Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vấn Thiên Tiên Lộ

Chương 44 Đón tết




Chương 44 Đón tết

Xe ngựa vừa vào đến thành thì Từ Trường Sinh đã đánh tiếng với người phu kéo xe, theo sự chỉ dẫn của lão ngũ đi đón tiểu muội của y. Người phu xe ánh mắt còn hơi ngơ ngác chưa quyết thì vương gia ở bên trong kiệu đã gật đầu đầu đồng ý, thế nên cứ thế mà chia ra. Từ Trường Sinh cưỡi Phá Quân cũng với đoàn người của Đông Châu Thành Vương hồi phủ. Cảnh tượng của những kiến trúc đồ sộ ấy vẫn cứ kinh ngạc lòng người như lần đầu mà hắn nhìn thấy, bất chấp việc thiếu niên đã từng đi qua nơi này.

Vương gia cùng Mạc lão với quận chúa và sóng vai cùng cô là Từ Trường Sinh đi một vòng quanh vương phủ để đến trại ngựa, ở đây tận tay ông chỉ đến từng con thần mã nằm ở các chuồng được chăm sóc đặc biệt cho hắn nhìn thấy. Từ Trường Sinh bị cảnh này làm cho lóa mắt không khỏi một phen trầm trồ ra mặt, hắn từng nhìn thấy thần mã chưa. Là có nhưng trong toàn bộ trận doanh lớn đến như thế bất quá cũng chỉ có duy nhất một con ngựa của đại tướng quân được tính là thần mã mà thôi. Mà ở nơi này lại có đến năm con chưa trưởng thành, thật sự mà nói thì phải công nhận đúng là vương gia rất chịu chi tiền vào những thú vui như thế này.

- Ta dự định năm con ngựa này, khi nào năm người huynh đệ trong Huyết Lang chiến đội của Từ đội trưởng lập công đầu trên chiến trường, đây sẽ là món quà cho họ.

Từ Trường Sinh có hơi chút giật mình, ánh mắt đảo lướt sang ông rõ ràng ngập tràn sự nghi hoặc không sao kể được. Một con thần mã đối với người bình thường thì giá trị cũng không quá lớn bất quá kéo xe mạnh hơn một chút chạy nhanh hơn một chút mà thôi, hoặc nhiều hơn nữa thì có giá trị sưu tầm là chính. Nhưng một con thần mã uy dũng có thể tung hoành trên chiến trường đối với vị tướng cầm cương chẳng khác nào mọc được thêm ba đầu sáu tay cả.

- Vương gia...thuộc hạ Từ Trường Sinh đại diện cho Huyết Lang chiến đội đa tạ Vương gia ban thần mã. Xin thề chỉ cần sáu huynh đệ còn sống, sẽ vì vương gia sống c·hết ra sức, không ngại núi đao biển lửa.

- Được...có được một câu này của Từ đội trưởng thì ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Kì thực khi ban thần mã ta cũng có lòng riêng.

- Xin Vương Gia cứ nói.

- Ta mong Từ đội trưởng sau năm năm hoạt động trên chiến trường có thể quay về giúp ta rèn luyện một toán hùng binh. Khoảng tầm mười mấy người là được. Không biết yêu cầu này của ta...

- Vương gia yên tâm, chỉ cần quân binh một lòng quyết tâm không bỏ cuộc giữa chừng cho dù là củi mục gỗ nát, thuộc hạ cũng cam đoan có thể biến hắn trở thành một chiến tướng xung phong chém g·iết trên sa trường.

- Được vậy hẹn năm năm.

Hai người nhìn nhau rồi mỉm cười dường như cũng chẳng còn muốn để tâm lắm đến những người xung quanh nữa. Lão Mạc nhìn thấy cảnh này cũng chỉ có thể lắc đầu mỉm cười, ông biết tính cách của vương gia bình sinh xưa này đều như thế rất thưởng thức người tài. Chỉ có quận chúa là trong lòng có khúc mắt nhưng lại không biết giải bày cũng ai thế nên bây giờ nhăn mặt làm ra bộ dáng cực kì khó chịu.

