Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vấn Thiên Tiên Lộ

Chương 37 Huyết Lang chiến đội




Chương 37 Huyết Lang chiến đội

Từ Trường Sinh vừa mới nghe qua thì đã biết ngày mình chờ đợi cuối cùng cũng đến, hai tay liền lập tức đan quyền cùng tới đại tướng quân trước mặt cúi sát đầu biểu thị ý chỉ tạ ơn.

- Ta không thích nhận cảm ơn bằng lời nói, hãy dùng hành động để thể hiện bản thân mình đi và chứng mình là mắt nhìn của ta không hề sai đi.

- Tuân lệnh đại tướng quân.

Từ Trường Sinh hiểu ý ông lập tức quay người bước chân ra bên ngoài, lần đầu tiên sau hai năm dài đằng đẵng chờ đợi hắn thấy trong lòng mình phấn chấn khôn tả, một cảm giác về tương lai tươi sáng lần nữa tràn về trong lòng của thiếu niên khiến cho hắn chỉ xém chút nữa là đã nhảy cẩn lên thích thú. Trời trôi qua rất nhanh, chỉ một thoáng đã qua giờ trưa nắng gắt, mọi quân nhân đều theo hiệu lệnh đã tập hợp thành các hàng dọc dài đứng chật kín cả một quảng sân lớn. Từ Trường Sinh đứng ngay đằng sau của đại tướng quân chẳng mấy chốc hắn đã trở thành tâm điểm ánh mắt của mọi người bên dưới

- Tất cả nghe lệnh. Nghiêm

Lời vừa dứt liền là tất cả mọi người xếp hàng bên dưới đều đồng thanh một tiếng nghiêm hô vang, mấy nghìn người cùng một hơi mà hô như thế khiến cho cả khu rừng vốn luôn yên tĩnh vắng lặng bị một tràn này làm cho kinh động hết cả, đợi cho tiếng động vừa dứt thì liền thẳng người hơi ưỡn ngực về phía trước đứng nghiêm trang mặc cho cái nắng trưa táp thẳng vào mặt cũng không nhúc nhích hay kêu rên lấy một lời nào.

- Hôm nay ta có một thông báo cho mọi người. Ta sẽ cho thành lập Huyết Lang chiến đội, chỉ lấy năm người tinh anh nhất trong tất cả các vị quân nhân dưới đây. Nếu ai có mộng kiến công lập nghiệp, phò tá thiên tử xây dựng giang sơn bây giờ chính là cơ hội ngàn vàng khó cầu. Các ngươi đã rõ chưa ?

- Đã rõ.

Gương mặt mọi người không biết là vì đứng dưới cái nắng gắt gỏng táp vào mặt nên nhăn nhó hay là vì biết được danh ngạch cho tổ đội này chỉ có năm người, tức khắc đều cảm thấy bản thân không thể tham gia được nên nhăn nhó. Từ Trường Sinh đứng từ phía sau chầm chậm bước lên, ánh mắt đổ dồn xuống tất cả mọi người bên dưới, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này của hắn đứng trước nhiều ánh nhìn chăm chú hướng thẳng về phía mình đến như thế, có cảm giác kích thích cực độ lại còn hơi khẽ run run.

- Ta là Từ Trường Sinh cũng là một quân nhân giống như các vị, ngày hôm nay sẽ là đối thủ của tất cả các vị. Nhưng trước tiên ta có điều muốn nói, tất cả các vị bên dưới đều là phế vật !



Đặc biệt là hai chữ phế vật cuối cùng, hắn cố gắng dùng toàn bộ năng lực của mình đã bộc lộ ra bên ngoài để nhấn mạnh khiến cho thanh giọng vang vọng đi tứ phía. Mọi người bên dưới tức thời đều im bặt, rồi không biết từ ai đầu tiên những tiếng gầm gừ thịnh nổ kéo nhau vang lên. Rõ ràng là đã bị một lời nói này làm cho sôi động tâm can, tức đến bàn tay nghiến chặc lại nổi lên từng đường gân xanh, thế nhưng bên cạnh còn có đại tướng quân cả đám người quả thật không có loại ý tứ nào dám làm loạn. Nhìn thấy tình cảnh mọi người đang nghiến răng nghiến lợi căm thù bên dưới. Từ Trường Sinh bàn tay nãy giờ vẫn luôn để ở sau lưng giơ lên cao, tay nắm lấy một cái gì đó bên trên nó vẫn còn nhiểu nhiểu xuống từng giọt từng giọt chất lỏng đặc quánh kì lạ.

