Chương 39 Luyện tập
Trời chưa sáng khi mà màn đêm vẫn còn hơi âm u tĩnh mịt thì Từ Trường Sinh đã thức dậy, trong bàn tay cầm theo mấy cái nồi bằng nhôm bước vào trong phòng của mọi người đang ngủ say đập thật mạnh mấy cái liền khiến cho cả bọn đương trong cơn mê ngủ chợt giợt mình hoảng loạn, ánh mắt đảo nhìn đi khắp nơi còn không kịp nhận thức chuyện gì vừa mới diễn ra.
- Sáng đến mông rồi mà các ngươi vẫn còn ngủ sao, thức dậy đi ra bên ngoài rửa mặt thật sạch sẽ rồi tập hợp ở ngoài sân cho ta. Hôm nay là ngày đầu tiên luyện tập, kẻ nào trễ học buổi đầu có thể cuốn gói quay về quân doanh.
Mọi người đều hơi lơ mơ không hiểu, nhưng liền nhớ ra ngày hôm qua mình đã thay đổi một nơi ở mới, gia nhập vào chiến đội Huyết Lang. Cả bọn giật bắn mình lập tức đứng dậy hết cả tay chân luống cuồng gấp lại chăn mền hôm qua đã nằm sau đó theo hàng lối đi thẳng ra bên ngoài. Trời chưa sáng, trong đêm đen có thể nghe được tiếng tĩnh mịt của không gian. Cả bọn đều chỉ biết trong lòng thầm than khổ nhưng nghĩ đến muốn học được thần công cái thế có bao giờ là dễ dàng nhất định phải đổ xuống rất nhiều mồ hôi nước mắt thậm chí là máu. Liền cảm thấy một luồng nhiệt huyết sộc thẳng lên người, ai nấy đều hơn hở chuyện thức sớm như thế này cũng chẳng phải là cái gì to tác cho cam nữa, nhanh chóng thay đổi y phục rửa mặt cẩn thận rồi không chậm trễ thêm nữa cả bọn đi ra bên ngoài cửa lớn trước nhà tập hợp.
Mọi người đứng thành một hàng ngang dài xếp theo thứ tự từ lão nhất cho đến lão ngũ. Từ Trường Sinh đứng trước mặt bọn họ, ánh mắt lướt ngang sau đó đứng thẳng người nói lớn, âm giọng giữa đêm tối vang vọng khắp khu rừng khiến cho thú rừng đang ngủ say cũng phải giật mình thức giấc.
- Tất cả theo hiệu lệnh điểm danh từ một cho đến hết, bắt đầu.
- Một...hai...ba...bốn...năm
Cả năm người lần lượt đứng thẳng lưng có hơi ưỡn ngực, trong cổ họng có bao nhiêu khả năng đều cố gắng nói lớn nhất có thể thanh âm vang vọng chỉ có năm người mà tưởng như có cả một đại quân. Từ Trường Sinh ánh mắt nhìn quanh, bây giờ hắn mới phát hiện ra cái thiếu niên lão ngũ ngờ nghệch kia kì thật cũng rất có dũng khí nam nhi hơn nữa sau một đêm ngủ ngon và ăn ngon mới phát hiện ra khí chất của y không tệ chút nào đứng ở trong đội hình là người đứng thẳng nhất cũng là nói lớn nhất.
- Từ hôm nay ta sẽ huấn luyện cho mọi người. Ta sẽ cảnh báo trước, luyện tập với ta mọi người đều phải dùng hết sức và cũng như toàn bộ sự tập trung cho từng bài tập. Nếu như lơ là có thể sẽ tàn phế thậm chí là m·ất m·ạng. Thế nên trước khi huấn luyện ai muốn rút lui có thể quay về tiếp tục là một người bình thường. Nhưng một khi bước vào huấn luyện ta sẽ đạp mọi người xuống tận đáy địa ngục, kẻ nào muốn sống tiếp thì phải dùng thực lực mà bò lên cho ta. Ở trong Huyết Lang chiến đội chỉ nuôi huyết lang không nuôi cẩu vô dụng.
Không có bất kì một âm thanh nào đáp lời, chỉ có đôi mắt của mỗi người đều rực lên huyết ý mãnh liệt, Từ Trường Sinh xem như hài lòng với thái độ của tất cả. Đối với hắn Huyết Lang chính là được rèn dũa từ trong sống c·hết mà ra, nếu như bây giờ không nói rõ ràng quan điểm sau này để đám người này ra chiến trường chỉ là lãng phí mạng sống.
- Trước tiên khởi động chân tay buổi sáng, cho mọi người chạy quanh doanh trại ba lần. Lập tức khởi động rồi lên đường.
