Chương 30 Phục sinh
Thiếu niên vừa nói, gần như ngay lập tức lần nữa bộc phát ra loại tốc độ mà mắt thường dường như hoàn toàn không thể nào có thể nhìn thấy được lao lên, mục tiêu của hắn là đôi mắt của con đại xà không lồ này, trên cơ thể nó da dày thịt béo tuy là có thể gây được sát thương nhưng lại không thể tạo ra điểm chí mạng, thế nên phải cố gắng tận dụng cơ hội này t·ấn c·ông vào những điểm yếu lớn nhằm hạn chế sức mạnh của nó. Vừa lao lên trong chớp mắt một cái đuổi đã lập tức từ đằng sau quật mạnh tới. Từ Trường Sinh lập tức lách người nhẹ nhàng, lợi dụng luồng gió khổng lồ khi mà cái đuôi lao tới đẩy người hắn bay đi.
Yêu thú có thân hình cực lớn nhưng tốc độ phản ứng vậy mà lại nhanh nhẹn vô cùng, muốn giải quyết đương nhiên không hề đơn giản. Thiếu niên thở ra một hơi mệt mỏi, lắc đầu mấy cái rồi lại lần nữa chú tâm vào trận chiến trước mắt kia. Trong lòng thầm kêu khổ không thôi, vì nó đã quen sống trong bóng tố ở môi trường có nhiều ánh đuốc như thế này đã mất đi một phần lợi thế, nhưng nếu như hắn chém đi hai con mắt của nó, thì lợi thế kia của hắn lại không còn mà không chém thì lại không được. Dưới tình hình trước mắt muốn tiến cũng không được mà muốn lùi cũng không xong, chỉ cầu mong mấy người kia nhanh chóng đưa được cứu viện đến, nếu không thì đúng là lần này hắn gặp nguy thật rồi.
Vẫn còn đang suy nghĩ thì ngay lập tức đại xà đã tung người đến cái đuôi của nó nhanh chóng đi vào thế t·ấn c·ông, thiếu niên vẫn như thế lập tức lấy đà nhảy thẳng người lên né khỏi đòn đánh hung hiểm như một ngọn núi đang lao đến. Khi vừa mới tiếp đất thành công lên lớp da của đại xà khổng lồ ngay lập tức hắn bứt tốc mà chạy hướng thẳng về phía trên nhắm vào cái đầu của nó mà đánh.
Đao quang trong tay cũng liền lóe sáng mãnh liệt, lại bộc phát nội lực mà lướt đi, từng bước chân của Từ Trường Sinh khi chạy trên thân người của nó là cực nhanh giống như lướt trên mặt nước, lại liên tục đối hướng t·ấn c·ông nhắm vào các điểm mù, chẳng mấy giây gần như toàn bộ cơ thể của đại xà đã chi chít các vết chém. Minh Hà đao xứng danh là bảo đao bá đạo trong thiên hạ không có thứ gì so bì được, chỉ cần nó cảm nhận được huyết nhục sục sôi bất cứ thứ gì trên đời nó đều có thể chém đứt được, thế nên dù cho lớp vảy cực dày trên cơ thể của con đại yêu kia vô cùng bá đạo, nhưng gặp phải Minh Hà là đã gặp đại địch chém xuyên qua ngọt như cắt một miếng mỡ.
Đại xả không ngừng vùng vẫy cơ thể để thoát khỏi sự t·ấn c·ông như vũ bảo của hắn, thế những trước tất cả công kích kia, mọi nổ lực của nó đều là vô dụng. Nó gầm lên một tiếng rồi không quản thêm chuyện gì nữa, lập tức cái miệng khổng hồ của nó há mạnh ra, đâm thẳng đầu xuống cơ thể của mình.
