Chương 32 Bị tập kích
Thiếu niên ngồi đó dưỡng thần, hắn lần nữa mở lên Linh Nhãn pháp quyết mà mình đã tu luyện để kiểm tra cảm nhận của bản thân về những người tiên nhân ở trước kia. Trước nhất là hắn quan sát cái thiếu niên mặc y bào trang nghiêm đang đứng nói chuyện cùng Mạc lão, tuy hắn cảm thấy người này nhất định có thực lực tốt nhưng sau khi xem xong thì thật sự quá mức thất vọng. Trên người thiếu niên ấy nhiều nhất cũng chỉ có bảy cái vòng sáng trắng đang không ngừng xoay tròn, riêng cái vòng tròn thứ bảy thì có vẻ ảm đạm giống như vừa mới được tụ thành vẫn chưa vững chắc.
Một lần lướt mắt đi toàn bộ những người mà hắn xem là tiên nhân hạ phàm, mỗi người từ nam đến nữ đều là chỉ có từ bốn đến năm vòng sáng là cùng hoàn toàn không có cái dáng vẻ thực lực gì vượt trội, thậm chí so với Lục Tuyết tiên tử còn kém hơn rất nhiều. Chỉ có mấy người đứng bên ngoài quan sát là khác biệt nhất, hắn không thể nhìn thấu được tu vi của họ, nhưng đã từng nhìn thấy ở chỗ của Lục Tuyết rồi thế nên liền đoán chắc là mấy vị tiền bối dẫn đoàn
Thiếu niên thở dài thường thược nếu như không phải có Linh Nhãn pháp quyết này hỗ trợ thật sự là hắn đã xem cái đám yếu gà kia thành tiên nhân mà bái lạy cầu xin gia nhập rồi, nhưng cũng phải công nhận một điều công phu khuếch đại tu vi của họ cũng thật tốt, dựa theo cảm nhận khi chưa dùng đến Linh Nhãn Pháp Quyết rõ ràng cảm thấy ở nơi này đều là tông sư có trình độ rất cao, chỉ là không ngờ đều đa phần là cao thủ.
Đảo ánh mắt đến một góc cuối khuất người, thiếu niên cuối cùng cũng phát hiện ra một đám khoảng năm sáu người gì đó đang mặc theo y bào màu đỏ viền đen, trong số đó có hai người mang lại một cổ áp bức cực kì mạnh mẽ đoán chừng chính là người đệ tử có thực lực mạnh mẽ nhất ở đây lúc này.
Hắn lại để ý đến không gian mà nhóm những người kia chiếm cứ rất lớn so với chỗ mà cả đám đến mấy chục người đang mò mẫm tìm kiếm, tranh giành nhau từng khoảng đất một thì rộng hơn một chút. Vậy mà lại hoàn toàn không có bất kì một ai dám lai vãng lại gần, nếu chiếu theo lẽ bình thường thì nhất định không thể có chuyện này được, thế nhưng vẫn là câu nói cũ, có những thứ chỉ đúng với lẽ bình thường mà thôi còn đối với tiên nhân vốn cũng có bình thường đâu.
Thiếu niên từ từ quan sát, đều là mười cái vòng sáng linh khí dồi dào có màu sắc đỏ rực. Hắn không biết loại màu sắc này có ý nghĩa là gì, nhưng mà cảm giác thì cho hắn biết được hai người này nhất định là không mạnh bằng Lục Tuyết có mười vòng sáng màu lam biếc kia.
Ánh mắt đảo đi một chút chợt hắn dừng lại ở tại vị trí của những người cũng mặc theo y phục như thế đứng trong bóng tối quan sát mọi chuyện diễn ra. Gần như ngay tức khắc trong đầu hắn liền nhảy số, mấy người này cũng đều là các trưởng bối đi cùng giống như đám người kia, chỉ là những người này rất mạnh hắn cảm thấy sự áp bức vô hình cực kì khủng kh·iếp tỏa ra từ người của họ giống y như sự áp bức tỏa ra từ cơ thể của hai vị bạch y tiên tử đã đi cùng với Lục Tuyết. Vậy xem chừng khoảng đất có thể đào bảo vật của mỗi nhóm người đều là được những nhân vật như thế này quyết định.