Từ Trường Sinh vừa mới nói dứt lời, lập tức cả thân hình đã bắt đầu từng bước nhỏ khởi động sau đó là bước giậm chân và bắt đầu chạy. Cả đám người mắt chữ a miệng chữ o nhìn theo thiếu niên phía trước, bất quá đã nghe quân lệnh ngày hôm qua rồi nên không còn ai dám trái lời nữa, lập tức khởi động rồi chạy sát theo sau. Quân doanh không lớn lắm, độ chừng một vòng vào khoảng hơn ba dặm nhưng tuyệt đối là không dễ chạy một chút nào vì đa phần con đường là đồi và núi gồ ghề nằm san sát nhau, mọi người chạy theo đằng sau lưng lão đại vẫn luôn cố gắng tập trung hết sức có thể để duy trì hàng lối đường hoàng.
Dù sao mấy người họ cũng đều là quân nhân, ngày thường cũng đã trải qua không ít các bài tập luyện thể lực thế nên chạy liên tục một vòng đối với họ cơ bản là không có vấn đề nào lớn lao cả. Nhưng mà tình hình là liên tục ba vòng, mỗi người đều hơi run run, đến vòng thứ hai là bắt đầu tốc độ chậm dần lại miệng thở hì hục cố gắng lắm mới có thể duy trì được đều đặn không đứt quãng. Nếu như đi đường trường đương nhiên là không có chút vấn đề nào, nhưng chạy đường núi tự khắc độ khó tăng lên gấp ba bốn lần bình thường. Mặt ai cũng mắt nhăn mày nhó mệt mỏi không sao kể xiết.
Nhưng khi nhìn về phía trước mới phát hiện ra lão đạo trên lưng còn đang gánh theo một hòn đá to tướng ước chừng nhẹ nhàng cùng phải hơn ba bốn trăm kí vậy mà tốc độ chạy vẫn rất bình ổn hoàn toàn không hề thể hiện một chút điểm mệt mỏi nào.
Mọi người liền nghiến răng nghiến lợi cố gắng hết sức mà chạy đuổi theo, ba vòng liền cuối cùng cũng hoàn thành. Cả đám người mệt đến hoa hết cả mắt, mồ hôi mồ kê chảy ra đầm đìa ướt sũng cả quần áo giống như mới dầm mưa. Mấy người tương đối lớn thì không có vấn đề, nhưng mà lão ngũ tuổi còn nhỏ thế mà sức lực cũng không thua kém gì bọn họ. Từ Trường Sinh để mọi người nghỉ mệt năm phút sau đó liền giụt tất cả đứng lên chuẩn bị cho bài tập tiếp theo.
- Tiếp theo là bài tập bật nhảy tại chỗ, mỗi người hai trăm cái đều phải nhảy cao nhất có thể nếu để ta phát hiện kẻ nào gian dối cắt cơm sáng.
Cả đám người vừa nghe đến đã mặt mày tái xanh hơi thở hổn hển còn chưa điều hòa hết, cố gắng hết sức lê cái thân ngồi dậy để tiếp tục thực hiện bài tập tiếp theo của mình. Chỉ là mọi người vô cùng bất ngờ, Từ Trường Sinh tuy là đội trưởng nhưng lại đều giống như bọn họ thực hiện việc luyện tập cực kì khắt khổ và chăm chỉ. Có lẽ đây là nguyên nhân sức mạnh của người lão đại này, cả bọn vừa nghĩ đến năm ánh mắt nhìn nhau rồi liền bắt đầu luyện tập. Hai trăm cái bậc nhảy tại chỗ, nói thì nghe có vẻ không khó nhưng mà sau khi thực hiện bài chạy rồi mà làm liền thì đúng là cơn ác mộng. Chân cả bọn tê rần hết sau chỉ mới có năm mươi cái đầu tiên.
Bắp chân cứng ngắt mỗi lần đáp xuống là cảm thấy đau nhói, mấy người họ vài lần đã ngã nhào ra mặt đất cảm thấy không có cách nào gượng dậy nổi nữa thì mọi người khác đã xúm qua giúp một tay kéo lên, đây chính là loại rèn tinh thần làm việc nhóm mà Từ Trường Sinh đã nghĩ ra. Đợi cho đến khi làm xong cả bọn đều nằm vật ra đất mà thở chân truyền đến từng cơn nhức nhói đau đớn dường như không có cách nào gắng gượng mà đứng lên được.
- Bò dậy hết cho ta. Bây giờ bắt đầu chạy đến trại doanh để ăn sáng, kẻ nào đến muộn. Nhịn !!
Cả đám nghe thấy đều liền cố gắng hết sức đứng lên, có kẻ hai chân mỏi nhừ đã không thể nào tiếp tục gắng gượng được nữa nhưng nghĩ đến chuyện ăn sáng trong bụng liền lập tức réo gọi mấy tiếng chẳng biết sức lực ở nơi nào liền bộc phát đứng lên tập hợp thẳng hàng bắt đầu bài tập luyện cuối trước khi ăn sáng. Chân mọi người chạy rầm rập vang lên cả cát bụi mù mịt, cả đội lấy vị trí của lão đại làm đầu bắt đầu chạy đều hành quân.
