Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vấn Thiên Tiên Lộ

Chương 36 Quân ngũ




Chương 36 Quân ngũ

Từ Trường Sinh không một chút ngần ngại đồng ý với giao kèo cùng Đông Châu Thành Vương hắn cảm thấy chuyện lập thành công trạng đối với chính bản thân mình không có điểm nào khó khăn cả. Tiếp theo là nói chuyện về bộ phận mà thiếu niên sẽ gia nhập trong tương lai, có hai con đường chính để đi có thể chọn một là ra tiền tuyến chém g·iết gầy dựng danh tiếng, hai là trở thành gián điệp đi thu thập tình báo cho vương phủ. Khỏi cần nói cũng biết Từ Trường Sinh sẽ chọn loại con đường nào, thế nên hắn liền quay về căn phòng của mình thu dọn hết đồ đạc chuẩn bị ngay ngày mai sẽ lên đường.

Song hành cùng với Từ Trường Sinh là vị quận chúa kém hắn mấy tuổi kia, cô kể cho thiếu niên nghe một vài chuyện cũng có không ít những ý tứ dặn dò thiếu niên lần đầu tiên xuất mã nhập ngũ này. Từ Trường Sinh bị cô nói nghe đến phát ù cả tai nhưng hắn xem đây là ý tốt của thiếu nữ, dù sao người ta cũng là quận chúa không thích cũng phải nhịn lỡ phản bác vài câu chọc cô giận thì chả có chỗ nào tốt cả.

Quay về phòng chuẩn bị, một ngày hôm ấy của hắn trôi qua rất nhanh, thật sự rất nhanh. Thiếu niên còn chưa kịp làm cái gì nhiều thì loáng cái đã đến giờ cơm trưa, sau khi ăn xong thì hắn lại giống như mọi ngày tìm lại một góc vắng người tiếp tục tu luyện pháp môn Linh Nhãn và tâm pháp mình vẫn thường luyện tập. Lần này tương đối đặc biệt thiếu niên nhận ra hôm nay mình đã có thể không cần bấm pháp quyết chỉ cần niệm chú quyết là đã có thể thành công thi triển kì thuật, tự nhiên trong người có cơn phấn chấn vô hình, hắn chỉ đơn giản là cảm thấy bản thân mình thật cũng không quá ngu dốt ấy chứ.

Sáng ngày hôm sau với bao nhiêu mong đợi cũng đến, Từ Trường Sinh thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị, tác phong vẫn cứ cẩn thận như mọi lần thiếu niên tự phong tế khí lực lại hạ thấp cảnh giới của bản thân xuống chỉ ngang với một cao thủ hạng ba trong giang hồ. Mạc lão nhìn loại tác phong này của hắn thì chỉ lắc đầu cười khổ, sau đó đi lên xe ngựa cùng với thiếu niên đến vùng thành biên cảnh nằm sát với Đại Hán quốc để bắt đầu công việc của mình. Tần Linh quận chúa cũng thức dậy rất sớm để đưa tiễn, cô đứng ở trước cửa vẫy tay tạm biệt cho đến khi không còn nhìn thấy xe ngựa đâu nữa, đến khi vương gia nhẹ xoa đầu nhắc con gái đi vào thì mới choàng tỉnh

Ngày hôm ấy là một buổi sáng sớm trời, thiếu niên chân ướt chân ráo bước vào biên chế của q·uân đ·ội. Tuy bắt đầu là người của phủ vương gia đưa tới nhưng hắn vẫn lựa chọn đi theo con đường bình thường của tất cả các binh lính trong quân ngũ là từ chức vị thấp nhất chỉ làm một binh lính quèn đánh trống trợ uy dần dần chém g·iết kẻ địch từ từ lập công mà leo lên.

Đại khái có thể nói đây là khoảng thời gian đầu tiên thực sự nhàn nhã đối với chính bản thân Từ Trường Sinh, sau khi nhập ngũ hắn không còn cái nỗi lo canh cánh mỗi người đều bị người ta t·ruy s·át nữa. Mặc dù đám người t·ruy s·át hắn cũng không phải loại mạnh mẽ gì, nhưng mà cứ bị làm phiền như thế cảm giác cũng rất phiền phức, giống như bị một đám ruồi bọ vo ve g·iết mãi không hết phiền muốn c·hết đi được.

