Chương 33 Tiên nhân đánh nhau
Thảm vừa đáp đất liền có mấy mươi tên nam tử mặc đủ thứ màu quần áo lao vào trận địa chém g·iết, loại loạn chiến này thực ra cực kì kinh khủng chỉ cần hơi sơ sẩy không cẩn thận liền sẽ c·hết mà bản thân còn chưa kịp nhận thức mình đã bị ai g·iết c·hết. Từ Trường Sinh là người đã sống qua vô số các cuộc chém g·iết trong giang hồ đương nhiên không cảm thấy sợ hãi gì đối với loại loạn chiến như thế này. Vừa vung đao tới, hai mắt hắn chợt lóe sáng một luồng huyết quang, lập tức chuông trên đầu lại rung lên đing đang cực kì mãnh kiệt.
Bụp...một âm thanh cực mạnh vang lên, là tiếng của nấm đấm chạm vào sắt thép, từ trong bụi cây Từ Trường Sinh b·ị b·ắn ra với tốc độ cực nhanh lăn long lóc trên mặt đất mấy vòng đao chóng vội xuống mặt đất cũng liền được một vị nữ tử khi nãy điều khiển thảm bay đỡ cả người lại.
Cô dìu hắn bò dậy, từ trong miệng thiếu niên liền ói ra một ngụm máu lớn, bàn tay hắn lắc lắc ý chỉ là mình không sao rồi lại chỉ vào bên trong khu rừng cảnh báo mọi người cẩn thận.
Từ bên trong lập tức bước ra một kẻ khác, trên người mặc toàn y phục màu đen, dáng vẻ cực kì nanh ác xung quanh cơ thể hắn còn tỏa ra một luồng sát khí huyết quang cực kì nồng đậm khiến cho mọi người có hơi nghẹt thở. Từ Trường Sinh dùng Linh Nhãn pháp quyết không nhìn ra được tu vi của hắn, đoán chừng đã đạt đến cái trình độ gì mà trúc cơ có thể ngự kiếm phi hành.
- Điền Lưu Ba...
Người nữ tử kia hướng mắt nhìn tới nghiến răng nghiên lợi thốt ra mấy tiếng, rồi dáng vẻ tức khắc thay đổi trên gương mặt hiện lên nét khẩn trương kì lạ đoán chừng là đã gặp phải đại địch tình hình vô cùng hung hiểm. Ánh mắt chăm chú nhìn hắn ta nhưng bàn tay vẫn đỡ thiếu niên đứng lên đường hoàng, rồi mới chầm chậm đẩy hắn lùi ra đằng sau lưng của mình.
- Thiếu niên, kẻ này cậu không đối phó được đâu.
- Tịch Thủy, mau giao hết bảo vật trên người các ngươi ra đây. Bổn đại gia sẽ nghĩ đến chuyện tha c·hết cho ngươi, còn có thể giữ ngươi lại làm con chó cái cho bổn đại gia, hầu hạ bổn đại gia.
- Súc sinh lời lẽ đê tiện...
Lời trong miệng vừa dứt ngay lập tức bàn tay bấm niệm pháp quyết, thôi động pháp bảo trên người của mình. Một luồng kim quang chợt từ trong người cô thoát ra tỏa ánh sáng mãnh liệt, nó bay dần lên không trung dưới nền kim quang huyền diệu là một thanh phi kiếm vàng nhạt với các loại hoa văn tinh xảo, đoán chừng đây cùng là một loại bảo kiếm chứ không tầm thường. Kim quang đại thịnh tỏa sáng khiến cho mắt của Từ Trường Sinh hoa hết cả lên, một cơn chấn động điên cuồng từ trong cơ thể hắn trổi dậy mãnh liệt. Đây là lần đầu tiên trong đời thiếu niên được nhìn thấy thần tiên đánh nhau.
- Khà khà...khà, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Để bổn đại gia chặt chân tay ngươi cho ngươi thành con chó để xem còn có loại thái độ cao ngạo đó nữa không ?
