Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vấn Thiên Tiên Lộ

Chương 47 Đêm tết Nguyên Tiêu, tình ý




Chương 47 Đêm tết Nguyên Tiêu, tình ý

Ở ngay đằng sau của một cái gốc cây lớn, là bóng hình đứng lấp lấp ló ló của hai con người dường như đều đang rất chăm chú để theo dõi một chuyện gì đó, lâu lâu lại làm ra mấy hành động vô cùng đáng ngờ. Cũng đâu có ai xa lạ chính là lão tam và lão nhị vừa mới lúc nãy kiếm cớ chuồn đi bây giờ đang nấp ở đây để xem náo nhiệt chứ ai, hai cái người này chỉ đứng đằng xa quan sát mà ôi thôi còn cảm thấy kích thích hơn cả người trong cuộc. Dường như chỉ muốn tức khắc nhảy luôn ra bên ngoài cầm lấy bàn tay của Hạ cô nương dúi thẳng vào tay của thằng tứ đệ đệ của mình bây giờ đã đứng ngờ nghệch cả ra chẳng biết trời chăng mây gió gì kia, nhìn nó đần đần như thế thật là bực mình muốn c·hết đi được.

- Lão nhị huynh đừng cản ta, ta nhất định phải đ·ánh c·hết cái thằng tứ đệ ngu ngốc này mới được. Người ta đã ra hiệu đến như thế mà nó còn đần độn ngờ nghệch nữa kìa. Ôi thôi thật là tức c·hết ta mất.

- Nào lão tam, đệ bình tĩnh chút, chuyện đâu còn có đó. Tứ đệ bình thường ít nói ít cười trong khoảng giao tiếp với nữ nhân càng là không có hiểu tâm ý. Chưa kể còn đứng trước người mình thích, tự nhiên trong lòng sẽ như thế. Đệ bình tĩnh một chút quan sát tiếp thử đi.

- Này, hai người các ngươi không đi chơi phố sao còn đứng lấp ló ở đây, không lẽ là định làm chuyện xấu gì à, còn lão tứ đâu ?

Từ Trường Sinh ở đằng sau đi tới, nhìn thấy tình cảnh hai người đệ đệ của mình cứ lấp lấp ló ló đằng sau cái cây từ nãy đến giờ, trong lòng tự nhiên cũng sinh ra một chút hiếu kì muốn xem thử hai người này đang làm chuyện gì xấu xa. Lập tức lên tiếng hỏi, hai người quay đầu nhìn thấy lão đại thì liền giật mình, nhưng nhớ ra chính chuyện thì mới đưa tay lên miệng ra dấu im lặng giống như là đang quan sát một chuyện cực kì hệ trọng.

Từ Trường Sinh tò mò, ghé đầu ra quan sát rồi trong bụng cũng liền bật lên tiếng cười. Cái thằng thanh niên đang đứng ngây ngây ngốc ngốc trước mấy vị cô nương gần đó còn không phải chính là tứ đệ Tề Luân bình thường vẫn luôn lãnh đạm ít nói ít cười của hắn đấy sao, bình thường luôn tránh nữ nhân như tránh tà, sao hôm nay lại đứng ở nơi đó bắt chuyện với họ rồi. Trong lòng thắc mắc liền đánh tiếng hỏi, vào luôn vấn đề chính

- Cô gái đó là vậy ?

- Đại ca, là một vị tiểu thư tên là Hạ Ngưng Thường mà tứ đệ vừa mới cứu khi sáng. Đại ca không biết đâu chứ vị Hạ Ngưng Thường cô nương ấy xinh đẹp lắm luôn cơ hơn nữa cách nói chuyện còn cực kì nhu mì nữa, chỉ vừa mới nhìn tứ đệ một cái nói cùng nó mấy lời mà đã câu dẫn luôn hồn phách của đệ ấy rồi.

Vừa nói cả hai lại vừa nhìn nhau không thể nén được nụ cười liền làm ngay một tràn khoái chí. Quân chúa ở bên cạnh nghe đến cái gì mà Hạ Ngưng Thường, liền lập tức nhận ra người này là ai, nhảy cẩn lên.

- Hạ Ngưng Thường là Hạ tỷ tỷ, không ngờ người nam nhân mà tỷ ấy kể lúc chiều đã cứu tỷ ấy một mạng, vậy mà lại là tứ đệ của Trường Sinh huynh đúng là trùng hợp quá a.