Thiếu niên ở quân trại tuân thủ rất nghiêm túc các quy củ luật lệ, thế nên bình thường cũng hiếm khi có ai cần phải để tâm đến hắn. Mà cái chuyện vốn có lẽ bình thường này thế mà lại thành chuyện lạ được truyền tai nhau giữa mấy đám binh lính ở trong quân, đến nỗi nó còn lan đến tai của những vị chỉ huy cấp cao khiến cho họ chú ý nhiều hơn đến hắn. Nhiều người cũng thấy hơi lạ, một thiếu niên trẻ tuổi khí thịnh như thế kia vậy mà lại không có chút hứng thú nào với đàn bà con gái hay rượu thịt tụ tập. Bình thường cũng hiếm khi nào nhìn thấy hắn tiếp xúc với mọi người, ăn uống cũng rất thanh đạm đơn giản thường là đánh nhanh rút gọn hơn tất cả mọi người.

Mấy người trong đội ngũ cũng đã có nhiều lần rủ thiếu niên cùng trốn xuống các trấn gần nơi này để ngắm nhìn các vị cô nương xinh đẹp có cái tư vị của chốn núi rừng, thế nhưng lần nào cũng đều từ chối riết rồi thành thói quen bọn họ cũng không muốn mời hắn tham gia vào bất kì một cuộc vui nào khác nữa.

Ngoài cái sự khác người kia ra, hắn còn khá là nổi tiếng trong quân ngũ về sự chăm chỉ cũng như trách nhiệm trong từng công việc được cấp trên giao cho, nhiều lần được tuyên dương trước mặt của tất cả mọi người. Thế nên trong quân trại vốn nên mọi người một lòng thì lại có một số thành phần cảm thấy vô cùng ghen ăn tức ở với hắn, chỉ muốn tìm mọi cách để hãm hại cho kẻ này bị phạt hay khiển trách mà thôi.

Thế nhưng trước tất cả những sống gió ấy, hắn dường như đều không có bất kì một chút nào quan tâm đến. Mỗi ngày đói với thiếu niên đều là những ngày thoải mái, buổi sáng thì làm việc, buổi trưa với chiều không có gì làm thì hắn vân du đi khắp nơi thăm thú cảnh núi rừng bạt ngàn, hoà mình vào trongn cái sự mênh mông rộng lớn vô cùng của thiên địa, cũng như quan sát về địa thế của vùng đất này.

Hắn bắt đầu học một chút về y học rồi tập bốc thuốc để chữa những căn bệnh phổ biến có thể gặp trong rừng. Mỗi ngày đều lân la đi khắp nơi để tìm hái lá thuốc tích trữ. Mà cũng là nhờ có những ngày tháng lang thang khắp nơi như thế mà hắn đã phát hiện ra không ít thứ thú vị.

Một buổi sáng như mọi ngày, Từ Trường Sinh hôm nay làm xong việc sớm. Sau khi bàn giao hoàn thành với cấp trên, ông ấy lại như mọi lần tặng cho thiếu niên một quyển sách mới, bên trong viết về đủ thứ quái đản trên đời mà chẳng hề có ai hứng thú muốn tìm hiểu ngoại trừ hắn.

Từ Trường Sinh thì khác với mọi người, thiếu niên trẻ tuổi từng có cơ hội tiếp xúc với tiên nhân thế nên khi đọc những nội dung bên trong quyển sách kia hắn liền biết ra ngay đây đều là viết tên cùng với miêu tả sơ qua về công năng của các loại pháp bảo, ngoài ra còn có đan dược, hoặc là miêu tả về cảnh giới cũng như kết cấu của thế giới tiên nhân. Hắn gật đầu cảm ơn, sau đó vui vẻ đến nhảy chân sáo tiến thẳng vào rừng mà đọc.

Thời gian êm đềm trôi nhanh là thế, nhưng mà kì thuật Linh Nhãn của Từ Trường Sinh vẫn chưa biết đến lúc nào mới có thể thành thạo. Linh Nhãn pháp quyết quả nhiên phi phàm, khoảng cách từ tầng một lên tầng hai thì luyện rất nhanh không tốn quá nhiều thời gian.