Chợt thiếu nữ mặc áo bào đỏ viền đen kia tức giận, bàn tay ngọc ngà trắng trẻo như được điêu khắc từ cẩm thạch kia đột ngột nắm lại thành quyền mà phát lực, đấm thẳng vào bức tường đá một cái. Lực đạo phát ra cực kì khủng kh·iếp khiến cho cả khu vực hang động bị một phen rung chuyển kịch liệt. Từ Trường Sinh nhảy dựng lên, hắn đã bị một màn này dọa cho xanh mặt phải đứng lên vào thế bỏ chạy, còn tưởng là vị thiếu nữ kia đã phát giác ra được hắn đang nhìn trộm nhóm người của cô mà ra tay cảnh cáo.
- Hừ...c·hết tiệt cái xó xỉnh này thì có gì ngon chứ, đồ tốt nhất là truyền thừa thì đã bị con ả kia lấy đi hết cả rồi. Hừ...hừ...đúng là tức c·hết lão nương mà...
- Lục Thanh...đã phát tiết đủ chưa ?
- Sư huynh nhưng mà...muội tức!
- Ai bảo muội cứ lòng và lòng vòng bên ngoài chứ. Nơi này chẳng còn gì tốt nữa đúng là lãng phí thời gian mà. Hai vị hội vệ, chúng ta đi về tông môn trước đây, các vị ở lại một chút về sau nhé.
Đôi thiếu niên thiếu nữ vừa dứt lời, lập tức đạp vào không gian ngự trên pháp bảo đỏ rực mà lướt đi, mọi người đều chăm chú nhìn theo kể cả những đồng môn của hai người cùng y chang như thế. Chỉ thấy qua một vệt sáng đỏ rực lướt lên rồi biến mất giữa không gian hoàn toàn chẳng còn lại một dấu tích nào, cũng giống y như Lục Tuyết tốc độ đến và đi đều nhanh không cần bản cãi. Thiếu niên bị một phen này dọa cho thót cả tim, nhìn lại đám người khác đều có cái dáng vẻ y chang như thế, co rúm lại thành từng nhóm.
Xem ra tiên nhân cũng phân chia cấp bậc rất rõ ràng, hơn nữa loại phân chia này còn kinh khủng hơn trong phàm nhân rất nhiều. Chắc hẳn hai người kia đến từ một tông môn có vai vế lớn hơn, nên mới khiến mấy người này kinh sợ như thế. Hoặc là thế giới cường giả vi tôn, bọn họ sợ sức mạnh của mấy người kia không chừng.
Từ Trường Sinh nghĩ tới chuyện bạo lộ thực lực thật sự để thu hút sự chú ý của đám người thiếu niên áo lục. Nhưng mà nghĩ lại, bây giờ mà vào tiên môn hắn cũng chưa chắc đã có được loại vai vế nào đủ tốt, còn trước mắt loại tiên môn đại pháp mà chỉ có thể dạy được ra một đám đệ tự có cấp độ như thế cơ bản không làm cho Từ Trường Sinh cảm thấy hứng thú.
Mặc dù tiên pháp mạnh hay yếu chỉ có đôi chút liên hệ đến thực lực nhưng mà một đám đều yếu thì đúng là có lý do để nghĩ là nó cùi. Từ Trường Sinh hơi cúi thấp đầu hơn, hắn cảm thấy chuyện một hơi thở mà gõ đầu hết cả đám người ở đây là chuyện dễ như trở bàn tay thế nên buông lỏng phần nào cảnh giác của mình đi, chậm rãi thả lỏng tinh thần phòng vệ để nghĩ ngơi.
- Từ Trường Sinh chúng ta đi thôi.
Mạc lão đến bên cạnh kéo gọi hắn dậy, thiếu niên một hơi vươn vai rồi mới đứng lên. Hắn nhìn về phía sau, phát hiện ra nãy giờ khi bản thân ngủ quên thì mọi người đều đã thu dọn xong công việc của mình, để ý một chút có người mặt mày tươi tắn vui vẻ, lại có người gương mặt bí xị trông dáng vẻ là cực kì thất vọng với chuyến đi lần này.
