Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vấn Thiên Tiên Lộ

Chương 31 Thoát




Chương 31 Thoát

- AAAAAAAA. Cứu...cứuuuu

Từ Trường Sinh một hơi hét ầm cả lên, hắn bật người ngồi dậy miệng thở hồng hộc thành từng hơi dài giống như chưa từng được thở, lại có nét tương đồng với rồng hút nước không bao nhiêu là cảm thấy đủ. Trên khắp cơ thể hắn đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh như vừa tắm, trong đầu liên tục truyền đến những cảm giác rờn rợn giống như vừa mới từ địa ngục bước ra. Một người trong nhóm của thiếu niên liền đi lại gần nhìn thấy dáng vẻ thất thần của hắn trong lòng lo lắng vô cùng, lấy từ trong áo ra một cái khăn cẩn thận thấm bớt đi phần nào những giọt mồ hôi trên trán của hắn.

- Ta còn sống...ta còn sống...ta còn sống sao ?

Mắt thiếu niên trừng mở gần như muốn rơi cả cặp nhãn cầu ở bên trong ra ngoài. Trong đầu truyền đến không ngừng những tiếng ong ong vô cùng khó chịu, trãi nghiệm qua một phen trùng sinh ghép da nối thịt vừa rồi, khiến cho hắn cho dù bình thường cực kì điềm tĩnh cũng không thể giấu nổi sự kh·iếp sợ vào trong lòng ngồi trên đất mà cả người run lên thành từng cơn mệt nhọc, ánh mắt đảo quanh còn tưởng nơi này là âm ti địa ngục. Một người nhìn thấy biểu hiện thất thần của hắn thì lập tức nhận thức ra vấn đề, vỗ vỗ vào vai thiếu niên nhẹ nhàng mấy cái sau đó mới lên tiếng từ từ trấn an tinh thần của hắn.

- Không sao, ngươi còn sống...ngươi còn sống. Khi này mọi người phát hiện ra ngươi đã bị con yêu thú kia đánh ngất nên mới mang ngươi về đây. Hầy đều nhờ vào vị cô nương kia giúp đỡ ngươi mới nhặt được mạng về đấy.

Từ Trường Sinh nghe qua cách giải thích này, cộng thêm với cảm giác lành lạnh thấu tận xương tủy mà vừa mới cảm nhận được bây giờ mới chắc chắn rằng những cảm giác đau đớn kia đều là thật. Kể cả chuyện hắn bị con yêu thú kia đánh cho tan xác cũng là thật, chuyện hắn được phục sinh lại bằng huyết lệ từ bên trong Minh Hà đao cũng là thật. Trong lòng xốn động mãnh liệt một cảm giác khoái ý điên cuồng khi mình lần nữa sống sót từ bàn tay của thần c·hết chợt bùng lên trong tâm trí hắn lấn áp đi hoàn toàn nỗi sợ hãi c·ái c·hết gần như đã ở trước mắt kia, cố gắng hít thở thành mấy hơi mạnh cố gắng bình hòa lại tâm tình của mình.

- Cái nón...cái nón của ta đâu ?

Từ Trường Sinh hoảng hốt vừa lên tiếng một người khác trong nhóm của hắn đã đặt lại cái nón rộng vành có treo chiếc chuông lên trên mái tóc của thiếu niên, hắn dường như ngay tức khắc đỡ lấy nó ôm vào lòng cẩn thận phủ hết lớp bụi đang bám lại bên trên.

- May quá ngươi vẫn ổn.

Mấy người họ đều bất ngờ ra mặt ngay cả hai vị tiên tử bạch y cũng không nén được sự kinh ngạc. Hai vị tiên tử thì có thể không quá ngạc nhiên nhưng mấy người trong nhóm của hắn thì cực kì kinh ngạc ra mặt. Bởi vì không có ai biết được cái nón này có gì mà hắn lại quý trọng đến như thế chỉ biết từ khi lần đầu gặp mặt cho đến bây giờ, lúc nào hắn cũng xuất hiện cùng với nó rất hiếm khi nào tách rời.

Chỉ có Lục Tuyết dù đã quay mặt đi về hướng khác tuy không thèm nhìn đến nhưng dường như cũng đã nhận ra món đồ này, tự nhiên trên gương mặt nàng thoáng lên một nét dịu dàng hiếm thấy rồi lại tức khắc biến mất nhường lại vẻ băng giá lãnh đạm.

