Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vấn Thiên Tiên Lộ

Chương 2: Nhúng tràm




Chương 2: Nhúng tràm

Đứa bé Từ Trường Sinh bắt đầu ngày ấy sống cùng với cha mình cả hai sớm tối lủi thủi đều có nhau. Những ngày đầu tiên sau khi thê tử không còn trên đời, Từ Mã dường như đã chẳng còn nhìn thấy một chút sức sống nào ẩn hiện trên gương mặt. Ông mai táng vợ mình dưới một gốc đào lớn ở đằng sau vườn, thân hình của người đàn ông trạc tầm ba mươi tuổi gầy guộc chỉ còn lại da bọc xương liêu xiêu trong cơn gió khi đứng trước di mộ của vợ mình. Ôm đứa con nhỏ vẫn đỏ hỏn trong vòng tay ánh mắt hướng nhìn về phía xa xăm vô định.

Ông gà trống vất vả nuôi đứa con nhỏ dại còn đỏ hỏn trong vòng tay, đứa bé ấy lớn lên bằng bầu sữa từ khắp những người phụ nữ có con ở trong thôn. Ai cũng thương Từ Mã vợ mất sớm, lại thương đứa bé Từ Trường Sinh từ khi đỏ hỏn còn trong vòng tay đã mất mẹ kia.

Từ Trường Sinh lớn lên trong vòng tay nuôi dưỡng của bách tính trong thôn nghèo, hắn ăn cơm của bá gia bá tánh có người thương góp cho chút gạo lại có người thương cho chút bánh trái, đổi lại thằng bé phụ giúp mọi người những công việc đơn giản nhẹ nhàng . Trong một cái thôn nhỏ nghèo nàn chưa đến hai mươi hộ gia đình kia Từ Trường Sinh đã ăn cơm của mọi nhà. Người ta đều khen thằng nhóc này thật là dễ nuôi cho cái gì cũng đều ăn hết, chưa từng thấy nó chê bất kì một món ăn nào, dù cho là món bánh bị nướng cháy khét đen của con bé Ninh Lan nó cũng ăn vui vẻ mà chưa từng từ chối.

Cũng không biết có phải là bởi vì gia cảnh khổ ải như thế mà thằng bé này hiểu chuyện và kiên cường hơn tất thảy những đứa trẻ trong thôn hay không. Nó từ khi bốn tuổi đã biết theo cha nó lên rừng đốn củi, hái thảo dược về bán cho những thôn trấn bên ngoài kiếm tiền. Thằng nhóc có thân hình nhỏ xíu trông qua thì ốm yếu như thế, đằng sau lưng lại đeo theo một cái sọt bằng mảnh tre nhỏ vừa cả tấm lưng được cha nó đan, lại có thể cùng cha nó trèo đèo lội suối khắp nơi mà chưa một ngày ngừng nghỉ.

Cũng đâu ai nghĩ cái đứa nhỏ ốm yếu đen đúa có đôi chân gầy guộc như que củi đã cháy tàn kia lại có một nghị lực muốn được sống phi thường đến như thế.

Ngày đầu lên rừng, thằng bé mới bốn tuổi cứ chật vật mãi mới leo lên được những dốc đá dọc đường, nhưng cho dù mồ hôi đã nhễ nhại ướt đẫm cả áo quần cho dù đôi bàn chân nó đã đã đau rát đến ứa máu nó cũng chưa từng kêu than với cha nó dù chỉ một lời, cũng chưa từng muốn cha nó cõng nó đi qua khỏi đoạn đường khó khăn.

Hai cha con nó cứ như thế mà đi hết từ nơi này đến nơi khác hết từ ngọn núi này đến ngọn đồi kia, tìm được không biết bao nhiêu loại thảo dược quý hiếm trên đời. Nó cũng học được cách thức để đi trên rừng núi, cũng học lõm được phương pháp đốn củi thần kì từ cha nó, hằng ngày vẫn luôn cố gắng luyện tập. Những tưởng những ngày tháng đẹp ấy cứ thế mà tiếp tục trôi qua.



Nhưng mà chỉ tiếc là đến cả ông trời ở trên cao cũng không thương kẻ cùng đường mạt lộ như gia đình của nó, cha nó mất trong một lần bị hung thú t·ấn c·ông xác bị tha đi không thể tìm lại được. Thằng bé Từ Trường Sinh năm đó mới tám tuổi, đứng trước di mộ của cha cùng mẹ nó trong một ngày trời mưa như thác đổ mà khóc, hai hàng lệ nóng trong mắt nó không thể giữ lại được mà ào ào tuôn ra. Nó nhớ lời cha nó dặn nam nhi đổ máu chứ không đổ lệ, nhưng nó không thể ngăn lại được dòng lệ nóng trong đôi mắt nó. Nỗi cô đơn đau khổ cùng uất ức đã bị dồn nén suốt bao nhiêu năm chỉ dường như trong một giây phút đó mà bộc phát hết toàn bộ.

