Chương 43 Thần Mã Phá Quân
Từ Trường Sinh cùng với tất cả mọi người tạm biệt đại tướng quân rồi cùng nhau xuống núi về thăm gia đình, bình thường ở những thời điểm chiến loạn như thế này thì các quân binh sẽ không được rời khỏi doanh trại qua xa. Bất quá nơi này cũng không tính là doanh trại canh giữ biên cương gì cho cam cả, chỉ là vòng trong tiếp ứng lương thực vật tư cùng với người cho dàn ngoài đánh trận mà thôi thế nên đối với các người lính mới có biểu hiện xuất sắc ít nhiều cũng sẽ có một chút sự ưu ái.
- Đại ca chúng ta về thành như thế nào đây.
Lão tam lúc nào cũng là người nhanh miệng nhất đối với những loại chuyện như thế này. Y vừa cùng mấy huynh đệ ra bên ngoài chỉ thấy đường mòn văng tanh nghĩ lại cảnh lần đầu nhập ngũ phải đi rất xa mới có thể đến được trận doanh, bất quá cảm thấy bây giờ còn chạy bộ về thành thì đúng là cực hình. Từ Trường Sinh quay ánh mắt về sau nhìn sơ qua những hành trang gói gém của mọi người, đều là nam tử trai tráng tuổi trẻ cả chẳng có mang theo loại đồ đạt gì nhiều, đơn sơ mấy cái tay nải đeo lên vai mà thôi. Nghe thấy lão tam nhanh mồm nhanh miệng thì quay sang liếc y một cái khiến lão tam sợ bắn cả mình nấp nấp trốn trốn đằng sau lưng lão nhất.
- Không cần lo, ta đã đánh tiếng với người ở bên ngoài. Chắc nhanh thôi sẽ có xe đến đón chúng ta.
Vừa vặn mới dứt lời thì từ đằng xa xa đã có thể nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rầm giẫm trên mặt đất, nghe thấy tiếng ngựa hí văng trời tiếng lộc cộc của bánh xe khi lăn trên mặt đất và hơn cả là nghe được tiếng chân người hành quân vang lên rầm rập rầm rập. Lão nhị là phát hiện ra đầu tiên sau đó là đến lão tứ hơi nheo ánh mắt lại nhìn thấy. Hai người lão nhị lão tứ tai thính mắt tinh một khi đã cùng kết hợp có thể nói là cái đài quan sát của nhóm, chỉ cần trong phạm vị mấy dặm đều không thoát được khỏi sự nghe nghóng hay quan sát của bọn họ.
- Là cờ của Vương phủ.
- Ừm là Đông Châu Thành Vương, ta cùng ông ấy có chút quen biết xem như giao tình giữa hai bên không tệ. Thế nên hôm nay mới nhờ ông ấy đến đón chúng ta về. Chút nữa chú ý giữ lễ nghi.
- Đã rõ đại ca.
Sau đó mỗi người đi vào hàng lối chậm rãi xếp thành một hàng ngang đứng ngay đằng sau lưng của Từ Trường Sinh, dáng đứng nghiêm chỉnh giống như mọi ngày vẫn luôn luyện tập không có chút nào lơ là. Nhìn thấy kiệu lớn được kéo bởi bốn con chiến kị đen tuyền đến mỗi lúc một gần cả bọn trong lòng truyền đến những cơn chấn kinh không biết phải miêu tả như thế nào cho đúng.
Kiệu rất lớn bên ngoài được trang trí vô cùng trang nhã tinh tế, nhưng lại cũng rất có uy thế mãnh liệt của hai chữ Vương Gia, những đường viền của kiệu lớn đều được thếp vàng ròng chạm khắc long phượng cực kì tinh xảo. Bên hông thân xe có treo một lá cờ lớn chính là cờ của Đại Tần mà chỉ có các đại nhân vật mới có cơ hội được sở hữu vào treo trên thân xe
Bốn con chiến mã kéo xe hí vang dội thành từng tiếng khi chạy đến gần mấy người Từ Trường Sinh rồi lập tức giống như bị một loại kích thích nào đó đặc biệt, dường như ngay tức khắc con chiến mã to lớn nhất giật mạnh người hí vang một tiếng làm kinh động cả đội ngũ đằng sau. Cố gắng thoát ra khỏi dây cương đang cột xiết cơ thể của mình, hộ vệ nhìn thấy tình cảnh không ổn mười mấy người đều cất đi v·ũ k·hí đồng loạt ngay lập tức chạy đến cố gắng ghì chiến mã đi xuống để nó bình tĩnh lại.
Những lúc bình thường thì không nói con ngựa này vô cùng trầm tính dễ thuần, nhưng bây giờ đây chẳng ai biết được là vì nguyên nhân gì mà nó lại kích động đến như thế. Chiến mã giẫy giụa kịch liệt, nó bộc phát ra loại thực lực mà trước đây chưa từng nhìn thấy khiến cho ngay cả người phu đánh xe kinh nghiệm lão làng nhất kết hợp cùng mấy mươi người đàn ông trai tráng cũng không thể ghì cương lại được. Phút chốc đã bứt đứt dây cương hùng hổ điên cuồng lao đến chỗ sáu người đang đứng, bên trong xe một người thiếu nữ phát hiện có dị động vừa mới đi ra nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng hơi thất thanh hét toáng
- Trường Sinh ca cẩn thận.
