Chương 41 Một ngày luyện tập hoàn thành
Vừa nói lập tức chạy biến vào bên trong, thiếu niên dõi mắt nhìn theo đứa trẻ này trong lòng cảm thấy y rất giống mình khi xưa, cũng có loại tính cách có phần ngốc nghếch nhưng một khi đã quyết tâm làm một chuyện gì đó thì sẽ làm cho đến cùng dù có c·hết cũng phải hoàn thành xong mới c·hết. Loại kiên cường từ trong cốt tủy bản tâm này không thể rèn luyện mà nó cũng không thể thông học tập mà đạt được nó là tính cách cũng là một loại thiên phú vốn đã ăn sâu vào mỗi con người.
Chờ cho hàng lối đâu vào đấy, thiếu niên ra lệnh cho mọi người đi theo hắn vào bên trong khu rừng, khi nãy lúc đi chặt gỗ đã vô tình phát hiện ra ở bên trong vậy mà có một con sống nhỏ, tuy không lớn nhưng lòng sông khá sâu, nước lại chảy vô cùng xiết nếu như bị rơi xuống nơi ấy xem như c·hết đến chín phần mời. Từ Trường Sinh chỉ bàn tay xuống thẳng dòng sông ánh mắt quay lại quét quanh tất cả một lượt.
- Đây là bài tập buổi chiều của các ngươi. Bơi từ bên đây bờ qua bên kia bờ. Không có giới hạn thời gian mỗi người bơi ba vòng, vì ngày hôm nay mới luyện tập lần đầu nên sẽ được đeo dây. Mau lấy dây thừng cột vào người rồi bắt đầu bài học đi.
Sau khi nói xong liền phóng một cái bản thân đạp không mà lướt chỉ một thoáng nháy mắt đã đi thẳng qua đến chổ bên kia bờ, ánh mắt quan sát mọi người chờ đợi. Lão nhất lần này xung phong đi trước, người y có phần cao lớn và bệ vệ hơn tất cả mấy người huynh đệ còn lại, hơn nữa ngày xưa còn từng làm nghề lái đò bắt cá kiếm sống thế nên đối với bơi sông lặn biển y cũng xem như có được một chút thành tựu cùng kinh nghiệm.
Nhanh chóng cột thật chắc dây quanh người, y nhắm lòng sông rồi một nhảy cái tủm xuống bên dưới. Vừa đáp xuống đã làm bọt nước bắn lên tung tóe, thuận theo thế đã lấy đà y liền tung người phát lực, tay chân đều đặn bơi lướt đi với tốc độ cực nhanh. Nhưng chỉ là không ngờ nước ở dòng sông này thế mà chảy quá xiết lòng sông cũng cực sâu vừa đáp xuống đã mất phần lớn lực đà, thế nên dù cố hết sức cũng chỉ bơi nổi đến giữa dòng thì liền hết sức mà bị nước cuốn đi. Nhanh chóng được sợi dây kia giữ người lại tấp vào bờ. Vừa leo lên miệng đã nôn ra mấy ngụm nước lớn mặt mày biến sắc bơ phờ hết cả.
Lão nhị cũng liền bắt đầu bài tập, nhưng bất quá y vốn cũng có thể xem như loại thư sinh đọc sách, cơ thể mảnh dẽ nếu như nói mấy bài tập cần sức bền thì y làm tốt nhưng mà loại bài tập cần cả sức mạnh kết hợp thì y thường không cách nào làm được. Thế nên thậm chí vừa mới nhảy xuống sông thôi bơi mới hai cái đã bị dòng nước cuốn phăng đi. Tới lão tam thì cũng đồng dạng như lão nhị, có điều xem như tốt hơn một chút so với lão nhị còn bơi được bốn năm cái gì đó
Lão tứ là tốt nhất, cũng vì từ bé đã luyện tập kiếm thuật lại có thiên tư vượt trội thế nên cơ thể bàn về độ dẽo dai sức bền cũng như sức mạnh y đều vượt trội hơn hẳn mọi người cùng trang lứa. Lúc lao xuống thì y thuận theo dòng nước mà phát lực, bơi rất mạnh mẽ chỉ trong phút chốc liền đã có thể đến được gần giữa lòng sông. Nhưng chung quy vẫn là xem thường sức đẩy khủng kh·iếp của dòng nước, chỉ một chút hơi mất nhịp thở y đã liền bị cuốn trôi đi được ba huynh đệ đứng đằng kia kéo lên.