Xoẹt...một âm thanh chát chúa vang lên, Từ Trường Sinh lập tức mở miệng cười trong đó ẩn chứa sự điên cuồng quỷ dị, ngay tức khắc giây phút cái đầu khổng lồ của nó với mới hạ xuống đến sát cơ thể, trong miệng liên tục phả ra từng hơi thở ám mùi huyết nhục kinh tởm. Hắn lập tức vặn người một cái, tay kia lập tức cập ngang rút ra thanh đao còn lại của mình đang đeo bên hông, hai chân phát lực ngay tại góc chân bên phải cắm sâu xuống lớp thịt kia, vặn người cực nhanh thành giống như một cơn lốc. Gàooooo...con đại xà khổng lồ rú lên một tiếng đau đớn, cả cả miệng của nó đã ngoạm sâu vào bên trong thân thể, còn Từ Trường Sinh đã chém nát luôn cả con mắt còn lại của nó nhảy thẳng người lên cao tiếp tục quan sát tình hình.
- Tiếp tục nào.
Hắn vừa mới dứt lời, lập tức song thủ nghiến chặc vào hai thanh bảo đao, trên không trung xoáy thành một vòng tiếp tục lao thẳng xuống bên dưới đối chiến cùng con cự thú khủng kh·iếp này. Không một chút nhân nhượng, hoặc là ta c·hết hoặc là n·gười c·hết. Keng...gần như ngay tức khắp cái đuôi của đại xà khổng lồ v·út lao lên đối chiến, giữa chừng không một tiếng v·a c·hạm kinh người vang vọng.
Một con người đương nhiên sức lực không thể cùng con cự thú này một dạng so sánh, bất quá hắn càng hiểu nên cũng chẳng hề có ý định cứng đối cứng, lưỡi đao cùng với cái đuôi yêu thú vừa chạm nhau hắn đã lập tức nghiên người, tiếp tục lại xoát người thành một vòng bắt đầu từ bên cái đuôi chém dài thẳng xuống bên dưới.
Gàooooo...yêu thú lại một lần nữa rít lên từng tiếng đau đớn cả người nó lập tức ngọ ngoạy thân thể như một ngọn núi thu nhỏ không ngừng đập thẳng người vào bên trong thành hang động khiến cho cả hang động cũng phải run lên từng hồi. Đám người kia cũng nhanh chóng chạy được đến một nơi tương đối rộng rãi, đối mặt với họ lúc này chỉ có duy nhất một nhóm ba người đều là nữ tử, hai người trên thân mình mặc theo bạch y riêng vị cô nương ở giữa thì vận lam y tuyệt đẹp vừa nhìn qua là biết hai người kia là thủ hộ của nàng. Người vừa đến nơi ngay tức khắc có người nói vọng đến
- Có chuyện gì ở đằng đó...
Một người trong nhóm ấy lập tức bước đi lên phía trước, dáng người thiếu nữ này cao ráo từ trên người cô tỏa ra khí độ bất phàm chỉ cẩn nhìn qua liền biết được người này nhất định có vai vế không tầm thường. Mấy người Mạc lão tức khắc định thần lại, đứng nghiêm chỉnh cúi đầu cung kính chào hỏi rồi mới tường thuật lại những chuyện đã diễn ra cho mọi người nghe. Bao gồm cả chuyện con yêu thú khổng lồ mà mọi người đã gặp phải. Sau khi nói đến chuyện một người trong nhóm của họ là Từ Trường Sinh cũng đã đi xuống bên dưới này hiện tại đang tử chiến để cầm chân con yêu thú khổng lồ kia. Lập tức gương mặt của mọi người đều biến đổi đầy vẻ bất ngờ chỉ có cô gái ngồi đằng sau nhất mấy người bọn họ liền mở mắt ra.
- Không lẽ là con yêu thú đó.
Thiếu nữ mặc trên người bạch y nhìn sang người bạn bên cạnh mình hỏi thử, chỉ thấy người kia dáng vẻ cũng đang suy nghĩ sau một chút thì mới chầm chậm gật đầu.
- Xem ra theo như sự miêu tả của mấy người bọn họ thì nó đúng là Hắc Xà rồi. Thiếu niên đó một mình cầm chân nó sao, xem ra chủ nhân của Minh Hà đao thực sự cũng có mấy phần bản lĩnh.
- Đi xem thử một chút đi, xương cốt cùng lớp da của Hắc Xà có không ít tác dụng.
