Chương 46 Tết Nguyên Tiêu, mùa xuân hoa nở
Màn đêm buông xuống mà Tần Linh vẫn còn dày vò chưa tha cho thiếu niên quay về nhà, cả ngày hôm nay hắn thực sự là đã bị cô quay cho đần luôn rồi. Cả người ê ẩm hết cả, đến nhích bàn chân cũng cảm thấy khó khăn. Cảm giác mệt mỏi này cho dù để hắn đánh với mấy chục tên cao thủ tông sư cũng không mệt mỏi giống như thế này, nào là đi dạo phố sau đó lại đi thử đồ rồi đi tham gia mấy trò chơi bắt cá ném phi tiêu.
Tần Linh chẳng hề bỏ qua một món trò chơi nào, cứ thấy là tham gia mà còn tham gia cực kì cuồng nhiệt nữa mới tài. Bất quá khiến hắn hơi ngơ ngơ không thể nào tin được rằng cái cô nương cơ trí có tài năng lãnh đạo cả một đoàn người mà lần đầu hắn đã gặp lại là cô một thiếu nữ còn có hơi phần trẻ con tinh nghịch, thật sự khác một trời một vực. Chỉ là dáng vẻ hoạt bát như thế này cũng rất đáng yêu, ít ra không có cái dáng vẻ khinh khỉnh của lũ con nhà quyền quý mà ngày xưa bản thân hắn từng gặp.
- Từ đại ca...hôm nay muội đi chơi vui quá. Từ trước đến giờ chưa từng được chơi vui đến như thế bao giờ, huynh có mệt không mà muội thấy huynh uể oải quá thế.
Cô nhìn sang hắn, trong đôi con ngươi tròn xoe như một viên ngọc đen tuyền đang tràn ngập niềm vui kia ánh lên một nét lo lắng lạ thường, cũng có một nét thoáng buồn không sao miêu tả được. Thiếu niên nhìn cô, trong lòng thầm than khổ miệng muốn than mệt một tiếng muốn xin đi về nhà ngủ một giấc cho khỏe người, nhưng khi hắn nhìn sâu vào đôi mắt đó, không hiểu sao lại cảm thấy một nỗi buồn một nỗi đau khổ không thể miêu tả ẩn hiện mờ mịt.
Tại sao cô lại có đôi mắt đó, một đôi mắt đau khổ một đôi mắt tuyệt vọng đến như thế. Một đôi mắt giống như hắn ngày đó lúc còn nghèo khổ, ngày mà mọi người đang vui chơi bên gia đình hắn chỉ có thể đứng lặng đứng từ phía xa mà nhìn trên vai gánh một bó củi lớn vẫn còn phải bán để kiếm tiền nuôi sống bản thân. Ngày mà người ta cùng chung vui vầy bên gia đình hắn chỉ có thể cô đơn bán củi để kiếm thêm chút tiền mong sao đủ mua được một chút trái cây cùng với nhang đèn để cúng tết cho phụ thân cùng mẫu thân. Ngày mà những đứa trẻ kia được mua quần áo mới, hắn chỉ có thể đi đến những bãi rác mò mẫm tìm nhặt về những miếng vải rách, vải vụn vá vào tấm áo cũ kĩ để chống rét. Ngày mà những đứa trẻ kia được cha mẹ chúng mua cho một que kẹo hồ lô, hắn chỉ có thể đứng nhìn nuốt nước miếng rồi nhắm mắt cố đi qua nhanh hơn để không bị cơn đói trong bụng h·ành h·ạ
Đôi mắt sầu khổ muôn phần, có thể vì tiền lại có thể vì cô đơn kia làm sao có thể xuất hiện ở một cô gái sinh ra đã sống trong một một gia đình quyền quý giàu sang, lại có được đầy đủ gia đình như thế. Bất giác rất nhiều chuyện cũ trong quá khứ chợt trở về lấp đầy đầu óc và tâm trí của hắn, bàn tay nhẹ đưa đến gỡ lấy chiếc nón đầu lân mà cô đang đội, đội lên đầu của mình rồi nhẹ nhàng xoa lên mái tóc đen nhánh suông dài của cô.
- Không mệt, được rồi quận chúa cô muốn đến nơi nào tiếp đây.
