Chương 35 Giao kèo
Cũng chẳng biết đã qua bao nhiêu lâu thời gian thiếu niên mới choàng tỉnh dậy từ trong giấc mộng. Hắn bật mạnh người mình ngồi dậy hơi thở dốc có phần gấp gáp mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán trên gương mặt làm ướt đẩm cả y phục ở bên ngoài.
Ánh mắt thiếu niên đảo nhìn quanh, chợt cảm thấy đầu đau nhói giống như có cái gì đó không ngừng di động bên trong. Thiếu niên ôm lấy đầu mình điên cuồng lăn lộn trên giường chăn ga gối đệm đều bị hắn đạp tung đi hết, chợt chỉ còn cảm thấy cả bầu trời trước mắt mình tối đen như mực hắn lại ngất đi.
- Từ đại ca...Từ đại ca, huynh làm sao thế ?
Tiếng nói của một thiếu nữ gấp gáp truyền đến phá vỡ bầu tĩnh mịt ở bên trong đầu óc của thiếu niên, hắn dùng một tay xoa xoa đầu cơn đau nhói kia đã đi qua nhưng vẫn để những dư chấn khiến đầu óc thiếu niên không ngừng choáng váng. Trước mặt là hình ảnh lờ mờ của một nữ tử thấp thoáng ẩn rồi lại thấp thoáng hiện, mắt hắn hoa lên không ngừng cơ bản là không thể nhìn thấy được rõ ràng bất cứ chuyện gì nữa, ta bị cái gì thế này. Từ Trường Sinh hơi thở đột nhiên loạn, trong ngực dồn đến một tia nhói đau kì lạ lập tức miệng nôn ra một ngụm máu lớn. Nữ tử đỡ lấy cơ thể hắn kinh hãi thốt lên
- Mau...mau mời ngự y đến đây.
Cô vẫn đỡ lấy thân thể của thiếu niên không quản ngại máu kia nôn ra vươn dính lên y phục của mình, từ trong huyết nhục của Từ Trường Sinh thoảng đến một mùi hương nồng nặc quỷ dị dường như so với máu huyết bình thường thì tanh tưởi hơn rất nhiều lần. Bàn tay thon dài của thiếu nữ không ngừng vuốt vuốt vào lưng y mong làm dịu đi phần nào nổi thống khổ.
Từ Trường Sinh cứ ói như thế, lúc đầu chỉ là một ngụm nhỏ rồi đến tiếp theo là hai ngụm, ba ngụm dần khiến cho người đứng bên ngoài nhìn tình cảnh của hắn mà sốt hết cả ruột gan lo lắng, người bình thường chỉ ói chút máu đã muốn c·hết đến lần này hắn ói nhiều như thế gần như đã ói hết tất cả máu trong cơ thể ra bên ngoài.
Thiếu niên trong dạ không ngừng nôn nao, hắn muốn ngưng lại nuốt hết cơn chực trào ở trong bụng xuống, nhưng mà có cố gắng bao nhiêu cũng không thể làm được. Da của hắn lúc thường đang hồng hào chợt chuyển sang màu nhợt nhạt, đau đớn dường như đã nôn luôn cả tim gan phèo phổi ra hết bên ngoài.
Hắn thấy đầu óc có những cơn choáng váng điên cuồng, Minh Hà đang ngủ say dường như cảm ứng được nỗi đau đớn của chủ nhân nó lập tức bay ngay lại ngự ngay trên đầu tản mát xuống huyết quang nhè nhẹ dần dần hồi phục lại phần nào dáng vẻ hồng hào trên gương mặt. Máu bên dưới đất của Từ Trường Sinh đã nôn ra từng dòng từng dòng bay lên toàn đồ đều du nhập thẳng vào lại bên trong thân thể của hắn.
Tần Linh nhìn thấy một phen dị tượng này thì kinh kh·iếp được Mạc lão ở bên cạnh ngay lập tức kéo cô đứng dậy tránh lui ra xa khỏi ánh huyết quang dày đặc kia, ông đã từng được chứng kiến qua độ tà dị của thứ v·ũ k·hí này trong bàn tay của Từ Trường Sinh, thế nên cực kì lo lắng quận chúa sẽ bị nó hút sạch tinh huyết trong cơ thể.
Từ trong người của hắn lập tức lại phát xuất ra một làn lam quang dịu nhẹ xoay tròn xung quanh thân thể kết hợp cùng với huyết quang của Minh Hà đao càng khiến cho thần sắc thiếu niên tỉnh táo đi rất nhiều, nét hồng hào dần trở lại trên gương mặt thanh tú của hắn. Phụt... trong miệng phun ra một ngụm máu đen ngòm bắn thẳng lên phía cái bàn gỗ, một tiếng xèo xèo vang ra như cái gì đó bị cháy. Đến khi mọi người quan sát lại đã phát hiện ra cái bàn nơi mà ngụm máu đen kia phun trúng đã bị cháy đen một lỗ lõm xuống hoàn toàn.