Xoẹt từ cơ thể của hắn cũng liền bay ra một ánh huyết quang nhìn kĩ thì là hình dáng của một thanh đao nhuộm đỏ rực cả khu vực xung quanh, huyết quang rực sáng vô cùng mãnh liệt khiến lồng ngực người ta bị một cơn nôn nao không tên. Trong giây phút ấy, toàn bộ cơ thể của Từ Trường Sinh náo động, Minh Hà đao đằng sau lưng giống như một con hung thú điên cuồng muốn cắn nuốt vạn vật. Trong đầu hắn liền thoảng tới một lời điên cuồng, giống như vọng lên từ Cửu U địa ngục thâm tàn nhất.
- Ta muốn máu của hắn...ta muốn máu của hắn. Giết nó...g·iết con chó đó...tế máu cho ta.
Từ Trường Sinh hoảng hốt lùi lại mấy bước liền, đây là lần đầu tiên mà thiếu niên gặp phải một loại khí tức lạnh lẽo giống như lỡ chân rơi vào hầm băng chợt bùng lên bao quanh khắp cơ thể mình. Hơi run rẫy đau đớn cảm giác như bị cái giá lạnh cắt vào da thịt, giống như cũng cảm nhận được nỗi đau của chủ nhân Minh Hà đao lập tức thu liễm lại toàn bộ tia điên cuồng của mình, trong nó phát xuất ra một hơi nóng ấm áp khiến cơ thể của thiếu niên bình ổn trở lại. Hắn đảo mắt, mọi nữ đệ tử đều đã lùi ra xa vừa cẩn trọng vừa dõi mắt theo cuộc đấu phép này.
Tay nữ tử tên Tịch Thủy khẽ lật một nhịp. Phi kiếm cảm ứng được khí tức chủ nhân truyền tới, lập tức rít không xé gió mà lao đến t·ấn c·ông. Keng...một âm thanh chát chúa vang lên, hai thanh bảo vật chạm vào nhau uốn lượn trong không trung mà đánh liên tục kéo đến những trận cuồng phong gào rú, luồng huyết quang cùng kim quang tranh đấu mãnh liệt đều không ngừng gầm gừ có ý muốn một lần nuốt chửng luôn đối phương. Điền Lưu Ba ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng giống như vô cùng mong chờ vào trận chiến này
- Tịch Thủy, đạo pháp quả có tiến bộ. Nhưng chỉ thế này thì chịu c·hết đi.
Một t·iếng n·ổ ầm vang vọng kịnh lực đổ ra xung quanh khiến cho cây cối bị chấn động lung lay mãnh liệt, hai thanh bảo vật bất phân thắng bại đều đồng loạt văng ra hai hướng, Điền Lưu Ba giơ tay lên không bảo đao liền bị khí tức trên người lão triệu gọi mà lao v·út về nằm trong lòng bàn tay. Tiếp tục phát lực huyết quang lóe sáng từ bên trong đao phảng phất giống như có tiếng gào thét của u hồn dã quỷ.
Tịch Thủy cũng không hề chịu thua kém, phi kiếm đang trôi nổi giữa trời không cũng lập tức quay về, ở ngay trước mắt xoay thành một vòng kim quang trong không gian, sắc vàng đại thịnh tỏa sáng từ vòng tròn ấy ngưng kết thành năm đạo kiếm quang trôi nổi trên lưng chừng không, lăng lệ quyết liệt mà phá không lao về phía trước mang theo một luồng uy áp khiến con người ta bị nghẹt thở. Một chiêu Tinh Quang Ngũ Kiếm này mang đến uy lực cực lớn đã được Tịch Thủy niệm pháp quyết thôi động từ lâu bây giờ mới thực sự phát lực.
Những u hồn dã quỷ bên trong thanh tà đao của Điền Lưu Ba giống như bị thứ gì đó kích nộ liền lập tức b·ạo đ·ộng để lại từng cơn run rẫy trên lưỡi đao, trong bàn tay vận lực một đạo huyết quang cũng lăng lệ mà vụt chém ra, một thoáng âm u mờ ảo từ trong dải huyết khí ấy tràn ra những u hồn quỷ khuất tụ lại thành đàn đến chừng tám chín con lao thẳng đầu vào kiếm quang cùng nó đối chọi kịch liệt giữa không trung.
