Chương 3 Tà Tâm
Hắn giật mình sau cơn mê muội, bên tai nghe thấy tiếng suối nước chảy róc rách. Đầu óc lại chợt kéo đến những cơn choáng đau khó tả, bản thân vẫn còn chưa hoàn hồn sau chuyện vừa rồi thì lại kéo theo một âm gió hú khi lướt qua khe lá khiến hắn rùng mình tưởng là tiếng hú của thú dữ đang rình rập.
Nhìn lại thấy bản thân đã nằm ngủ bên bờ suối tự lúc nào chẳng biết, bầu trời trên đầu cũng dần tối mịt chỉ thấy ánh trăng treo cao tỏa từng đợt ánh sáng vàng nhạt rọi bóng tròn lập lòe dưới con suối nhỏ này. Thiếu niên trên trán vẫn đổ mồ hôi lạnh không phải vì hắn sợ ở trong rừng về đêm mà chính là sợ cái cảm giác dù bản thân mình đã tỉnh thì cũng không biết được rốt cuộc bản thân đang tỉnh hay đang mơ.
Hắn vẫn đinh ninh trong lòng những chuyện vừa rồi diễn ra tất thảy đều là sự thật chứ không phải một cơn ác mộng mơ hồ. Nắm chặc bàn tay một cái, ở trong rừng về đêm đương nhiên nguy hiểm, nhưng nguy hiểm nhất vẫn là b·ị t·hương giữa rừng thế nên trước mắt phải xác định cơ thể không có vấn đề gì thì mới muốn làm gì làm.
Hắn nhắm mắt thử di chuyển từng bộ phận trên cơ thể, phát hiện cả người đều cảm nhận rất thoải mái, ngoại từ cảm giác khó chịu truyền ra từ trong đầu thì cả người không có v·ết t·hương nào, hắn chậm thở phào một hơi rồi lại giật mình ngó nghiên bốn phía. Lại một lần nữa thở phào nhẹ nhỏm khi nhìn thấy cái sọt tre của mình vẫn còn nằm đó, những thứ bên trong cũng còn nguyên như cũ.
- Nơi này là nơi nào...
Trong miệng hắn lẫm bẩm những câu hỏi không có đầu đuôi rõ ràng, nhưng đôi mắt cũng liên tục đảo nhìn khắp nơi tìm điểm quen thuộc chợt hắn cảm nhận được một luồng khí lạnh xộc thẳng vào cơ thể khiến bản thân mỗi lần hít thở đều run lên cằm cặp. Chạy vội đến cái sọt đan bằng tre kia lấy đồ nghề đã được chuẩn bị sẵn trong người, vẻn vẹn hai viên đá đánh lửa, một đống bùi nhùi dễ cháy và một cây đuốc được quấn vải tẩm ướt dầu hỏa.
Lúc bấy giờ trong đầu thiếu niên chỉ quan tâm một điều duy nhất chính là phải thắp sáng cây đuốc này, hắn có thể đi kiếm củi làm tạm một đám củi lửa lớn vừa để sưởi ấm, vừa có thể tránh được thú dữ rình rập t·ấn c·ông. Trong rừng ban đêm cũng không hẳn là đáng sợ nhất là đối với một thiếu niên vốn đã quen trèo đèo lội suối như Từ Trường Sinh thì lại càng quen thuộc hơn nữa.
Bàn tay vừa cầm lên cây đuốc định thắp sáng thì dưới ánh trăng lờ mờ, thiếu niên áo cỏ nhận ra bàn tay mình có một vết bầm tương đối lớn chạy thành một đường rãnh dài cắt qua luôn cả ba đường chỉ tay, một thoáng suy nghĩ chợt đến nhưng liền bị bản thân thiếu niên bác bỏ. Bây giờ sống mới quan trọng những chuyện khác có thể từ từ nghiên cứu sau cũng chẳng có vấn đề gì, hơn nếu như thực sự đã diễn ra chuyện kia, n·gười c·hết cũng đ·ã c·hết rồi có hối hận cũng chẳng thể xoay chuyển được cục diện. Hắn đánh lửa vài cái, bằng kĩ thuật đã luyện tập nhiều năm của mình, chỉ cần hai lần là hắn liền có thể thắp sáng được ngọn đuốc lên.
Cầm đuốc sáng trên tay, thiếu niên đi dọc bìa rừng bên cạnh bờ suối để tìm kiếm củi đốt lửa, hắn không dám đi thẳng vào bên trong rừng, lỡ xui xẻo mà đụng phải loài thú dữ thì kì thực thiếu niên không thể chống lại được. Nhặt nhạnh một chút cũng được một bó củi vừa đủ, hắn đem chạy vội lại chỗ khi nãy dựa theo ngọn lửa trên cây đuốc nên thắp sáng rất dễ dàng. Đến lúc này thiếu niên mới có thể thở ra một hơi an tĩnh, hắn lần nữa mở bàn tay mình ra, lục lọi trong mớ kí ức mơ hồ chuyện đã xảy ra có để lại v·ết t·hương trên lòng bàn tay này của hắn. Chỉ là cái gì cũng nửa hư nửa thực quả là không thể nào suy xét cho kĩ càng, nhưng mà cơn ác mộng khi chiều thì hắn vẫn còn nhớ rất rõ, giống như mọi chuyện chỉ vừa mới diễn ra ngay trước mắt vậy.