Trời trên cao đổ xuống từng đợt nắng chói mắt thế nhưng tuyệt nhiên không có một tia sáng nào có thể chiếu xuống được nơi này. Từ Trường Sinh đảo mắt nhìn quanh không gian một lần nữa, trước khi đi lên lại bên trên mọi người đều đã được chia thành các nhóm khác nhau. Từ Trường Sinh đứng cùng với một nhóm toàn là các nam đệ tử có khoảng năm người, dáng người của họ thì đủ thứ kiểu cao gầy lùn béo loại nào cũng có, hắn là đặc biệt nhất cao v·út hơn với cả bọn trong nhóm. Gương mặt mỗi người trong nhóm đều tàm tạm không có nét thanh tú nào đặc biệt, mục quang uểi oải ai nấy hình như vô cùng uể oải
Ánh mắt hắn đảo nhìn đi, phát hiện đằng xa có một nhóm mười mấy các vị nữ đệ tử đang chỉ chỉ trỏ trỏ cái gì đó, sau khi để ý kĩ thì mới thấy họ đều chỉ chỉ bàn tay về hướng đội của mình, hình như còn đang bàn tán rất sôi nổi về một điều gì đó. Hắn biết như thế rồi lại thôi không quan tâm đến mấy người bọn họ nữa, đảo mắt quan sát phía trước nhìn thấy bọn họ thả xuống chân một tấm thảm hơi lớn màu đỏ.
- Vị đại ca có thể cho tiểu đệ hỏi, đây là cái gì vậy ?
Thiếu niên mở lời trước hắn hỏi người đứng ở ngay bên cạnh mình, là một người có dáng cao tương đối gầy thấp hơn Từ Trường Sinh gần một cái đầu, dáng mặt vô cùng vui vẻ đoán chừng là đã tìm được bảo bối lớn trong lần đi tầm bảo này.
- À thứ này được gọi là thảm bay. Nó là một bảo vật chuyên dùng để chở người của tiên gia. Không giấu gì thiếu hiệp, bọn ta đều là đệ tử mới nhập môn hạ được hơn mười năm nên tu vi đạo hạnh yếu kém không thể ngự kiếm phi hành. Các tiền bối mang theo thứ này vốn là để dễ dàng di chuyển hơn ở những vị trí mà địa hình xấu như thế này
Từ Trường Sinh sau khi nghe cách giải thích này thì mới nghiệm ra đươc vấn đề mà hắn luôn suy nghĩ tìm cách lí giải. Đám người này kì thực thiên phú so với đám người trong giang hồ kia rõ ràng là cao hơn rất nhiều, thế nên mới có thể tiến vào tiên môn. Lại nhớ tới yếu tố linh căn mà lão tiên sinh đã từng nhắc, hắn xem như tạm thời hiểu được.
Người bình thường cũng có thể có linh căn, chỉ cần có linh căn là đều có thể tu luyện, nhưng linh căn cũng phân chia ra thành các loại đẳng cấp khác nhau, nếu như yếu kém quá đương nhiên những người tiên môn sẽ không thu nhận. Mà đa phần mọi người đều là thiên phú vô cùng tầm thường thế nên hầu hết các nhân sĩ giang hồ cả đời chỉ làm người giang hồ không thể đạp lên tu tiên chi lộ trở thành tiên nhân chính là vì loại nguyên nhân này.
- Mọi người bám chặc vào chúng ta lên.
Thanh giọng ở phía trước vừa mới dứt, liền từ phía dưới chân mọi người một cỗ lực lượng thần kì nâng tấm thảm của tất cả đồng loạt đều bay lên. Từ Trường Sinh tròn mắt với loại hiện tượng thần kì này, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng kính ngưỡng đối với những vị tiên nhân kia, âm thầm gật đầu công nhận đồ vật của tiên nhân quả nhiên là thần kì khôn lường.
- Ơ nhưng khi nãy tiểu đệ không nhìn thấy mọi người cưỡi thảm đi vào mà nhỉ, có một đám người hóa thành vô số đạo tinh quang lao xuống ấy không biết họ đã đi đâu rồi
- À thiếu hiệp nhắc đến những người đó sao, bọn họ đã sớm tìm được đồ vật mình mong muốn và rời đi rồi. Lúc đầu có dị động xảy ra, các tiền bối đều mang chúng ta tạm thời lánh mặt đi trước, chờ đợi cho dị động kết thúc mới dám tiến vào.