Một đao Hồn Diệt này của Điền Lưu Ba vụt chém ra, mới đầu còn tưởng như tùy ý mà chém, nhưng kì thực lão cũng giống như Tịch Thủy đều đã ẩn giấu chiêu thức từ lâu, chỉ chờ đối phương mất cánh giác là liền vung đao diệt sát ngay tức khác. Xem ra thanh thế của loại kĩ thuật này so với Tinh Quang Ngũ Kiếm của Tịch Thủy thì lớn mạnh hơn khá nhiều, bất quá dưới sự nghiễn ép do khác biệt về đặc tính vẫn duy trì ở thế ngang bằng.
Không khí liền bị loại khí thế kinh khủng này nghiễn ép đến không thể nào chịu nổi vặn vẹo xoay vòng, cuồng phong nổi lên gào thét gầm gú khắp không gian. Từ Trường Sinh đứng lùi bước chân một chút, trong cơ thể của hắn một luồng khí tức xanh nhạt cùng đỏ rực lập tức lao ra ngăn cản vô số các đợt sóng xung kích đánh đến. Nhưng cơ bản toàn bộ tâm trí của hắn đều đã đổ dồn hết về trận chiến kinh động tâm phách ở phía trước mắt kia nào có để tâm gì đến những sự thay đổi này nữa.
Rầm...Tịch Thủy bị thối lui liền mấy bước giữa trời không trong miệng ọc ra một ngụm máu lớn rõ ràng là đã bị loại khí tức kia phản phệ đến b·ị t·hương, có vẻ như trong cuộc đấu phép vừa rồi cô là người chịu thiệt. Trên đôi môi hồng căng mọng kia lưu lại một vệt máu nóng dường như càng tô điểm thêm nhan sắc mỹ miều sẵn có kia.
- Súc sinh không ngờ ngươi lại luyện loại yêu pháp tà ác này. Ngưng kết ra huyết tinh ngươi đã g·iết bao nhiêu người rồi...Hôm nay ta quyết sẽ thay trời hành đạo chém c·hết tên súc sinh nhà ngươi.
Từ Trường Sinh nghe theo lời nói của cô, hắn đảo ánh mắt chăm chú quả nhiên nhìn thấy trên trán đối phương có lồi ra một cái gì đó đỏ đỏ lúc đầu hắn còn tưởng đó là con mắt bây giờ mới biết hóa ra là một viên huyết tinh. Trong lòng thiếu niên lần nữa chấn động, huyết tinh chính là sự kết tinh đạt đến mức độ tinh khiết nhất của tinh huyết trong cơ thể, theo như những gì mà hắn từng đọc được ở bên trong quyển sách cũ rách nát nọ thì mỗi người bình thường dù cho có dùng toàn bộ tinh huyết cũng chỉ có thể ngưng tụ ra được một viên huyết tinh bé tí lớn hơn con kiến một chút. Một viên huyết tinh lớn như thế không biết đã g·iết bao nhiêu người có mới thể luyện thành được.
Tịch Thủy chân đạp cơn gió dáng hình như tiên nữ xuất trần lần nữa vụt bay lên cao, đôi bàn tay ngọc trắng nõn như được điêu khắc từ ngọc thạch vũ động lần nữa bấm niệm pháp quyết. Kiếm trong tay khẽ rung lên từng cơn mãnh liệt tựa như cảm ứng được luồng nộ ý sâu bên trong tâm khảm của chính chủ nhân.
Nó theo sự thôi động ấy lao v·út lên đứng sừng sững giữa lưng chừng trời, một thoáng kiếm quang ảm đạm rồi liền bùng phát một ánh kim quang dày đặc. Từ Trường Sinh đang quan sát cuộc chiến, bất giác phải giơ bàn tay lên che lại đôi mắt vì quá chói lóa. Luồng kim quang lần này cô bộc phát, so với khi nãy còn chói lóa hơn rất nhiều
Từ Trường Sinh cố nheo mắt, trong lòng thiếu niên có một loại cuồng nhiệt không tên hắn muốn xem thử rốt cuộc đại thế lớn đến độ này sẽ tạo ra loại công kích cường hãn đến mức độ nào. Đôi bàn tay Tịch Thủy vẫn cố bấm quyết, trong miệng lại lần nữa ọc ra một ngụm máu tươi thấm đỏ cả đôi môi, chảy loang xuống y phục. Kim quang đại phát, trời không ba động lập tức nổi gió làm tung bay tà áo cô giữa không trung, ở tại lưng chừng trời một bông hoa sen khổng lồ được kết tinh vừa vô vàn kim quang dần dần xuất hiện.
