùng đều lập tức bật cười, Từ Trường Sinh cũng không giấu cảm xúc của mình bật cười thành tiếng, bàn tay nhanh chóng xoa lấy đầu của lão tứ nhà mình, cảm giác có mấy người đệ đệ để cho hắn quan tâm chăm sóc cũng thật sự rất tốt.

- Lão tứ, huynh nói này.

- Dạ đại ca, đệ nghe...

- Đệ cảm thấy Ngưng Thường cô nương như thế nào ?

Chỉ mới hỏi đến điểm này, mà gương mặt của lão tứ đã đỏ lên như quả gất chín luôn rồi, thậm chí nếu như để ý kĩ còn sẽ thấy y mồ hôi tay chân trên trán đều chảy ra như suối.

- Đệ...đệ...đệ cảm thấy cô ấy rất xinh lại nhu mì dễ thương nữa, chưa kể còn rất giỏi khi nãy còn trổ tài nấu nướng nữa, thật sự hoàn hảo không có điểm nào để chê cả.

- Ngày mai ta sẽ đi nhờ vương gia đi nói chuyện với Hạ gia cho đệ. Chờ năm năm nữa ta từ chiến trường trở về sẽ mang theo trầu cau đi cầu thân cho đệ với Hạ gia Hạ tiểu thư. Cũng sẽ nhờ vương gia làm chủ hôn, đệ thấy chuyện này thế nào.



- Đại ca...thật sao ?

Thiếu niên vui đến trên mặt mở cờ, thật sự là chưa bao giờ mọi người có thể nhìn thấy gương mặt của lão tứ hớn hở đến như thế. Cho dù là lúc được truyền dạy thần công cũng không hề có biểu hiện khoa trường như thế này xuất hiện trên gương mặt của lão tứ vốn lãnh đạm ít nói cười này. Chỉ là nữ nhi và tình yêu thật sự có một loại sức mạnh vô hình nào đó cực kì khủng kh·iếp, lần này cả bọn được cuối cùng cũng nhận thức được rồi.

- Nhưng đệ phải hứa với ta một chuyện.

- Đại ca...chuyện gì thế ?

- Trong khoảng thời gian sắp tới đừng tiếp xúc quá nhiều với cô ấy mà hãy tiếp tục luyện tập thật chăm chỉ. Ta cho đệ nội trong thời gian năm năm nhất định phải gầy dựng được chiến công và có tiếng nói nhất định trong quân ngũ nếu không thì đừng làm lỡ dỡ cuộc đời của cô ấy. Năm năm để Hạ cô nương chờ đợi đệ là giới hạn mà ta có thể cho phép, nhăn sắc của cô ấy không thể cứ mãi lãng phí đâu. Đệ hiểu ý ta mà phải không

- Đại ca...

- Hứa làm được hay không ?

- Được...đệ hứa, nhất định làm được.

- Vậy thì tốt.

Từ Trường Sinh thoải mái thở ra một hơi nhẹ nhàng, tiếp tục cùng với mọi người lang thang vài vòng đường nữa để ngắm cảnh đêm. Trời dần sáng chiếu từng tia nắng ấm áp xuống thế gian, dường như còn ấm hơn mọi lần vì nó chính là những tia năng đầu tiên của năm mới. Chừng độ sớm khi mà mặt trời đã thắp sáng cả nhân gian thì Từ Trường Sinh cũng đã lên đường đi đến vương phủ, hắn muốn mau chóng bàn giao một số sự vụ ngoài lề rồi còn nhanh quay về quân ngũ chuẩn bị nhanh chóng phải ra chiến trường để lập công danh mở ra con đường trường sinh cho bản thân, hơn nữa bây giờ hắn còn là gầy dựng cho mình một chỗ đứng đủ lớn để sau này có thể trở thành núi dựa cho các tiểu đệ toàn tâm toàn ý mà phát triển năng lực.

- Vương gia, chúc người năm mới vui vẻ, sức khỏe dồi dào. Mạc lão chúc người năm mới sức khỏe dồi dào.

- Ồ Từ đội trưởng vừa mới sáng đã đến chúc tết ta rồi sao, quý hóa quá, quý hóa quá. Vậy ta cũng chúc Từ đội trưởng một năm mới vui vẻ lập được càng nhiều chiến tích.

Mạc lão ở bên cạnh vừa nghe như thế thì cũng liền gật đầu vui vẻ, hai bàn tay ôm lại cúi đầu cảm ơn rồi cũng thực hiện một lời chút đáp lễ của mình. Đợi cho mọi lễ nghĩ cơ bản của năm mới đều làm xong xuôi hết thì mới lại đứng lùi ra ngay sau lưng vương gia chờ đợi hai người này nói chuyện.

