Chương 38 Ngũ kiệt
Thiếu niên đang nằm vật ra đất chán nản lúc này nghe thấy lời nói mình đã đậu rồi phát ra từ miệng của người đội trưởng kia, lập tức hơi khó tin mà ngồi lồm cồm dậy. Cả gương mặt đang bí xị tức khắc chuyển thành vui vẻ hớn hở, ôm quyền rồi dập đầu với thiếu niên liên tục mấy cái liền, trong miệng có bao nhiêu lời hay ý đẹp có thể nói thì ngay giây phút này đều muốn tuôn ra hết.
- Đa tạ Từ...
- Ngươi không nghe ta nói sao. Lui xuống !
Từ Trường Sinh đánh ánh mắt nhìn về chỗ người này, không đợi cho hắn nói ra những lời hay ý đẹp trong miệng liền quát lui. Người kia nhìn chừng cũng kha khá lớn nhưng khi nghe thấy tiếng quát thì giật mình kinh sợ lập tức đứng phắt người dậy, không chần chờ chút nào đi thẳng xuống dưới võ đài xếp hàng chờ đợi. Tim đập thình thịch từng tiếng vừa rồi đúng là một phen hú vía.
Trong lòng thầm sợ hãi lại có chút than khổ không kể siết, ở cùng với vị đội trưởng tính khí nóng lạnh thất thường này thật sự giống như ở gần hổ chẳng biết lúc nào sẽ bị ăn đến cái xương cũng không còn, nhưng mà lại nghĩ đến những ngày tháng tốt đẹp trong tương lai. Nghĩ đến những ngày mình sẽ được ăn no mặc ấm, được sống trong một căn nhà to bự với vợ con đề huề thì liền lấy lại tinh thần sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn trên đời, trong lòng thầm tạ ơn trời đất cùng cha mẹ linh thiêng đã phù hộ cho mình vượt qua được thử thách.
Vị đại tướng quân già hơi nheo mày rồi gật đầu tỏ ý hài lòng, trong đôi mắt già nua của ông vẫn phảng phất một tia sáng ánh mãnh liệt ở tại thời khắc này càng là sáng ánh lên mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào, mục quang hoàn toàn nằm gọn trên thân hình của vị thiếu niên Từ Trường Sinh, trong miệng có ẩn lộ nét cười hài lòng. Rõ ràng là rất vừa ý với cả năng lực cũng như tâm tính của hắn.
Thượng đài vẫn tiếp tục diễn ra, trong hơn hai trăm người tiếp theo lại may mắn có một người hiển lộ được tài năng thiên bẩm của mình khiến cho hắn được một phen hơi chật vật liền thiếu niên gật đầu công nhận. Nhưng tuyển đến người cuối cùng trong số gần một nghìn người còn lại ở đây cùng chỉ chọn lựa ra được bốn người có tiềm năng xem như là thực sự tốt.
Thiếu niên cũng gật đầu hài lòng dù sao trong một nghìn người chọn ra được bốn người hợp với ý của hắn đã xem là nhiều lắm rồi, lúc đầu còn tưởng mình kiểu gì cũng sẽ không kiếm đủ phải tìm đại vài tên bỏ vào cho đủ số, nhưng bây giờ vượt ngoài mong đợi. Người cuối cùng trong buổi tuyển chọn này tự nhiên cũng không biết bỏ tên nào vào cho phải lẽ. Trong lúc đang suy nghĩ liền nghĩ tới một trò chơi lựa người rất hay. Hắn đưa bàn tay ra sau lưng cầm lên thanh đao mà mình vẫn hay sử dụng để chém g·iết địch nhân. Ánh mắt nhìn thẳng xuống tất cả những người đang buồn rầu ảm đạm bên dưới. Phần lớn đều đã rời đi hết chỉ còn lại gần trăm người vẫn đứng xem túm tụm thành từng nhóm bàn tán rất sôi nổi về sức mạnh bá đạo của vị đội trưởng kia, lúc này mới nghe thấy tiếng của Từ Trường Sinh quát lớn
- Tất cả những người còn đứng xem nghe lệnh, Huyết Lang chiến đội đã có bốn người vẫn còn thiếu một, tại đây ta có một quy tắc mới chỉ dành cho gần trăm vị vẫn còn đang đứng xem ở đây. Trong vòng mười phút ai có thể giữ được thanh đao này đến lúc cuối cùng chính là thành viên cuối cùng của Huyết Lang chiến đội, các vị có thể thoải mái tranh giành hoặc đả thương lẫn nhau, nhưng tuyệt đối không được ra chiêu sát thủ. Bây giờ thì bắt đầu
Từ Trường Sinh đứng trên võ đài nhìn xuống đám người bên dưới đang không ngừng nhao nhao, thanh kiếm trong tay lập tức ném thẳng lên không trung ánh hàn quang chợt khẽ lóe sáng rồi rơi tọt vào trong đám người đang nhốn nháo hết cả để tranh giành.