Ngựa điên lao đi đã mất kiểm soát hoàn toàn, thế nhưng trái với suy nghĩ của hầu hết mọi người ở bên phía Đông Châu Thành Vương rằng nhất định đội ngũ đằng sau lưng Từ Trường Sinh sẽ loạn. Năm người vẫn đứng yên tại vị trí cũ không có một chút nhút nhích nào dù chỉ là nhỏ nhất hoàn toàn không có lấy một điểm loạn động dù là trong ánh mắt, ngay cả lão tam bình thường nhát gan s·ợ c·hết lúc này trên gương mặt vẫn giữa nguyên một dáng vẻ bình thản hoàn toàn không cảm thấy con ngựa điên đằng trước mặt có thể mang đến mấy phần nguy hiểm cho họ
Từ Trường Sinh nhìn thấy đối địch đang lao đến điên cuồng hai bàn tay vẫn chấp đằng sau lưng tĩnh tại, vốn trong lòng cũng muốn xem thử con ngựa điên này có thể làm được gì hắn. Chiến mã phóng đi rất nhanh nhưng khi đến gần sáu người thì lại giống như lâm đại địch dừng hẳn lại không dám tiến bước thêm nữa.
Đứng trước mắt của cả sáu người bọn họ nó cũng chỉ nhỏm người hí vang trời một tiếng sau đó trước sự bàng hoàng của tất cả mọi người trong đội ngũ của Đông Châu Thành Vương nó nhanh chóng cúi đầu trước Từ Trường Sinh để cho hắn xoa đầu mình.
- Ngựa tốt...Đa tạ quận chúa lo lắng...
Từ Trường Sinh không một chút ngần ngại nào bàn tay đưa tới xoa đầu chiến mã uy dũng vô song này, trong lòng cũng dâng trào lên một cơn vui thích mãnh liệt. Từ ngày vào biên chế của q·uân đ·ội nhìn thấy mọi người dàn trận diễn tập, lại nhìn thấy phóng cách của người ngồi trên lưng ngựa tác chiến, hắn cũng mơ hồ hiểu được một con chiến kị uy dũng vô song trên chiến trường là một bảo vật đáng giá đến mức độ nào. Nếu như nói có được một thanh thần binh lợi khí là sức mạnh của người giang hồ thì trên chiến trường có được một con chiến mã hùng mãnh bá đạo chính là sức mạnh của một vị chiến tướng.
- Hay...hay...hay lắm. Quả nhiên thần mã kính anh hùng. Từ thiếu hiệp, Từ đội trưởng sao cậu cảm thấy con Phá Quân này như thế nào ?
- Kính chào Vương gia, con chiến mã Phá Quân này thực sự là một thần mã hiếm có trong thiên hạ. Sức lực như rồng như hổ, tốc độ như ánh chớp xoẹt ngang trời. Chúc mừng vương gia sở hữu thần mã hiếm có trong thiên hạ.
- Từ đội trưởng nói lời này sai rồi, không phải hiếm có mà con thần mã Phá Quân này chính là độc nhất thiên hạ. Trên đời này chỉ có một con duy nhất là nó, chỉ sinh ra khi anh hùng xuất thế. Tuổi đời của nó cực cao có thể sung mãn chinh chiến bốn, năm mươi năm là chuyện bình thường. Từ đội trưởng nếu như không chê ta liền mang con Thần Mã này tặng lại cho Từ đội trưởng.
- Vương gia...chuyện này...
- Từ đội trưởng trên đời này thần mã chọn anh hùng. Nếu như Phá Quân đã chấp nhận cuối đầu trước cậu. Tức là con thần mã này sinh ra là để dành cho Từ đội trưởng. Nếu như cậu không chê thì hãy nhận mà dùng nó gầy dựng cơ nghiệp bảo vệ cho núi sông mãi mãi trường tồn, báo đáp lại hồng ân là được rồi.
- Đa tạ Vương gia ban thần mã. Từ Trường Sinh xin thề sẽ cùng thần mã sống c·hết bảo vệ non sông.
Từ Trường Sinh vừa dứt lời liền cúi thấp người hành ra đại lễ trước ông, ngay lập tức đằng sau lưng của hắn, năm thiếu niên nãy giờ vẫn đứng nghiêm nghi đó cũng liền ôm quyền hành đại lễ miệng nói lớn.
- Đa tạ vương gia.
- Đều đứng lên hết thôi. Nào các huynh đệ chúng ta hồi phủ.
