Chương 34 Tàn cuộc
Từ Trường Sinh đã quay lại chỗ cũ, tâm tình hắn cực kì thoải mái ánh mắt quan sát lấy kẻ đáng chửi loạn kia như nhìn một con chó dại đang bị xích lại nhìn thấy một con chó khác được thoải mái thong thả thì ghen tức mà sủa loạn hết cả lên. Trong miệng nở lên một nụ cười tà dị pha chút điên cuồng không thể diễn ta thành lời.
Đang trong cơn mắng chửi, tự nhiên hắn cảm thấy đầu óc mình đau như búa bổ, bao nhiêu huyết khí trong cơ thể tự nhiên chảy ngược không thể kiểm soát khiến đầu óc hắn choáng váng bàn tay cố gắng hết sức giữa vững thế thi pháp trước mắt, bao nhiêu lợi thế từ nãy đến giờ có được trong một giây phút này tự nhiên đều biến mất. Hắn thấy trong lòng kinh hãi, điên cuồng giãy giụa để thanh đao quỷ dị kia rơi ra, nhưng thanh đao ấy cứ như mọc rể ăn sâu vào bên trong da thịt dù cho có làm cách nào cũng không thể rơi ra được.
Hắn cảm thấy từng cơn đau đớn điên cuồng ập tới trong đầu óc, cảm giác bao nhiêu máu huyết từ khắp cơ thể trong giây phút ấy đều bị thanh tà đao quỷ dị kia rút đi hết, mắt mờ dần hai tai vang lên những thanh âm lùng bùng khó hiểu giống như là tiếng gào thét của ma quỷ.
Phụt, trong miệng tức khắc phun ra một ngụm máu lớn không thể giữ vững thi pháp được nữa, thanh phi đao của hắn từ trên trời không liền động đậy rung rinh lên mấy cái rồi hoàn toàn mất đi khống chế, huyết quang tiêu tán liền chỉ còn có thể nhìn thấy một ánh kiếm màu vàng điên cuồng lao đến đâm xuyên cơ thể. Cơn đau nhói thấu tận trời xanh lại truyền tới khiến tay chân hắn co giật, chỉ thấy ngay lúc ấy từ bên dưới đất một bóng đen liền vọt nhảy tới, tốc độ của kẻ này cực nhanh nắm lấy cơ thể của Tịch Thủy kéo đẩy về phía sau.
- Đỡ lấy.
Tịch Thủy sau khi hoàn toàn thi triển đại chiêu thức linh khí trong cơ thể cũng đã tiêu hao toàn bộ, lúc này cả người chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào thanh kiếm trong tay mới có thể lơ lửng trên không trung. Bị kéo xuống một cách bất ngờ như thế, tay vẫn cố nắm lại phi kiếm của mình đã sớm tản mát đi hết ánh kim quang, dưới ánh thái dương quang rực rỡ chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng thiếu niên đầu đột mũ rộng vành có đeo một chiếc chuông bên hông dắt đao, xuất hiện như thần nhân giáng thế giải cứu nhân gian. Khi hắn nắm vào cánh tay của cô kéo xuống, đã khẽ vận chuyển nội lực của mình đi vào bên trong thân thể giúp cho cô tạm thời ôn dưỡng lại kinh mạch đã khô khốc vì vắt cạn linh khí cho đòn t·ấn c·ông kinh tâm động phách kia.
- Tiên tử nghỉ ngơi được rồi, phần còn lại để cho ta.
Thiếu niên vọt lên trên, đôi mắt hắn ánh lên một thoáng huyết sắc lạ thường có cuồng nhiệt nhưng lại tàn ác khiến con người ta lạnh gáy sợ hãi. Hắn trước mặt của Điền Lưu Ba nở lên một nụ cười tà quỷ. Điền Lưu Ba cảm thấy kinh hồn bạt vía khi nhìn thấy nét mặt này, từ xưa đến nay lão chỉ đi g·iết người luôn lấy việc được nhìn thấy gương mặt tuyệt vọng khi tận mắt nhìn thấy c·ái c·hết đến mà không thể làm được gì làm niềm vui.