- Thú vị.
- Đại tướng quân, có gì mà thú vị. Trò chơi này không phải là lựa chọn ra ai là kẻ mạnh nhất sao ?
- Đương nhiên là cũng có loại ý tứ này, nhưng ngươi không nhìn ra gì sao, tranh đoạt bảo vật trong một đám người. Kẻ cầm được đồ không phải chính là tâm điểm của mọi sự t·ấn c·ông sao ?
- Thưa phải.
- Sau này khi ra đến chiến trường, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể rơi vào tình trạng như thế, đến lúc ấy ngươi sẽ làm như thế nào để có thể sống sót giữa sự bủa vây t·ấn c·ông từ tứ phía ?
Thiếu niên đang cùng vị đại tướng quân này nói chuyện là một người khá trẻ độ chừng chắc cũng không lớn hơn Trường Sinh mấy tuổi, nhìn qua dáng vẻ thân mật đoán chừng mối quan hệ giữa hai người có thể là cha con hoặc là sư đồ với nhau. Ánh mắt người này sáng ánh có thần, mi thanh mục tú y phục bên ngoài cũng rất chỉnh chu. Đặc biệt nhất là ở trên đôi mắt lại ngự một đôi lông mày sắc như lưỡi kiếm, khiến cho gương mặt y vừa anh tuấn mà lại vừa giữ được nét nghiêm nghị.
Ánh mắt y dán vào thân hình của thiếu niên Từ Trường Sinh từ đầu đến giờ vẫn luôn chấp tay sau lưng, y đánh hơn nghìn người nhưng vẫn nhẹ nhàng giống như đang dạo chơi, từ đầu đến cuối đều không có ai chạm được vào góc áo của y. Mọi trận giáp thủ kia dường như đối với y cũng chỉ là trò trẻ con không có đáng nói đến. Ánh mắt thiếu niên lập tức chuyển dời sang đám người đang nhao nhao, nhìn thấy một thiếu niên nhỏ con đang cầm lấy thanh đao ôm vào người, lợi dụng thân hình nhỏ nhắn của bản thân mà luồng trái lách phải tránh đi không biết bao nhiêu t·ấn c·ông của mọi người từ bốn phía.
- Người nghĩ con có thể so bao nhiêu chiêu cùng y.
- Ta nhìn qua cách đánh cùng tốc độ kinh người của y khi ra tay, đoán chừng con không chịu quá một chiêu.
- Vậy sao ?
Ông nhìn sang hắn mỉm cười, bàn tay đưa qua xoa xoa lấy đầu của thiếu niên đang cúi thấp xuống dáng vẻ dường như có không cam lòng lại có điểm cực kì ghen tị. Thiếu niên tuổi trẻ này tên là Đằng Nguyên, là một thiếu niên xuất thân từ dòng dõi con nhà binh tướng. Năm năm trước bái ông làm thầy rồi theo ông đi vân du khắp các biên cảnh học hỏi kinh nghiệm cầm quân. Tuổi còn trẻ hiển nhiên ngạo khí ngút trời, phát hiện ra mình thua kém đối phương có loại thái độ không cam lòng cùng chẳng phải chuyện gì lạ cả.
- Thằng nhóc đó là người của Vương phủ đưa đến, tuy là nó vẫn luôn ẩn nhẫn thu liễm khí tức nhưng ta rất dễ dàng nhìn ra nó mới hai mươi ba tuổi đã là trình độ tông sư. Theo như những gì mà vị Mạc lão tiền bối kia nói thì hiện tại trên khắp giang hồ không quá mười người có thể cùng nó so chiêu, chứ đừng nói là đánh ngang tay. Con cũng không cần phải buồn bả hay gì cả, mỗi một người đều có con đường khác nhau để đi. Con là cá không cần phải đọ leo cây cùng với khỉ, chỉ cần tập trung tinh lực của mình vào việc với là được.
