Chương 40 Luyện tập
Từ Trường Sinh ở bên ngoài ngửa đầu ngắm trời xanh mây trắng đang trôi bồng bềnh từng làn ánh sáng nhẹ nhành nhu hòa đổ xuống bao phủ khắp cả người hắn. Một làn gió khẽ lướt qua mang theo hơi thở ẩm ướt của rừng già bạt ngàn thổi tấp vào mũi vào mặt vào tay chân khiến cho thiếu niên mát lạnh, hắn cứ đứng đó đôi lúc lại đảo ánh mắt vào bên trong nhà ăn chờ đợi.
Nếu như nói hắn không thấy cường độ luyện tập này quá mức vô lí là sai hoàn toàn, hơn nữa còn hiểu rất rõ ràng với cường dộ luyện tập như thế kia lão ngũ nhất định sẽ vô cùng chật vật mới có thể hoàn thành, nhưng hắn cũng không có nhiều thời gian cho chuyện này đến như, nói đúng hơn là bọn họ không có nhiều thời gian càng sớm thấy được kết quả ngày nào thì càng tốt ngày ấy. Đây đã là ước định của hắn cùng với đại tướng quân, nếu như không thể thực hiện được thì phiền phức phải đối mặt sẽ không nhỏ, chưa kể còn làm ảnh hưởng đến tiền đồ tương lai của bản thân, thế nên tuyệt đối không được phép có sai lầm. Thứ không thể g·iết c·hết ngươi sẽ khiến ngươi ngày càng mạnh mẽ hơn.
Mọi người đã ăn xong bữa sáng lúc này mới chật vật lê bước chân đi ra đứng thành hàng lối đường hoàng, Từ Trường Sinh đảo ánh mắt quanh hết mọi người một lần, từ đầu đến cuối đều có đủ. Sau đó lại chấp bàn tay đằng sau lưng chân giẫm mạnh xuống đất một cái khiến mọi người giật mình mà nhảy thót một phen.
- Luyện tập buổi sáng kết thúc ở đây, tiếp theo là giờ học chữ. Các ngươi có ai có ý kiến ?
- Lão đại...là đệ muốn hỏi ?
- Lão tam nói đi.
- Lão đại tại sao chúng ta phải học chữ nữa thế. Đệ thiên phú trong mảng này ngu dốt chỉ sợ...
- Chỉ sợ học không tốt ta đánh gãy chân ngươi sao ?
- Lão đại...đệ...đệ
- Lão tam học đương nhiên quan trọng nhưng ta cũng không hề ép ngươi phải học, nếu như không muốn yên ổn ngồi học tập giống như mọi người, ta sẽ cho ngươi chạy vòng quanh doanh trại cứ chạy cho đến khi nào mọi người học xong thì thôi. Ngươi thấy thế nào ?
- Lão đại...đệ...đệ nghĩ lại rồi chắc là do khi xưa không cố gắng thôi bây giờ cố gắng nhất định có thể học tốt, nhất định là có thể học tốt
Từ Trường Sinh quan sát lão tam một lúc trời, khiến cho y lo lắng thấp thỏm cứ đứng lấp lấp ló ló cố gắng nép sát vào người của lão nhất cùng với lão nhị. Nhìn tình cảnh này thật giống với một đứa trẻ khi bị bố mẹ mắng cố gắng kiếm đại chỗ nào núp vào cho lành thật là làm con người ta buồn cười. Chung quy tên lão tam này tính cách không tệ khi nãy chia sẽ thức ăn cho lão ngũ y là người hào phóng nhất, lúc quan sát y thông qua các bài tập thật sự rất có năng lực làm mấy công việc này, cũng công nhận y chạy rất nhanh ở mặc này thực sự có thiên phú không tệ. Từ Trường Sinh đảo mắt nhìn qua lần này là hướng thẳng ánh mắt về lão nhị, đôi mắt của người này sáng có thần nhìn qua gương mặt y nho nhã rõ là có bộ dáng của một thư sĩ hơn là một binh sĩ.