Chỉ là cũng chưa từng nghĩ đến chuyện một ngày nào đó người mang theo gương mặt tuyệt vọng chờ đợi c·ái c·hết đến lại chính là mình, chưa từng nghĩ đến chuyện một ngày nào đó chính mình sẽ bị g·iết ngược lại mà còn là c·hết trong tay một tiểu súc sinh không cùng đẳng cấp. Cho dù c·hết thì thà hắn c·hết dưới kiếm chiêu của Tịch Thủy, chứ như thế này cũng quá mức nhục nhã rồi, trong lòng phẩn uất điên cuồng muốn vun nắm đấm tới một quyền đấm nát cái đầu của thằng súc sinh trước mắt nhưng không thể nào làm nổi, bao nhiêu máu huyết trong cơ thể lão đều đã bị thanh tà đao đang cắm ở giữa ngực vắt đến khô kiệt, chỉ còn là một cái xác khô
- Tiểu súc sinh...
Lời chưa kịp thoát hết khỏi miệng, Từ Trường Sinh đã động tay hắn dũi thẳng bàn tay ra, tụ nội lực vào mũi bàn tay một đòn nhắm thẳng đến ngay giữa đầu tại vị trí viên huyết tinh của lão mà đâm đến.
- Trước khi c·hết nói ít một chút, có thể sẽ bớt được rất nhiều đau đớn.
Rắc...rắc...tiếng bàn tay của thiếu niên xuyên thẳng qua xương sọ của Điền Lưu Ba vang lên làm mọi người giật mình hoảng hốt, cả cơ thể hắn liền rơi xuống đất, chỉ thấy Từ Trường Sinh vừa rơi xuống tay phải của hắn đã cuộn thành quyền nhắm vào phần xương đầu bên phải mà liên tục đấm tới, roát...tiếng xương cốt vỡ nát khiến mấy nữ tử đứng từ phía xa kinh hồn mà nhảy dựng lên.
Đại chiến cũng nhanh chóng đi đến tàn cuộc, kẻ địch nhìn thấy tên đầu sỏ đ·ã c·hết thì liền nhao nhao hết cả, kẻ nào kẻ nấy bỏ chạy giữa mạng. Thế trận của kẻ địch đã vỡ xem như trận này bọn họ toàn thắng. Khi tập hợp để kiểm tra tổn thất về người cũng như đi đến kiểm tra v·ết t·hương trên cơ thể của Tịch Thủy cả bọn mới tò mò với thiếu niên đằng trước đứng ở ngay cơ thể của Điền Lưu Ba kia. Chỉ thấy hắn vẫn cuộn quyền mà đấm từng đòn như trời giáng xuống cái đầu của Điền Lưu Ba, bất quá xương cốt trên cơ thể của cường giả trúc cơ kì là vô cùng cứng rắn muốn phá hủy cũng đâu có dễ dàng như thế.
Sau một hồi loay hoay đấm đến đau cả tay nhưng cũng không thể làm cho cái đầu của kẻ kia vỡ nát, Từ Trường Sinh đứng lên lùi lại một chút ánh mắt vẫn như cũ nhắm thẳng xuống cái đầu của Điền Lưu Ba đằng nằm trơ trọi nơi dưới đất. Mọi người nhìn thấy còn tưởng là hắn đã quyết định từ bỏ rồi, chỉ là không ngờ thiếu niên ấy đứng lên, nếu như không thể dùng tay để đập nát vậy thì dùng chân để giẫm nát cũng được.
- Điền tiền bối, kiếp sau đầu thai nhớ sống tốt một chút, sau khi c·hết có thể được toàn thây.
Lời vừa mới dứt chân phải đã tức khắc giơ lên cao, mọi người đều tức khắc kinh hãi ai mà chẳng đoán được hắn muốn làm cái gì. Cho dù là nữ đệ tử hay là nam đệ tử đều tức khắc quay mặt về hướng khác không dám nhìn đến, trong lòng kinh hãi. Chỉ nghe thấy một tiếng rầm kinh kh·iếp vang lên, toàn bộ mặt đất toàn nơi ấy bị một cơn chấn động mãnh liệt dưới lực đạp của thiếu nhiên đã lõm xuống thành một cái lỗ lớn.
Chẳng cần phải đoán gì cả, dưới lực đạp này cho dù là sắt thép cũng bị hắn giẫm nát chứ đừng nói đến là cái đầu người, ai cũng rợn tóc gáy một vài nữ đệ tử sợ đến phát ngất phải được mọi người dìu ngồi xuống nghỉ ngơi. Ngươi nói tàn nhẫn nhất trên đời là cái gì, chính là kẻ có lí tưởng và sẵn sàng c·hết vì lí tưởng ấy, ngươi sẽ không biết hắn có thể tàn nhẫn đến như thế nào chỉ để hoàn thành lí tưởng của mình.