Lục Tuyết vừa nói liền đứng lên, bàn tay cầm lấy Thiên Gia thần kiếm lấp lánh ánh thần quang lam sắc. Mấy vị cô nương kia nhìn thấy cũng lập tức cung kinh gật đầu rồi theo đúng như sự chỉ dẫn của mấy người bọn họ, bắt đầu lên đường đi đến chỗ đại chiến.
Hai bên vẫn đang chém g·iết rất kịch liệt, trên khắp người của Hắc Xà khổng lồ kia đều đã lấm tấm các v·ết t·hương có nông có sâu, huyết dịch xanh đậm đang không ngừng chảy xuống. Từ Trường Sinh tình hình cũng không khá hơn nó là mấy, một cánh tay của hắn đã đánh nát thương thế cực kì nghiêm trọng máu tuôn xuống xối xả chỉ có cũng may mắn khi mà Minh Hà đao đã hút lại huyết dịch chảy xuống rồi âm thầm trị thương nên hắn mới có thể gắng gượng được đến bây giờ. Chỉ là cả người đau đớn không thể tưởng tượng được, bây giờ muốn cử động cũng phải dùng rất nhiều sức chứ đừng nói đến là tiếp tục đánh nhau cùng con Hắc Xà này.
Gào....Hắc Xà lại rống lên một tiếng, lập tức lao mạnh đến. Thiếu niên hết cách hắn biết mình từ đầu đã không thể chạy, nên mới chịu đấm ăn xôi đứng lại cầm chân con yêu thú này để đám người kia đi tìm cứu viện, chỉ là không ngờ cứu viện còn chưa đến mà hắn thì sắp c·hết đến nơi rồi.
Lập tức cố gắng cắn răng mà nhảy lên, trong giờ phút kề cận sinh tử trong cơ thể tưởng chừng đã kiệt quệ kia, vậy mà lại phát xuất một loại lực lượng cực lớn khiến cho tâm trí đã mệt mỏi không thể cố gắng lập tức bừng lên sức sống mãnh liệt. Chỉ còn một tay lập tức xiếc mạnh vào thanh đao, dường như trong tức khắc hắn lại lần nữa biến mất.
- Aaaaaaaaaaaa
Thiếu niên lập tức gầm dài lên một tiếng nhắm thẳng vào cái đầu khổng lồ của nó mà lao đến, trong một khoảng khắc duy nhất ấy hắn dường như trở thành một con người khác, không còn dáng vẻ âm trầm điềm tỉnh chỉ còn lại một con thú hoang giãy giụa giữa hai nửa sự sống và c·ái c·hết để cầu sinh. Xoẹt...xoẹt...đao cắm vào cực sâu dường như xuyên qua hết tất thảy da thịt trên cơ thể của Hắc Xà làm nó lại lần nữa đau đớn rống lên.
Như một phản xạ tự nhiên, cái đuôi không lồ của nó dị động hướng thẳng đến cơ thể của thiếu niên đã mất hết đà lực đang lao đi giữa lưng chừng không kia. Hết sức mà đập xuống, trước mắt hắn toàn bộ không gian bổng nhiên tối đen như mực, chỉ còn nhìn thấy một cái bóng đen vô tận giống như một ngọn núi khổng lồ đang lao thẳng đến thân thể.
- Phải c·hết rồi sao...đúng là không cam tâm mà...
Rầm...tiếng chấn động vang lên kịch liệt khiến cả hang động bị rung lắc, Từ Trường Sinh bị con rắn quật mạnh một cái bay đập người vào thành của hang động, cả cơ thể của hắn ngay tức khắc vỡ nát, đến cả tâm trí cùng mơ hồ bất định truyền đến một cơn đau không thể tưởng tượng nổi.
Trên người hắn lập tức tuôn máu dữ dôi, từ mắt mũi miệng lỗ tai không có chỗ nào trên cơ thể của hắn là còn được nguyên vẹn, toàn bộ xương cốt bị đòn v·a c·hạm vừa rồi giã cho nát thành vô số khúc. Hai cánh tay cùng với hai chân bị lực va đập giống như bị cả một ngọn núi đập vào làm cho toàn bộ nát nhừ như tương, xương trắng cơ máu thịt hòa trộn lại lẫn nhau.