Quang Nguyên Liên Tỏa
Khủng bố thật đây chính là thực lực thật sự của tiên nhân hay sao. Từ Trường Sinh hơi r·úng đ·ộng tâm can, hắn ôm ngực lùi ra xa loại cảm giác nôn nao không thể miêu tả thành lời bây giờ đang quẩn quanh khắp cả bụng. Thiếu niên cảm thấy cả cổ họng mình khô khốc, huyết nhục trong người bị chính sức ép kia làm cho chảy loạn có lúc cảm thấy bị dồn nét như muốn nổ tung, hắn đổ mồ hôi lạnh nếu như không phải có một thân căn cơ vững chắc vừa rồi đã bạo tẩu kinh mạch mà c·hết.
Kim quang từ đóa hoa sen chiếu xuống nhân gian bừng sáng như một mặt trời thu nhỏ chầm chậm rơi xuống, nó bao phủ khắp người Tịch Thủy từ từ che đi luôn cả thanh phi kiếm đang nằm trong bàn tay của cô, tỏa ra một loại khí thế áp bức so với khi nãy còn mạnh hơn rất nhiều. Cả thân hình của Tịch Thủy khi dung hợp với hoa sen kim quang kia có một thoáng chấn động, chao đảo liền mấy cái như sắp té xuống đến nơi nhưng cuối cùng vẫn có thể trụ lại được. Từ Trường Sinh đoán chừng đây chính là sát chiêu của cô, nếu như chiêu này lại lần nữa lâm vào thế yếu xem như kết cục trận đấu này đã được phân định.
Kẻ kia cũng không phải dạng vừa, đao trong tay hắn cũng phóng xuất ra một loại huyết quang cuồn cuộn nếu như đem so với khi nãy thì tầng huyết quang lần này dày đặc và tanh tưởi hơn gấp vạn lần. U hồn bên trong thanh đao ấy lần nữa nhao nhao những tiếng gào khóc những tiếng gầm gừ của quỷ dữ pha lẫn vào nhau dường như biến cả không gian thành địa ngục giữa trần gian. Loại âm thanh ghê rợn này dường như được vọng tới từ hư không hay một nơi nào đó không thể lí giải nó xuyên qua vạn vật đi thẳng vào trong đầu óc của từng người, bất kì một loại phương pháp nào muốn ngăn chặn cũng chỉ là muối không bỏ bể. Từ Trường Sinh dù đã cố bịt tai thật chặc nhưng hắn vẫn có thể nghe rất rõ ràng được những thanh âm gào khóc ấy không ngừng vọng động vang khắp đầu óc.
Những thanh âm vang vọng giữa thiên địa trống trải nó đứt quảng thành từng đoạn inh tai truyền thẳng vào tận não hải khiến mọi người xám mặt vì kinh sợ. Huyết kiếm tung bay trong không trung nhuộm cho cả không gian quanh cơ thể hắn thành một màu đỏ tươi của máu thịt, như hư lại như thực dường như tụ thành một luồng huyết vụ quanh người
Thanh huyết đao chợt khẽ rung lên mang đến cho người ta cảm giác dường như có một thứ gì đã ngủ say bỗng nhiên nhiên thức dậy. Chỉ trong chưa đến một giây ngắn ngủi, huyết quang đại thịnh từ trong thanh kiếm một tiếng gào thét chực chờ tại một khắc yên tĩnh này gầm gú lên những thanh âm kinh người giống như một bản nhạc của ma quỷ đón chào vị ma vương thức dậy từ một giấc ngủ dài
Từ Trường Sinh lập tức cảm thấy cả đầu óc choáng váng ngã vật ra phía sau, hai lỗ tai hắn lùng bùng mấy tiếng rồi tức khắc chảy xuống những dòng huyết dịch. Huyết nhục lại chạy ngược lần này so với kim quang của Tịch Thủy còn hung hãn hơn rất nhiều. Minh Hà trong cơ thể cảm ứng được dị tượng, huyết quang đằng sau lưng liền tỏa ra nồng đậm, lại một lần cùng với lam quang kia tạo thành một lớp rào chắn phòng hộ bảo vệ cho thiếu niên. Hắn sờ vào lồng ngực, cảm thấy trái tim mình giống như bị loại khí thế kia kích thích đập mạnh đến mức muốn nhảy ra bên ngoài.