Mấy người họ thôi không để ý đến cái nón ấy của hắn, bây giờ thứ mà làm cho họ tò mò là cái chuông kì lạ được treo trên nón kia. Chiếc chuông mà cho dù bọn họ có tác động như thế nào cũng không thể làm nó ngân lên hay phát ra một âm thanh nào nhưng khi đội lên lại mái tóc của thiếu niên, khi hắn lướt mắt nhìn về phía gương mặt thanh lãnh băng giá nhưng lại ẩn hiện một chút ấm áp mà bản thân đã nhìn thấy trước khi ngất đi, chiếc chuông đã ngân lên hai tiếng đing đang khiến người ta cảm thấy cực kì sáng khoái. Mà thiếu niên cũng xua tan đi phần nào những mệt mỏi sâu thẳm trong đầu óc được thả lỏng thân thể.

Hắn đứng lên mỉm cười cùng mấy người đồng hữu đã xem như cùng hắn một phen sống c·hết, lại nhìn về phía của nhóm người thiếu nữ đã giúp hắn nhặt về một mạng. Bàn tay ôm quyền cùng mọi người rồi cúi đầu thi hành đại lễ tạ ơn.

- Không cần đại lễ lớn như vậy, gặp nhau tương trợ vốn là chuyện bình thường... nhưng mà đám võ giả giang hồ như các ngươi cùng thật là liều mạng. Dám từ trên kia mà leo xuống tận dưới nơi này. Khiến chúng ta được mở mang tầm mắt đấy, nhớ kĩ lần này Vương gia các ngươi nợ chúng ta một món ân tình.

- Đa tạ tiên nữ. Tiểu nhân xin khắc ghi ân tình này nhất định về sẽ hồi bẩm rõ ràng cùng Vương gia.



- Nơi này không còn gì nữa, chúng ta đi thôi. Ta cần phải tịnh dưỡng để ổn định lại thân thể.

Thiếu nữ tay cầm Thiên Gia thần kiếm quay đầu về phía mọi người từ đầu đến giờ nàng vẫn như thế thủy chung không một lần nào quay lại nhìn về phía này, thanh giọng băng lãnh hối thúc mọi người rời đi. Thiếu niên đảo ánh mắt đến chỗ nàng, lần này hắn thực sự đánh bạo thử một lần ôm quyền cúi người với cô.

- Đa tạ tiên tử đã ra tay giúp đỡ, không biết tiên nữ tên là gì, sau này nhất định ta sẽ báo đáp ân tình cứu mạng ngày hôm nay.

Thiếu niên vừa dứt lời đã khiến cho cả bọn hai bên đơ hết cả mặt không biết nên nói như thế nào, không nói đến chuyện tính cách của Lục Tuyết vốn đã cực kì lãnh cảm. Cho dù là dưới tình huống bình thường đi chăng nữa thì cũng không có tên phàm nhân nào điên đến mức đi hỏi tên của những vị tiên nhân như bọn họ cả, có chăng thì là mấy kẻ đã cảm thấy mình sống quá thọ rồi, hoặc là loại không biết trời cao đất dày si tâm vọng tưởng.

Bất quá hành động khi nãy của Lục Tuyết cũng đi ngược lại hoàn toàn với những gì mà mấy người trưởng lão ngoại môn bọn họ có thể nghĩ đến, thế nên biết đâu sẽ có chuyện gì kì lạ diễn ra tiếp thì sao. Và cuối cùng đúng là chuyện lạ thực sự xảy ra thật, Lục Tuyết quay mặt lại nhìn về phía thiếu niên, trong một khắc ngắn ngủi đôi mắt lam biếc sâu thẳm của nàng chạm tới khuôn mặt vẫn nở một nụ cười vui vẻ của hắn, sự lạnh băng trong trái tim của nàng dường như cũng đã có một chút thay đổi.

- Lục Tuyết, Thanh Vân Môn.

- Lục Tuyết tiên tử, ta nhớ rõ tên của người rồi. Cao sơn lưu thủy, hậu hội hữu kỳ.

- Ừm.

Ánh mắt nàng khẽ khép lại toàn bộ không gian dường như ngay tức khắc ấy bị một làn sương mờ ảo phủ xuống đột nhiên lạnh lẽo đến khó tin. Nàng chầm chậm quay đầu mà rời đi chẳng nhìn lại dù chỉ một lần nào nữa. Những người hộ vệ nàng cũng nhanh chóng mà đi theo sau chỉ là ai nấy đếu hướng nhìn thẳng về phía thiếu niên nở ra một nụ cười quỷ dị pha thêm chút mờ mịt cùng tò mò. Những người họ đều là nữ nhân còn đã sống đến hàng vạn năm đương nhiên tâm tư về những chuyện này đều cực kì linh mẫn, đã nhìn ra được một chút chuyện gì đó giữa hai con người này thế nên mới quay đầu lại nhìn qua cả bốn người một lượt buông tiếng nhắc nhở

- Này các ngươi cũng nên nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, ở đây chẳng còn lại thứ gì đáng để các ngươi bán mạng đâu. Ở hướng đằng kia có một nhóm người đang tìm kiếm bảo vật.