Vì ở tầng cảnh giới này, hắn có thể liên tưởng được việc bỏ đi bấm quyết chỉ tập trung vào niệm quyết để vận chuyển nội khí di chuyển như thế nào, nhưng muốn từ tầng hai lên tầng ba thì quá khó, cảm giác khi luyện giống như bị lạc vào bên trong mê chướng không có cách nào thoát ra được, bởi vì yếu tố niệm quyết liên quan mật thiết đến tới quá trình vận chuyển nội khí đi khắp thân thể không giống như bấm quyết. Có thể tưởng tượng việc niệm khẩu quyết, giống như đôi chân để di chuyển hay đôi tay khi viết chữ, không phải là không thể thiếu, nhưng nếu như thiếu thì cực kì khó khăn để thực hiện.

Thiếu niên luôn cảm thấy bản thân mình đang thiếu thiếu các gì đó, nhưng mà nhất thời hoàn toàn không thể nào lí giải cho suông. Không chỉ có kĩ thuật đạo pháp này, mà trong hai năm nay nội lực của Từ Trường Sinh cũng đồng dạng như thế không có lấy một chút tiến triển nào, tựa hồ như đã đi đến điểm cuối cho dù cho hắn có cố gắng thôi động như thế nào thì cũng đều lực bất tòng tâm. Nhớ tới lúc đó tiểu Hoàn từng nói nội lực của hắn đã đi đến nút thắt quan trọng để đột phá cảnh giới, cần một khoảng xúc tác tích lũy nhất định thì mới có thể đột phá thành công, hơn nữa lão đạo sĩ Chu Nhất Đạo cũng từng nhắc nhở hắn chuyện tu luyện nếu như dục tốc thì ắt sẽ bất đạt. Cái gì cũng đều phải từ từ và có tuần tự không được vì một tiểu lộ nhất thời mà nóng vội làm ảnh hưởng đến đại lộ sau này.

Thiếu niên thở một hơi dài chán nản, hắn đảo ánh mắt nhìn lên bầu trời, thấy ở thiên không phả xuống nhân gian từng luồng dương quang chói lóa, chợt đang nằm trên lùm cây cao hắn nhớ tới trận chiến tiên nhân kinh tâm động phách đã diễn ra hồi hai năm trước của Tịch Thủy cùng Điền Lưu Ba. Trong trận đại chiến đó Tịch Thủy cũng dùng một thanh phi kiếm vàng ánh kim, bên trong nó không ngừng phát xuất ra ánh kim quang chói mắt vô cùng.

Hơn hết có một điều mà thiếu niên đặc biệt chú ý khi quan sát cách cô thôi động cái thanh phi kiếm kia bay lượn trên không trung, hắn cảm thấy nó giống như đã trở thành một phần cơ thể của cô, vì thế nên mới có thể tùy ý mà nâng lên hạ xuống kéo đi lui về. Hắn trong lòng không khỏi tò mò, bắt đầu thử khua bàn tay giống như động tác của Tịch Thủy nhưng bốn bề đều yên lặng không có lấy một chút nào thay đổi nào dù là nhỏ nhất. Hắn thở một hơi dài, sau đó nhảy từ trên bụi cây xuống hướng người đi thẳng về phía doanh trại nghỉ ngơi.

Xoẹt... là tiếng của mội loại ám khí cực kì bén nhọn lướt không vọt nhanh tới, Từ Trường Sinh hơi khẽ nghiên đầu tránh né, sau đó phát hiện ra giữa bốn bề im lặng lại vọt tới vô vàn nhưng âm thanh gió rít xoẹt xoẹt xoẹt. Thiếu niên đang đứng hai chân trước sau, lúc này liền ngã chân sau xuống chân trước giẫm mạnh vào mặt đất lấy đà lập tức lộn mấy vòng trên không trung lùi lại tận phía sau ba mét, tại nơi hắn vừa lùi qua trải dài của một dãy ám khí, bên dưới đất còn thoảng lên mùi hương nồng nặc là một loại kịch độc vô cùng kì lạ mà hắn mới được lần đầu nhìn thấy. Tay thiếu niên lập tức cầm vào đao, thế người không đứng thẳng nữa mà hạ thấp trọng tâm xuống, ánh mắt đảo quanh khắp rừng quan sát từng chút chuyển động nhỏ một

Keng...tiếng đao kiếm chạm vào nhau vang lên chói tai, từ đằng sau lưng của thiếu niên không biết từ khi nào đã lao đến một cái bóng đen, tốc độ cực nhanh động tác thành thục vừa có thể tiếp cận là chùy thủ đã vào thế đâm nhắm thẳng vào tim mà xuyên tới. Bất quá không ngờ được Từ Trường Sinh đã kịp thời đưa đao về phía sau sau lưng để phòng bị, xoẹt...tốc độ nhanh đến mức kinh người.

