Chương 45 Thăm quê
Một ngày đầu tiên ấy cứ như thế mà trôi qua, sáng sớm khi ánh bình mình còn chưa ló dạng Từ Trường Sinh cũng giống như mọi ngày đều đã thức dậy, điều đầu tiên làm đương nhiên vẫn là khởi động thân thể sau đó mới thay đổi y phục cấp lại hai thanh đao của mình lên bên hông đầu đội mũ rộng vành nhẹ mở cửa rồi lên đường. Mục tiêu hôm nay chính là quay về nhà thăm nhà cũng sẵn tiện dọn dẹp nhà cửa một phen, mua thêm chút đồ cúng cho thân sinh phụ mẫu.
Nhưng đến khi mở cửa đi ra bên ngoài thì đã nhìn thấy năm bóng hình quen thuộc đều đã đứng ở đó chờ đợi, cũng chẳng biết đã đứng từ bao giờ, chỉ cảm thấy nhất định là đã rất lâu rồi. Trên vai áo cả năm người đều đã lấm tấm ướt bởi sương sớm còn có những vết mồ hôi.
- Không còn trong quân, đám các ngươi không lo ngủ cho thoải mái đi, còn đứng ở đây làm gì ?
- Lão đại chúng đệ nghe huynh nói huynh sẽ về thăm gia đình. Chúng đệ ở đây đa phần đều trẻ mồ côi cha mẹ lưu lạc tứ xứ, cũng nhờ có huynh mà có cơ duyên gặp nhau. Cha mẹ của lão đại hiển nhiên cũng sẽ là cha mẹ của bọn ta, chúng ta cũng muốn về thăm họ.
- Các ngươi...vậy thì chạy bộ xem như bài tập buổi sáng.
Từ Trường Sinh đáp lại thình cầu của cả bọn, không nói gì nhiều chỉ nhắm đằng trước rồi bắt đầu những bước chạy đầu tiên, cả bọn đều vui thích trong lòng nhưng bên ngoài vẻ mặt vẫn trấn định bình thản nhắm theo hướng của đại ca thẳng hàng thẳng lối bàn chân giậm thành từng tiếng rầm rập dưới mặt đất bắt đầu hành quân mà đi.
Trời sớm khi bình mình vừa lên cao dịu dàng chiếu tỏa từng tia nắng ấm áp xuống nhân gian, mọi người đứng trên thuyền ánh mắt đảo nhìn tứ phía, có người thưởng thức mỹ cảnh tuyệt hảo của nhân gian, có người lại thưởng thức nét xuân xanh yêu kiều của các thiếu nữ đứng trên sàn thuyền. Lão tam là người hăng hái nhất, hắn đảo mắt nhìn khắp nơi trên sàn thuyền rồi cùng với lão tứ bình luận về những cô gái quần là áo lụa đang tập trung thành từng nhóm ngắm cảnh bình minh, bàn tay có hơi chỉ chỉ trỏ trỏ. Lão nhị lại cùng lão nhất và lão ngũ thưởng thức cảnh vật huyền ảo của không gian khi mà từng cành cây ngọn cỏ sáng ánh lên một màu lục bích dưới ánh nắng sớm, từng hạt sương đọng lại trên phiến lá bị nhưng ánh mặt trời chầm chậm chiếu vào phát ánh long lanh giống như những viên ngọc tuyệt đẹp. Cả bọn đều có việc của mình, chỉ có lão đại của bọn họ là đứng ở một góc trầm ngâm nhắm mắt không nói điều gì, giống như liên tưởng lại giống như đang nghĩ ngợi đến một điều gì đó rất xa xôi.
Thuyền đến bờ, mọi người đều đi xuống Từ Trường Sinh hướng đi khắp chợ lần nãy cũng chẳng hề khác là mấy hắn lại mua rất nhiều đồ. Đem tất cả quay về cái thôn nhỏ Ninh Bình của mình làm quà cho mọi người. Thiếu niên sải chân từng bước lớn, mỗi một bước chân là một kĩ niệm phút chốc ùa về trong lòng hắn. Có vui có buồn, có đau khổ có bi ai, thiếu niên dừng chân ở nơi cũ trước một khách sạn lớn.