Mọi người đều đứng thẳng người lên theo thành một hàng đi về phía của chiếc xe ngựa khác đã chuẩn bị ở phía sau, rồi theo như hiệu lệnh của ông mọi người đều lập tức hồi phủ. Từ Trường Sinh không đi cùng nhóm năm người huynh đệ của mình mà đi cưỡi thử Phá Quân. Phải nói cảm giác thật sự là thích đến mê người. Bấy giờ hắn mới hiểu được lí do vì sao có người sẵn sàng bỏ ra một số tiền khổng lồ chỉ để mua một con ngựa quý, thậm chí chỉ đơn giản là được cưỡi thử một lần. Bởi vì đơn giản cảm giác này quá nghiện.
- Vương gia, đó là con thần mã mà người mất rất nhiều công sức mới có thể lấy được từ chỗ của hoàng đế mà. Cứ cho đi dễ dàng như vậy sao ?
- Mạc lão ông thấy nhóm năm thiếu niên kia thế nào ?
- Thưa Vương gia, năm người ấy nhất định đều là những tinh anh hiếm có trong q·uân đ·ội, đôi mắt ai cũng sáng ngời vẻ nhiệt huyết, cơ thể căng tràn sức sống mãnh liệt, theo như thuộc hạ nhìn qua tay chân đều cơ bắp đầy đặn có thể nói là tố chất cơ thể để luyện võ của bọn họ được rèn luyện cực tốt. Nhưng quan trọng nhất chính là tâm lý tuyệt đối cứng rắn mạnh mẽ khi nãy trước sự áp bách kia của Phá Quân cho dù là thuộc hạ đứng đó nhất định cũng sẽ có một chút lo lắng sốt sắng, nhưng bọn họ cơ bản giống như chưa từng quan tâm đến. Đều là các hạt giống hàng đầu, Từ đội trưởng cậu ấy thực sự là một bậc thầy trong lĩnh vực nhìn người và phát hiện nhân tài.
- Ừm...ông nói phải, so với con thần mã Phá Quân ta càng xem trọng năm hạt giống quá tốt được Từ đội trưởng rèn dũa ra. Nếu như dùng một con thần mã Phá Quân mà có thể đổi được hắn rèn dũa một năm cho đội quân của ta, do dù hắn có muốn toàn bộ gia sản Vương phủ ta cũng đồng ý không cần suy nghĩ, một thần mã Phá Quân mà thôi đâu có đáng là gì. À trong trại ngựa của ta còn bao nhiêu con thần mã nữa
- Thưa vương gia còn lại năm con, một con Tuyệt Ảnh, một con Phá Không, một con Ô Vân Đạp Tuyết, Một Con Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử, một con Bôn Lôi. Không lẽ người định...vương gia đây đều là thần mã trong thiên hạ được lựa chọn cực kì kĩ càng. Ngài đã hao tốn rất nhiều tâm huyết mới có được...
- Đều đem đi nuôi thật kĩ cho ta, chọn loại thức ăn thượng hạng nhất mời những chuyên gia giỏi nhất về chăm sóc. Khi nào năm thiếu niên kia xuất chinh chiến trường ta muốn đây là món quà đầu tiên mừng chiến công của họ. Mạc lão ta có thể giao hết việc này cho ông hay không ?
- Vương gia yên tâm. Thuộc hạ đảm bảo hoàn thành không một chút sai sót nào.
- Mạc lão ông là người thân cận với ta nhất, cũng là người hiểu tâm ý của ta nhất. Từ Trường Sinh cùng với năm thiếu niên kia sau này trên chiến trường nhất định đều là chủ tướng lãnh binh một phương, ta không muốn bất kì một ai ngoài ta cùng con gái ta có thể sở hữu họ.
Mạc lão đánh ánh mắt về hướng của Vương gia, sau khi đã đọc hiểu được ý tứ của ông thì mới kính cẩn gật đầu đồng thuận. Nhiều năm hai người đồng hành cùng nhau chém g·iết trên chiến trường vốn đã tâm ý tương thôi chỉ cần một ánh mắt cũng có thể hiểu được ý của đối phương
- Thuộc hạ đã hiểu, nhất định dốc hết tâm sức để làm quyết không để vương gia nhọc lòng.
Vương gia ưng lòng gật đầu, mắt lại đảo một chút dán lên người con gái mà ông yêu thương nhất đang thích thú nhìn theo chỗ của Từ Trường Sinh đang cưỡi ngựa kia. Đôi khi đôi mắt như một viên ngọc nhỏ nhỏ của cô lại khẽ chớp chớp mấy cái, rõ ràng không phải là đang nhìn ngắm con ngựa kia mà là đang chú ý thiếu niên. Trong lòng tự nhiên nhớ tới hình ảnh của phu nhân mình lúc cả hai mới lần đầu gặp nhau hình như nàng cũng dùng ánh mắt như thế để nhìn ông, bất quá không tránh được một hơi thở dài. Con gái lớn rồi xem ra muốn giữ lại ở bên mình cũng không được nữa. Xe ngựa cứ thế mà lăn bon bon trên đường quay về Mộc Châu Thành.