- Cha...cha không lẽ người đã quên chuyện đã hứa với con rồi sao ?



Bàn tay Tần Linh đưa sang nắm lấy tay áo ông kéo kéo, nhìn thấy con gái mình làm ra dáng vẻ như thế, người làm cha như ông cũng chỉ có thể thở dài một hơi ánh mắt nhìn về Từ Trường Sinh cử chỉ đều đang nghiêm túc lắng nghe mà mặt dày lần nữa lên tiếng hỏi.

- Từ đội trưởng cậu thấy con gái ta như thế nào ?

- Vương gia...quận chúa...quận chúa đương nhiên là xinh đẹp như hoa nhu mì như ngọc, cốt cách mạnh mẽ rất có khí chất của bậc vương giả. Thật sự là một bậc mỹ sắc giai nhân tài sắc vẹn toàn, hiếm có khó tìm trên thế gian.

- Vậy nếu như ta tác hợp nó với Từ đội trưởng, đội trưởng nghĩ như thế nào ?

- Chuyện này...chuyện này...vẫn mong vương gia suy xét lại, thuộc hạ đời này chú định đều sẽ chính chiến nơi xa trường, truy cầu tiên đạo tìm kiếm trường sinh. Nếu như cùng quận chúa kết đôi thì sẽ làm lỡ dỡ cuộc đời của quận chúa. Người chinh chiến trên lưng ngựa bất cứ lúc nào cũng có thể chỉ còn lại cái xác trở về...

- Ta không sợ...

Tần Linh đứng ở bên cạnh nghe thấy những lời phân bua khuyên ngăn của Từ Trường Sinh mắt đảo về phía cha nhìn thấy ông cũng có một thoáng rung động suy nghĩ về chuyện ấy nàng liền thấy hoảng hốt trong lòng mà hét lên với hắn. Nhưng trái với dáng vẻ của nàng, Từ Trường Sinh vẫn cứ bình tĩnh như cũ ánh mắt nhìn rất sâu vào mắt của Tần Linh khó khăn thốt lên mấy lời

- Nhưng quận chúa, ta sợ nếu như một ngày nào đó ta chỉ còn là một cái xác trở về sẽ làm lở dỡ của cuộc đời của quận chúa. Hơn nữa ta cũng chỉ xem người như muội muội mà thôi, giữa chúng ta sẽ không đi đến đâu đâu.

- Ừm...ta cũng từng làm tướng chinh chiến sa trường, cũng hiểu được chuyện này. Đáng tiếc nhưng đúng như Từ đội trưởng đã nói người làm tướng trên sa trường chú định bất cứ lúc nào cũng có thể c·hết. Tần Linh chuyện này cha thấy vẫn là thôi đừng nhắc lại nữa.

- Cha...cha...cha...

Tần Linh dáng vẻ mếu máo, hai bàn tay buông thỏng khỏi áo của ông trong đôi mắt ngọc của nàng chợt động đậy dâng trào lên một nỗi buồn mãnh liệt, những hạt lệ nóng trong suốt như những viên pha lê tuyệt đẹp từ từ lăn xuống. Bất giác nàng khóc òa lên sau đó ôm mặt nức nở mà chạy đi. Chỉ để lại bóng hình của ba người đàn ông hai già một trẻ thở dài lắc đầu



- Mạc lão, nhờ ông nói chuyện này cho bà ấy giúp ta. Bây giờ chắc cũng chỉ có mẹ con bé thì mới có thể trấn an tinh thần của nó mà thôi.

- Vương gia thuộc hạ đã hiểu.

Vừa nói liền lập tức hướng người theo vị trí của Tần Linh vừa mới chạy đi. Vương gia có chút mệt mỏi lắc đầu, hai vợ chồng ông nhiều năm sống bên nhau, ân ân ái ái nhưng cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái này. Thế nên từ nhỏ nàng còn nhỏ đã quen sống cảnh được chiều chuộng muốn gì được nấy thế nên bây giờ mong muốn không được chấp nhận nên như thế. Hơn nữa Tần Linh từ trước đến giờ tính khí rất kì lạ không có nam nhân nào khiến nàng quan tâm đến, lần đầu biết yêu đã gặp tình cảnh, lần đầu bày bỏ nổi lòng của mình đã bị từ chối, đối với một thiếu nữ mới lớn đương nhiên là một loại đả kich không dễ chấp nhận.