Lúc này mọi người mới có hơi bất ngờ quay sáng nhìn chằm chằm về phía quận chúa đang ở phía sau đứng sóng vai cùng với Từ Trường Sinh, cái nón con lân khi sáng mà cô đội bây giờ đã đâu mất tiêu, vừa đảo mắt nhìn ngắm thì đã phát hiện ra nó đang nằm ngay trên đầu của Từ Trường Sinh. Hai đứa lại muốn phì cười nhưng nhìn thấy gương mặt của lão đại đanh lại thì không dám nữa liền cố mà nuốt xuống bụng, tay đấm ngực nghe thấy cả tiếng bốp bốp.

- Các ngươi cười cái gì, ta thấy cái mũ rất hợp mắt nên mới t·rấn l·ột của quận chúa đấy. Các ngươi đã hài lòng chưa ?

- Đại ca...chúng đệ đều hiểu, đều hiểu.

Vừa nói vừa cố bụm miệng để không cười, ánh mắt đảo nhìn sang quận chúa đang đứng ngay bên cạnh bàn tay cầm theo mấy que kẹo hồ lô đỏ mọng mà ăn thích thú lâu lâu lại đưa một que sang cho Từ Trường Sinh cậu cũng không chối từ vui vẻ mà ăn. Đến bây giờ nhìn lại, chỉ thấy lão tứ đã cố gắng hết sức đưa bàn tay đến nắm nhẹ lấy tay của nàng tuy vẫn còn hơi run, nhưng khi đôi bàn tay vừa nắm, từng ngón tay đan xen vào nhau tâm tình của hắn lập tức thay đổi. Lúc nãy khúm núm bao nhiêu, bây giờ liền trở về cái dáng vẻ bá đạo kiêu hùng bất nhiêu.

Người đứng thẳng, liền làm lộ lên những nét cường tráng cũng như khí chất đặc biệt chỉ có được khi tôi luyện trong gió lửa, hơn nữa còn có một chút khí khái và phong phạm của những công tử thế gia. Hắn dịu dàng hơi siết bàn tay một chút, cùng nàng chầm chậm bước chân đi, lão tam, lão nhị cùng lão đại đều gật đầu hài lòng.



- Ít nhất chút khí chất của nam nhi này hắn cũng phải có chứ mà nói ra thì lão tứ cũng khá quá ấy chứ, giỏi hơn hai tên lão ca của nó rồi. Còn hai người các ngươi nữa, không lẽ cứ lẽo đẽo theo sau lưng người ta mà hóng kịch sao, còn không kiếm chỗ nào lượn lờ ngắm cảnh đi.

- Lão tam, ta biết một chỗ này người ta có bán sách lại vừa kể chuyện ngươi muốn đi không ?

- Lão nhị có kể chuyện sao, đi nhất định là phải đi.

- Cầm tiền.

Từ Trường Sinh trong miệng thốt lên hai chữ rồi trong bàn tay ném tới mấy đồng tiền vàng cho hai người bọn hắn để muốn mua gì thì mua tiêu gì thì tiêu. Hai đệ đệ vừa cầm được tiền là hai mắt sáng rực lên, rồi choàng vai choàng cổ nhảy chân sáo mà lên đường. Chỉ cần nhìn qua đều biết được, mấy người bọn hắn vì chuyện của tiểu tứ đã vui đến như thế nào.

- Trường Sinh ca, chúng ta đi đâu bây giờ ?

- Đi đưa tiền cho lão tứ. Lần trước xuất quân về nhà, tiền của lão nhị lão tam lão tứ đều đã đưa hết cho lão nhất để chuẩn bị đón tết rồi. Đoán chừng bây giờ trong túi của nó đến một đồng cũng chẳng có, chút nữa chỉ sợ sẽ tự làm mất mặt trước mỹ nhân thôi.

- Vậy chúng ta cùng đi.

Hai người lập tức bước từng bước nhanh hơn để đuổi theo, rồi cùng lúc rẽ hướng chạy nhanh về phía trước sau đó bọc đầu để đi vào thế song song với hai người kia giả bộ như vô tình gặp mặt.

- Hạ tỷ tỷ.

Quận chúa nhìn thấy hai người lập tức reo lên thích thú chạy ngay đến, Tề Luân trong lòng hơi hoảng hốt muốn buông tay nhưng Hạ Ngưng Thường hoàn toàn không một chút quan tâm nào đến cứ nắm chặc lấy tay y không buông giống như muốn chiếu cao với tất cả mọi người rằng thiếu niên này chính là người nam nhân mà cô đã chọn.