Bàn tay đưa cẩn thận vào bên trong áo cầm lấy chiếc bình ngọc mà lần trước vị tiên nữ tên là Lục Tuyết kia đã để lại cho hắn. Mỗi đêm trăng sáng Từ Trường Sinh đều lấy cái viên thuốc tròn tròn nhỏ nhỏ ở bên trong ra ngắm nhìn, màu đan dược này là xanh lục bích hơn nữa trên viên đan được ấy còn có những đường vân giống như mây bây ngang đỉnh núi vô cùng đẹp mắt, tuy hắn không biết được thứ này là gì nhưng đoán là giá trị nhất định không nhỏ. Mỗi lúc như thế trong lòng lại chợt nhớ về hình ảnh một vẻ đẹp băng giá thanh lãnh của nàng. Hắn nhớ về đôi mắt thâm sâu như tồn tại ở tận nơi đáy biển kia sao mà xinh đẹp sao mà mỹ lệ đến như thế.
- Đại ca...là nơi này ?
- Đi tiếp thôi.
Từ Trường Sinh không có chút nào lay động lại lần nữa tiếp tục bước đi. Trên đường mua theo rất nhiều đồ, nào là trái cây hoa quả nào là nhang đèn các thứ đều mua rất đầy đủ. Cả bọn cũng chẳng biết mình đã đi bao xa chỉ thấy dần đã đi khỏi nơi ồn áo huyên náo của chốn trấn huyện đến một thôn trang rất xa mang đến cho họ một cảm giác bình yên đến lạ thường.
Nối gót chân đi sâu hơn vào bên trong thôn nhỏ, đi lướt qua những mái nhà gỗ đơn sơ đi đến nơi cuối cùng mới lại nhìn thấy một căn nhà gỗ có thể xem là tương đối lớn uy nga hơn khá nhiều so với những căn nhà bình dân của mọi người trong thôn. Từ Trường Sinh bước chân đến bàn tay hắn chạm vào cảnh cửa gỗ chợt trong lòng dâng lên một cơn xúc động khó có thể nói thành lời. Hắn đã nghĩ đến hình bóng của nàng, hình bóng của người con gái mặc trên mình tà áo đỏ rực đó, hắn vẫn nghĩ chắc là giờ đây nàng vẫn ở nơi ấy vẫn ở bên trong nhà như bao nhiêu lần đợi hắn quay về.
Cánh cửa gỗ nhẹ mở ra hiện lên bên trong căn nhà là một không gian rộng rãi và cực kì khang trang, các vật dụng vẫn được bày bố sắp xếp kĩ càng cũng rất ngăn nắp chỉ là trên bàn ghế bụi bẩn đã đóng thành những lớp rất dày. Tuy hắn biết điều này là hiển nhiên, nhưng chẳng hiểu sao vẫn để lại cho thiếu niên một tia thất vọng hụt hẫn kì lạ. Hắn thầm thở dài ra một hơi mắt nhìn thẳng về bầu trời cao, chẳng biết nàng giờ ở nơi nào, sau này còn cơ hội gặp lại không ?
Từ Trường Sinh cùng mấy thiếu niên đều bày biện các phần đồ của mình lên dĩa, cầm lấy nhang đèn và giấy tiền tất cả đều đem ra chỗ đằng sau nhà của hắn. Nơi có cây đào sau bao nhiêu năm vẫn luôn nở rộ một màu hồng tuyệt đẹp, nơi dưới tán cây đã rậm rạp bởi cỏ dại, che phủ đi hai tấm bia đá cùng cái gò đất đã cũ kĩ.
Tháp nhang cầu nguyện rồi lại dọn dẹp, sáu người cùng nhau mà làm chẳng mấy chốc đã dọn dẹp sạch sẽ mộ phần đơn sơ của cha mẹ lão đại. Sau đó lại phân chia cùng đi vào bên trong nhà lau chùi phủi bụi hết bàn ghế. Công việc cũng đơn giản đối với sau người loáng làm một cái là đã hoàn thành hết thảy.