- Từ đội trưởng để cho cậu chê cười rồi.

- Vương gia, thuộc hạ xin phép được cáo lui trước. Phá Quân xin được để nhờ lại ở chỗ của vương gia hết tết năm nay thuộc hạ sẽ đến nhận lại.

- Được...cứ vô tư, trước khi lên đường mấy ngày nhớ phải sang vương phủ ta sẽ cho vài người chuyên gia hướng dẫn Từ đội trưởng cách chăm sóc thần mã.

- Đa tạ vương gia.

- Để ta tiễn Từ đội trưởng.

Từ Trường Sinh cùng với Đông Châu Thành Vương bước chân chầm chậm ra khỏi vương phủ, vừa đi ông vừa kể cho thiếu niên nghe về những chuyện binh biến trên chiến trường cũng như lần này xuất mã sẽ đi đến nơi nào. Chưa kể cũng nói một chút thông tin bí mật về tình hình quân sự đất Hán ra đến tận cửa liền lấy ra trong tay một túi tiền vàng trông ra so với lần trước còn nhiều hơn gấp đôi gấp ba đưa vào bàn tay cho thiếu niên. Từ Trường Sinh cũng đang thiếu tiền thế nên không ngần ngại nhận tiền cúi đầu cảm tạ rồi mới rời đi, người phu xe kia cũng đã đi về liền hỗ trợ Từ Trường Sinh trong việc đi lại.

Nơi đầu tiên hắn muốn đến chính là võ quán của sư phụ, tay cầm tiền đi mua một chút quà đến biếu sư phụ cùng sư nương. Lần này người mở cửa cho thiếu niên chính là tiểu cô nương nhỏ tuổi mà ba năm trước hắn đã cứu. Cô bé bây giờ lớn hơn khá nhiều trạc tầm mười hai, mươi ba tuổi vừa nhìn thấy hắn liền nhảy cẩn lên hào hứng lao tới ôm lấy người của Từ Trường Sinh được thiếu niên nhấc bổng lên không. Hắn thích thú xoa đầu của cô bé vài cái, sau đó mới từ từ nắm tay cô bước vào trong nhà, các sư đệ đều chạy ra đón tiếp ngay cả sư phụ cũng vô cùng hứng thú bước chân ra muốn xem.

Thiếu niên tặng quà cho sự phụ sư nương, sau đó mang một nửa số tiền bổng lộc mình có đưa sang cho sư phụ nhờ người mua quà bánh đồ mới cho tiểu cô nương cùng các sư đệ đón tết, nán lại cùng mọi người ăn bữa cơm tối kể một chút chuyện mà hắn đã trải qua, mọi người vẫn như cũ giữ dáng vẻ cực kì chờ mong. Khi màn đêm đã buông xuống mời lần nữa đứng lên chia tay tất cả cùng người phu xe vui vẻ lên đường.

Tiến thẳng đến vùng gần ngoại thành nơi ở của những gia đình tầm trung, ở nơi đó có một ngôi nhà mà đến bây giờ ở bên ngoài vẫn còn sáng đèn chiếu rợp chói mắt. Từ Trường Sinh vừa liếc mắt đã nhìn thấy lão nhị lão tam lão tứ đang hì hục gánh từng cột gỗ chạy ra chạy vào nhìn thấy đại ca mới cung kính chào một tiếng rồi lại tiếp tục làm việc.

- Đây là tân trang nhà mời cho lão nhất sao, cái đám huynh đệ này...cũng có lòng.



Bàn tay lấy ra một đồng vàng đưa cho người phu kéo xe xem như tiền công của hắn đã chờ cậu ở bên ngoài. Người phu kéo xe mừng húm, lúc đầu không dám nhận nhưng sau khi Từ Trường Sinh nói rằng đó là tiền công chờ đợi từ sáng của anh ta thì mới vui vẻ nhưng chỉ lấy mười đồng bạc đúng như tiêu chuẩn của mình rồi rời đi. Lần sau xem ra cũng cần chiếu cố cho anh ta thêm rồi.