Từ Trường Sinh cũng giả vờ đi tới để chào hỏi. Hắn đánh ánh mắt tới lão tứ chỉ có một cái nhìn nhưng chiến cho y cảm thấy cả người lạnh ngắt, một cỗ áp lực cực kì khủng kh·iếp đổ xuống người mình, nhưng cuối cùng y lại hơi bước lên một chút sẵn sàng nghênh tiếp ánh mắt của đại ca. Thằng nhóc này...hôm nay biểu hiện không tệ.

Bàn tay lướt đi ngang qua lật lên một cái đã dúi vào tay y năm đồng vàng để y siết tay lại rồi mới hạ giọng nhắc nhở.

- Cô gái này đã có lòng với ngươi như thế, tuyệt đối không được phụ bạc cô ấy. Đừng làm ô nhục danh tiếng của chiến đội Huyết Lang, bao nhiêu khí chất đàn ông mạnh mẽ của ngươi đều lấy hết ra dùng cho ta.

- Đại ca...đệ hiểu.



Từ Trường Sinh lướt qua người cô, ánh mắt chỉ đảo nhẹ một cái đã quét hết từ đầu đến chân của thiếu nữ âm thầm gật đầu rồi liền đi chậm, quận chúa cùng Hạ Ngưng Thường nói chuyện vài ba câu xã giao rồi cũng liền cùng thiến niên rời đi trả lại bầu không gian riêng tư cho đôi tình nhân trẻ kia.

- Hạ sư tỷ trước giờ tâm tư cực kì kín kẻ là hoàng hoa khuê nữ nổi tiếng nhất ở trong thành luôn đó, cầm kì thi họa không có cái gì mà tỷ ấy không giỏi hết luôn đứng đầu trong mọi cuộc thi ở trong thành, chưa kể trình độ học vấn còn cực kì cao thâm nữa cơ á. Không ngờ hôm nay lại dám công khai nắm tay một người nam nhân như thế, xem ra tỷ ấy cùng với nam nhân kia đã có tình ý rồi. Tứ đệ của huynh thật là có phúc a, có được một tuyệt đại tài nữ như thế làm vợ thì còn gì bằng nữa.

- Ừm. Quận chúa nói cũng không sai, nhưng mà tứ đệ nhà ta thiên tư thông tuệ chỉ nói không chừng sau này hắn nhất định ở trên chiến trường lập được đại công lao, danh chấn thiên hạ. Ái chà...đến lúc đó Hạ tiểu thư Hạ tỷ của quận chúa cũng xem như chiếm được của hời lớn rồi.

Cả hai người vừa lang thang trên phố, miệng cũng không ngừng kể về đủ thứ chuyện trên đời. Từ Trường Sinh năm lần bảy lượt đều bị bất ngờ trước sự thông minh tuyệt đỉnh cũng như vốn hiểu biết vô cùng phi thường của cô. Kiến thức cực kì uyên bác gần như là không có cái gì không biết không có cái gì mà không tinh thông cả, lại có chỗ giống như cái vị tiên nhân họ Cao kia.

- Quận chúa, Tết Nguyên Tiêu ở nơi này có gì thú vị không ?

- Có đó, nó là một tiết mục thả thuyền giấy trôi theo dòng sông. Chỉ cần đem ước nguyên trong lòng viết vào thuyền giấy rồi thả trôi theo một con sông có tên là Nguyện Giang là được. Tương truyền trên con sông này từ ngàn vạn năm cực kì cổ xưa có một con rồng khổng lồ có tên là Nguyện Long đã ngủ say ở đây, sau đó chẳng biết là ai đã đồn đại lên chuyện chỉ cần vào đêm Tết Nguyên Tiêu viết những ước nguyện của mình vào thuyền giấy rồi thả trôi dọc theo dòng sông thì ước nguyện của họ sẽ thành sự thật. Ban đầu thì không ai tín ngưỡng chuyện này, nhưng sau đó chắc là do cơ duyên xảo hợp nên một vài người ước nguyện đạt thành.