- Lão đại bây giờ chúng ta đi đâu ?
- Đi làm chút việc nhỏ rồi về thôi. Hôm nay đã là ngày bao nhiêu rồi ?
- Đại ca hôm nay là ngày hai mươi chín rồi.
- Về thôi.
Thiếu niên quay người mà đi, hoàn thành chút nhỏ công việc của mình rồi ngay trong buổi chiều cả bọn cùng bắt thuyền mà quay về. Khi ngồi trên thuyền lớn xuôi theo dòng nước những suy nghĩ trong tâm trí của hắn cũng dần mông lung vô định. Đôi lúc hắn đã nghĩ có lẽ đời người cũng giống như chiếc thuyền này nó đến rồi lại đi còn bạn bè, gia đình hay người thân đến cuối cùng đều là những người khách qua đường vô tình cùng với nó có duyên tao ngộ gặp nhau, nhưng hết duyên thì lại đi, giống như hắn cùng với sư phụ năm đó. Thiếu niên chợt thấy nhẹ lòng khi nghĩ đến.
Thuyền cập bến hắn lại cùng mấy tiểu đệ chạy thẳng về nhà, trời đã chập chợn ánh chiều tà mọi người chạy vào nhà ăn vội bữa cơm trưa đã nguội rồi lại săn tay áo tiếp tục công việc dọn dẹp của mình. Từ Trường Sinh không tham gia loại công việc tay chân này, hắn tiến về phía sau cũng với lão ngũ phụ giúp phu nhân của lão nhất gói bánh chuẩn bị nấu đón tết.
- Lão đại huynh khéo tay quá !
Cả hai người phu nhân cùng với lão ngũ nhìn qua đôi bàn tay gói bánh nhanh thoăn thoát mà lại vô cùng đều và đẹp của Từ Trường Sinh mà ồ lên kinh ngạc. Bọn họ không nghĩ tới mà thật ra thì cũng chưa có từng tưởng tượng được lão đại của họ một người đao kiếm vô tình cực kì sắc bén, vậy mà lại có một tay nghề gói bánh cao siêu như thế nhất thời đều dùng ánh mắt bội phục mà quan sát học hỏi
- Lúc trước nhà nghèo, cái gì cũng phải biết làm thì mới có cơm bỏ bụng nên ta biết được một chút kì nghệ mà thôi, các ngươi có gì mà bất ngờ như thế. Nếu như so sánh với mấy vị hương thân phụ lão đã có nhiều năm kinh nghiệm trong thôn ta nhiều nhất cũng chỉ là một người học được chút da lông mà thôi, không có gì đáng để tự hào cả
- Lão đại khiêm tốn quá. Nhất định sau khi nấu chín đệ sẽ phải ăn năm cái...à không mười cái bánh do đại ca gói mới được.
Lão tam chẳng biết từ bao giờ đã đứng ở đằng sau lưng Từ Trường Sinh chăm chú quan sát đôi bàn tay của đại ca gói bánh, mấy người khác cũng có điểm tò mò thế là liền bỏ dở việc cũng chạy qua xem. Ai cũng bị cái khung cảnh này làm cho mắt chữ a miệng chữ o, cũng giống như lão ngũ với nhất phu nhân chẳng ai nghĩ đến đại ca có thể gói bánh còn là gói đẹp như thế nữa.
- Các ngươi không mau làm việc ?
- Đại ca...đại ca đừng giận, tụi đệ đi làm ngay đây.
Tiếng cười đùa của cả bốn người lại vang lên sau đó liền nhắm thẳng về phía bên ngoài kia mà chạy đi làm tiếp công việc. Tối đó Từ Trường Sinh cho chuẩn bị một cái nồi thật lớn bên dưới kê lên mấy viên đá rồi mới bắt đầu nhúm củi làm sôi nước mà bỏ hết bánh vào bên trong nấu lên.