Khói bụi bay lên dày đặc hoàn toàn che mờ đi hành tung tiếp theo của hắn. Dưới lớp khói bụi này Từ Trường Sinh cúi xuống nhặt lên một viên huyết tinh có kích thước cực lớn to bằng cả bàn tay. Bình thường huyết tinh ẩn giấu trong cơ thể sẽ tự động thu nhỏ kích thước, nhưng sau khi chủ nhân c·hết sẽ trả lại kích cỡ ban đầu.
Từ Trường Sinh nhặt nó lên trên gương mặt hoàn toàn không có lấy bất kì một loại b·iểu t·ình nào. Hắn đảo mắt thử một cái, xung quanh chỗ này ngoài đất bụi mù mịt thì chỉ còn lại mỗi cái đầu đã nát be bét của Điền Lưu Ba mà thôi, não trắng hồng văng ra tứ phía rồi những mãnh xương cốt đã bị đạp nát cũng nằm tứ tung. Nhìn qua còn thấy cả từng cái răng rồi hai con ngươi mỗi cái nằm một chỗ, cảnh tưởng kinh tởm khiến người ta kh·iếp hãi
Hắn nâng thứ đồ này lên dưới ánh sáng mặt trời cẩn thận nhìn ngắm, dáng vẻ cực kì thích thú giống như trẻ em vừa được nhận một món quà nào đâu có còn dáng vẻ g·iết người không ghê tay kia nữa. Tà đao giống như tự có cảm ứng lập tức dị động lao lên đâm thẳng đến viên huyết tinh rồi đồng loạt p·hát n·ổ. Vụ nổ không lớn nhưng là đủ để che giấu toàn bộ hành động của Minh Hà đao. Sau khi nó hấp thụ hết huyết tinh thì mới thoải mái giống như một con thú đã ăn no nằm yên vị trong lòng bàn tay của thiếu niên.
Hắn quay đầu lại phát hiện những đệ tử kia tất cả đều nhìn hắn bằng con mắt kinh hãi chỉ có những người dẫn đường hộ tống họ là vẫn giữ ánh mắt bình lặng như cũ. Từ Trường Sinh cũng chẳng mấy quan tâm lắm ánh mắt của mọi người, hắn thực hiện lục soát hết trên người của Điền Lưu Ba để xem thử có thể kiếm chác được thêm chút gì nữa từ hắn hay không. Nhưng mà cơ bản tên này đúng là con chó nghèo khổ chả có cái gì ra hồn, ngoài cái túi gấm cùng mấy cái lọ kì lạ màu xanh ngọc. Sau khi đã lục lọi xong hết mới cẩn thận dùng nước uống đã chuẩn bị từ trước để rửa tay.
Từ Trường Sinh thở dài thường thược vô cùng chán nán, hắn đã mong chờ mình sẽ nhặt được cái gì đó xịn xịn giống như một quyển công pháp của tiên nhân chẳng hạn, nhưng rốt cuộc vẫn là tay trắng đi về. Cái viên huyết tinh kia chỉ có thanh tà đao Minh Hà là được hưởng chỗ tốt, còn hắn thì không hề cảm nhận được một chút thay đổi đáng kẻ nào từ bên trong thân thể của mình. Đoán chừng là cái thanh đao kia đã lấy hết đồ ngon rồi.
Sau đó lại lân la bàn chân đến trước chỗ của Tịch Thủy đang được các đệ tử dìu ngồi trên một viên đá nghỉ ngơi. Hắn chậm đi lại, chọn một mảng đất gần đó rồi ngồi xuống ngay cạnh chỗ cô. Ánh mắt đảo nhìn qua mọi người đang cố tranh xa mình chỉ có thể cười khổ, rồi mới chầm chậm cởi cái nón rơm xuống
- Ngồi xuống nghỉ mệt đi, mọi người không thấy mệt sao. À vị tiền bối, tổn thất trong trận chiến đã tính toán thế nào rồi ?
Mội người nhìn thấy thái độ thiếu niên vừa rồi g·iết người đoạt bảo tàn nhẫn khôn cùng mà thoáng cái đã bình hòa trở lại giống như chưa từng có chuyện gì chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Nhất là những vị trưởng bối dẫn đội kia nhìn một tràng chém g·iết lúc đầu của thiếu niên, tuy không hẳn là kinh sợ nhưng trong lòng cũng có dị động lo lắng, nếu như ở bên trong kia hắn thực sự có tâm g·iết người đoạt vật, chắc chắn thương tổn sẽ không phải là số ít.