- Vương gia vừa sáng đã đến bái phỏng thực sự là có chuyện muốn nhờ người giúp ?

- Ồ, có chuyện gì Từ đội trưởng cứ nói, giữa chúng ta không cần phải ngại ngùng gì cả ?

- Vương gia ngày mai thuộc hạ sẽ trở lại chiến trường. Mấy tiểu đệ cũng không thể đưa về quân ngũ nơi ấy chẳng còn gì để bọn chúng học cả. Chỉ đành phải nhờ vương gia giúp một tay dạy dỗ chúng.

- Được...được...được, chuyện này ta cầu còn không được ấy chứ.

- Vương gia, lão nhất trong đội là người trầm tính trời sinh thần lực đã mạnh mẽ, mong vương gia sắp xếp cho y một người chủ tu về sức mạnh thân thể để rèn luyện. Lão nhị là người thích đọc sách, rất am hiểu chiến thuật binh tướng mong vương gia có thể cho y theo học cùng những vị chuyên về quân sự, ngoài ra thân thủ của y cũng không tầm thường mong vương gia hỗ trợ y thêm thuật khinh công. Lão tam thì mong vương gia cho y được học cùng mấy vị có thuật dịch dung và khinh công. Lão tứ chủ tu về kiếm đạo, mong vương gia có thể hỗ trợ y trên con đường này. Còn lão ngũ thì thiên phú không tốt, nhưng quyết tâm của y là mạnh mẽ nhất, mong vương gia sau này chú ý nhiều đến y một chút. Tất cả bọn chúng đều là đệ tử binh gia sau này phải sống c·hết trên chiến trường, mong vương gia thẳng tay dạy dỗ chỉ cần không đánh chúng tàn phế là được.



- Được, những điều này ta đã ghi nhớ. Từ đội trưởng quả nhiên tài ba, chỉ một năm mà đã thấu suốt hết những điểm mạnh điểm yếu của mọi người rồi đưa ra hướng phát triển, nếu như rèn binh thật sự không biết sẽ tạo ra một đội quân hùng mạnh đến mức độ nào nữa. Chuyện này cậu cứ yên tâm, nhất định ta sẽ ra sức hết mình hoàn thành thật tốt chuyện này.

- À còn một chuyện....

Từ Trường Sinh đang hơi muốn lên tiếng nói tiếp thì tức thời từ bên ngoài lập tức chạy vào một người lính dáng vẻ chật vật vô cùng cấp bách đến nổi hớt ha hớt hải chạy vấp ngã bò càng ra đất đến rơi mũ nhưng cũng chẳng có mấy quan tâm lắm lập tức đứng lên chạy đến gần rồi liền quỳ xuống.

- Cấp báo vương gia, biên cương xảy ra chuyện lớn rồi.

- Biên cương xảy ra chuyện lớn...

Tất cả đều đồng thanh một tiếng rồi liền đứng lên, ai cũng nhận ra trang phục của người này chính là trang phục của quân sĩ canh giữ ở biên cương Hán Tần chuyện lớn có thể xảy đến mà nói phải là cực lớn liên quan đến sự tồn vong của doanh trại ở ngoài biên cảnh mới để cho họ phải chạy về thông báo với một dáng vẻ cấp bách như thế. Mạc lão sau lưng lập tức chạy lại ngay chỗ ấy, tự thân đỡ lấy người kia đứng lên cẩn thận để cho vương gia hỏi chuyện thật kĩ càng.

- Ngươi nói biên cương xảy ra chuyện gì ?!

- Vương gia, Quân hán đêm qua nhân thời cơ quân ta đang đón tết. Bất ngờ tập kích vào doanh trại của quân ta ở biên cảnh, thế t·ấn c·ông quá mãnh liệt chỉ trong một đêm duy nhất đã xuyên bốn trên năm nhóm q·uân đ·ội bảo vệ ở vùng ven rồi. Hiện tại bọn chúng đang vây công ở trước biên thành, không ngừng t·ấn c·ông vào hơn nữa còn chuẩn bị theo rất nhiều những cỗ xe phá thành. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy đến vậy thì độ chừng đến giữa trưa hôm nay sẽ thất thủ. Đại tướng quân đã lập tức cho thuộc hạ đến cấp báo, bên thành chủ cũng đã chuẩn bị xuất quân, mong vương gia mang đại quân đến cứu viện.

- Cái gì ?!!

Vương gia trong lòng kinh động nhất thời không thể kiểm soát được tâm tình của mình siết bàn tay lại bóp nát cả một góc bàn gỗ uống trà được đặt ở ngay bên cạnh, nhưng theo chỗ đó ánh mắt cũng quét qua thái độ của người lính này một cái xem thử hắn có điểm nào đáng nghi ngờ hay không, chợt thanh giọng gấp gáp của Từ Trường Sinh vẫn còn đứng ở ngay bên cạnh vang lên.