Tiếng lành đồn xa thế là bây giờ chuyện này đã trở thành một trong những truyền thống bất di bất dịch ở đây. Hơn nữa nhờ có truyền thống này mà đã thu hút rất nhiều những người giàu có tiền từ khắp nơi muốn tận mắt xem và làm theo thử cùng đến nơi này. Nhờ thế mà kinh tế ở trong thành phát triển cực kì thịnh vượng thế là thành chủ một mực tung hô ủng hộ việc này, còn tôn nó lên thành một trong những tập tục văn hóa nhân gian trong ngày tết nữa đó.

- Quào...quận chúa thông tuệ thật. Vậy số thuyền giấy ấy sẽ đi đâu ?

- À theo như muội biết thì sẽ có một nhóm người nhận nhiệm vụ ở dưới hạ lưu của con sông này thu lại toàn bộ chúng sau đó sẽ thực hiện biện pháp tái chế. Còn phần tái chế như thế nào thì là một bí mật nghề nghiệp chỉ được lưu truyền đối với người trong nghề chứ tuyệt đối không tiết lộ ra bên ngoài. Muội cũng là nhờ cơ duyên xảo hợp nên biết.

- Vậy sao quả nhiên thế giới rộng lớn, chỉ là một lĩnh vực công việc thôi mà cũng có nhiều môn đạo phức tạp như thế. Ta xem ra vẫn là thứ ếch ngồi đáy giếng rồi vọng động mình đã nhìn thấy cả bầu trời. Thật sự hổ thẹn, thực sự đáng hổ thẹn khi đứng trước một người thông tuệ như quận chúa đấy

- Trường Sinh ca, hay là chúng ta đi đến chỗ nào cao cao ngồi hóng gió đêm đi. Đêm nay còn có thể xem bắn pháo hoa nữa đấy, muội nói nhé bắn pháo hoa ở thành của chúng ta đẹp không thua gì ở kinh đô đâu.

- Ừm đi.

Từ Trường Sinh đảo ánh mắt của mình lên cao quan sát qua lại một lúc mới phát hiện ra được một căn nhà có độ cao cực kì tốt, cao hơn hẳn so với tất cả những ngôi nhà còn lại. Mái nhà cũng được xây theo một phong cách mới nên không dốc lắm ngồi hay đứng đều được. Đã chốt được vị trí ngồi lập tức quay mặt nhìn sáng chỗ của Tần Linh. Ánh mắt có hơi chút dịu dàng, nhẹ đưa bàn tay đến khẽ bồng cô lên. Thiếu nữ cảm thấy trái tim mình nhảy lên một nhịp rồi lại đập rất mạnh, trong lòng có một khắc hoảng hốt kì lạ, nàng liền nắm lấy áo của hắn dúi đầu sát vào người hắn hơi có chút run lên sợ hãi.

- Không sao đâu.

Từ Trường Sinh khẽ thốt ba chữ, rồi khẽ giậm nhẹ chân mình một cái lấy đà ngự không đạp trên các mái nhà mà lướt chỉ một thoáng cái đã lên đến mái nhà cao v·út bên trên rồi.



- Quận chúa, cô cẩn thận một chút mái nhà có thể trơn đấy nhé.

- Ừm...muội hiểu rồi.

Đêm càng lúc càng về khuya hơn, trời cũng như thế khẽ nổi lên những cơn gió nhẹ nhưng mang theo cạnh lạnh giá của mùa đông truyền vào thân thể. Từ Trường Sinh ngồi xuống nhìn thấy cái cô quận chúa ở bên cạnh mình cứ lâu lâu là lại run lên mấy hơi rất kì quái, đoán chừng là lạnh quá mà không dám kêu. Tà áo rộng tung bay trong cơn gió đêm của hắn liền dang ra ngay bên cạnh cô. Ánh mắt vẫn điềm đạm như thế chẳng có một chút nào sai khác.

- Ta chỉ có một cái áo không chia cho cô được. Ngồi xích lại chỗ ta một chút cho ấm đi.

Tần Linh đang run lên cầm cập ở bên cạnh vừa nghe thấy thì lập tức vâng lời, xích sang ngồi sát vào người của Từ Trường Sinh nấp vào bên trong chiếc áo rộng của cậu. Chợt ngay ở giây phúc đó, nàng lại thốt nhiên cảm thấy trong người mình có một cỗ nhiệt lượng nhẹ nhàng âm thầm truyền tới một cảm giác ấm ám lan tràn từ đôi bàn tay của thiếu niên đang nhẹ nhàng xoa vào bàn tay của nàng để xua đi cái giá lạnh của gió đêm.