- Lão nhị, ở đây chắc là người học rộng nhất phải không ?
- Lão đại, đệ không có tài cán gì nhưng nếu để dạy cho các huynh đệ trong đội thì đệ nghĩ mình có thể làm tốt được.
- Nói một chút về học vấn thử xem.
- Khi trước đệ từng ứng bảng đi thi kiếm công danh, tiếc là tài hèn đức mọm chỉ có thể đứng thứ hai bảng vàng.
Mọi người nghe đến điều này đều phải đánh tiếng một lần ồ lên cực kì kinh ngạc. Ai cũng đều ánh mắt tròn xoe quay lại nhìn thẳng về phía của lão nhị vừa nói ra điều đó. Trong lòng ai cũng đều sau khi nghe đến câu nói này thì sự kính ngưỡng người lão nhị trước mắt tăng lên chóng mặt.
Loại kết quả như thế thật không phải ai cũng có thể làm được. Chưa kể lão nhị xuất thân không tốt cơm ăn bữa đói bữa no, chắc chắn việc học gặp cực kì nhiều khó khăn. Vậy mà y còn có thể đạt được loại thành tựu lớn như vậy nếu như được học hành đàng hoàng thêm chút thì có phải đã nắm chắc bảng vàng ở trong bàn tay rồi không. Nuối tiếc có thể nhìn thấy rõ ràng trên gương mặt của mọi người ngay cả lão tứ bình thường ít nói ít cười cùng tất cả, bây giờ cũng phải xuýt xoa mấy tiếng rõ ràng cũng đã bị tài năng của nhị ca chinh phục.
- Được rồi, chuyện đã qua cũng không cần nhắc lại làm gì nữa. Từ bây giờ lão nhị sẽ là thầy dạy chữ cho mọi người. Khởi động tay chân cho ta, sau đó chạy về nhà chúng ta bắt đầu học.
Từ Trường Sinh vừa nói liền lập tức vươn mình khởi động tay chân, mọi người cũng đều làm theo các bước là lão đại đã hướng dẫn, quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Bắt đầu từ buổi sáng còn cảm thấy hơi có vẻ không phục, nhưng khi nhìn thấy lão đại cũng tập luyện cùng bọn họ, hơn nữa cường độ còn khủng kh·iếp hơn không biết bao nhiêu lần tự nhiên sinh lòng kính ngưỡng vô bờ bến, nguyện c·hết cũng sẽ đi theo đến cùng. Bình sinh kẻ yếu đều kính ngưỡng kẻ mạnh, trước như thế bây giờ như thế sau này cũng sẽ như thế.
Trời ngã màu về trưa mang theo cái nắng như lò lửa phủ xuống nhân gian, mọi người vừa như thế cũng đã hoàn thành buổi học đầu tiên. Từ Trường Sinh cũng tham gia cùng mọi người trong đội học tập, hơn nữa còn là tham gia mà chăm chú nghe nhất, cố gắng hết sức không bỏ xót một chi tiết nhỏ nào, chỗ nào không hiểu thì đều ghi chép lại rồi giơ tay lên hỏi.
Chỉ một màn này cũng khiến cho cả bọn bất ngờ cực kì, ngay cả lão nhị cũng phải lấy làm kinh phục với sự cố gắng của lão đại bọn họ. Sau khi đóng lại tập sách là cả bọn nhao nhao hết cả lên, ánh mắt hướng nhìn thẳng về phía lão đại vô cùng tôn kính.
- Lão đại...lúc trước huynh cũng chưa được đi học sao ?
- Đương nhiên là có, nhưng ta được một người đại thúc trong thôn dạy, không biết quá nhiều, nay được học thêm đương nhiên phải tận dụng tốt. Còn các ngươi ngày mai sẽ kiểm tra bài, kẻ nào không thuộc tự lãnh h·ình p·hạt.