Còn ngụm máu đen kì lạ đó cũng cô quánh lại thành một cục nằm yên vị ở bên trên. Sau đó huyết quang cùng lam quang tất cả đều đồng loạt tản mát đi hết, trả lại một không gian bình thường. Thiếu niên dần lờ mờ mở mắt, trong cơ thể của hắn có một dòng khí tức màu xanh lam đang từ từ chạy dọc các kinh mạch trong cơ thể từ từ đả thông hết những nơi máu bị ứ nghẹn, cả người thả lỏng cảm thấy cực kì thoải mái.
- Lấy cho ta chút nước...
Giọng của Từ Trường Sinh thiêu thiểu cất lời, trông thì có vẻ cực kì mệt nhọc nhưng kì thực đã ổn hơn khi nãy rất nhiều, Tần Linh hiểu ý ngay lập tức chạy đi rót ngay một ly nước đầy mang cho thiếu niên, hắn uống cạn không chỉ một ly mà là đến mấy ly liền đều giống như thế.
Khi hắn đã cảm thấy thân thể mình ổn định rồi, mới thở mạnh ra một hơi sau mới hít mạnh một luồng khí lạnh tràn vào trong thân thể từ từ đi vào trong người bổ sung lực lượng lại cho lục phủ ngũ tạng. Cả người đứng lên lắc lắc mấy vòng nghe thấy từng tiếng răng rắc là đang thư giản gân cốt, thái độ lập tức ổn trọng giống như sự vụ khi nãy chưa từng diễn ra.
- Ta ngủ được bao lâu rồi ?
- Huynh đã ngủ được ba ngày đêm rồi.
- Ba ngày đêm rồi sao, cũng lâu thật. À xin lỗi quận chúa, đã làm người phải lo lắng rồi, trong chuyến đi lần trước có bị trúng độc không ngờ khi nãy bạo phát. May mà có nội lực kịp thời áp chế đẩy hết độc vật ra bên ngoài. Phải rồi, người cũng nên mau đi thay áo đi.
Tần Linh nhìn lại y phục của mình, bất giác phát hiện ra bên trên áo phần gần dưới chân có một vệt đỏ thẩm của máu tươi mới nhớ lại khi nãy đỡ lấy cơ thể của Từ Trường Sinh đã bị dính. Cô mỉm cười gật đầu, sau đó cúi chào Từ Trường Sinh định đi. Hắn thấy cô ra dáng vẻ thi lễ thì lắc đầu mấy cái, bước chân đến đỡ cô đứng dậy.
- Quận chúa, ta chỉ có mỗi cái mạng nhỏ này thôi. Cô mà cứ làm như thế thì ta sẽ tổn thọ thật đấy.
- À được...nếu như Từ đại ca muốn như thế cũng được. Vậy muội đi thay đồ cái đã. Huynh cũng nhanh thay y phục đi nhé, quần áo đều đã được sắp xếp ở bên trong. Mạc lão sau khi huynh ấy thay xong đồ thì hãy đưa huynh ấy tới chỗ cha ta trước nhé, một chút nữa sau khi ta tắm rửa xong sẽ qua ngay.
Mạc lão nhìn về phía quận chúa chạy đi xa mà vẫn còn quay đầu lại ngoái nhìn chăm chú thiếu niên xém nữa thì đụng đầu vào luôn cái cột, chỉ có thể cười khổ trong lòng. Cô con gái mà vương gia cưng chiều nhất không phải là đã phải lòng cái tên thiếu niên ma đầu này rồi đấy chứ, quả thật là phiền phức lớn mà. Chờ cho hơi thở dài của ông vừa ra đến đầu lưỡi, Từ Trường Sinh đã mang hết toàn bộ y phục chuẩn bị để thay của mình đi ra, ánh mắt đưa đến chỗ ông.
- Đi theo ta.
Cũng chẳng biết đã qua bao nhiêu lâu thời gian, Từ Trường Sinh đã tắm rửa rồi thay xong một bộ y phục mới. Người xưa thường nói người đẹp nhờ lụa lời này kì thực là không có sai một chút nào cả, thiếu niên khoát bộ quần áo mới lên người, toàn thân đều là bạch y phiêu phất cộng thêm dáng vẻ bình thường lãnh đạm sẵn có đằng bên hông đeo theo hai thanh bội đao, trên đầu lại đội một chiếc mũ rộng vành có chiếc chuông lúc lăc. Thực là một sự kết hợp hoàn hảo đã khiến cho thiếu niên trong mắt của các vị nữ hầu của vương phủ hình tượng được nâng lên không biết bao nhiêu lần.