Tần Linh dường như trong khoảng khắc đó đã vỡ òa niềm hạnh phúc, chẳng có quản thân phận hai người nhảy cẩn lên nhào lại ôm lấy người của hắn. Dúi đầu vào ngực, bàn tay bấu víu là áo
- Trường Sinh ca...cảm ơn huynh.
- Cô mà khóc là ta đi về đó nha.
- Không có...không có...
Thiếu nữ rút đầu ra khỏi ngực, sau đó lại mỉm cười hề hề như chưa từng có một loại chuyện gì xảy ra. Nắm lấy bàn tay của thiếu niên tiếp tục dắt hắn đi đến những khu trò chơi vẫn đang sáng lấp lánh bởi vô số những chiếc đèn lồng. Đẹp đến khiến con người ta mê mẫn nhìn ngắm
- Lão đại nhà mình cũng thật là có chút tài hoa a, đến cả quận chúa mà cũng có thể cưa đổ được. Người ta đều nói con gái yêu bằng tai, sao miệng ta ngọt ngào thế mà chưa có được bóng hình nào vậy chứ, đoán không chừng là các nàng vẫn chưa nhìn ra được tài hoa của ta nên mới không bị ta hấp dẫn. Tẩu tẩu, tẩu thấy ta nói có đúng không ?
- Đúng...đúng lão tam cái miệng của đệ là số một nhưng mà đệ không có đẹp trai và một thân bản lĩnh như đại ca. Thôi nằm mơ đi, biết đâu trong giấc mơ lại cưới được tiên nữ.
Lão nhị là người lên tiếng sớm nhất đáp lại lão tam, trong nhóm năm người ít nói nhất là lão tứ, điềm tĩnh nhất là lão nhất mà can trường quyết tâm nhất thì lại là lão ngũ. Chỉ có cơ trí nhất là lão nhị còn nhiều tài vặt nhất là lão tam mà thôi, nhưng chung quy hai cái người này vậy mà lại có một điểm chung là đấu võ mồm rất hợp.
- Tiên nữ...xì lão tam ta mới không cần, cưới tiên nữ về còn không phải lão tử sẽ phải hầu hạ sao, chưa kể bao nhiêu tiền đều phải cung phụng để tiên nữ tỷ tỷ son phấn giữ gìn nhan sắc. Thôi thôi...tha ta đi.
Vừa mới nói đến đây đã làm cho cả bọn được một phen xôn xao cười nói hết cả, chỉ có lão tứ là ánh mắt vẫn có hơi lơ mơ dường như chẳng có hề quan tâm đến loại chuyện gì. Lão ngũ cảm thấy mơ hồ, liền quay qua chỗ của lão tam đánh tiếng hỏi thử.
- Tam ca, tứ ca huynh ấy sao mà từ chiều đến giờ cứ lơ ma lơ mơ giống như người mất hồn vậy ?
Lão nhất vừa nghe nói tới chuyện này trong lòng chợt thoáng lên một chút tò mò muốn hỏi, thế nhưng phu nhân đứng ngay bên cạnh đã nắm tay giục kéo để đưa nàng cùng với hai con đi ngắm cảnh thế nên cũng chẳng có loại tâm trạng nào để mà hóng hớt thêm nữa đành phải bỏ lại trò vui của mấy đệ đệ ở phía sau mà đi. Lão tam là người lanh lẹ nhất cũng là thành phần nhiều chuyện chuyên việc trà chanh chém gió nhất trong đội ngũ thế nên thông tin của y là linh mẫn nhất, vừa nghe thấy cuộc khơi chuyện của lão ngũ thì liền như cá như gặp nước.
- Còn không phải lão tứ bình thường điềm đạm lãnh khốc của chúng ta hôm nay đi dạo phố đã vô tình bị tiểu thư xinh đẹp nhà người ta câu mất hồn phách rồi sao.
- Tam ca, huynh nói bừa...chỉ là đệ cảm thấy nàng ấy rất...rất...
- Rất thế nào, nhu mì đáng yêu và xinh đẹp có phải không
- Đệ không có mà...