- Đệ tử đã hiểu.
Ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía thiếu niên kia, Từ Trường Sinh cảm giác được có người nhìn mình, khi quay đầu thì lại thấy ngay hai người kia thì mỉm cười chào hỏi, xong lại quay về phía của cuộc vui trước mắt vẫn chưa có lúc nào hạ nhiệt. Ánh mắt dần có hơi chuyển sáng ánh lên, rõ ràng là cảm thấy rất thích mắt với thể loại quần chiến ác liệt này. Lâu lâu còn hô lớn thông báo thời gian của cuộc thi khiến cho toàn quân trường vốn đã nóng lại càng căng thẳng hơn.
- Mọi người cố gắng, chỉ còn năm phút nữa.
Quần chiến sau câu nói này thì liền tiếp tục càng lúc càng ác liệt hơn, dường như là tranh đấu cho đến những phút những giây cuối cùng cũng không hề có chút nào hạ nhiệt. Sau một hồi ác chiến, Từ Trường Sinh phát hiện ra bên dưới hình như có một người thân hình ốm yếu nhưng hành động của y cực kì kiên cường. Y ôm lấy thanh đao vào trong người đoán chừng là đã b·ị đ·ánh thương nên không thể chạy nổi nữa, nằm vật ra đất nhưng bất kể cho người ta đấm đá nắm lôi như thế nào cũng không chịu buông ra. Từ Trường Sinh hơi khựng người, phải là loại chấp niệm lớn mạnh đến mức độ nào mới có thể khiến cho con người ta bộc phát được loại sức mạnh bá đạo đến như thế. Hắn vỗ tay mấy cái ra, tức khắc lớn tiếng với những người bên dưới báo hiệu là đã hết giờ thi đấu.
Ở bên dưới đám người khi nãy đã được Từ Trường Sinh thu nhận cũng liền lập tức chạy ngay qua đỡ lấy người đồng đội trong tương lai của mình lúc này đã nằm vật ra, cơ thể thiếu niên vốn đã ốm yếu gầy mòn bây giờ khắp người đều chi chít những v·ết t·hương lớn nhỏ bầm tím đến cả gương mặt.
- Ngươi là người chiến thắng, chào mừng ngươi gia nhập Huyết Lang chiến đội.
Thiếu niên kia sững sờ trong giây lát, rồi không biết vì loại xúc cảm nào mãnh liệt mà đôi mắt đã bầm tím sực trào xuống dòng lệ nóng, hắn không nói chỉ có động tác dâng đao nhìn qua cực kì thuần thục khiến con người ta cảm thấy vô cùng hài lòng. Từ Trường Sinh cầm lại đao vào trong lòng bàn tay rồi mới dắt ra sau lưng áo. Chậm bàn chân hướng đến trước vị trí của vị đại tướng cung kính thông báo
- Đại tướng quân, đã tuyển chọn xong người. Xin tướng quân cấp cho thuộc hạ một gian nhà để sau này năm người bọn họ cùng sinh hoạt.
- Từ đội trưởng cứ yên tâm, tất cả đều có chuẩn bị bây giờ có thể xuất phát đến nơi ấy. Từ ngày hôm nay không cần phải làm việc trong quân doanh nữa, giao cho đội toàn quyền huấn luyện bọn họ. Bổng lộc của mỗi người tăng gấp đôi, riêng ngươi tăng gấp ba. Mọi quyền lợi của mọi người ở trong quân doanh đều tăng lên cao nhất có thể tùy ý làm việc.
- Đa tạ đại tướng quân ban ân.
- Không cần đa tạ, như ta đã nói. Ta muốn mọi người chứng minh bằng thực lực và thành tích chứ không nhận lời nói suông. Đừng khiến cho ta thất vọng.
Tường Trường Sinh y lệnh ông lùi xuống, sau đó cùng với đám người mà mình mới vừa thu nhận đi theo một vị dẫn đường đi thẳng đến nơi mà sau này cả bọn sẽ cùng ở và sinh hoạt. Thiếu niên đi trước, phong thái cực kì ung dung bình thản còn mấy người ở đằng sau thì đưa mắt nhìn nhau đều gật gật đầu chào hỏi làm quen cho thân thiết, dù sao sau này còn phải sống cùng với nhau dài dài nếu như ngại ngùng thì đúng là vấn đề lớn.