Hơi thở thiếu niên chợt một chút loạn nhịp, chằm chằm nhìn vào đám củi lửa đang cháy bập bùng, hắn tự hỏi trong lòng nếu như bản thân đã thực sự g·iết người, vậy giờ hắn phải tính như thế nào, hắn vẫn nhớ rất rõ mọi khung cảnh xung quanh khi chuyện ấy diễn ra. Mông Thiệu cho dù đáng c·hết vạn lần cho dù tên khốn đó có là một bại gia tử đi chăng nữa thì cũng là thiếu chủ của Mông Gia, người đụng vào hắn cũng phải xem sắc mặt của người Mông Gia.
Cho dù có không ít người thật sự mong hắn c·hết quách đi để độc hưởng phần gia sản kết sù kia. Nhưng nếu như có người thực sự động tay thì nhất định Mông gia sẽ làm tới cùng quyết đòi mạng đổi mạng mới có thể bỏ qua, đây không phải là chút tình thân còn sót lại trong người đám ác lang kia mà là bộ mặt là tôn nghiêm của cả một gia tộc. Bọn người đó tuyệt sẽ không để mọi chuyện được chìm xuống êm đẹp.
Bây giờ trước mắt là phải sống sót rời khỏi rừng chứ không phải là lo lắng đến những chuyện ấy, xác người nằm ở rừng thiên nước độc cho dù mình không phi tang thì cũng sẽ bị yêu thú ăn thịt. Giả dụ như có người thực sự nghiêm túc điều tra thì chuyện này thì ít nhất cũng sẽ giấu được vài tháng. Hắn nghĩ đến đây trong lòng mới giản ra được cơn lo lắng đang không ngừng dày vò tâm can. Thiếu niên lại lấy cái giỏ cầm từ bên trong ra hai cái ông tre nhỏ, một ống là đựng cơm, một ống đựng dưa muối với những miếng thịt kho mà khi sáng người bạn hàng xóm đã chuẩn bị cho hắn trước khi lên rừng.
Thiếu niên ăn cơm một nửa, ăn một ít dưa muối cùng với thịt kho rồi đóng kín hai ông tre lại cất vào bên trong giỏ. Đường còn dài bản thân cũng chẳng biết phải mất bao nhiêu lâu thì mới có thể ra được khỏi rừng, thế nên thức ăn quan trọng như cơm hắn phải tính toán rất kĩ càng. Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, đây là điều mà cha hắn đã dạy, thế nên thiếu niên ghi nhớ rất kĩ và không dám nữa bước làm sai.
Trời đêm dần trôi nhanh hơn, nếu như thường niên thiếu niên áo cỏ sẽ đều nằm dài ra mà nhìn ngắm và tận hưởng bầu trời tuyệt diệu ấy, chỉ là bây giờ thì lòng ngổn ngang trăm mối khó gỡ đâu còn hơi sức mà thưởng thức cảnh đêm nữa. Trời vừa ló dạng ánh bình minh, trong tiếng chim ríu rích chào đón một ngày mới thiếu niên đã chuẩn bị xong xuôi để lên đường. Hắn để lại mọi thứ y nguyên như cũ. Vai lần nữa đeo lên cái giỏ đan bằng tre, mục đích chuyến đi lần này chính là muốn tìm lại đến chỗ xác Mông Thiệu kia xác nhận một chút chuyện.
Lọ mọ trong rừng đi theo mùi máu, nhờ có mấy năm công phu trèo hết từ rừng này đến núi nọ mà Từ Trường Sinh có thể xem như bậc thầy trong lĩnh vực này. Hắn men bàn chân mình đi tay cầm một cái gậy tương đối dài để dò đường, cực kì cẩn thận quan sát dưới đất từng bước chân sắp đi. Không có đường mòn để di chuyển, ở trong rừng thiên nước độc này đã tự mình mò đường mà còn không cẩn thận thì chẳng khác nào tự tìm c·ái c·hết.
Đoạn đường đi tương đối gần, thiếu niên chỉ hơn nghìn bước là đã tới nơi nhìn thấy quang cảnh quen thuộc trước mắt giống như trong trí nhớ hắn một khuôn đúc ra. Cả người tê rần, da lông trên thân thể đều dựng ngược một thoáng sợ hãi bao trùm lấy toàn bộ tâm trí hắn nhưng liền bị bản thân trấn định lại. Mùi máu tanh nồng nạc lại thoảng tới lần nữa ập vào khoang mũi. Là ở trước mắt sao ?