- Còn cố cãi, có lão nhị cũng nhìn thấy làm chứng này. Lão nhị có phải lúc đó lão tứ nhà chúng ta nói chuyện cùng với vị tiểu thư ấy mà run đến nói lắp bắp. Mồ hôi chảy ướt cả người, tiểu thư nhà họ còn cho y mượn cái khăn lau mồ hôi trên trán mà y run đến cầm không vững luôn không. Tam ca nói thật với đệ nếu như lúc đó không phải thiếu nữ ấy chỉ hỏi đường chứ không có trò chuyện lâu gì, chỉ sợ bây giờ tứ ca của đệ đã run đến không gượng đi chơi tết được với chúng ta luôn ấy chứ. Tên cô ấy là cái gì ấy nhờ...à ta nhớ rồi...ta nhớ rồi là Hạ Ngưng Thường tiểu thư.
- Tam ca...
- Rồi rồi...rồi tam ca không nói nữa, tam ca không nói nữa. Ủa Hạ cô nương, cô nương đi đâu thế ?
Vừa giả bộ quay đầu sang một bên hỏi dò, thì dường như ngay tức khắc ở giây phút đó lão tứ cũng liền ghé mắt sang chỗ của lão tam quay đầu mà nhìn chằm chằm tìm kiếm, chợt nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của lão tam cùng với lão nhị vang lên khiến cho phút chốc khí huyết trong người liền sôi trào tức giận thời khắc này y chỉ muốn đánh cho tam ca này của mình một trận mà thôi.
- Tam ca...
Y hét vang lên, lập tức một quyền vụt tới đương nhiên là lực đạo không hề nhẹ. Mấy huynh đệ gần nửa năm nay đã được Từ Trường Sinh cho đấu tập với nhau, thế nên cọ xát nhiều hiển nhiên là đã quá hiểu sức mạnh của đối phương lúc vung tay t·ấn c·ông đều biết thu liễm lực đạo nặng nhẹ. Chỉ là lão tam không phải chỉ là người có cái miệng nhanh mà đến cả thân pháp của y cũng cực kì nhanh, chưa kể còn được đại ca đặc huấn một khóa tăng cường tốc độ phản xạ thế nên quyền của lão tứ lao đến đối với người bình thường thì nhanh, nhưng với y lại tương đối chậm có thể nhìn và né dễ dàng.
- Tam ca...huynh đứng lại đó cho ta. Ta đảm bảo chỉ đánh nhẹ thôi.
- Ta đâu có ngu chứ, đệ cứ đuổi kịp ta đi rồi tính nha.
Lão nhị cùng với lão ngũ chỉ có thể thở dài một hơi chán nản nhìn về phía hai người kia, chỉ là trong hơi thở chán nản ấy hiện lên mấy phần vui thích. Lão nhị nhìn sang lão ngũ rồi phất phất tay ra hiệu cho y cũng đưa muội muội mình đi dạo phố đi, tiểu ngũ ở cùng mấy ca ca lâu ngày đã như tâm đầu ý hợp lập tức gật đầu rồi liền nhắm về hướng khu chợ trò chơi mà đi.
Đêm xuống rất nhanh, hai cái người kia đuổi nhau không ngừng luồng lách qua hàng người, chẳng biết là luồng lách thế nào mà lại đi đến ngay đúng chỗ của vị cô nương Hạ Ngưng Thường kia, mà lại còn đúng một cái Tam ca vấp ngã giả vờ vô tình đụng trúng bờ vai nhỏ nhắn của cô khiến cô vấp té về sau. Dường như ngay tức khắc, lão tứ lao đến tốc độ xé gió còn nhanh hơn cả mũi tên rời nõ khiến cho trong lòng lão tam được một trận kinh hô. Quào tình yêu, quả nhiên mang đến cho con người ta một loại thực lực khủng bố a.
Lão tứ đã lao đến đỡ lấy người con gái ấy, ôm trọn lấy nàng tựa vào người mình. Làn u hương thoang thoảng từ người của mỹ nhân thoảng lên như mê như say. Nếu như để lão ngũ nhìn thấy loại tình cảnh này, không biết hình tượng một tứ ca lãnh đạm thanh lãnh trong mắt y sẽ sụp đổ nhanh đến như thế nào nữa. Chỉ biết câu chuyện này lão tam có thể kể được ít nhất là ba mươi năm nữa cũng vẫn thấy hấp dẫn giống như lần đầu. Hạ Ngưng Thường nằm gọn người trong vòng tay nổi cộm bởi những đường cơ bắp của thiếu niên, thiếu nữ e thẹn nhìn hắn gương mặt nàng dường như đã đỏ lên thành quả gất, giọng nói cũng hơi run lên nghe chừng là vô cùng đáng yêu.