- Vương gia, bản đồ...bản đồ...

- Được...được...

Lập tức ông lấy ngay từ bên trong áo bản đồ ra trải lên bàn, sau đó để cho người lính kia đi lại gần quan sát thật kĩ càng bản đồ ấy rồi chỉ ra những điểm mà quân địch đã t·ấn c·ông đến nhằm tính toán ra vị trí tiếp theo vây công để còn đánh chặn phòng thủ. Dáng vẻ cũng gần như ngay lập tức lấy lại nét bình tĩnh vốn có của mình. Nhìn theo bàn tay của người kia chỉ dẫn rồi mới cẩn thận tính toán từng trường hợp có thể xảy đến.

- Thì ra là như thế, nếu như tiếp theo bọn chúng công được biên cảnh thì nhất định sẽ đánh thẳng vào thành Kinh Vân, nơi này tuy địa thế dễ thủ khó công nhưng lại cực kì khó bày bố mai phục. Nếu như bị công... Quân địch có bao nhiêu ?

- Thưa vương gia rất đông, theo như đại tướng quân dự tính ít nhất phải hơn vạn quân, chưa kể bọn chúng đều là lính tinh nhuệ trên sa trường thực lực đều là võ giả nhập đạo trên giang hồ thế nên thể lực tốt, tốc độ hành quân của chúng rất nhanh.

- Vậy thì nhất định nội trong hai ngày là Thành Kinh Vân sẽ thất thủ. Thành Kinh Vân là một nơi rất quan trọng, nó tiếp giáp với vùng vận chuyển v·ũ k·hí trên biển của đất Hán. Nếu như bị công hạ thì chỉ cần chưa đến nửa tháng là thành Tam Diệp sẽ mất, c·hết tiệt cuộc t·ấn c·ông lần này của chúng quả nhiên đã có tính toán cẩn thận, nhất định là nội bộ quân ta đã có nội gián.



- Vương gia hiện tại thế địch quá lớn bây giờ muốn huy động q·uân đ·ội để đi đánh chặn thì đã muộn một bước, sợ lúc đến nơi chỉ còn có thể nhặt xác cho tất cả mọi người. Cuộc đột kích lần này thuộc hạ sẽ đi đánh chặn ít nhất cũng có thể khiến cho quân địch bị một phen r·ối l·oạn câu được thêm chút thời gian cho mọi người đến ứng cứu, vị bằng hữu này cho ta hỏi không biết từ đây có con đường nào bọc hậu hay nằm ngang ở biên cương hay không, tốt nhất là có thể đánh thẳng vào mạn sườn của kẻ địch.

- Có một con đường, nó là đường mòn trong núi ngựa có thể chạy rất thoải mái nhưng bình thường không có người đi nên rất là bí mật, chỉ mới được phát hiện không lâu chưa có vẽ lại trên bản đồ.

Lời vừa nói liền lập tức chỉ bàn tay vào tấm bản đồ ở trên bàn, nơi mà bàn tay hắn chỉ đến là một vị trí mà ở đó được đánh dấu là một cánh rừng rậm cực lớn ngoài ra cũng không còn đánh dấu một loại con đường nào khác. Từ Trường Sinh lập tức hiểu ý, mà vương gia ở bên cạnh cũng liền hiểu được ý kiến này có ý nghĩa là gì. Tuy biết là làm như thế là quá mạo hiểu, chẳng khác nào nhảy vào chỗ c·hết nhưng mà hiện tại đại thế đã tới sát nút chuyện giữ thành mới là quan trọng nhất không thể nghĩ nhiều đến chuyện khác tới như vậy.

- Mau vào kho lấy bộ giáp chiến tốt nhất cho Từ đội trưởng và Phá Quân, sau đó lấy thanh Phá Thiên đao ra đây. Kẻ nào dám chậm trễ lập tức chém đầu

Từ đằng sau lập tức rầm rập lên tiếng người, mấy mươi người đàn ông trai tráng đang làm các công việc trong vương phủ đều gần như ngay lập tức xuất hiện chạy biến đi chuẩn bị, chỉ chưa đến mười phút đã cầm ra một bộ chiến giáp trông qua cực kì uy mảnh khủng bố, phần giáp ở ngay giữa ngực còn được chạm khắc một hình long đầu sống động như thật khí thế quả là cực kì dọa người.

Từ Trường Sinh không để ý đến những tiểu tiết nhỏ này mà hắn mặc vội vào người, chiến giáp này có thể nói là tương đối nặng với người bình thường, nhưng với Từ Trường Sinh thì lại quá nhẹ nhàng, sau đó lại cầm ra một thanh đồ đao cực lớn, lưỡi đao to nằm ở bên trên, có một cái cán cầm rất dài nhìn qua tổng thể cao hơn hai mét.