Cũng chẳng biết là do bàn tay ấm áp ấy đang không ngừng tản máy nhiệt lượng dịu dàng, hay là bởi vì giờ phút này đang được ở bên cạnh người ấy nên nàng mới cảm thấy ấm áp nữa. Nhưng mọi chuyện đều không một chút nào quan trọng nữa, nàng hơi khẽ nghiêng đầu dựa khẽ thân thể mình vào người hắn. Chợt giữa cái không gian náo nhiệt bên dưới kia đều đồng loạt im bặt đi, rồi lại rộn ràng lên bởi vô số tiếng người đồng thanh đếm

- Mười...chín...tám...

- Đến giờ rồi. Trường Sinh ca, chúng ta cùng đếm nhé.

- Ừm...

- Ba...hai...một...

Khi hai người cùng đồng thanh cất lời, chợt Tần Linh quay sang nhìn ngắm Từ Trường Sinh trong đôi mắt đen tuyền như một viên hắc châu tuyệt mĩ không một chút tì vết ấy của nàng không có màn đêm vô tận trên đầu cũng chẳng có thứ ánh sáng vàng nhạt le lói do chiếc đèn lồng đang cầm trên tay tỏa ra. Mọi thứ đều tan biến chỉ duy nhất một hình bóng ấy, hình bóng về người con trai ấy là còn ngự trị lại ở trong tâm trí của nàng.

Một loại cảm giác gì đó vô cùng kì lạ chợt thoáng qua trong tâm thức nhưng cứ lưu lại ở đó mãi mà không tan đi, dường như loại cảm giác ấy đã khiến cho cả thế giới này trôi chậm lại một nhịp, đã xích người nàng gần với người ấy hơn một chút nữa.

Trong màn đêm âm u tĩnh mịch, chợt có một đốm sáng nhỏ bé tưởng chừng như vô lực lao thẳng lên bầu trời rồi nổ tung, một âm thanh bùm vang lên khắp chốn giữa màn âm u huyền ảo kia vệt sáng nhỏ bé ấy cứ thế mà để lại trên nền trời một vệt đỏ tủa ra tứ phía giống như một bông hoa tuyệt đẹp. Từ Trường Sinh vô cùng háo hức, háo hức đến mức xém nữa thì đã nhảy cẩn lên vì thích thú. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn được nhìn thấy những khung cảnh mỹ lệ như thế này, những vệt sáng với đủ các màu sắc lần lượt được bắn lên trên cao, sau đó giữa bầu trời đêm u tối kia p·hát n·ổ một tiếng đùng. Tỏa ra thành vô số các vệt sáng khiến cho cả đêm đen cũng bị loại ánh sáng mỹ lệ này xua tan đi.

Ngồi tại nơi cao này nhìn xuống lòng sông có thể thấy được cảnh tượng đẹp lộng lẫy đến độ không thể tưởng tượng hay miêu tả thành lời. Vô vàn những đốm vàng của ngọn lửa chợt như ẩn như hiện trong không gian làm bừng lên ánh vàng thắp sáng cả con sông đen đang trôi lờ mờ. Vô vàn những chùm ánh sáng cứ như thế mà nối đuôi nhau cùng trôi đi, khiến cho màn nước đen tĩnh lặng dường như khoát lên mình một tấm áo mới sáng rực đẹp đến mê mẫn.

- Đẹp quá.

Từ Trường Sinh không thể nén được sự kích động trong lòng thản thốt lên một câu khen ngợi, thiếu niên nghèo lần đầu tiên tiếp xúc với phồn hoa đô hội hiển nhiên là thấy cái gì cũng mới, cái gì cũng đẹp. Bàn tay hắn trong vô thức chẳng biết tựa khi nào đã dịu dàng nắm lấy bàn tay nàng, giống như máu thịt tương liên, giống như đã rất nhiều năm rồi như thế hoàn toàn không thể nào phát giác ra được điều gì. Bất quá thiếu nữ ngay bên cạnh hắn cũng giống như thế nằng siết bàn tay của mình lại đan từng ngón vào nhau, ánh mắt của nàng dõi nhìn theo hắn chăm chú, nhìn theo đôi mắt sáng ánh lên bởi vô số những tràn ánh sáng ngập ngụa cả bầu trời. Nàng cũng bất giác trong vô thức thản thốt.

- Ừm...rất...rất đẹp.