- Đa tạ tiên tử nhắc...

Thậm chí còn chưa để cho hắn được nói hết lời, mấy người họ đã hóa thành những đạo tinh quang lóe sáng lên một cái biến mất khỏi nơi này. Tốc độ đến hay đi đều nhanh đến khiến con người ta lóa mắt. Từ Trường Sinh có hơi thẫn thờ nhìn theo bóng dáng biến mất của mọi người, nhưng rất nhanh hắn liền có thể lấy lại được tâm trạng của mình.

Từng c·hết qua một lần, tự nhiên sẽ khiến cho tâm tình của con người ta trầm ổn hơn hẳn, định lực hay trí thông minh cũng tăng lên không ít. Chỉ là trong lòng hắn đến bây giờ vẫn còn thấy sợ, lưng vẫn ướt đẫm mồ hôi lạnh hiện thời nào đâu có còn tâm tình quan tâm đến những chuyện bảo vật tiên gia gì đó chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái chỗ quỷ tha ma bắt này thôi.

- Đừng ngây người ra đó nữa. Bây giờ chúng ta tính thế nào đây

Từ Trường Sinh vỗ vai một người trong số cả ba lớn giọng nhắc nhở bọn họ những vị tiên tử kia đều đã rời đi hết. Mấy người này giả bộ ho ra vài tiếng làm như dáng vẻ ta nào đâu có nhìn bọn họ để chữa ngượng, lần nữa quét ánh mắt đi khắp chung quanh động phủ sớm đã vắng lặng tiếng người.

- Theo như mấy vị tiên tử kia ở tại động phủ gần nơi này còn có không ít người, hay là chúng ta nhập bọn với họ đi lên thì sao. Nơi này sâu như thế muốn trèo lên bằng tay không ta đoán chừng là chuyện không thể, chưa kể nếu như lần nữa gặp phải loại yêu thú giống như thế kia. Chúng ta sẽ c·hết chắc đấy.



Chỉ một lời này đồng loạt khiến cho cả bọn rợn hết cả tóc gáy, nhớ lại tình huống khi nãy mà không khỏi đổ mồ hôi lạnh sợ hãi, thầm hứa với lòng từ nay trở đi những nơi kì bí của tiên nhân không bao giờ dám đi bừa nữa. Nếu không thực sự sẽ có ngày c·hết như thế nào cũng không biết.

Ánh mắt mọi người liền đổ dồn về phía của Từ Trường Sinh đang chỉnh trang lại y phục trên người, đầu đội lại mũ rơm rộng vành có treo một chiếc chuông lúc lắc cho cẩn thận. Một người mặc theo áo ngoài màu trắng đã lấm lem những vết dơ bẩn, dáng người không cao lắm chính là người khi nãy đã được Từ Trường Sinh kéo ra khỏi tử địa kia lên tiếng trước nhất

- Từ huynh đệ, từ khi xuống vực thẳm này đến giờ nếu như không có cậu chúng ta đều đ·ã c·hết trong bụng con quái vật kia cả rồi. Thế nên cậu tính như thế nào thì chúng tôi làm theo thế ấy.

- Thật sự cả ba lão tiền bối dám giao phó mạng sống của mình cho một thằng nhóc chưa đến ba mươi tuổi như ta định đoạt sao, cũng liều mạng quá đấy.

Thiếu niên vừa dứt lời, liền một vị tiền bối mặc cái áo cộc màu hơi nâu đỏ để lộ ra bên ngoài một cánh tay lực lưỡng có kích cỡ cực khủng với đầy những cơ bắp nổi cợm lên vui vẻ bật cười, dáng ông ta có thể xem như cực kì cường tráng đem mà so sánh với mấy thiếu niên mới lớn chắc phải to hơn gấp đôi hoặc gấp ba lần là ít, râu trên mặt tạo thành quai nón trông quá thực sự rất có khí phách

- Từ huynh đệ khiêm tốn rồi, giang hồ gặp mặt xưa này không quan tâm thân phận. Anh hùng cũng chưa từng quan trọng tuổi tác, Từ huynh đệ là anh hùng xuất thiếu niên đám già bọn ta tự cảm thấy khí lực cùng năng lực đều không bằng cậu, chấp nhận đều nghe cậu sai xử. Ta nói phải không lão Mạc ?