- Lão tứ, rất cừ nha.
- Đệ chỉ nhờ có căn bản tốt từ nhỏ, nên mới có thể đi được xa. Luận về sức mạnh nhất ca mới là mạnh nhất.
- Tiểu ngũ nhỏ tuổi nhất không biết thằng bé thế nào đây nữa. Ta cảm thấy lo cho thằng bé thật
- Đệ thấy tính nó quật cường, nhất định sẽ làm tốt thôi ít nhất cũng sẽ bơi dài hơn đệ cùng với lão nhị cộng lại.
Khi mọi người đang bàn tán xôn xao thì tiểu ngũ ở bên này đã tổng hợp lại toàn bộ những gì mà các ca ca đi trước đã thể hiện, tổng hợp lại kinh nghiệm của mọi người sau đó rút ra được phương pháp tốt nhất để thực hiện, đây chính là tài năng đặc biệt nhất của thằng bé này.
Nhìn qua thì có thể nói là không có gì đặc biệt nhưng nếu như thực sự được nhìn thấy nó thể hiện một lần thì đảm bảo không còn dám khinh thường loại tài năng này nữa. Mà tiểu ngũ lại có thể nói là thiên tài trong khoảng nhìn nhận vấn đề và thích nghi tình huống.
Y hơi lùi về sau một chút, giậm mạnh chân lấy đà một cái như mũi tên rời khỏi nỏ bắn ra với tốc độ kinh người, xuyên thẳng xuống lòng sông. Không vội phát lực sau khi đã cảm nhận được sức đẩy khủng kh·iếp của dòng nước, bây giờ nơi nương theo dòng mà bơi chớp mắt cái đã thực sự vượt qua cả khoảng cách của hai người lão nhị cùng với lão tam cộng lại. Thiếu niên trong dòng nước phát lực đều có nhịp độ rõ ràng, thể nên có thể nói là tương đối nhẹ nhàng. Mọi người nhìn cách thằng nhóc này bơi cảm giác hắn bây giờ chẳng khác nào một cá trích đang ngược dòng thực sự rất bá đạo.
Nhưng khoảng cách về thể lực vẫn là một vấn đề quá lớn, mặc dù hắn đã thực sự cố gắng hết sức, hơn nữa phương pháp bơi mà thiếu niên tổng hợp ra được thì lại chẳng hề sai một chút nào. Nhưng thể lực không đủ chính là không đủ có bao nhiêu phương thức cũng không bù đắp được điểm yếu chí mạng này. Sau khi đã qua được hơn nửa dòng sông, tay chân đều tức khắc mỏi nhừ hết cả một cái giương tới cùng không tài nào làm nổi. Bắt đầu đuối đuối chân không giữ nổi hơi thở nữa mà uống nước, dòng nước lạnh ngắt tràn vào cổ đổ vào mũi cái lạnh đến thấu xương bất giác khiến cho cả cơ thể y tê dại, dòng nước đập vào ngực vào lưng vào tay khiến y đau đớn không sao kể xiết được. Bất giác sắp như ngất liệm đi.
- Ca ca muội sẽ ở nhà chờ huynh nhất định phải cố gắng nhé. Ca ca sau này nếu như huynh trở thành một vị tướng quân thì muội sẽ là muội muội của tướng quân, sẽ được ăn no mặc ấm.
- Triều Hân...Triều Hân...ca ca mệt quá, chắc sẽ không thể hoàn thành lời hứa được...
- Lão ngũ phải cố gắng lên đừng làm lão đại thất vọng. Đại ca phải cố gắng lên nhé, muội sẽ đều mỗi ngày thắp nhang cầu xin cha mẹ phù hộ cho huynh.