Lòng hắn thầm hỏi thì đã đi tới nơi, quả nhiên nằm đó là cổ t·hi t·hể với cái đầu bị đập nát be bét của thiếu niên người mặc y phục đắc tiền màu vàng óng ánh kia, còn thấy được rõ ràng đoạn xương sống trắng lạnh lẽo nối liền với cổ kéo dài lên trên lồ lộ ra bên ngoài. Từ Trường Sinh cảm thấy cơn rờn rợn chạy dọc cơ thể, hắn chỉ nhớ lúc đó cầm một viên đá to cỡ cái đầu của mình đập vào thiếu niên kia, nhưng không nhớ rõ mình đã đập bao nhiêu cái, đã gây ra bao nhiêu thiệt hại cho thiếu niên.
Mùi máu thịt tanh tưởi lẫn lộn với nhau khiến bụng hắn cồn cào mãnh liệt cơn buồn nôn lập tức ập tới khiến thiếu niên choáng váng hết đầu óc, nhưng liền bụm chặc miệng cố gắng nuốt hết vào bên trong.
Có nên lấy những thứ còn lại trên người hắn hay không? Lại một ý nghĩ điên cuồng nữa ập đến trong đầu của thiếu niên áo cỏ, hắn c·hết trong nơi rừng thiên nước độc như thế này, đoán chừng các loài yêu thú sớm muộn gì thì cũng sẽ giải quyết. Mông Thiệu là bại gia tử trên người chắc chắn có không ít tiền, nếu như c·ướp được thì xem như giàu to một phen.
Chỉ nghĩ đến đây, hắn liền lấy tay tát mạnh vào gương mặt mình một cái nghe tiếng chát. Bàn tay vốn đưa ra muốn lục lọi thì liền lập tức thu lại, bản thân hắn hiểu rõ chuyện này nguy hiểm như thế nào, chỉ cần người ngoài có một chút dấu hiệu phát giác ra thì hắn liền sẽ c·hết không có chỗ chôn thân, thậm chí có thể người Mông gia vì muốn đảm bảo danh dự cho gia tộc mà mắt nhắm mắt mở kết tội rồi g·iết hắn để bịch đầu mối luôn không chừng. Không thể vì một chút tiền tài liều mạng như thế, hắn đang muốn quay đi thì liền phát giác được cớ sự lập tức hắn hét lớn lên...
- Có...có...có n·gười c·hết.
Lập tức từng phía xa trong khu rừng một đoàn người liền lộc xộc mà chạy đến. Nhóm trước đi đầu tay cầm dao đi rừng vừa đi vừa chặt những cây cỏ xung quanh để mở đường cho nhóm người đằng sau, quần áo trên cơ thể đều là loại rẻ tiền có thể đoán được là hạ nhân của một nhà nào đó, đi gần nhất sau đám người là một thiếu niên dáng cao ráo cũng xem như khôi ngô độ trạc tuổi với cái xác nằm dưới đất kia cũng là mặc áo vàng đồng dạng cũng là một cái y phục vô cùng đắt tiền.
- Các ngươi xem xét thử tình hình cho ta.
Một nhóm sáu người liền đi nhanh hơn tới xem xét tình hình, ở ngay phía đằng sau còn có hai người nữa một là lão nhân gia già mà Từ Trường Sinh từng gặp mặt dáng người ông cao ráo vượt trội còn hơn cả thanh niên trai tráng tuổi mười chín đôi mươi. Trên người cả cơ thể mặc một bộ áo bào màu trắng xám trông qua rất có phong phạm của tiên nhân.
Ông cầm tay dắt theo một thiếu nữ nữa gương mặt xinh đẹp như một đóa phù dung mới hé hé nở làn da của thiếu nữ trắng như những đóa bông bưởi phản chiếu lại tia nắng đầu tiên từ bầu trời. Trên người của cô bé là một bộ y phục màu đỏ tươi càng dưới những tia nắng kia rực rỡ hơi bội phần. Cái cô nương đáng yêu này cũng xem như trạc tuổi của Từ Trường Sinh, nhìn thấy thằng bé đứng đằng đó nó liền mừng húm hết cả lên vẫy vẫy tay kêu thằng bé nhanh chóng chạy lại chỗ mình.
Từ Trường Sinh nhìn thấy viện binh cứu giá bất ngờ thì trong lòng đã vui như mở cờ đánh trống liền động đậy muốn đi, nhóm người kia phát giác thì lập tức chia đôi đội hình để ba người đi qua chặn lại hướng của thiếu niên. Lão nhân gia đứng đằng sau cau màu lại khó chịu, tức khắc đã nghe thấy tiếng quát ầm trời của ông nhắm đến hướng của hắn
- Còn không lùi ra, kẻ nào chặn đường ta đập gãy chân kẻ đó.
Thiếu niên mặc y phục đắt tiền nhìn thấy cảnh này thì hơi phát run trong lòng, hắn liền phất tay ra lệnh cho đám người kia tránh ra để thiếu niên áo cỏ đi về hướng của hai người đứng đằng sau. Hắn không biết vị lão nhân già kia rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại khiến cho cả gia tộc của hắn đều phải khép nép phục tùng vâng lời như thế. Nhưng cái khí thế người này mạnh mẽ cương nghị hắn không dám thử giới hạn của lão lỡ như lão thật sự có năng lực nếu như muốn động tay ở cái nơi khỉ ho cò gáy thì hắn chỉ có đường c·hết.