Thiên Gia đang ở đằng xa giống như cảm nhận được sinh khí của Từ Trường Sinh đã lờ mờ sắp biến mất, lại cảm giác được sự thống hận từ bên trong thanh tà đao kia cuồng cuộn trào ra lập tức cả thân kiếm r·úng đ·ộng mạnh liệt, loại r·úng đ·ộng này mạnh mẽ đến mức độ mà cả Lục Tuyết cùng có thể cảm nhận được.
Thanh thần kiếm trong bàn tay cô đang run lên. Lục Tuyết cảm nhận được từ bên trong Thiên Gia một cảm giác giống như đau đớn chưa từng xuất hiện. Một luồng khí hàn băng chạy khắp thân kiếm giống như nó đang không ngừng gào thét lên đau đớn. Thế nhưng cũng không hề bỏ qua việc ổn định khí tức bên trong thân thể của chủ nhân mình.
- Không ổn rồi. Ngươi mau dẫn đường đi.
Lục Tuyết lập tức ném Thiên Gia đi về phía trước, nó cảm nhận được khí tức ổn định trên cơ thể của chủ nhân, sau khi đã được cho phép liền tức tốc phóng đi với tốc độ nhanh nhất có thể khiến cho hai người cô nương đi cùng kia bất ngờ ra mặt. Lục Tuyết trong lòng mang kinh ngạc, chiếc mặt nạ trên gương mặt cũng khẽ rung lên mấy cái. Từ trước đến giờ cô chưa từng được nhìn thấy Thiên Gia có loại linh tính sốt ruột đến như thế bao giờ, thế mà lần này khi người ấy b·ị t·hương nó lại kì lạ như thế.
Ở tại nơi đó Từ Trường Sinh ngồi dựa người vào thành động, máu trong cơ thể hắn chảy xuống không ngừng ý thức mờ nhạt chẳng còn cảm nhận được chuyện gì nữa, chỉ có thể ngồi đó chờ hắc bạch vô thường đến đưa mình đi. Minh Hà đao đã đâm xuyên qua cơ thể của đại xà, lúc này huyết quang trên lưỡi đao càng ngày càng nồng đậm hơn vạn phần như mang theo nỗi thù hận khôn tả.
Càng là giống như cũng cảm nhận được nỗi đau trên cơ thể của thiếu niên cũng cảm nhận được cơ thể hắn chỉ còn sót lại một chút hơi thở yếu ớt cuối cùng. Nó lại lần nữa để lộ ra loại lệ khí căm hận, chỉ là lần này còn kinh khủng hơn sát khí nồng đậm mà chưa từng có ai cảm nhận được, toàn bộ thân thể của đại xà lập tức biến thành khô khốc chỉ còn lại một đám da bọc xương.
Huyết khí từ bên trong tà đao lập tức toàn lực phóng thích nhuộm cho toàn cảnh trong hang động trở thành một màu đỏ rực. Huyết quang đại thịnh tập hợp hết lại thành một cột sáng đỏ rực duy nhất hướng thẳng đến cơ thể nát bấy nhầy chỉ còn sót lại chút ý thức của Từ Trường Sinh.
Ngay sau khi tia huyết quang ấy vừa nhập vào thân thể, cả không gian lập tức ngưng đọng tựa như có một bàn tay vô hình nào đó can thiệp vào sự vận động của thời gian. Rồi giữa cái tĩnh lặng đến rợn người đó từng tiếng rắc rắc vang lên kéo theo sau đó là tiếng gào khóc đau đớn đến xé nát tâm can, khi Lục Tuyết cùng mấy người đi cùng cô vừa đến nơi đã được tận mắt chứng kiến toàn bộ khung cảnh trùng sinh đáng sợ này.