Mọi người bên dưới dõi mắt nhìn lên, lúc đầu dưới ánh mặt trời táp thẳng vào mắt, bọn họ cơ bản là không thể nhìn ra được cái gì, nhưng rồi một người bị mấy giọt kia rơi trúng ngay má, hắn lấy bàn tay quẹt qua một cái, rồi mới thất thanh hét lên.

- Máu...máu...là máu...

- Là đầu...đầu...đầu người.

Mọi người bên dưới sau khi nghe thấy hai chữ đầu người thì chấn kinh hồn phách, dõi mắt trông lại thật kĩ thì quả nhiên đó là môt cái đầu người, hơn nữa còn rất mới vẫn đang không ngừng nhiễu máu xuống nền đất bên dưới. Ai nấy đều chấn kinh sợ hãi, mấy người tâm lý yếu nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh kh·iếp đứng không vững nổi mà ngã rạp cả ra đất, có người còn sợ đến ngất xỉu giữa chừng miệng sùi bọt mép b·ất t·ỉnh nhân sự được các binh lính đứng canh gác gấp rút đưa đi chữa trị.

Chớp mắt một cái toàn bộ đại quân bên dưới, lúc đầu có tới mấy nghìn nam nhi trai tráng đứng chật ních không đủ chỗ phải che lấn lẫn nhau bây giờ đã ngất được đưa đi đến hơn nghìn người, đoán chừng là được đưa về đơn vị mà mình đang làm nhiệm vụ. Từ Trường Sinh mỉm cười hài lòng với số người còn lại, bàn tay siết mạnh lại chầm chậm truyền nội lực vào trong.

Rồi khi mà không khí toàn bộ quảng trường đều đang im lặng đến nghẹt thở kia, bỗng có một t·iếng n·ổ bùm vang lên trong không trung cắt ngang sự tĩnh lặng vốn có, từ trên bàn tay hắn cái đầu người kia đã bị bóp vỡ nát bị truyền nội lực vào nên p·hát n·ổ giữa không trung. Não trắng rồi con ngươi cho đến những mảng xương mặt hòa cùng với máu tung bay trong không gian phút chốc rơi thẳng xuống hết đám người còn lại bên dưới.

Mấy người mà nãy đến giờ vẫn còn hơi run run cố gắng chịu đựng bây giờ đều đã kinh hồn bạt vía mà ngã ra bất b·ất t·ỉnh. Thiếu niên vẫn dùng ánh mắt quan sát rất kĩ từng người bên dưới, có vài kẻ vô cùng ngoan cường cho dù não trắng đã bắn lên thân thể cũng không có lấy một chút dị động nào. Có người kinh sợ đã ngã xuống, nhưng liền cố sức mà bò dậy tiếp tục cố gắng đứng thẳng. Thiếu niên đã hài lòng với một màn này, hắn đã loại đi hơn một phân nửa số quân nhân mà bản thân cho là không có tiền đồ gì ở bên dưới. Đại tướng quân gương mặt vẫn bình ổn, nhưng trong tròng mắt sáng lên ngắm nhìn những hòn ngọc quý đang dần xuất hiện chỉ sau một màn nhỏ của thiếu niên kia.

Chiến trường vốn không phải là nơi mà thực lực mạnh mẽ sẽ nắm chắc phần thắng, ngươi có sức mạnh nhưng liệu có thể chống lại bao nhiêu người, chiến trường xưa nay chưa bao giờ là trận giao chiến một người để ngươi có thể thoải mái phô bày hết tất thảy thực lực của mình. Tại nơi ấy chỉ có sự ngoan cường bất khuất, không s·ợ c·hết không thoái lui mới có thể giúp ngươi chiến thắng kẻ khác và sống sót để quay về. Chỉ một màn nhỏ này Từ Trường Sinh đã lọc ra được kha khá các nhân vật rất có tiềm năng trên chiến trường sau này, ít nhất là trước khi c·hết vẫn có thể gầy dựng được chút công lao.



- Đài đấu đã có rồi, ngươi qua bên đó đi. Còn lại đều là những viên ngọc quý, có gì cũng nhẹ tay một chút.

- Đại tướng quân thuộc hạ đã hiểu.

Từ Trường Sinh lập tức quay người đi hướng thẳng đến lôi đài mà bước, thực sự khi nãy ở bên dưới làm mấy pha thót tim dọa người khác như thế hắn cảm thấy rất sáng khoái, tự nhiên khí huyết trong người sôi trào là một cảm giác rất lâu rồi chưa có từng được trãi nghiệm. Mà nghỉ thì cũng đúng có thể giảm bớt đến hơn nghì người phải giao chiến nữa hắn không vui thì ai vui.

