Chương 42 Một năm rèn sắt
Những ngày tiếp theo của cả đám người đều là các bài tập như thế nhưng với cường độ cùng độ khó cũng càng lúc càng tăng dần. Tuy mấy ngày đầu cực kì khó khăn nhất là ngày thứ hai cả bọn năm người sống dở c·hết dở mới có thể hoàn thành được mớ bài tập mà họ tưởng chừng không thể nào làm nổi kia, mỗi người tay chân đau đớn đến mức có cảm giác như chúng đều đã rơi ra bên ngoài nhưng vẫn cố gắng mà duy trì.
Chỉ là nhờ có lão đại cao tay mỗi buổi tối đều cùng nội lực để hỗ trợ chữa thương cho từng người thế nên cơ thể của cả đám mới có thể hồi phục kịp với cường độ luyện tập c·hết chóc như thế này mới hai tháng mà hiệu quả của loại luyện tập điên cuồng này đã được nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Thân thể của cả năm người càng lúc càng săn chắc với nhưng múi cơ bắp phát triển vô cùng mạnh mẽ nằm san sát nhau, nhìn qua cực kì đẹp mắt khiến cho những người khác cho dù là nam nhân cũng phải thèm muốn nhỏ dãi. Thể lực của cả bọn thì không cần phải nói nữa đã khủng kh·iếp hơn so với ngày xưa không biết bao nhiêu lần, tốc độ chạy cũng cực nhanh khả năng phát lực khi đấm khi nhảy bật tại chỗ, độ dẻo dai của thân thể mọi thứ đều đã đi đến gần như hoàn hảo. Rèn luyện với cường độ khủng kh·iếp như thế trong vòng một năm không ngừng không nghỉ cũng xem như đã dựng được một căn cơ đủ vững chắc để có thể bắt đầu quá trình luyện võ trong những năm tiếp theo.
Từ Trường Sinh quan sát mọi người tập luyện từ ngày này qua ngày khác hết tháng này đến tháng khác. Tâm tình của hắn cũng nhờ thế này mà thoải mái hơn rất nhiều, không cần phải làm việc mỗi ngày cũng đơn giản hơn rất nhiều, buổi sáng mở mắt thì quan sát đám tiểu đệ luyện tập, tranh thủ tu luyện võ công của bản thân đến tối thì về nhà ngủ rồi ngày mai lại lặp lại một vòng như thế.
Đôi khi cũng có một chút gì đó gọi là nhiệt huyết của tuổi trẻ cháy âm ỉ bên trong cơ thể của hắn nhưng dường như thiếu niên cũng chẳng có mấy quan tâm đến. Không quản xuân hạ thu đông cuộc huấn luyện cứ như thế tiếp diễn cho đến hết một năm.
- Năm nay ăn tết ở đâu ?
- Lão đại...đệ với lão nhị và lão tứ đều cô đơn chiếc bóng chắc sẽ ở lại ăn tết ở trong trận doanh cùng các huynh đệ. Còn lão nhất thì vợ con của huynh ấy đều ở trong thành Mộc Châu nên huynh ấy sẽ xin phép về nhà thăm họ. Lão ngũ cũng có tiểu muội muội được gửi ở nhà của một người quen trong thành nên đệ nghĩ tiểu ngũ cũng sẽ về. Tam ca nói có phải không tiểu ngũ ?
Thằng bé đang ngồi cắm cúi ăn bát cơm chợt nghe thấy tam ca gọi mình thì liền ngoái đầu lên nhìn mọi người, trên mặt nó vẫn dính vài hạt cơm cái dáng vẻ trẻ con kia mặc dù đã qua một năm trời liền rèn luyện khắt khổ nhưng xem ra cũng chẳng có thay đổi một chút nào. Bất quá cái thằng bé ngày nào nhỏ con ốm yếu trong mắt mọi người kia cũng đã thay đổi. Không biết là bởi vì được ăn uống đầy đủ, hay là quá trình luyện tập như ở trong địa ngục của lão đại mà ai cũng cao lớn hơn không ít. Rõ ràng nhất là tiểu ngũ mới năm ngoái nó chỉ đứng ngang vai của tiểu tứ vậy mà năm nay đã gần ngang với lỗ tai rồi.
- Phải tam ca. Đệ tính sẽ về thăm tiểu muội.
- Vậy ta tính thế này. Nhà của ta cũng ở gần thành Mộc Châu ta cũng sẽ về thăm nhà thắp chút nhang đèn cho song thân. Lão nhất năm nay tất cả mọi người có thể đón tết ở nhà đệ không ?
- Lão đại...đệ chỉ sợ các tiểu đệ chê nhà nhỏ chật chội mà thôi, còn chuyện đón tết tại nhà của đệ chuyện này tuyệt nhiên không có vấn đề.
- Thật sao ?