Sau khi đi đến nơi, hắn phát hiện ra quả nhiên là một căn nhà được chuẩn bị kĩ càng. Tuy là nhà cấp bốn không có lầu đài trang trọng gì nhưng diện tích cực rộng còn có một khoảng sân cực lớn ở phía ngay trước cửa nhà để dùng cho luyện tập. Hắn đảo mắt nhìn quanh ngôi nhà một cái, theo như thiếu niên tính qua, sáu người sống ở đây cơ bản là dư sức mà nếu như muốn thì mười người thậm chí mười lăm người ở cũng không có thành vấn đề. Căn nhà tuy là nói nằm trong doanh trại, nhưng mà muốn đi từ nơi này đến nơi đóng quân cũng phải đến gần nghìn bước là ít. Tuy là không gần nhưng cũng không xem là xa, sau khi xác định được chổ ở của mình, người dẫn đường liền rời đi trả lại không gian yên tĩnh cho mọi người muốn làm gì thì làm. Từ Trường Sinh ngoắt ngoắt cả bọn vào trong nhà, sau đó đóng cửa bắt đầu buổi giới thiệu.
- Từ bây giờ chúng ta sẽ sống cùng nhau ở đây, các ngươi có gì muốn nói ?
Mọi người đều đồng loạt lắc đầu ý chỉ không có điều gì, thiếu niên cùng liền hài lòng tiếp lời.
- Từng người một giới thiệu.
Thiếu niên đầu tiên được Từ Trường Sinh chọn là người có tính cách hoạt bát nhất trong nhóm, y đảo mắt nhìn hết thảy mọi người thấy không có ai đi trước nói gì thì mới cất lời, cái giọng lanh lảnh của hắn làm cho Từ Trường Sinh mắc buồn cười nhưng nhận ra người này cũng tương đối thú vị.
- Tiểu nhân là Ngô Viễn năm nay hai mươi mốt tuổi, là một ăn mày cha mẹ không may mất sớm, lần trước nghe tin triều đình chiêu mộ người nên mới liền đăng kí gia nhập, được đặc biệt sắp xếp đóng quân ở nơi này.
- Ngươi có tài năng gì đặc biệt không ?
- Tiểu nhân có thể giả tiếng người khác, tuy là không quá chuẩn nhưng có thể giống đến tám chín phần.
Từ Trường Sinh liền ra hiệu cho hắn biểu diễn thử tài nghệ của mình cho mọi người cùng xem, cái tên Ngô Viễn này cũng là loại người thích ba hoa thể hiện, vừa được cho phép cái là hắn đã làm một tràng vài cái tiểu phẩm làm cho mấy người trong phòng đều cười ngắt nghẻo chỉ mỗi mình Từ Trường Sinh là vẫn như cũ, chỉ có ánh mát sáng lên đã nghĩ được làm thế nào để phát huy cái tài năng của tên này. Bất quá thích ba hoa như thế cũng không tốt.
- Ngô Viễn ngươi đã bao giờ nghĩ rằng đây là sát chiêu của ngươi chưa ?
- Ơ..chưa bao giờ, thuộc hạ chỉ cảm thấy, cái tài này của mình cũng rất thú vị chuyên dùng để chọc cười người khác. Chưa từng nghĩ nó là sát chiêu.
- Các ngươi nghe đây, mỗi một người trong số chúng ta đều có một loại tài năng riêng, trước khi ngươi hiểu được tài năng của mình có thể làm được điều gì thì đừng đem nó đi khoe mẽ lung tung. Ta hỏi các ngươi với năng lực giả giọng trời ban của Ngô Viễn chỉ cần không có người nhìn thấy mặt của hắn làm sao có thể biết được là đang có hai người nói chuyện. Nếu như hắn dùng loại năng lực này để tung tin hỏa mù có phải sẽ khiến cho các ngươi một phen khốn đốn hay không, nếu như hắn có năng lực dịch dung tốt có phải có thể giả trang thành bất cứ ai xâm nhập vào trong trận địa địch để điều tra tình hình hay không. Chỉ cần cái miệng của hắn đủ linh hoạt có thể đẩy ca một đạo quân mấy vạn người vào đường c·hết, ta hỏi ngươi Ngô Viễn ngươi có còn cảm thấy loại năng lực này chuyên dùng để kể chuyện hài hay không ?