Chợt bừng tỉnh, thiếu niên đang dần chìm sâu vào trong dòng nước một cơn giãy giụa mạnh mẽ.
- Đúng vây, ta phải sống nhất định phải sống. Nhất định phải sống.
Mọi người đứng ở trên bờ dần xám mặt lo lắng chỉ thiếu điều nhảy xuống bên dưới để cứu người, thế nhưng trước ánh mắt của lão đại cả bọn đến ngay cả thở cũng không dám thở mạnh thì lấy đâu ra sức để mà nhảy xuống cứu, chỉ có thể thầm cầu nguyện cho vị tiểu đệ này của mình có thể an toàn lên đến bờ.
Chợt đã chìm sâu vào mặt nước liền có từng đợt bong bóng trào lên, rồi mỗi lúc mỗi lúc nhiều lên thấy rõ, mọi người đương cơn bất ngờ thì từ ở bên dưới cái thiếu niên lão ngũ mới hơn mươi sáu tuổi thân hình ôm yếu đã như rồng mà lao bắn lên khỏi mặt nước trước sự hò reo của mọi người trên bờ.
Thiếu niên phát lực, không biết là từ đâu trong cơ thể ốm yếu của hắn một cỗ lực lượng mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng nổi phát xuất ra bên ngoài. Trong đôi con ngươi đen nhánh dường như có cả sự v·a c·hạm của các tia lửa mãnh liệt, khi sự sống bị đe dọa bản thân đi đến bên bờ c·ái c·hết mới có thể nhìn thấy. Đó làm ham muốn được sống mãnh liệt đến mức độ nào, đó là chấp niệm lớn mạnh đến mức độ nào. Thiếu niên phát lực như lướt trên mặt nước vừa vào tới gần liền đã được bàn tay của ai đó giang ra nắm lên kéo vào bờ. Trong khi mọi người bất ngờ thì đó là bàn tay của lão tứ. Vô cùng rắn rỏi vô cùng mạnh mẽ, trên gương mặt lạnh băng bình thường không thể nhìn thấy nụ cười của thiếu niên ấy, bây giờ là một nét cười đầy vẻ thích thú nể phục lại có sự cao ngạo dành cho tiểu đệ của mình.
- Tiểu ngũ đệ làm ta có cái nhìn khác về đệ đấy. Làm tốt lắm.
- Tứ ca...tứ ca cảm ơn huynh.
Ánh mắt của Từ Trường Sinh dừng lại tại đám thiếu niên này, lúc nãy nhìn thấy ngọn lửa của sự sống cháy bỏng trong đôi mắt của thằng nhóc nhỏ tuổi nhất trong đội ngũ, Từ Trường Sinh lại nhìn thấy hắn của hơn mười năm trước tại đó, có lẽ chỉ là một thoáng qua thiếu niên đã quay trở về quá khứ về những ngày xưa cũ.
Chợt hắn nhớ lại ánh mắt đó, ánh mắt tuyệt đẹp của người con gái thanh lệ băng lãnh cũng với tấm y phục trắng như tuyết đầu mùa. Chợt nhớ lại hình ảnh người con gái với tà áo đỏ rực như những cánh hoa tuyệt đẹp của những ngày hè, một chút bồi hồi. Cơn gió trưa thổi qua dòng sông mang theo hơi ẩm ướt từ nơi ấy tràn vào bên trong cơ thể.
Thiếu niên nhắm mắt lại thở ra một hơi nhẹ nhàng, tiếng chuông treo trên chiến nón rộng vành của hắn chợt như cảm giác được tâm tình của chủ nhân khẽ đung đưa trong cơn gió, hơi có vẻ ngây người hắn lại nhìn về phía của lòng sông lần này là năm người một lượt đều nhảy xuống, người này người kia vừa bơi vừa hỗ trợ lẫn nhau xem ra giữa bọn họ đã xây dựng được một loại gắn kết kì lạ mà một kẻ độc hành như hắn mãi mãi không thể hiểu được.