Cái bánh này tên gọi là bánh tét là một loại bánh chỉ nấu vào mỗi mùa tết đến đã được lưu truyền trong nhân gian từ rất lâu rồi, bên ngoài được quấn và buộc dây bằng lá chuối bên trong là nếp và các loại nhân chủ yếu chính là hai loại chuối và đậu xanh. Bánh được cuốn lại thành hình tròn dài, bỏ vào nồi nước sôi vừa nấu vừa canh lửa, tính độ chừng khoảng tám đến mười giờ là chín sau đó lại đem ra bên ngoài chờ cho nó nguội là có thể ăn được.
Nấu bánh xuyên đêm đây vốn đã là một trong những điều mà thiếu niên yêu thích nhất. Ngồi nhìn theo ánh lửa bập bùng đang cháy trong lòng lại tràn ngập những hoài niệm về ngày xưa cũ. Chợt hắn tự hỏi, không biết liệu rằng Ninh Hương nàng ấy ngay lúc này có phải cũng đang ngồi nấu bánh giống như hắn hay không, có phải cũng đang nhìn về màn đêm xa xăm mà hồi tưởng về những chuyện cũ hay không ?
Nghĩ đến đây lòng lại chùng xuống thoáng có một nét buồn không tên, Ninh Hương là một cô gái xinh đẹp nhất định sẽ có rất nhiều những ong bướm vây quanh nàng, hắn tất nhiên hiểu rất rõ điều đó. Hơn nữa khi nàng đã đến một chân trời mới, ở nơi đó không thiếu gì những kẻ tài năng nổi bậc, hào hoa phong nhã, phong vân tiêu sái, liệu nàng có còn nhớ đến hắn, nhớ đến mái nhà tranh vách đất cùng với những đêm trời cùng nhau ngắm trăng hay không, hay nàng sẽ giống như bao cô gái khác đắm chìm vào trong những hào hoa đó. Ninh Hương và mình có lẽ cũng chỉ là một đoạn hữu duyên mỏng manh vô tình gặp mặt mà thôi, sau này vẫn là đừng nhớ nhung đến nàng ấy nữa, xem như một đoạn quá khứ đẹp vậy.
Trời đã ửng ánh sáng hồng ở phía chân trời, bánh cũng đã nhanh chóng được vớt ra để nguội hôm nay đã là ngày ba mươi tết chỉ một ngày nữa thôi là đã qua một năm mới, một năm mà ai cũng mong muốn nó sẽ có những điều tốt đẹp mới. Thiếu niên sắm sửa ngày tết, hắn bắt đầu dạo vòng khắp các con phố ngõ hẽm để mua đồ trang trí cho ngôi nhà. Một bộ câu đối xuân, một bộ muôn thần, các chậu cây chậu hoa. Quần áo cho mấy tiểu hài tử nhỏ trong nhà. Nhìn thấy cái gì thuận mắt là mua chẳng cần phải hỏi giá điều gì.
- Trường Sinh ca...Trường Sinh ca...
Từ đằng sau liền chạy đến một thiếu nữ trên người mặc áo gấm màu đỏ thêu hoa thêu cả những hình thường thấy được trang trí ngày tết rất đẹp quanh viền áo còn được kết những dãy bông màu trắng chạy dài, trên đầu đội một chiếc mũ màu đỏ trang trí cực kì tinh xảo trông qua nhìn như là cái đầu của một con lân thường hay được mọi người đội múa. Hình dáng thiếu nữ như thế này có còn ai xa lạ ngoài cái vị Tần Linh quận chúa kia chứ, chỉ là dáng vẻ thế này hình như cũng có mấy phần đáng yêu và dễ thương.
- Quận chúa...người cũng đi mua đồ tết sao ?
- Trường Sinh ca, huynh thấy quần áo này của muội như thế nào có dễ thương không ?
- À...có...có, rất dễ thương.