Chỉ thấy một ánh hàn quang dưới ánh trời chợt lóe lên rồi chợt tắt, cái đầu của sát thủ kia đã lăn long lóc trên mặt đất hai mắt trợn ngược miệng há mở rộng, chắc là đến khi c·hết rồi cũng không tin vào những chuyện vừa diễn ra. Thân thể của hắn cũng lần lần ngã cái bịch xuống mặt đất, không kịp có lấy đến một động tác giãy giụa hay phòng bị nào dù là nhỏ nhất.

Từ Trường Sinh vuốt đoản đao trong lòng bàn tay mình vào y phục của hắn mấy cái lau đi v·ết m·áu. Ánh mắt quan sát rất chăm chú nhưng không có ý muốn dò xét thân thế, một tay nắm lấy tóc xách theo đầu, tay kia nắm cổ áo lôi theo cái xác quay về đại doanh để bàn giao cho cấp trên để mấy người bọn họ tự tìm phương pháp đê giải quyết. Tiếng nháo nhác kinh hô của đám quân sĩ khi nhìn thấy Từ Trường Sinh quay về, gương mặt của kẻ nào kẻ nấy đều ánh sắc trắng xanh đủ cả, hiển nhiên là bị một màn này dọa cho sợ muốn tè ra quần.

Tuy nói là quân nhân, nhưng mấy người họ cũng đều chỉ là nam nhi trai tráng mới lần đầu nhập ngũ. Trước giờ chỉ làm công việc nông dân cày cấy nào có liên quan đến giang hồ gì đâu mà xem mấy cái cảnh máu chảy đầu rơi này là bình thường. Đại Tần bình thường khi nổ ra c·hiến t·ranh cũng chỉ dùng đội quân trực thuộc đã được trang bị vũ trang tinh nhuệ và tinh thần chiến đấu thép để chinh chiến, chưa từng phát động loại c·hiến t·ranh nào lớn đến mức độ cần phải mang theo binh lính bình thường đi, thế nên mới có cái tình cảnh quân nhân mà t·hấy x·ác c·hết lại xanh mặt sợ hãi như thế.

Vị đại tướng trấn giữ biên cương đích thân gọi Từ Trường Sinh đi vào hỏi chuyện sau khi xác định xong xuôi mọi việc thì rất vui vẻ mà vỗ vỗ vai thiếu niên, ông thấy trong ánh mắt lồ lộ hung quang đó cực kì sắt bén, nhưng thần sắc thì điểm tĩnh như chưa từng có chuyện gì diễn ra của hắn. Tại nơi đó nó ánh lên sự huyết lệ vô tình của vị đại tướng tiên phong sớm đã quen với chuyện sống c·hết của kẻ khác, có thể xuống tay không một chút nhân nhượng nào.

- Thiếu niên ta nghe nói cậu muốn kiến công lập nghiệp phải không ?

- Thưa đại tướng quân phải.

- Ta thấy năng lực của cậu rất tốt nhưng hạn chế lớn nhất chính là chỉ phát huy được thực lực khi làm việc một mình. Theo như ta quan sát cậu không thể cùng kết hợp với mọi người trên chiến trường. Nếu như cứ tiếp tục thế này thì quá lãng phí tài năng thiên bẩm của cậu.

Thế này đi, chiều nay ta sẽ tập hợp đại quân để cho cậu lựa chọn ra năm người mà cậu thấy vừa mắt nhất, huấn luyện bọn họ tạo thành Huyết Lang chiến đội, chiến đội của cậu chỉ dưới quyền của ta, trên chiến trường chỉ cần làm một việc duy nhất g·iết c·hết chủ tướng cùng với quân sư kẻ địch còn cậu muốn chém g·iết như thế nào cũng được, yêu cầu này cậu thấy thế nào ?