Xung quanh lôi đài đã chật kín người đến xem, ngay phía bên dưới còn đặt năm cái ghế gỗ lớn có dựa lưng là dành cho năm vị quyền lực nhất ở tại nơi này ngồi xem tỉ võ giữa các quân nhân. Mà lúc này đã có ba vị tĩnh tọa chỉ còn lại đại tướng quân cùng với vị phó tướng quân của ngài ấy mà thôi. Từ Trường Sinh đứng trên võ đài, thần thái ung dung điềm đạm hai tàn tay để lại đằng sau lưng, phong thái vô cùng phóng khoáng tiêu sái giống như không hề xem chuyện tỉ võ này vào trong mắt vậy phong thái khiến người ta phải trầm trồ mà ngước nhìn. Nếu như không phải vừa rồi thấy một màn kia, chắc đám người này cũng không nghĩ cái vị công tử anh tuấn tiêu sái ấy vậy mà lại là một tên ma đầu g·iết người hủy thi không chút ghê tay như thế.

Bên dưới láo nháo tiếng người, khắp lôi đài đều đã kín người đứng xem trò hay, trừ một số các đệ tử nhận nhiệm vụ canh phòng ở những nơi trọng yếu ra thì không ai là không đến xem chuyện hay này. Giữa hàng người xô bồ đông không sao kể xiết kia có giữ nhau một khoảng cách chỗ cái cầu thang đi lên, hai bên cầu thang xếp dài thành mười hàng. Người đứng thành lớp cực kì nghiêm chỉnh.

- Đại tướng quân cùng phó tướng quân đến.

Mọi người đều đồng thanh cúi chào, hai người đang đi lướt qua hàng người cũng gật đầu hài lòng rồi mới bước chầm chậm chân lên cầu thang đi về phía võ đài. Ông đứng bên trên đánh ánh mắt về tất cả các quân nhân đang đứng ở bên dưới trịnh trọng, miệng ho khụ ra một tiếng thanh giọng trầm trầm nhưng lại có cái uy thế không giận mà tự có uy, chấn nh·iếp hết tất cả mọi người đang đứng bên dưới.

- Hôm nay thượng đài, chỉ cần là người khiến cho Từ đội trưởng hài lòng, sẽ gia nhập vào dưới trướng của cậu ấy. Chỉ có năm người duy nhất, mọi người đều phải cố gắng hết sức.

Ông nói rồi không làm mất thêm thời gian, lập tức một đạp nhẹ nhàng nâng cả người mình lên không trung lướt tới vị trí chiếc ghế ngồi của mình đã được chuẩn bị sẵn mà an tọa. Đại tướng quân già rồi mà vẫn thích làm màu thật đấy, Từ Trường Sinh lắc đầu vài cái ánh mắt hướng về mọi người bên dưới bàn tay ra hiệu cho người đầu tiên đi lên.

- Mọi người có thể sử dụng bất kì một loại v·ũ k·hí nào, chỉ cần khiến ta động tay tất sẽ chiến thắng. Mau chóng lên đi.

Lời hắn vừa mới nói đã khiến cho mọi người một phen xôn xao hết cả. Không ít kẻ nhìn thấy thái độ kiêu ngạo này đều nghiến răng trèo trẹo tức giận, vừa rồi bị chính hắn chửi là phế vật, cục tứa ấy vốn bọn họ đã không nuốt trôi, bây giờ lại nhìn thấy hắn đứng trên lôi đài phát ngôn cuồng ngạo ai nấy đều đỏ mặt tía tai tức thời liền săn tay áo lên cầm lấy v·ũ k·hí nhảy lên đài muốn dạy dỗ cho thằng nhóc không biết trời cao đất dày đứng ở kia một bài học nhớ đời.



Từ Trường Sinh bắt đầu thượng đài, từng người từng người một lao lên khí thế rất hùng hổ đều muốn trả thù hắn và chứng minh thực lực của mình trước tất cả mọi người. Nhưng về cơ bản lao lên nhanh văng xuống đài cũng rất nhanh, đều không có một ai không chịu được nhiều hơn một cước của thiếu niên chứ đừng nói là đánh gục được hắn.