Quận chúa tròn mắt kinh ngạc thật sự bị lời khen này của thiếu niên làm cho kích động chỉ một chút nữa đã muốn nhảy cẩn lên reo hò khoái chí rồi. Cả người còn cố xoay thêm vài vòng cho thiếu niên nhìn ngắm hết toàn bộ y phục rực rỡ của mình. Đám năm người huynh đệ đi phía sau cầm tiền, nhìn thấy tình cảnh này thì cũng nhao nhao chia nhau ra đi. Ai có gia đình thi đi theo gia đình, ai không có gia đình thì tụm năm tụm bảy đi dạo quanh các ngõ phố nhìn ngắm cảnh tượng mùa xuân hoa nở ngập trời.
Từ Trường Sinh quanh đi quẩn lại đều bị Tần Linh quay cho tối mặt tối mũi, muốn gạt cô sang một bên thì không được, mà muốn lờ cô đi thì lại sợ cái thiếu nữ này phát dỗi phát hờn thì lại mệt mỏi. Dù sao hắn cũng được trải nghiệm qua một lần hồi vài ngày trước rồi. Lúc chạy đi đã nhìn thấy cô khóc rất thảm, sau lại nghe người phu xe kể lại quận chúa vậy mà khóc từ lúc ấy tối mịt khóc đến nỗi sưng vù cả hai mắt lên khiến cho vương phủ một phen náo loạn, ngự y chạy ra chạy vào túc trực. Cả hai vợ chồng vương gia nửa bước cũng không dám rời con gái sợ rằng cô sẽ làm cái gì đó dại dột thì khổ họ chỉ có duy nhất người con gái này mà thôi. Cả hai vợ chồng mặt mũi phờ phạt thật sự đã bị cô hành cho mấy ngày không ăn ngủ gì được.
Từ Trường Sinh hơi cúi đầu quan sát thật kĩ, trên gương mặt đã thoa lên một lớp phấn hồng nhạt ở dưới mắt mới có thể che được chỗ đã sưng đỏ kia. Từ Trường Sinh bất giác đưa một ngón tay lên khi cô đang nói chuyện cẩn thận xoa xoa vào v·ết t·hương ấy của cô. Quả thực cảm nhận được một mảng sưng phồng lên ở dưới mí mắt thì thở dài mệt mỏi. Còn Tần Linh bị một màn như thế làm cho giật mình, trong giây phút cả gương mặt hồng hào thoáng có một chút đỏ lên càng tô điểm thêm cái dáng vẻ đáng yêu của cô, chỉ là trong lòng phát ngượng người khẽ run run nhìn chằm chằm về phía hắn.
- Quận chúa ta nói cô, chỉ là chút chuyện nhỏ mà khóc đến thành ra thế này luôn sao ?
- Nhưng ta...nhưng ta...nhưng ta rất...rất...rất thích huynh mà.
Vừa nói đến đoạn chợt giống như cảnh tượng bản thân bị từ chối lúc kia lại tái hiện ở trước mắt. Gương mặt cô lại lần nữa mếu máo như muốn khóc, thật sự dọa cho Từ Trường Sinh muốn nhảy tim ra khỏi lồng ngực đến nơi.
- Rồi...rồi...rồi là lỗi của ta, đều là lỗi của ta. Nhưng mà ta không thể nhận tấm chân tình của cô được, chúng ta hoàn cảnh rất khác nhau đã chú định sẽ không có kết quả gì rồi. Thế thôi để bù lỗi, hôm nay ta dẫn cô đi chơi nhé. Như thế có được không ?
Tần Linh vừa nghe nói đến cậu dắt cô đi chơi thì liền lập tức vui cười trở lại gật đầu ngoày ngoạy đồng ý, tính khí hồn nhiên thoải mái của cô thật là y như một đứa trẻ vậy, hoàn toàn không có quan tâm đến thế gian xô bồ bên ngoài như thế nào. Cứ nắm lấy bàn tay của Từ Trường Sinh kéo hắn đi hướng thẳng đến những chỗ náo nhiệt mà chơi.