Từ Trường Sinh gật đầu cảm tạ người kia nhưng trong lòng chợt thoáng lên một dáng vẻ hơi có mấy phần khinh khỉnh, rõ ràng là trong lòng hắn đã có sự khinh thường đám tiên nhân này, gan còn không to bằng những phàm nhân như hắn vậy mà cũng muốn cầu tiên đạo đúng là mắc cười. Nhưng mà sau khi nghĩ kĩ lại một chút, hắn cũng hiểu được phần nào nguyên nhân tại sao đám người này lại lựa chọn như thế. Thực lực yếu kém nếu như đi vào sớm vướng phải vòng tranh đoạt của cường giả thì đến cái mạng cũng khó giữ chứ đừng nói chi là tranh đoạt bảo vật. Bản thân thả lỏng, chờ đợi cho tấm thảm nâng tất cả đều bay lên.
Đúng là một cảm giác kích thích mà, thiếu niên trong lòng thầm nghĩ rồi lại tận hưởng cảm giác đầu tiên được trãi qua trong đời, lần đầu tiên được lơ lửng trên không chỉ bằng một cái thảm chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ thấy vi diệu rồi. Bay đã lâu lúc gần đến nơi, khi mà những đợt ánh sáng đầu tiên xuyên qua màn bóng tối để chiếu rọi xuống cũng mang theo những đợt hàn quan kì lạ đổ ập xuống cơ thể, chợt một cảm giác sắt lạnh truyền tới khiến cho chiếc chuông treo trên nón của hắn chợt rung lên một tiếng đing đang.
- Cẩn thận có tập kích.
Từ Trường Sinh vừa la lớn cảnh báo lập tức khẽ động thân thể, từ trong lòng bàn tay ném tới một thanh đoản đao nhỏ, hai thanh ám khí bất chợt gặp nhau giữa không trung v·a c·hạm làm vang lên một tiếng keng chát chúa ở ngay bên tai khiến cho cả bọn nháo nhào kinh hãi. Tấm thảm bị mọi người giẫm mạnh xuống cũng vì thế mà rung rinh lắc lư qua lại kịch liệt. Người đằng trước liền quát lớn một tiếng nhắc nhở, cũng cố gắng trấn định lại tấm thảm đang lơ lửng trên không trung, chắc khác nào lơ lững giữa sự sống và c·ái c·hết
- Lập tức trấn định lại cho ta, kẻ nào dám loạn động liền ném xuống. Mau rút v·ũ k·hí cả các ngươi ra chống đỡ, chúng ta sắp lên tới nơi rồi.
Cả bọn đang nhao nhao tức khắc liền bình tĩnh hết cả lại, ai vào hàng lối của người ấy rút ra v·ũ k·hí vào thế phòng thủ. Đám người Từ Trường Sinh cùng Mạc lão và hai người kia hiểu ý, lập tức chia nhau mỗi người nhảy sang một tấm thảm lớn hỗ trợ việc phòng thủ của mọi người. Đám người bọn họ hiện tại là chiến lực lớn nhất ở chỗ này rồi, cộng thêm việc nhiều năm chinh chiến qua mưa máu giang hồ đã có nhiều kinh nghiệm thế nên đã giúp cho đám người tiên nhân yếu đuối kia giảm được không ít những vất vả cùng nguy hiểm rình rập.
Xoẹt tới từng tiếng lập lòe hiện lên vô số các đường hàn quang lướt tới, tại vị trí của tấm thảm đỏ chở các nữ đệ tử là bị t·ấn c·ông nhiều nhất, Từ Trường Sinh phóng vọt ra giữa không trung, đao lóe ánh quang trực tiếp chém đứt đôi một mũi tên đang lao tới nhắm thẳng vào người nữ tử đang điều khiển tấm thảm.
- Tiếp tục duy trì.
- Được...
Từ Trường Sinh đứng trên tấm thảm của các nữ đệ tử vì thế ngay lập tức những nữ đệ tử kia đỡ được rất nhiều gánh nặng. Đây là tấm thảm chở nhiều người nhất hiển nhiên trở thành trung tâm của mọi công kích từ phía trên, trời đã sáng tối chập chờn bởi ánh mặt trời, lại lóe lên liên hồi những đạo hàn quang xoẹt qua lại mãnh liệt, bọn chúng sắc lẹm lao đến chỉ cần hơi sơ xuất liều c·hết không cần nghĩ nhiều, thế nên không ai là không sợ.