Phá Quân cũng từ bên trong hí vang trời lên một tiếng rồi tự nó cắm đầu chạy thẳng ra bên ngoài, thần mã được mặc trên người một bộ giáp trụ sáng loáng cực kì uy phong càng làm tôn lên vẻ đẹp cao quý dũng mãnh của một chiến mã thiện chiến nơi sa trường. Từ Trường Sinh lập tức nhảy lên lưng ngựa, dưới ánh sáng chói lóa của mặt trời buổi sớm mai chiếu xuống mảng thiên địa này, thiếu niên giống như đã trở thành một vị chiến thần tay cầm theo đồ đao cực kì khủng bố bất giác làm cho Mạc lão ngay người ra nhớ lại hình ảnh oai phong lẫm liệt ngày đó của vương gia. Ông đã từng chỉ dùng sức của một người nhưng gánh vác toàn bộ giang sơn đại Tần trên vai giữa không biết bao nhiêu bủa vây của quân thù bây giờ lại thấp thoáng ẩn hiện trên người của thiếu niên này.

Người kia cũng lập tức được thay một con chiến mã mới, chẳng nói chẳng rằng gì bằng tốc độ nhanh nhất phóng đi khỏi vương phủ thẳng hướng mà lao đến vùng biên cảnh tiếp cứu. Trước khi hắn đi khỏi, Mạc lão đã kịp thời chuyền vào bàn tay của Từ Trường Sinh một cái pháo nổ dùng để báo hiệu tổng t·ấn c·ông.

- Mạc lão mau huy động toàn bộ quân lực của vương phủ theo ta đi tiếp ứng.

- Vương gia chuyện này không được, chúng ta đều đi hết. Lỡ như có sát thủ tập kích t·ấn c·ông vào nơi này thì phải làm sao, không có tông sư hay cao thủ bảo vệ chỉ sợ quận chúa, phu nhân và mọi người đều sẽ gặp nguy mất.

- C·hết tiệt...

- Vương gia...vương gia.

Từ bên ngoài lập tức vọng tới tiếng người cùng tiếng bàn chân hớt hải chạy đến, nhìn qua không phải ai xa lạ chính là vị thành chủ cùng với mấy vị quân sư của ông ta đều đã bằng hết tốc lực có thể đi đến nơi này. Thân hình chạy nhanh loạn choạng như sắp ngã đến nơi

- Vương gia...quân lực trong thành hơn hai vạn ta đã huy động một vạn xuất binh bằng cửa sau đi ứng cứu rồi. Vương gia, phủ của người đừng vội xuất binh, ta nghĩ chắc chắn sẽ có thế lực thứ ba nhân cơ hội này t·ấn c·ông vào vương phủ, đến lúc đó mọi sự càng nguy cấp hơn nữa.

- Ừm... ngươi tính toán như vậy cũng đươc. Vợ con ngươi đâu mau đưa vào phủ rồi cùng ta lên đường.

- Dạ được vương gia, tất cả đều ở đằng sau.

Theo như hiệu lệnh lập tức ở bên ngoài có tiếng xe ngựa lộc cộc chạy nhanh vào. Tình thế bây giờ quá mức gấp gáp, giống như đã cầm trên tay một hòn than hồng cũng chẳng biết có thể kịp chuẩn bị cái gì hay không, bản thân ông cũng chỉ có thể ra lệnh đưa toàn bộ vương phủ vào giới nghiêm cao nhất phát hiện kẻ nào có hành vi lạ thường thì cứ việc tiền trảm hậu tấu. Đương nhiên một màn động tĩnh lớn đến như thế này đã kinh động đến không ít người ở trong phủ, đằng sau phu nhân của vương gia bình thường ít khi nào xuất hiện bây giờ cũng chạy vô cùng hớt hải ra bên ngoài.

- Tướng công, có chuyện gì sao ?

- Quân hán đã công qua biên cương chỉ sợ đến giữa trưa nay sẽ phá được cổng thành ở nơi ấy. Nàng lập tức đi vào viết thư rồi gửi gấp lên hoàng đế nhờ người phái quân cùng với mấy vị tông sư xuất thủ cứu viện. Bây giờ ta sẽ cùng với thành chủ lên đường đi ứng cứu.

- Tướng công, chàng ngàn vạn lần phải cẩn thận nhé. Thiếu với con gái lúc nào cũng chờ chàng về đó.

- Được nàng yên tâm, ta nhất định sẽ tự bảo vệ tốt cho mình. Nhanh tất cả cùng ta lên đường.