Chưa kể nhìn qua loại tốc độ kinh người của thiếu niên khi vung đao rõ ràng hắn là người đã từng g·iết người, không những thế còn là g·iết tương đối nhiều thế nên lúc ra tay mới không hề có một chút lưu tình nào. Chẳng những thế sau khi g·iết chóc xong liền có thể bình hòa mà nói chuyện, không hề có một chút bận tâm nào đến những sinh mạng vừa ngã xuống dưới lưỡi đao của mình. Loại thái độ này rõ ràng là khác hoàn toàn với những đệ tử của các môn phái như họ, lúc này người nào người nấy mặt mũi xám xịt rũ rời ngồi xuống thành từng nhóm, đôi mắt đờ đẫn vô hồn rõ ràng là vì quá kinh hãi khi làn đầu g·iết người nên mới bị như thế.
Nếu như thực sự phải đối đầu, không ai chắc chắn được bản thân có khả năng hạ được hắn trong vòng ba chiêu. Nếu như để cho hắn kết hợp cùng với địa hình. Nghĩ đến đây ánh mắt đảo nhìn về đám đệ tử tụm năm tụm bảy mệt mỏi, có người còn hơi hơi run bàn tay. Nhớ lại tình cảnh hoảng hốt của đám đệ tử khi nãy chỉ vì một câu nói của thiếu niên kia, chỉ có thể lắc đầu chán nản.
Nếu như thực sự gặp phải loại chuyện ấy, địch trong tối ta ngoài sáng chỉ cần thiếu niên kia g·iết c·hết vài người làm loạn thế cục khiến cho các đệ tử kinh sợ chém loạn, đoán chừng chưa đến một canh giờ toàn bộ người ở đây đều sẽ c·hết không có chỗ chôn.
Mà đám người có tu vi thâm hậu như bọn họ, dưới loạn cục chém g·iết kia bủa vây đều là đệ tử môn phái bó tay bó chân không thể toàn lực thi triển sức mạnh để áp chế kẻ thù cũng chưa chắc có thể giữ mình được an toàn, nếu như trong lúc t·ấn c·ông bị thọc một đao từ sau lưng thì cũng coi như xong đời. Nghĩ đến đây tự nhiên cảm thấy cả lưng lạnh toát lắc đầu thở dài
Ở bên ngoài đúng là không thiếu gì những kẻ nguy hiểm so với cái lão Điền Lưu Ba miệng hùm răng sứ kia thì thiếu niên này mới thật sự là ác ma. Hắn g·iết người thủ đoạn ngoan độc khiến người ta kinh hãi, nhưng sau khi xong xuôi lại có thể vui vẻ cười nói như không có chuyện gì chưa kể thái độ bên ngoài hòa nhã dễ mến lời lẽ cẩn thận có phong phạm của người đọc sách làm sao mà đề phòng. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
- Đã kiểm tra qua, c·hết hơn mười đệ tử số b·ị t·hương cũng gần một nửa.
- Ừm...như thế là còn may mắn rồi, nếu như kẻ địch đến mạnh hơn chút thì dã toàn diệt rồi đúng là may mắn
- Không phải may mắn, đều là nhờ có cậu cùng với mấy vị tiền bối giang hồ tương trợ nên chúng ta mới có thể sống sót. Lần nữa ta thay mặt tông môn đa tạ mọi người.
- Tiền bối không cần đâu. Mọi người có ân giúp đỡ đối với bốn người chúng ta, lúc nguy hiểm ra chút sức mọn vốn là chuyện nên làm. À mà thứ này là của tiền bối.
Từ Trường Sinh liền vung tay, đặt hết toàn bộ nhưng gì mà khi nãy hắn lấy được ra trước mắt của Tịch Thủy, khi nãy hành động lục soát kia của bản thân cơ bản không có chút che giấu nào thế nên lần này đưa đồ hắn cũng cực kì thản nhiên đưa ra. Ánh mắt mọi người hơi ngưng trọng lại khẽ chớp lia lịa không hiểu được hành động của hắn. Tịch Thủy cũng hơi nghi ngờ liền lên tiếng.