Loại khí thế dàn trận này so với kim quang của Tịch Thủy chỉ có hơn chứ không có kém, không gian giống như bể máu huyết đao sáng rực bò ra từ bên trong một bộ khô cốt thân hình tắm trong huyết dịch vẫn còn thoang thoảng mùi máu tanh tưởi. Xương cốt trên cơ thể nó dị thường mang một màu đỏ máu đậm đặc dường như được đúc ra bằng huyết nhục.
Từ Trường Sinh bất giác bị loại mùi hương nồng nặc tử khí này kéo ngược trở về quá khứ về cái ngày mà nó lần đầu g·iết người cũng là loại mùi hương tanh tưởi kinh tởm này khiến cho dạ dày nó nôn nao, một nổi kinh sợ phủ chụp lên đầu óc. Từng khớp xương của con huyết khô kia v·a c·hạm vào nhau nghe thành tiếng lách cách chói tai. Loại tà pháp này có uy lực cực lớn nhưng thực sự quá mức kinh tởm khiến con người ta nhìn vài chỉ cảm thấy buồn nôn.
Huyết Cốt Thi Sát
Từ Trường Sinh nhận ra hai bên đã vận toàn lực, bây giờ thời cơ của hắn đã tới, tay nắm lấy Minh Hà đao lập tức lùi về phía sau lẫn lẫn vào trong bụi cây biến mất. Hai bên khí thế hừng hực đã sắp lao vào đối chiến, từng cơn gió trong không gian rít lên ghê sợ, cuồng phong cuộn thổi khiến tà áo mỗi người tung bay. Nghe thì ghê gợn nhưng lại giống như một bản trường ca hào hùng mãnh liệt tựa như có đại quân giống trống trợ uy cho lực lượng của Tịch Thủy, xuất trận trảm ma.
Hai bên lập tức lao đến, khí thế vừa mới chạm nhau đã khiến cho cả không gian bị biến động, cái gọi là thần tiên đánh nhau chính là loại thực lực khuynh thiên đảo địa như thế này. Hai luồng sáng giằng co kịch liệt giữa lưng chừng không, kiếm quang hoa sen cùng bộ thi cốt huyết sắc kia đâm sầm vào nhau tạo ra một t·iếng n·ổ kinh động đầu óc.
Tịch Thủy cố gắng vận sức để duy trì thế cục quyết tiến không lùi, nhưng cơ thể mỏi mệt khi nãy còn dính phải phản phệ khiến bản thân bị nội thương nghiêm trọng. Bây giờ khắp quanh vùng bụng cùng ngực đều không ngừng truyền đến từng tia quặn thắt đau ứa cả nước mắt, chưa kể linh khí trong cơ thể không ngừng bị hút ra để thi triển công pháp bây giờ đã sắp đến ngưỡng giới hạn chịu đựng của cơ thể. Bàn tay run lên từng cơn nhưng vẫn nằm chặc lấy bảo kiếm toàn lực thi triển.
Thế nhưng cô không có loại yêu pháp đặc biệt nào để từ thời bổ sung linh khí cho cơ thể, cũng phải đến điểm giới hạn kim quang từ người dần rơi vào thế hạ phong, trái với tình trạng chật vật khổ sở của Tịch Thủy. Điền Lưu Ba lại cực kì thoải mái, bởi nhờ có huyết tinh trên đầu, hắn không ngừng chuyển hóa nó thành linh khí bổ sung cho chiêu thức của mình thế nên từ thế hạ phong bị nghiễn ép về thuộc tích năng lực, bây giờ đã là thế thượng phong sắp thắng. Vụt...phụp, một cảm giác đau nhói chợt truyền khắp cả cơ thể của hắn, khi nhìn lại đã thấy giữa lồng ngừng mình bị một thanh đao bắn xuyên đau đớn, hình như còn đã cắm rễ lên cơ thể đau đớn không sao kể xiết.
Hắn gầm lên như con chó dại bị chọc điên.
- Thằng chó khốn nạn đợi đó cho tao!! Sau khi tao làm thịt con chó cái này, sẽ rót xương lột da của mày. Mày tưởng một thanh đao cùn có thể khiến tao b·ị t·hương được sao. Tiểu sức sinh đợi đó cho tao.