Cơ thể b·ị t·hương nát be bét của Từ Trường Sinh được nâng bay lên ngự trên quảng không giữa làn huyết quang đậm đặc, từng chút da thịt máu mủ được từ từ sinh ra ghép nối thành từng mảnh với nhau, từng sợi dây gân từng sợi dây thần kinh được kéo ra lắp lại, kéo theo sau đó là tiếng kêu rên thảm thiết của bản thân hắn.
Loại đau đớn này so với róc xương lột da thì còn đau đớn hơn gấp vạn lần, dường như không thể dùng bất cứ loại từ ngữ nào để miêu tả. Chỉ có thể dùng từng tiếng gào thét kia của hắn để hình dung, một người b·ị t·hương đến lộn nhào lục phủ ngũ tạng vẫn cứng rắn chịu đựng. Đau đớn đến mức độ như thế nào mới khiến cho hắn gào khóc đến như thế.
- Cứ như thế thì hắn sẽ phát điên mất.
Lục Tuyết trong lòng xốn động, ngay tức khắc đằng không bay lên, trong bay nàng bấm niệm pháp quyết. Hai người còn lại đằng sau nhìn sang nhau không hiểu, nhưng cùng liền làm theo giống như nàng. Liền theo đó có hai luồng linh lực lam sắc truyền tới nhập vào bên trong cơ thể trợ giúp cho Lục Tuyết thi pháp, Thiên Gia thần kiếm đương cơn hưng phấn nó ngay lập tức bay mạnh lên cao kiếm rời khỏi vỏ, tỏa ra lam sắc quang mang mạnh mẽ như một mặt trời thu nhỏ càng bổ sung thêm sức mạnh cho Lục Tuyết trợ uy thế cho nàng.
Từ Trường Sinh bị loại đau đớn này dày vò đến sắp phát điên tới nơi, tay chân hắn vừa được ghép nối lại đã mở hồ quơ quào khắp nơi, cố gắng tìm lấy một chỗ nào đó để bám vào. Lục Tuyết bay đến bên cạnh thiếu niên, từ từ xâm nhập vào bên trong làn huyết quang vô tận đang bủa vây tứ phía, Minh Hà đao giống như cảm nhận được người cô nương này đang cố giúp đỡ cho chủ nhân của mình, thế nên rất dễ dàng cho cô đi xuyên qua mà không hề có chút địch ý nào muốn t·ấn c·ông.
Cho đến khi đã đến gần ngay bên cạnh thiếu niên, nàng mới chầm chậm kết lại ấn quyết thôi động một lượng linh khí khổng lồ, trong cơ thể truyền đến vài hơi nhộn nhạo chạy khắp lồng ngực, một cảm giác đau đớn lờ mờ ẩn hiện. Chiếc mặt nạ cẩm ngọc của nàng chầm chậm nứt ra một dài rồi rơi thẳng xuống đất. Dưới làn huyết quang mờ ảo, gương mặt nàng lại lần nữa xuất hiện sao mà xinh đẹp đến kinh tâm động phách như thế.
Chợt từ trong miệng nàng chầm chậm chảy xuống một vệt máu đỏ, vệt máu ấy thấm vào cánh môi đỏ mọng tụ thành giọt nhỏ xuống y phục càng thêm nét kiều diễm vô bì. Nàng đứng đó giữa làn hồng quang vô tận giống như một vị tiên nữ trên gương mặt thoáng qua có một nét ưu tư, một nét buồn không tên khó hiểu. Trong đôi mắt thâm sâu như chứa cả đại dương mênh mông kia giờ phút này chỉ có hắn, chỉ có gương mặt đau đớn mệt nhọt của hắn còn tồn tại, bàn tay kết ấn tạo thành một bông hoa sen bằng linh khí nằm gọn trong lòng bàn tay khẽ đặt xuống cơ thể của thiếu niên.
- Cố gắng lên, ngươi...nhất định phải sống.
Chiếc chuông được treo trên nón của Từ Trường Sinh được một người trong nhóm ba người kia nhặt lên, không biết là vô tình hay hữu ý nó lại rung nhẹ lên một tiếng ngân lên gia điệu đing đang nhẹ nhàng êm diệu.