- Thiếu hiệp chắc là không biết...
- Tiền bối không cần nói, ta đối với mấy thứ này không có hứng thú muốn biết tụi nó có giá trị như thế nào. Khi nãy nhờ có tiền bối xuất thủ ta mới có thể sống sót. Người trong giang hồ như bọn ta tuy không có đạo pháp cao thâm, nhưng sống có ân tất báo có oán phải trả, từ trước đến giờ chưa từng thay đổi, mong tiền bối đừng chối từ.
Từ Trường Sinh nói xong thì đứng lên, đội lại nón rơm mà quay đi. Nếu như nói hắn không có luyến tiếc gì với mấy thứ đồ kia thì rõ ràng là nói nhảm, nhưng cũng giống y như những gì mà hắn đã nói, hành tẩu giang hồ trọng nhất chữ nghĩa chữ tín và chữ ý. Thế nên quay đầu mà đi không một lần ngoảnh lại luyến tiếc, hướng đến vị trí của mấy lão già trong nhóm đang đứng chờ đợi đằng xa vẫy vẫy tay.
- Lão Mạc có xe gì đến đón chúng ta không thế. Ông đừng nói là bây giờ phải đi bộ về đấy nhé
- Tới rồi, chúng ta đi thôi. Các vị chúng ta xin phép đi trước.
Tiếng lộc cộc đằng xa truyền tới, là tiếng vó ngựa xen cùng với tiếng bánh xe gỗ lăn long lóc trên mặt đường. Một đoàn người ngựa hộ tống một chiếc xe ngựa lớn lăn bánh dọc con đường đất dần tiến đến, khí thế của đoàn người không nhỏ khiến cho mọi người đang ở nơi này lo lắng thấp thỏm mà đứng phắt hết dậy. Nhìn thấy từ đằng xa một đoàn người ngựa có phất theo lá cờ của Đông Châu Thành Vương thì mới thả lỏng hết cả người thoải mái mà quan sát.
Tịch Thủy cầm lấy mấy thứ đồ trong lòng bàn tay của mình, tuy không phải là cái gì được gọi là quý giá đối với cô, nhưng được một thiếu niên giang hồ tặng lại thì là một chuyện khác hoàn toàn. Đối với tiên duyên người cầu còn không được, mà thiếu niên kia vẫn có thể giữ vững được bản tâm như thế thực sự khiến cho cô nể phục. Bàn tay phất lên vẫy vẫy về phía thiếu niên dáng vẻ tạm biệt. Hắn chợt như cảm ứng được chuyện gì đó, quay đầu lại nhìn cũng chỉ cùng cô vẫy tay một cái rồi liền bước chân lên kiệu đi xa.
- Về thôi. Mang theo xác của hắn về để dễ bề bàn giao với các sư trưởng.
Tịch Thủy gọi ra thảm bay, để cho tất cả các nữ đệ tử cùng lên trên rồi mới vận lực để nó cất bay lên, hướng thằng về phương xa mà tiến trong ánh mắt chứa đựng một tia lưu luyến cùng một chút u buồn. Đôi lúc ánh mắt khẽ động lại hướng thẳng về phía chiếc xe ngựa đã sớm khuất dạng vào bên trong những rừng cây xanh bát ngát, một chút chờ đợi trong miệng cô khẽ mấp máy. Đông Châu Thành Vương...Mộc Châu Thành, nhất định sẽ còn gặp lại
Trời trưa chiếu tỏa xuống từng làn ánh sáng vàng nhạt mang những tia dương quang của mình rải khắp nhân gian, một cơn gió khẽ thổi ngang qua rừng mang theo hơi ẩm cùng làn hương gỗ trầm ấm trôi nhẹ nhàng vào bên trong khoang xe. Lúc đi ngang cánh rừng, hắn liền cho xe dừng lại rồi không giải thích nguyên nhân nào với mọi người mà chạy biến vào bên trong rừng. Chợt một chút quay lại trên lưng đã đeo theo vài cây v·ũ k·hí nhìn qua là liền biết đều là những v·ũ k·hí của các nhân vật trứ danh thiên hạ chẳng biết tại sao lại nằm trong tay y, nhưng đoán chừng số phận của chủ nhân bọn chúng chắc là cũng không được mấy êm đẹp.
Mọi người lướt mắt qua rồi lắc đầu cười khổ đều xem như không thấy gì, xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh trên con đường hướng thẳng về Mộc Châu thành