Hắn đến trước bàn, đầu tiên là cởi mũ của mình xuống tiếp theo là đan quyền cúi chào vị vương gia trước mắt kia một cái. Sau mới từ từ ngồi xuống cùng ông tiếp chuyện, thiếu niên vừa đặt thân lên chiếc ghế dài uống còn chưa hết ngụm trà thì đã thấy Tần Linh quận chúa từ đằng xa đi tới. Thay đổi một bộ y phục thôi mà độ diễm lệ của người con gái này dường như đã tăng vọt lên đến mấy lần. Cơ mà bản thân thiếu niên cũng không có mấy để ý đến chuyện này
- Vương gia cho gọi, không biết có chuyện gì ?
- Từ thiếu hiệp ta đã được nghe mọi người kể về chuyến đi lần này. Trước tiên cho phép ta được cảm ơn cậu vì đã tận lực giúp đỡ mọi người, thứ hai là ta có một chuyện muốn cùng cậu thương lượng.
- Chuyện cảm ơn gì đó thì tại hạ không cần đâu, lúc ấy ai cũng vì bảo mệnh mà hết sức hành động tại hạ cũng như thế. Còn chuyện thứ hai xin vương gia cứ nói.
Vương gia nhìn thấy thái độ tức khắc thay đổi thành nghiêm túc của thiếu niên, cũng gật đầu hài lòng sau đó liền đưa bàn tay, người đứng bên cạnh liền cầm ra một cuộn giấy lớn với nét màu đã ngã vàng đậm theo như hiệu lệnh trải một lần ra hết cả cái bàn đá. Từ Trường Sinh lúc đầu chưa nhận thức được, nhưng sau khi lướt mắt qua một lần thì nhận ra đây là một tấm bản đồ rất lớn bao quát toàn bộ khu vực thành Mộc Châu ở bên trong, còn có ghi chú rất rõ ràng từng phủ từng huyện một ở xung quanh cực kì chi tiết. Cũng không có đợi hắn thất thần xong, vị Đông Châu Thành Vương này bắt đầu thuật lại một số sự vụ cho hắn nghe, đa phần đều là những chuyện binh biến có liên quan mật thiết đến nội bộ tồn vong của cả một quốc gia.
Từ Trường Sinh nghe rất chăm chú tuy là hắn không hiểu quá nhiều đến sự vụ này cũng cơ bản không hiểu được tại sao ông lại đem mấy chuyện cơ mật này kể cho hắn nghe. Bất quá thôi thì biết nhiều thêm chút cũng được, đều là kiến thức đáng quý cả. Thiếu niên làm ra bộ dáng trầm ngâm quen thuộc, đợi cho Vương gia nói xong hắn cũng không có mảy mây lay chuyển. Sau vài phút suy nghĩ mới hỏi một câu.
- Vương gia, ta tham gia vào dưới trướng ngài cũng được. Nhưng ngài có thể cho ta được chỗ tốt hay lợi ích nào. Nói trước với ngài tiền bạc, quyền lực, nữ sắc giai nhân mấy thứ tầm thường đó ta không cần.
- Vậy Từ thiếu hiệp muốn điều gì ?
- Ta có từng nghe nói Vương phủ có thể tiếp xúc với tiên nhân. Ta chỉ có một lòng cầu trường sinh, nếu như vương gia có thể tạo cơ hội cho ta tiếp xúc cùng với họ, ta hiển nhiên rất vui vẻ mà tận lực làm việc cho ngài.
- Vậy ta cũng có một câu hỏi. Tại sao lần trước khi gặp mặt họ thiếu hiệp đã ra tay tương trợ nhưng lại không xin gia nhập ?
- Nói thật với vương gia, ta cảm thấy đạo pháp của họ quá yếu, vai vế của bọn họ trong thế giới của các tiên nhân quá thấp. Ta không nghĩ chỉ vừa mới nhập môn là sẽ có thể cầu được đạo pháp cao thâm thực sự từ chỗ mấy người ấy. Cũng chẳng nghĩ đến chuyện có thể cầu được loại sức mạnh gì từ chỗ đám người đó. Thế nên nếu như vương gia có thể kết nối để ta có cơ hội được gia nhập vào một tông môn có tiếng nói một chút, ta đương nhiên rất vui vẻ mà làm việc cho ngài.
- Được, hảo tiểu tử rất có chí khí. Ngươi nói cũng không có gì sai cả, bàn đạp càng tốt càng sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian khi chạy đà. Đối với người bình thường luyện võ đã là vài năm, đối với tiên nhân có thể nói là vài chục năm, thậm chí là cả đời người. Tuy nhiên chuyện này cũng không phải nói làm được là làm được, cần có một số điều kiện.
Ngươi buộc phải chứng minh được sự quan trọng của bản thân với Đại Tần, nếu như có thể làm tốt cộng thêm sự đốc thúc của ta có thể sắp xếp lấy cho ngươi một danh ngạch gia nhập vào nhị lưu hoặc là nhất lưu tông môn, còn có thể làm được hay không, vậy thì phải xem vào năng lực của ngươi.
- Vương gia hào sảng, chúng ta thành giao.