Thiếu niên lục bào cũng lập tức rút kiếm nhảy vào yểm hộ, một đạo ánh quang chợt lóe lên cũng chém đứt đi một mũi tên khác. Loại công kích này tuy không phải liên tục nhưng lại toàn nhắm vào những điểm mù, có thể nói là cực kì hung hiểm đã khiến cho vài người đệ tử có nam có nữ của các môn phái tu tiên nho nhỏ bị trúng thương ngã xuống lại vực sâu đen ngòm không nhìn thấy đáy. Chỉ còn nghe thấy tiếng thét gào cầu cứu vô vọng từ bóng đêm thăm thẳm vọng đến, rồi cuối cùng là tiếng vỡ nát của xương thịt vọng lại khiến con người ta nghe mà rợn cả người. Từ Trường Sinh nghĩ mãi cũng không ra được loại công kích này rốt cuộc là có mục đích gì.
Thảm bay lên cao dần, ánh sáng chói mắt trong phút chốc ập tới ồ ạt khiến đôi mắt thiếu niên chợt đau nhói không thể mở ra nổi. Keng, một mũi tên lần nữa rít lên trong không trung mà lao đến nhắm thẳng vào ngay ngực thiếu niên mà đâm, bị hắn dùng lưỡi đao cản lại trong gang tất.
Phụp, hắn liền lập tức từ trên tấm thảm đỏ lớn phóng v·út đi trong không gian, đao quang dưới ánh mặt trời chợt lóe sáng mãnh liệt, trong không gian cũng xuất hiện một bóng người mặt áo đen. Khi tất cả giật mình định hô lên cẩn thận, đao quang đã lướt đi với tốc độ kinh kh·iếp chém rụng cái đầu của sát thủ.
- Khá lắm.
Lão tiền bối mặc cái áo cộc cũng lập tức nhảy lên khỏi nơi ấy, cả cơ thể lao v·út trên không lớp y phục nổi phồng cả lên lộ ra từng đường nét cơ bắp đầy đặn, một đấm cực mạnh phá không mà đến nhắm thẳng vào lồng ngực của tên sát thủ vừa lao ra trực tiếp một đòn đám nát lồng ngực của hắn máu bắn ra tung tóe.
Tiếp theo là hai vị kia cùng liền lăng không đạp gió mà tới, kiếm trong tay như ma quỷ lướt đi tới đâu là máu đổ thịt rơi đến đó, sát thủ phục kích đều đổ rạp xuống không ngừng, người người đều kinh hãi thất sắc không ngờ rằng đối phương vậy mà lại có cường giả hỗ trợ. Toàn bộ những kẻ phục kích t·ấn c·ông nơi này chỉ có tu vi là cao thủ hoặc tông sư gặp phải Từ Trường Sinh chẳng khác nào gặp phải thần c·hết chỉ có thể tự đưa đầu ra cho hắn chém chứ không có một chút sức phản kháng nào
Thảm còn chưa tiếp đất, mọi người còn lại trên các tấm thảm kia đều đã bị một màn này làm cho chấn kinh hồn phách. Chẳng ai ngờ được mấy cái người mà khi này còn phải nương nhờ mình, vậy mà đều là các cường giả không tầm thường. Nhất là thiếu niên đầu đội mũ rộng vành đầu tiên phát giác có đột kích bất ngờ.
Người này dáng vẻ bình thường không có gì đặc biệt, ngoại trừ hắn rất trẻ ra thì chắc chỉ còn gương mặt là tương đối thanh tú, vậy mà khi cầm đao trong tay thì lại giống như sát thần tái thế, ánh quang sắc lướt tới đâu là đầu của kẻ địch liền rơi xuống tới đó. Tốc độ kinh kh·iếp đã đành, ra tay cũng cực kì tàn độc hoàn toàn không để cho kẻ địch có một cơ hội nào thoi thóp. Mấy người khi nãy đứng cùng y bây giờ đều đổ xuống mồ hôi lạnh, thân hình hơi run run.
- Hừ...một đám vô dụng, đây mới chính là thực tế của thế giới, hoặc là ngươi c·hết hoặc là ta c·hết. Mau cầm kiếm lên, đây là cơ hội cho các ngươi luyện tập những gì mình đã học.