Từ Trường Sinh đứng lên nhìn ra bên ngoài, sắc trưa đã tỏ ánh nắng len lỏi qua từng khe cửa sổ mà chiếu vào trong nhà. Mọi người đều đã đứng dậy rửa tay rửa mặt sạch sẽ, sau đó đội lên nón rơm rộng vành, cùng với Từ Trường Sinh bắt đầu bài tập chạy bộ đến nhà ăn. Mọi người rất hăng hái, ngay cả lão ngũ cũng vô cùng chăm chỉ cố gắng theo sát ngay đằng sau mọi người nhất có thể. Tiếng bước chân của cả bọn vang lên trên nền đất nghe rầm rập vô cùng đều đặn, chân bước đều tay đánh đều không được có điểm sai biệt khiến cho mọi người đều phải nhìn bằng con mắt khác. Đây chính là uy thế của đội ngũ tập hợp toàn các tinh anh hay sao, quả nhiên khí thế bứt người.
Giờ ăn trưa tới Từ Trường Sinh cùng với mọi người đánh nhanh rút gọn, phần cơm của mình ăn hết rồi còn xin thêm, nhà bếp đương nhiên rất thoải mái mà tiếp ứng lương thực cho mấy người bọn họ, ai cũng muốn xem thử nếu như những tinh anh được tham gia vào loại rèn luyện khắc nghiệt như thế thì có thể mang đến lợi ích như thế nào, hay nói đúng hơn chính là tạo được sự khác biệt như thế nào với những người bình thường như bọn họ. Ăn xong là liền lập tức đứng lên theo đúng như hiệu lệnh mang hết bát đũa về đặt ở đằng sau gọn gàng sau đó chạy nhanh chóng về nhà theo hiệu lệnh.
- Tiếp theo các ngươi ngủ trưa hai giờ, sau hai giờ sẽ đến buổi tập tiếp theo. Luyện tập, học tập, ngủ nghỉ đều là những việc tối quan trọng. Nếu như muốn luyện thành một thân thực lực cao cường tất cả những điểm trên không được thiếu dù chỉ một cái, mau chóng mà đi làm đi.
Mọi người hơi có vẻ bất ngờ khi nghe mình sẽ được nghỉ trưa hai giờ. Nhưng lão đại đã giải thích, bọn họ cũng chẳng ai có thắc mắc nữa liền lập tức chạy thẳng đi về phòng nghỉ ngơi. Từ Trường Sinh gật đầu hài lòng, sau đó liền đi thẳng ra bên ngoài hướng vào trong rừng chuẩn bị một số thứ dành cho buổi học lúc chiều.
Trời trưa nắng gắt đến bỏng rát cả da thịt, cái nóng đến tê dại cả cơ thể phủ xuống nhân gian Từ Trường Sinh chưa bao giờ mà cảm thấy nóng rức đến như thế bao giờ. Thiếu niên hơi ngửa đầu nhìn trời, đôi mắt nheo lại cảm giác chói mắt không có cách nào có thể nhìn thẳng lên được. Hình như có cảm giác sự chói mắt này rất giống với cái chiêu thức kết tinh một đóa hoa sen bằng kim quang của vị Tịch Thủy kia.
Hắn không quản đến mấy chuyện này nữa, hướng thẳng người đến trong rừng mà bắt đầu công việc. Trời trưa dần qua mang đến những cơn gió nhẹ nhàng mát lành thổi vào trong phòng, tiểu ngũ là người thức dậy đầu tiên, y đi ra bên ngoài cẩn thận khởi dộng chân tay mới phát hiên ra ở góc sân lúc đầu trống trải bây giờ đã xuất hiện thêm năm cái cột gỗ lớn hình như là mới được lão đại chặt từ rừng mang về. Thiếu niên hơi có chút không hiểu thì đã thấy Từ Trường Sinh quay về bàn tay cầm theo kha khá các thứ đồ dùng, có cả dây thừng bản to không biết là để làm gì.
- Đến giờ luyện tập rồi, tiểu ngũ vào bên trong gọi mọi người dậy đi.
- Dạ lão đại.