Lão nhị cùng với lão tam là dáng vẻ vừa có kinh ngạc vừa có mong chờ và háo hức nhất đáp lại lời nói của lão nhất. Bọn họ cũng không thích ở trong doanh trại mà đón tết thực sự vô cùng cô đơn, hơn nữa trong suốt một năm vừa qua bất kể là chuyện gì từ chuyện ăn ngủ đến luyện tập hay học hành thì đều cũng là năm huynh đệ cùng nhau làm chưa từng xa cách. Mới bảy tháng trước thôi cả bọn còn cùng với lão đại đã cắt máu ăn thề rằng đời này năm huynh đệ cho dù là hoạn nạn hay sống c·hết đều có nhau chỉ cần một người cần giúp đỡ, tất cả huynh đệ còn lại dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, long đàm hổ huyệt cũng quyết không từ nan.
Vốn đã xem nhau như tay chân một thể, hiển nhiên khi nơi này thiếu mất đi hai người liền cảm thấy thực sự vô cùng trống vắng. Mà lão đại cũng không ở nơi này sẽ không còn ai mỗi sáng gõ nồi gõ xoong bắt mấy người bọn họ thức dậy nữa. Ngay cả lão tứ bình thường tính cách lãnh đạm ít khi thể hiện cảm xúc ra gương mặt cũng có chút gấp gáp đáp lại lời nói kia. Y thực sự mong chờ, vô cùng mong chờ được cùng các huynh đệ đón một cái tết cho trọn vẹn.
Cái gật đầu của lão nhất dường như đã mang toàn bộ những cảm xúc ấy của họ vỡ òa đến cực điểm, chẳng còn quan tâm mình đang ở nơi nào liền nhảy cẩn lên sung sướng, hét vang cả nhà ăn.
- Lão nhất anh minh. Lão nhất anh minh.
Mọi người hướng nhìn tròng trọc về phía cả bọn, thế nhưng dường như niềm vui sướng đã cuốn hết đi bao nhiêu tâm tư và sự quan tâm của họ bây giờ chẳng có ai còn cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình là quan trọng nữa. Đều nhao nhao lên thích thú.
- Lão ngũ đệ cũng mang tiểu muội đến nhà của lão nhất đi. Sau này để muội ấy ở lại nơi ấy luôn, dù sao vợ của lão nhất cũng sẽ không bạt đãi đối với tiểu muội của huynh đệ chồng mình.
- Lão đại...
- Cả bọn các ngươi còn không ăn nhanh đi.
Từ Trường Sinh nhìn thấy cả bọn vui sướng đến sắp sửa nhảy luôn lên bàn thì mới hừ giọng nhắc nhở, nhảy sung nhất là lão tam nhưng trở mặt nhanh nhất cũng chính là lão tam. Y liền lập tức giả bộ giống như đang bắt con ruồi con muỗi gì đó, miệng hậm hừ ra dáng vẻ như vô cùng bực bội
- Hầy một đám ruồi muỗi, lại dám phá hỏng nhã hứng ăn cơm của lão đại. Thật là đáng c·hết.
Giờ ăn cơm cũng rất nhanh mà kết thúc, Từ Trường Sinh cùng cả bọn sau khi dọn dẹp lau chùi bàn ăn của mình thì thực hiện bài tập buổi tối chính là vừa chạy bộ về nhà cho xuống cơm vừa tu luyện phương pháp thổ nạp hít thở mà hắn đã dạy cho cả nhóm năm người vào hai tháng trước. Tiến triển của mỗi người trong đội đều tương đối chậm đến bây giờ hầu như vẫn chưa có ai thực sự thuần thục được loại phương pháp đưa khí của thế giới vào bên trong cơ thể để nôi dưỡng gân cốt da thịt cùng với cơ bắp.
Riêng có lão ngũ là bộc phát thiên phú tốt nhất về mảng này nhờ có khả năng thích nghi và học hỏi cực nhanh thế nên tốc độ thay đổi của y xem như nhanh hơn mọi người, mới hơn một tháng rưỡi là thành công quen thuộc với phương pháp thổ nạp, nhưng cũng cần phải thực sự tập trung tu luyện mới làm được, không giống như Từ Trường Sinh luôn luôn duy trì trạng thái này.
Riêng chuyện này thiếu niên hắn có một cách giải thích cực kì hoàn hảo, đó chính là do thân thể của bản thân hắn từ khi còn nhỏ đã quá quen với việc tôi luyện cơ thể bằng phương pháp thổ nạp, thế nên khi tiếp xúc với một phương pháp mới hoàn toàn vẫn có thể thích ứng và quen thuộc nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường.
Cho dù phương pháp cũ không tốt nhưng cũng là một phương pháp thổ nạp du nhập khí của đất trời vào bên trong uẩn dưỡng thân thể, so với hít thở bình thường thì khác biệt hoàn toàn. Thế nên trải qua mười mấy năm không ngừng luyện tập mài dũa căn bản, cơ thể của hắn đã quá tốt thế nên vừa luyện một phương pháp mới liền có thể nhanh chóng thông thạo hơn rất nhiều lần so với mọi người chưa từng luyện qua.