Tình hình là tất cả đều thảm bại nhìn vào chẳng khác nào đem một bầy châu chấu rồi bắt chúng đá xe, cơ bản là không tạo ra được loại ánh hưởng nào đến với thiếu niên khiến hắn động tay. Về cơ bản không phải là sức mạnh của đám người này yếu, nhiều kẻ rất có tiềm năng khí thế cũng rất dữ dội và quyết liệt, nhưng mà không đủ quyết tâm cũng không đủ thông minh.

Cứ nhìn thấy kẻ địch là lại bất chấp mà lao lên muốn t·ấn c·ông, không hề quan sát động thái của đối thủ chỉ chăm chăm mà đánh. Loại này ra chiến trường so với cái đám người nhát c·hết kia thì còn vội để đi chầu tổ tiên hơn, chẳng khác nào nuôi một đám khiên thịt chỉ để c·hết trên chiến trường, rõ ràng là cực kì phí phạm công sức bồi dưỡng. Mãi cho đến hơn một trăm người tham gia mới có một người mang đến dấu hiệu khởi sắc.

Thiếu niên này dáng người hơi gầy, v·ũ k·hí chỉ là một cây rìu thô sơ làm cho Từ Trường Sinh nhớ lại bộ dáng của chính mình hồi mấy năm trước lúc mới bắt đầu học nghệ, hắn trông cũng gầy nhom và tay cầm theo một chiếu rìu làm v·ũ k·hí y chang như thế. Chợt thấy rất mắc cười, sự hứng thú với thiếu niên này cũng nhờ đó mà tăng lên thêm một bậc.

Bàn chân liền động thốt nhiên trong khoảng khắc mà không ai có thể lường được phát xuất lực lượng kinh người đá thẳng về phía trước. Thiếu niên kia giống như đã có sẵn sự chuẩn bị tức khắc khi bàn chân vừa đạp đến gần nơi ngực chỉ còn cách khoảng hơn một gang tay. Thì y cũng liền khụy chân đằng sau mình xuống dựa thế mà ngã người về phía sau.

Ai cũng đều nghĩ là hắn sẽ né đòn, chỉ có mỗi thiếu niên là phát giác ra được rõ ràng đây là thế muốn tạo ra một cuộc t·ấn c·ông bất công bất ngờ tức khắc tăng lên một chút cảnh giác. Thiếu niên kia xoay người phát lực, xương cốt bị vặn vang lên thành từng tiếng rốp rốp nghe mà ghê tai. Rìu lao tới cực nhanh là một nhát chém ngang khiến cho mọi người được một phen trầm trồ ra mặt.

Từ Trường Sinh không có điểm loạn động, bàn chân lập tức thay đổi quỹ đạo t·ấn c·ông định đạp xuống ngăn lại lưỡi rìu nhưng khi bàn chân đi đã được nửa đường, dường như ngay tức khắc giống như đã có sẳn chủ ý từ trước thiếu niên vặn xương bàn tay của mình một cái, giữa khoảng cách cực ngắn đã bị thanh đổi quỹ đạo tạo thành một vòng cung thực hiện một đòn chém lên cực kì đẹp mắt.

Khi mọi người còn đang kinh hồn vì nghĩ cái tên kiêu ngạo kia lần này sẽ bị lưỡi rìu chém mất cái chân thì trong tức khắc, chẳng ai có thể nhìn rõ ràng là chuyện gì đã diễn ra chỉ thấy thiếu niên đang trong thế t·ấn c·ông như vũ bão chợt bắn thẳng ra bên ngoài, cái rìu trong tay y cũng mất đi sự khống chế bay lên bị Từ Trường Sinh nhảy ngay lên không một chân dồn lực đá đến.

- Từ đội trưởng hạ thủ lưu tình.

Từ nãy đến giờ mấy người đang ngồi quan sát kia là ánh mắt thích thú nhất hướng đến thiếu niên cầm rìu có thể ứng biến nhanh lẹ này xem như một viên ngọc quý, thời khắc này nhìn thấy một rìu kia v·út không mà bắn tới, tất cả đều nhổm dậy muốn nhảy lên ngăn cản thì đã nhìn thấy lưỡi rìu lướt đi, cắm gọn gàng vào nền gỗ của võ đài bên dưới nằm ngay kế bên cái đầu của người kia.

- Ứng phó không tệ, tốc độ cũng khá có lên sẵn kế hoạch t·ấn c·ông cho từng bước chỉ là khả năng bộc phát lực vẫn còn yếu. Chúc mừng, ngươi là người đầu tiên đậu lui xuống đi, người tiếp theo nhanh chóng tiến lên.