Đoạn đường từ chỗ của bọn họ đến nhà ăn ở trong quân doanh không xa nhưng nhìn vào tình hình hiện tại dù cho chỉ là hơn nghìn bước nhưng lại cảm thấy giống như xa đến cả chục dặm đường, bàn chân lê lết cố gắng lắm mới đi tới nơi được. Từ Trường Sinh bước chân vào nhà ăn, cơm nước ở đây đều được chuẩn bị từ sớm, nhìn thấy hắn đi vào liền lập tức có người chạy ra mời.
- Từ đội trưởng...
- Chúng ta đến ăn sáng. Chuẩn bị nhiều thức ăn và cơm đi.
Người kia ánh mắt có một thoáng bất ngờ, nhưng liền vui vẻ mỉm cười gật đầu đi chuẩn bị bữa cơm sáng. Đám bốn người đằng sau đều đã tới nơi, bây giờ kẻ nào kẻ nấy mệt mỏi mà lê lết cái thân đi vào ngồi trên ghế. Ánh mắt đều nhìn nhau, thở hồng hộc thành từng hơi chợt lão nhất liền nhìn quanh bốn phía trong thanh giọng có mấy phần gấp gáp.
- Lão ngũ đệ ấy vẫn chưa tới.
Mọi người liền nhao nhao lên muốn chạy ra bên ngoài xem xét thì Từ Trường Sinh đã đập tay xuống bàn mạnh một cái khiến cho cả bọn giật mình mỗi người đều ngồi lại ghế của mình không ai dám đứng lên loạn động nữa.
- Mặc kệ y. Các ngươi đều là binh lính sau này sẽ ra chiến trường chém g·iết, đến lúc đó còn có thể quan tâm lẫn nhau nữa hay không ?
Lão tam ở bên cạnh có hơi lo lắng, bình thường tính cách hoạt ngôn thế nên liền muốn mở lời nói đỡ cho lão ngũ, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tứ Trường Sinh lướt đến dừng lại cơ thể mình, bao nhiêu lời đã ra đến miệng cũng không thể nào nói tiếp được đành phải nuốt hết vào trong bụng. Ánh mắt xệp xuống có phần rệu rã. Mọi người đều nhìn nhau, chỉ có lão tứ vẫn còn bình tĩnh như cũ, y không phải không thích lão ngũ tiểu đệ của mình. Nhưng y cảm thấy thiếu niêu ấy vô năng cũng chỉ là may mắn liều mạng tranh giành mới có được danh ngạch tham gia vào Huyết Lang chiến đội này. Cơm nhanh chóng được dọn lên, mọi người ánh mắt đều hướng về phía bên ngoài, có người lo lắng, có người trông chờ lại có người lạnh nhạt.
- Ăn cơm.
Từ Trường Sinh nói xong là động đũa, khi mọi người đang ăn. Ở bên ngoài mới có tiếng lào xào như chân lê lết đi tới, tức khắc quay người lại thì ra chính là lão ngũ mình mẫy áo quần đều dơ bẩn đang lết đi vào, nhìn thấy mọi người đã động đũa ăn cơm, y biết mình đã đến muốn nên định quay đi ra. Lão nhất đánh ánh mắt về phía lão đại, hắn không thấy có bất kì một loại ý vị nào ẩn hiện sâu bên trong đôi mắt của người ấy thế là liền mấy người đều đồng loạt đứng lên, chạy lại đỡ lấy tiểu ngũ đệ của mình mang về sau nhà bếp rửa tay rửa chân rồi đi lên.
Cơm đều có phần được chuẩn bị, tiểu ngũ đến trễ nhất thế nên không có phần ăn. Mọi người nhìn thấy cảnh ấy, nhìn lại bát cơm của mình với đủ loại đồ ăn, phút chốc tặc lưỡi rồi liền mỗi người đem ra một ít phần ăn của mình để lại cho tiểu ngũ. Từ Trường Sinh hơi khẽ động thân hình, sau đó trước ánh mắt của mọi người hắn liền buông đũa đứng lên. Ai nấy giật thót tim mình một nhịp tưởng rằng sắp bị trách phạt, nhưng lão đại không nói điều gì cơm canh trên bàn mình đang ăn đều đẩy về phía trước sau đó quay đi ra bên ngoài.
Tiểu ngũ hơi ngơ ngát không hiểu, chỉ có lão nhị là thiên tư minh mẫn thông tuệ liền đẩy hết phần cơm của lão đại sang cho hắn.
- Lão đại để lại cho đệ ăn đấy, huynh ấy vốn tuân theo quân ngũ thế nên một lời đã nói ra là sẽ không làm trái. Ngày mai phải cố gắng nhiều hơn đừng để lão đại thất vọng.
Tiểu ngũ khóe mắt đột nhiên ửng đỏ, rồi chực chờ một dòng lệ nóng như muốn trào ra, thế nhưng y cố kiềm lại được tay cầm đũa tay cầm muỗng, cố sức mà ăn. Giờ ăn sáng cứ như thế mà trôi qua.