- Đã đủ ba vòng chưa ?
- Lão đại...lão đại đã đủ.
Năm người nằm dài ra dưới đất dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, mình mẫy do nãy giờ ngâm nước đã lâu nên làn da đều nhăn nheo hết cả. Thế nhưng tuyệt nhiên trên gương mặt ai cũng nở một nụ cười tự hào, có vẻ như kết hợp làm việc cùng với nhau lúc đầu tưởng rất khó nhưng dần rồi giống như tầm đầu ý hợp sinh ra là để làm huynh đệ người này nhất tay người kia nhất chân kết hợp vô cùng ăn ý.
Từ Trường Sinh quay người đi sau đó mới cầm ra năm bộ đồ mới một lượt ném thẳng về phía lão nhất sau đó không nói thêm lời nào nữa chầm chầm đi thẳng về phía ngôi nhà tiếp tục chuẩn bị cho bài luyện tập tiếp theo. Tất cả nhanh chóng thay y phục sau đó lại tập hợp tại sân viện, được chia vị trí mỗi người một cây cột lớn dùng để luyện tập đánh quyền vung cước. Từ Trường Sinh đối với luyện võ thì không vội còn có dáng vẻ cực kì nghiêm túc. Y chỉ hướng dẫn một vài những đòn thế cơ bản như đứng tấn, cùng đấm thẳng để cho mọi người luyện tập trước rồi đứng ở ngay bên cạnh quan sát từng người.
Đứng tấn phải vững quyền phải có lực, hắn quan sát chỉ cần cảm thấy người nào hơi có điểm lơ là cây trúc trong tay sẽ đánh thẳng tay đến bộ phận đó để mọi người tập trung lại. Luyện đứng tấn cùng đấm quyền ban đầu ai cùng nghĩ là đơn giản nhưng mà đứng liền mấy tiếng đồng hồ thì lại là chuyện khác, chân của cả bọn đều đã tê rần hết cả nhưng nghĩ lại đây là cơ hội được luyện tập cùng với một vị tông sư giang hồ, cả bọn đều cố gắng hết sức không có dám chểnh mảng dù chỉ là nữa phút.
Chỉ là chân đã tê rần bây giờ ngay cả di chuyển cũng đau đớn không cách nào làm được, luyện từ lúc gần chiều đến tận khi hoàng hôn buông xuống thì mới hoàn thành bài tập. Cả bọn ngã nằm dài ra đất, hai chân bây giờ đau đớn không cách nào chịu đựng nổi dường như có cảm giác nó thực sự sắp rớt ra bên ngoài đến nơi rồi. Lão tam là người rên la thê thảm nhất, y cứ luôn miệng bảo cái chân của ta sắp rơi ra đến nơi rồi, cái chân của ta sắp rơi ra đến nơi rồi, nghe vừa thấy tội vừa lại thấy buồn cười.
- Hầy...các ngươi yếu quá, hôm nay đến đây thôi. Ngày mai lại tiếp tục.
- Đa tạ lão đại...
Lão tam vừa mới định nói đến đây thì đã nghe thấy tiếng thở phì phò vang lên, vừa có khó nhọc nhưng cũng tương đối thoải mái. Vừa nghe là đã biết đây là giọng của tiểu ngũ đã mệt đến mức lăn quay ra ngủ lúc nào không hay luôn rồi. Mọi người đang mệt nhìn thấy tình cảnh này thì chỉ muốn cười ầm cả lên, nhưng mà ngặc một nổi thực sự bây giờ muốn cười cũng cười không nổi. Tiếp theo tiếng ấy là tiếng ngáy vang như sấm của lão nhất rồi lại đến lão tứ lão nhị lão tam cảm thấy mình thực sự lạc quẻ rồi thế nên cũng giống như mọi người thả lỏng thân thể mà ngủ lúc nào cũng không hay. Một ngày luyện tập khắc khổ đầu tiên của cả nhóm đã kết thúc bằng một giấc ngủ ngoài trời như thế.