Ngô Viễn ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía của vị đội trưởng trước mắt trên gương mặt thiếu niên ẩn lộ vẻ thản thốt không thể miêu tả thành lời, hắn không ngờ loại năng lực mà bản thân vốn từ xưa đến giờ đều xem chỉ là vô dụng kia qua miệng của người đội trưởng này liền có thể trở thành một loại năng lực phi thường có thể chôn g·iết cả vạn quân.
Lập tức cúi đầu xuống, mọi người nhìn thẳng về phía của Từ Trường Sinh trong ánh mắt đều ngầm ánh lên dáng vẻ cực kì bội phục, tiếp theo từng người từng người một tự giới thiệu về bản thân cho thiếu niên nghe, riêng người cuối cùng thì dáng vẻ nhếch nhác có phần khổ sở giới thiệu, hoàn cảnh của hắn chắc là thảm nhất trong đám người này rồi. Một thiếu niên mười sáu tuổi, cha mẹ đều mất do bị thổ phỉ g·iết c·hết, trong nhà vẫn còn một người muội muội. Y tham gia vào q·uân đ·ội chủ yếu là để kiếm tiềm nuôi dưỡng người muội muội này.
- Sau này không gọi bằng tên nữa. Viễn Chinh, ngươi là lớn nhất trong bọn họ cũng là người có tâm tính trầm ổn nhất từ giờ ngươi là lão nhất đi. Tiếp theo là Đỗ Thư tính tình hài hòa với mọi người lại yêu thích đọc sách hiểu rộng biết nhiều ngươi là lão nhị, Ngô Viễn bớt hoa hoa múa miệng lưỡi lại một chút sau này là lão tam, Tề Luân tuổi trẻ khí thịnh thiên phú kiếm đạo của ngươi cũng được nhưng không thể kiêu ngạo từ giờ là lão tứ, còn có thằng nhóc nhỏ nhất đám Triều Huyền sau này đừng vì gia cảnh của ngươi mà sinh lòng tự ti úy kị đối với mọi người, từ giờ là tiểu ngũ. Từ ngày hôm nay ta sẽ quản lí các ngươi, tên ta là Từ Trường Sinh năm nay hai mươi ba tuổi đều giống như các ngươi cha mẹ mất sớm. Sau này gọi ta một tiếng lão đại.
- Lão đại...lão đại...lão đại...lão đại...lão đại
Thanh âm của năm người chợt vang vọng khắp căn phòng, thiếu niên hài lòng gật đầu thế là bắt đầu căn dặn thêm một số điều nhỏ nhặt khác nữa
- Đầu tiên các ngươi phải đảm bảo với ta cho dù có phải c·hết cũng là c·hết khi đang đi trên con đường mình đã chọn. Thứ hai ta sẽ truyền dạy lại tâm pháp tu luyện của mình cho mọi người còn tu luyện được đến mức độ nào phải xem ngộ tính của từng cá nhân. Ngài mai thức dậy thật sớm bắt đầu chuẩn bị. Thứ ba lệnh của ta là tuyệt đối, người nào dám trái lệnh chém. Lão tứ, đệ có điều gì muốn nói sao ?
- Lão đại, đệ muốn hỏi. Huynh hiện tại đã mạnh đến mức độ nào rồi ?
Chỉ một câu nói này đã khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt dừng lại trên cơ thể của Từ Trường Sinh, mà ánh mắt hắn cũng hiển lộ rõ ràng vẻ mơ hồ không rõ. Bất quá đang không biết giải thích thế nào thì lão tam đã giơ tay lên muốn trả lời. Từ Trường Sinh cũng gật đầu ra hiệu, hắn liền mang toàn bộ nhưng điều mà khi nãy vị đại tướng quân kia đã nói cùng với đệ tử của ông kể lại hết cho mọi người nghe.
Ai cũng đều mắt chữ a miệng chữ o khi nghe hết. Thiên hạ rộng lớn như thế mà chỉ có mười người có thể so chiêu cùng lão đại bọn họ, loại sức mạnh này đã sớm vượt ra ngoài mọi sự tưởng tượng của mọi người. Tự nhiên nghe đến đây, ai nấy gương mặt đều lộ vẻ tươi cười trong lòng mong chờ vào ngay mai hãy đến nhanh một chút để bọn họ có thể học được một thân võ công vô thượng kia. Nhất là tiểu ngũ tuy dáng vẻ nhếch nhác nhưng trên miệng y đã nở lên một nụ cười hào hứng vô cùng chờ đợi.