Từ Trường Sinh lại lần nữa lướt ánh mắt qua, lão Mạc trong lời nói của ông là một người có dáng cao gầy mặc một bộ y phục màu xanh lá cây tương đối đậm, dáng người tuy có phần mảnh khảnh nhưng cảm giác lại rất có khí lực. Thiếu niên vừa lướt mắt liền có thể nhận ra được người này chính là vị tiền bối đã xuất thủ hai lần để thử sức mạnh của hắn. Liền kính ẩn cúi người thi lễ với cả ba, ông rất điềm tĩnh cùng với hai người kia gật đầu vui vẻ rồi lại im lặng quan sát.

- Mạc tiên sinh, ông cảm thấy đám người tiên nhân kia có tính cách như thế nào.

- Đi vào mấu chốt, có thể nói chuyện.

- Vậy thì quá tuyệt vời. Trên người mọi người có gì quý giá để đổi lại một lần bọn họ giúp đỡ chúng ta hay không ?

Mọi người vừa nghe thiếu niên hỏi thì liền ánh mắt nhìn nhau, rồi quét hết người từ trên xuống dưới khắp người của mình xem thử có món đồ nào đáng tiền hay không. Chỉ là ngoài bộ đồ rách nát cùng với mấy thanh kiếm luôn mang theo bên người thì bọn họ hoàn toàn không có cái gì đáng giá để trao đổi cả.

Mà nếu như có thì cũng chỉ còn lại mỗi viên đan dược có khả năng kéo dài thọ mệnh kia mà thôi, cả đám người bọn họ liều mạng nhiều như thế, người huynh đệ đồng hành là Từ Trường Sinh còn mém c·hết đều là vì thứ đồ này đương nhiên là không thể đem đi biếu không như thế được. Thiếu niên cũng không có gì đáng giá, à có nhưng hắn không muốn đem nó ra chút nào.

- Chúng ta cùng họ thương lượng, ta nghĩ với thân phận của Vương gia thì bọn họ có thể nể mặt ngài ấy mà xuất thủ một lần.

- Ừm...thôi thì cứ tính như thế đi, dù sao cũng chẳng còn phương pháp nào khác. Mạc tiền bối, ở đây ta thấy ngài là dễ nói chuyện cùng với bọn họ nhất. Chuyện thương thuyết giao cho ngài nhé.



- Được.

Mạc tiền bối kia vừa trả lời liền chậm bước quay đầu mà đi, phong thái ung dung đỉnh đạt lại dường như mơ hồ bất định không thể nhìn thấy bất cứ một biểu hiện cảm xúc nào đặc biệt xuất hiện trên khuôn mặt ông khi thiếu niên ra lời đề nghị. Ngược lại thái độ thế này lại làm cho cả đám cảm thấy rất đáng tin tưởng. Từ đằng sau đi tới, lại là vị tiền bối mặc theo y bào trắng bàn tay khẽ cầm quạt gõ vào đầu thiếu niên một cái, gật đầu mỉm cười.

- Thiếu niên, mắt nhìn không tệ.

Sau đó sóng chân mà bước đi cùng với vị mặc áo cộc kia lại bắt đầu trò chuyện, thiếu niên xem như cái đánh đầu vừa rồi là một lời khen, từ khi lần đầu gặp nhau nhìn thấy mọi người giới thiệu hắn đã để ý đến ánh mắt của hai người này đều dừng lại ở trên người của vị Mạc lão, nhất là khi họ nhắc đến những chuyện quan trọng, thế nên liền có thể đoán được ông là một người cũng xem như có tiếng nói nhất định. Hắn thích quan sát những chuyện nhỏ nhặt như thế này, nhờ vậy mà ít nhiều cũng học được chút môn đạo nhìn nhận người tài của các bậc tiền bối đi trước, thông minh chỉ đơn giản là như thế mà thôi.

Thiếu niên cấp hai thanh đao của mình lên hông chỉnh tề rồi liền cùng theo mọi người hướng đi về phía ánh sáng đang phảng phất mờ ảo ở phía cuối con đường. Thiếu niên cố tình đi từ từ quan sát lại khắp cả động phủ một lần, đôi lúc khiến cho hắn miệng mở tròn kinh ngạc.

Tiên nhân thực sự có thần thông quá mức quảng đại đi, một cái nơi rộng lớn như thế này mà cũng có thể tạo ra được, nếu để cho người đào thật sự không biết phải tốn bao nhiêu năm cùng bao nhiêu công sức mới có thể tạo thành, quá mức hùng vĩ. Thiếu niên chân bước dần đến đám người, Mạc lão đã đứng ở đó chờ sẵn dường như đang cùng thương lượng với nhóm những vị tiên nhân kia.