Chuyện này nói thì nghe có vẻ cao siêu lắm, nhưng thực ra lại vô cùng đơn giản giống như phương pháp luyện quyền hay luyện kiếm vậy. Khi mà những cái cơ bản của ngươi đã quá tốt hiển nhiên khi tiếp xúc cùng một loại quyền pháp hay kiếm pháp mới ngươi cũng có thể luyện thành nhanh hơn hẳn so với một người mới. Đây không phải là thiên phú cao hay gì, mà nó đơn giản chỉ là khả năng thích nghi và học hỏi dựa trên những căn bản đã có sẵn mà thôi.
Mọi người cứ như thế mà chạy bộ về phòng ngủ của mình, sau khi rửa tay rửa chân thật sạch sẽ thì đều ai lên giường của người nấy. Một ngày náo nhiệt hiếm có trong nhóm sáu con người này cũng kết thúc một cách yên ả như thế. Những ngày cuối năm cường độ luyện tập của các huynh đệ trong nhóm đều tăng lên thấy rõ, bây giờ đối với mọi bài tập đều phải đeo thêm đá nặng để tạo thêm sức ép. Những ngày đông trên núi mang đến từng cơn buốt giá kinh người, thế nhưng cường độ bài tập lại càng tăng cường nhiều hơn nói là tập để đốt cháy mở ra mồ hôi sẽ tự thấy ấm hơn, mỗi ngày đều ở dưới dòng sông lạnh đến run người thực hiện bài tập bơi mang thêm đá nặng và không hề có bất cứ một sợi dây bảo hộ nào.
- Hôm nay là tổng kết những gì mọi người đã làm được trong một năm qua. Đại tướng quân mời người kiểm tra.
- Được rồi, cảm ơn Từ đội trưởng. Mọi người cùng thực hiện bài tập của mình cho ta xem, mỗi bài chỉ cần làm một vòng thôi thế nên hãy dùng tất cả sức lực nhé.
- Vâng đại tướng quân.
Mọi người bắt đầu thực hành bài tập của mình, mỗi người ôm theo một hòn đá nặng hơn ba mươi kí nhưng tốc độ vẫn cực nhanh hơi thở mỗi người đều đặn, từng người một đều duy trì tốc độ cực tốt thế nên hàng lối không hề có điểm loạn động nào. Sau đó là đến các bài tập tiếp theo đa phần đều là những bài sức bền, chẳng mất bao nhiêu lâu thời gian nhưng lại mang đến cho đại tướng quân một sự kinh hỉ không thể nói thành lời, cười rất vui vẻ hơn nữa còn có chút khoái chí lạ thường.
- Đại tướng quân, năm nay mấy người chúng ta đều sẽ về quê ăn tết. Không biết chuyện này ngài thấy thế nào ?
- Ừm...chuyện này ta đã tính toán qua có thể đạt được. Năm sau cậu cũng phải ra chiến trường rồi, xem như là cơ hội về thăm lại gia đình một chút cũng được. Sau khi hoàn thành xong bài thi ngày hôm nay thì cùng mọi người đi lãnh tiền bổng lộc đi. Hôm nay đã hai mươi tám tết rồi.
- Đã rõ.
Đại tướng quân tiếp tục dõi ánh mắt nhìn theo những người đang điên cuồng luyện tập kia, đây là bài thi bơi phải nói là bài thi đã làm cho ông có được một phen chấn kinh nhất từ ngày xưa đến nay. Năm người đeo dây vào cơ thể bên trên còn cột lấy một hòn đá tính sơ bộ cũng nặng hơn năm kí cột vào một cái cột gỗ lớn nằm ở giữa sông, sau đó liền lấy hướng ngược dòng mà bơi.
Phía trên bờ Từ Trường Sinh cầm lấy những thanh gỗ lớn không ngừng ném xuống cho cả bọn cùng né, vừa bơi ngược dọc lại đeo theo vật nặng lại vừa né vật cản loại luyện tập như thế này đừng nói là người cho dù là sinh vật từ xưa đến nay chỉ sống trong nước như cá cũng chưa chắc có thể làm được.
- Hay...hay...hay!!
Đại tướng quân nhìn mọi người đi lên bờ không ngừng đứng ở một bên vỗ tay khen hay, chưa từng trong cuộc đời của ông được nhìn thấy loại luyện tập có cường độ điên cuồng như thế, mà cũng chưa từng nhìn thấy có người làm được từ đầu đến cuối. Không cần bất kì một loại bài tập nào nữa, chỉ cần một màng này đã cho ông cảm thấy bỏ bao nhiêu lương thực cùng với tiền của đỏ vào đội ngũ này đều rất xứng đáng. Sau đó không cần chờ đến bài tập cuối cùng tất cả đều duyệt thông qua.