Từ Trường Sinh bước vào trong nhà, có một vị thiếu phụ đang chăm chỉ dọn dẹp, bên cạnh là hai đứa bé gái cùng một đứa bé trai đang chơi đùa. Nhìn thấy cậu đi đến liền ngưng việc lại có chút bất ngờ muốn lên tiếng thì lão nhất đã đi ra.

- Lão đại, người đến rồi. Lão đại thông cảm cho đệ, nhà đệ đang sửa sang đón tết nên các đệ ấy đều giúp một tay, có hơi bụi bẩn mong đại ca đừng trách. Nàng lại đây chào huynh ấy một tiếng đi huynh ấy là lão đại của ta đấy.

Người thiếu nữ đi đến cẩn thận hành lễ, cô không lớn lắm chắc cũng chừng mới có hai mươi tuổi mà thôi, nét trẻ trung vẫn hiển lộ trên gương mặt, nhưng chắc có lẽ vì cuộc sống vất vả, thế nên nhan sắc không được bảo dưỡng nhìn cô già hơn tuổi khá nhiều. Bất quá hắn cũng không thể đem cái tiêu chuẩn của Tần Linh ra so sánh được. Gật đầu mỉm cười rồi liền xua tay ra hiệu cho ai tiếp tục công việc của người ấy.

Việc trang hoàn ngôi nhà diễn ra không lâu lắm, có năm người cùng làm lại thuê thêm mấy người thợ lành nghề đến hỗ trợ cũng rất nhanh chóng mà xây xong một giang hai căn phòng nằm ở khoảng sân đằng sau để ba người cùng ngủ. Sau khi hoàn thành công việc, cả bọn lau đi mồ hôi rồi liền đi tắm rửa sạch sẽ đương nhiên tiếp theo là đến giờ ăn cơm tối cả đám háo hức nhất. Cơm và đồ ăn rất nhiều thực sự chỉ một buổi duy nhất đã ăn hết luôn cái lu gạo của gia đình lão nhất, tiền bổng lộc đã tích góp thực sự không chịu nổi sức ăn của mấy cái thiếu niên này.

Đợi cho bữa cơm tối kết thúc, hắn nhân lúc mọi người đang luyện quyền buổi tối trước khi ngủ ở khoảng sân trống đằng sau, khẽ đi đến phòng ngủ của phu nhân lão nhất nhìn thấy cô đang ngồi đếm lại từng đồng tiền ở trên gường lâu lâu lại hơi vò đầu bứt tai để tính toán chuyện phân chia tiền cho chuyện ăn uống cho các huynh đệ trong nhà. Hắn mới khẽ đi tới

- Muội cầm tiền này mấy ngày tiếp theo cứ thoải mái mua những nguyên liệu tốt nhất mà nấu ăn cho cả bọn đi, nếu như hết ta lại đưa thêm.

- Lão đại...nhưng mà...bao nhiêu đây thì nhiều quá

- Nhiều lời quá cầm lấy.

Từ Trường Sinh đưa tay tới nhét vào tay cô gái này mười mấy đồng tiền vàng, rồi thẳng người đi ra bên ngoài không để ý thêm nữa. Lão nhất len lén núp ở một góc nhìn thấy hết tình cảnh, trong lòng xúc động khó nén lại được. Y biết rõ đại ca tính cách ngoài lạnh trong nóng, tuy bề ngoài nghiêm khắt lãnh đạm vô tình như thế nhưng thật sự là một con người ấm áp luôn nghĩ cho mọi người, nếu không mấy năm qua trên quân doanh bọn họ cũng không nhận được nhiều đãi ngộ tốt nhất đến như thế.

- Phu quân...lão đại ngài ấy...

- Đại ca đã nói như thế thì nàng cứ cầm lấy rồi mua những nguyên liệu tốt nhất để nấu ăn đi. Đừng phụ tấm lòng của huynh ấy.

- Th·iếp hiểu rồi.