Từ Trường Sinh tranh thủ nhất có thể quan sát thật kĩ những vị tiên nhân người mang theo y phục cao quý này một lần để mở mang tầm mắt, trong lòng hắn chợt có một chút thất vọng khó có thể miêu tả thành lời. Mấy vị tiên nhân này không phải là những người khi nãy đã cùng với Lục Tuyết tiên tử ngự không mà đứng thế nên không có cái cốt khí của tiên nhân mà hắn luôn tìm kiếm, nhưng cảm nhận từ cơ thể bọn họ thực lực hình như cũng không tầm thường.

Chỉ là đám người này cũng không cho hắn cảm giác tiên phong đạo cốt giống như vị Lục Tuyết tiên tử hay là Cao lão nhân gia kia. Bây giờ cả đám người còn đang tranh cãi quyết liệt để xem ai có thể lấy được bảo vật, mọi lời lẽ thô tục của phàm nhân tục tử thường dùng để tranh cãi đều thốt ra khỏi miệng, thật sự cảnh tượng huyên náo này giống y như một cái chợ với mấy bà bán cá bán thịt chứ chẳng có loại phong phạm tiên nhân nào. Lắc đầu chán nản

Đợi cho Mạc lão thương thảo xong thì mới gật đầu ôm quyền cảm tả. Từ Trường Sinh đảo mắt chú ý đến thiếu niên đứng nói chuyện cùng Mạc lão này giờ, sau khi hai người trong nhóm hắn đi tới cũng đặc biệt rất cung kính cúi chào với người này. Từ Trường Sinh đoán chắc là thủ lĩnh của đội nhóm kia thế nên cũng bắt chước làm theo, sau đó lại tự mình lùi đi thật xa tránh mặt.

Hắn lựa chọn một góc đứng tương đối khuất tầm mắt của mọi người. Hơi đẩy mũ xuống thấp, mới chậm quan sát thật kĩ thiếu niên mặc theo một bộ y bào màu xanh lục kia. Y dáng đứng thẳng khẳng khái, gương mặt tuấn tú với đôi mắt sáng ngời có thần khiến cho con người ta kinh ngạc, gương mặt y có phần nghiêm nghị không giận nhưng có uy làm cho phàm nhân nhìn thấy sinh lòng kính ngưỡng. Điều khác biệt nhất chính là y bào của y cực kì sạch sẽ không bám lấy một chút xíu bụi bẩn nào. Thiếu niên rất chú ý người này, cảm giác hắn ta không phải một nhân vật nhỏ.

- Đa tạ Tạ thiếu chủ ra tay tương trợ.

- Mạc lão không cần khách khí như thế, cha ta cùng với Đông Châu Thành Vương có mối giao hảo không tệ thế nên giúp đỡ là chuyện đương nhiên. Không biết nhóm của Mạc Lão có bao nhiêu người ?

Mạc lão sau khi nghe xong, đảo ánh mắt đi chỉ về từng người mà đếm mặt điểm danh.

- Thêm cả ta nữa là có bốn người. Hai vị đang đứng đằng kia và một thiếu niên đội mũ rơm.

Thiếu niên này gật đầu mỉm cười xem như đã hiểu ý, ánh mắt lại lần nữa di dời sang chỗ đám người cũng mặc quần áo giống y như hắn nhưng đã nhể nhại mồ hôi mồ kê. Một cái lắc đầu chán nản rồi lại quay về chỗ cũ mà đáp lời.

- Mạc lão thứ hãy chờ chúng ta thêm một chút, mấy người sư đệ sư muội này đều là những đệ tử mới. Chưa từng có kinh nghiệm đi di tích tầm bảo thế nên tay châm vụng về chậm chạp. À vị thiếu hiệp đằng kia là người của các ông sao, tính cách thực sự rất tốt đó. Không tò mò về những thứ mình không nên tò mò.

Mạc lão quay quắt đầu nhìn về phía sau, nhìn thấy Từ Trường Sinh không màn đến những diễn biến xung quanh đã ngồi gọn gàng lại tại một góc xa gần bờ tường có vẻ như đang nhắm mắt dưỡng thần điều hoà. Ông quay về gật đầu cùng với thiếu niên tiên nhân.

- Thằng bé ấy tính cách lãnh đạm như thế đã quen, đối với tất thảy sự vụ nó đều như thế cả. Mong Tạ thiếu chủ đừng trách phạt y thiếu hiểu biết

- Mạc lão đừng nói như thế, bây giờ người trẻ có được loại tâm tính trầm ổn như thế này rất hiếm thấy đó.