- Thiếu hiệp chàng lại lần nữa cứu th·iếp rồi.
Giọng nàng e thẹn, nghe sao mà êm tai mà dịu dàng đến như thế, tựa như lời ru như câu hát làm lòng người như mê như say trong cơn mộng mị không cách nào tỉnh táo. Nguyên lai câu chuyện chính là khi chiều lúc cô đến chỗ cậu đang đứng để hỏi đường thì bất ngờ ở trên tầng lầu cao vừa vặn lại rơi xuống một cái chậu cây. Vừa hay lão tứ phát giác ra, một tay ôm lấy eo cô kéo ra. Một bàn tay lại đỡ lấy chậu cây rơi xuống từ không trung, một màn anh hùng cứu mỹ nhân này làm cho mọi người hò reo không ngớt, cũng làm cho thiếu niên thiếu nữ đôi mắt chạm nhau, bất giác ý tứ đều hiện rõ.
- Ta...ta...ta...cô...cô không sao chứ.
Lão tứ đỡ nàng đứng lên được đàng hoàng, mà ánh mắt nàng vẫn nhìn say đắm về phía hắn trong nhu hòa lại chan chứ một loại ý tình không sao tả xiết. Giống như người con gái lần đầu gặp được người nam nhân mà bấy lâu nay mình vẫn luôn thầm ao ước được gặp, được kề cận bờ vai ấy cả đời. Chỉ là ánh mắt này của nàng làm cho thiếu niên lúng túng không sao tả xiết được, hắn hơi run bàn tay đưa qua lại loạn xạ giống như không biết đặc ở chỗ nào cho đỡ thấy dư thừa. Lão nhị đằng sau đuổi đến, rồi cũng chỉ nhìn qua cảnh quan này một cái đầy thâm ý liền chạy tới nắm lấy cổ áo của lão tam.
- Tam đệ bên này có trò vui. Mau theo ta đi xem.
- Nhị ca...chỗ này cũng vui mà.
- Ngươi cứ nghe nhị ca, bên này vui hơn.
- Nhị ca nói phải, tự nhiên đệ đói quá hay đi kiếm gì ăn đi.
Vừa nói cả hai liền cùng nhau thoáng cái đã chạy biến đi mất chỉ để lại đằng sau lão tứ ngày một lo lắng đến không thể nào miêu tả thành lời. Tự nhiên trời vào đông đang lạnh mà hắn lại thấy nóng ran trong người, ánh mắt chỉ có thể cúi gằm xuống không dám ngước lên nhìn ngắm nữ lang xinh đẹp vô ngần trước mắt kia lấy một cái, cũng vì sợ mình lóng ngóng sẽ làm nàng không thích.
- Th·iếp vẫn chưa biết tên của chàng ?
- Ta...ta...ta tên là Tề Luân.
- Tề Luân sao, quả là một cái tên đẹp. Th·iếp là Hạ Ngưng Thường chàng đã cứu th·iếp khi sáng, chàng chắc là không quên chứ.
- Ta...ta...ta không.
Tề Luân thật sự bị tình cảnh này làm cho run hết cả người, bình thường hắn tính khí lãnh đạm thờ ơ với hầu hết mọi thứ xung quanh. Nhưng bản thân không giống như đại ca là một người biết ăn nói. Hắn kĩ năng giao tiếp kì thực là cực kì tệ, nói chuyện với nữ nhân thì đối đáp vài ba câu cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ là không hiểu sao khi đứng trước vị cô nương Hạ Ngưng Thường này thì hắn lại cảm thấy toàn bộ đầu óc mình đều trống rỗng không thể nghĩ được bất kì một điều gì hết, cảm giác phiêu hốt vô cùng lo lắng. Chỉ thấy nàng vẫn đứng đó mỉm cười cùng hắn, dường như trong nụ cười có nét hiền diệu của người con gái khi yêu, nàng đưa bàn tay đến, bàn tay nàng ngọc ngà trắng nón khiến cho hắn phút chốc không thể nào miêu tả được sự kích thích kì lạ dâng lên trong lòng mình.
- Vậy Tề Luân chàng có muốn cùng th·iếp đi dạo phố trong đêm tết Nguyên Tiêu hay không ?