Thằng bé Từ Trường Sinh cứ thế mà trở thành một đứa trẻ mồ côi thân cô thế cô, tứ cố vô thân không còn nơi nương tựa. Bây giờ nó chỉ có thể tự dựa vào mình mà sống. Người dân trong thôn không ai không thương cho cái gia cảnh của thằng bé Từ Trường Sinh. Nhưng nó vẫn cứng cỏi từ chối hầu hết những mong muốn giúp đỡ của mọi người. Nó nói bản thân đã nợ bá gia bá tánh trong thôn quá nhiều ân nghĩa, không biết bao giờ mới trả được cho hết.

Thiếu niên nghèo ngày ngày vẫn giống như ban đầu lên núi đốn củi hái thuốc cùng bẫy thú kiếm sống. Cho dù có bao nhiêu nghịch cảnh liên tục chồng chất ập đến thiếu niên vẫn mạnh mẽ cắn răng vượt lên, chỉ đơn giản bởi vì nó đã hứa với cha sẽ sống thật tốt suốt quảng đời còn lại của mình. Cuộc sống của nó lại tiếp diễn như bình thường cho đến năm đó nó tròn mười lăm tuổi biến cố lại lần nữa ập lên đầu của thiếu niên mồ côi, nhưng lần nãy cũng đã hoàn toàn làm thay đổi chính cái quỹ đạo vốn có của cuộc đời của nó.

Một ngày như mọi ngày thiếu niên men theo con đường mòn để lên núi, hôm nay nó quyết tâm đi sâu hơn vào rừng vì nghe thấy được người ta kể rằng sâu trong khu rừng già này có ẩn chứa rất nhiều những loại thảo dược rất quý hiếm bán rất được giá, tùy tiện một vài gốc cũng đủ tiền ăn của nó đến mấy tháng trời. Thiếu niên hiểu vận khí của mình không được, nhưng vẫn muốn thử sức một phen nên lặn lội rất xa.

Vùng rừng núi này vốn bình thường đã cực kì cheo leo hiểm trở càng đi sâu vào bên trong càng giống như đi vào rừng thiên nước độc chỉ hơi không cẩn thận cũng có thể c·hết bất cứ lúc nào. Thiếu niên trên trán lấm tấm mồ hôi, phần vì sợ cái địa thế hiểm trở kinh kh·iếp của nơi này phần lại vì không biết bản thân mình có thể phải đối mặt với cái gì. Từ Trường Sinh dựa theo kinh nghiệm mà cha đã dạy cẩn thận đi tìm nguồn nước trước tiên, nó lựa một khu đất có phần sạch sẽ thoáng đãng hơn áp tai xuống mà kiểm tra.

Một tiếng vèo xé gió chợt vụt tới ngay vị trí cái đầu đang áp xuống nghe ngóng, thiếu niên trong lòng hơi kinh hãi, lập tức phát lực mạnh vào bàn tay bên trái tay bổ sung thêm một lực vặn eo lăn ngang qua một bên, mũi tên cũng vì thế mà bắn sượt vào cái giỏ đeo trên lưng trúng vào mấy thứ đồ trong giỏ mà lệnh đi một gang tất cắm thẳng xuống đất. Nó dựa theo đà lực từ bàn tay và cú vặn eo khi nãy mà bật người lăn đến mấy vòng trên đất về phía sau rồi nhảy chúi người vội nấp sau một cây gỗ lớn, tim nó chợt thốt lên như đánh trống, trên mặt nó một dòng máu đỏ thẩm từ từ chảy xuống. Mặt đất khi nãy tại chỗ cái đầu nó nằm áp tai lắng nghe cũng đã cắm chặc một mũi tên đầu sắt.

Thiếu niên trong lòng kinh sợ mồ hôi lạnh đã chảy đầm đìa trên cả trán lẫn lưng nhưng không giống như các đứa trẻ khác sẽ khóc ré lên hay quay đầu bỏ chạy, nó vẫn yên lặng một chỗ án binh bất động quan sát tiếp theo động tác của kẻ kia. Vừa rồi mũi tên bắn trúng các sọt tre trên lưng lại cộng thêm thân thủ nó nhanh nhẹn nên mới sống được một kiếp nếu như bây giờ mà chạy loạn khả năng cực cao nó sẽ trở thành cái bia tập bắn biết chạy cho kẻ kia, mười phần thì chín phần c·hết chắc. Nén lại lo sợ nó quẹt ngang v·ết t·hương trên mặt, cảm thấy không sâu lắm thì mới dùng áo chùi chùi vài cái. Trong bàn tay phải của nó chẳng biết là từ khi nào đã nghiến chặc một viên đá có độ lớn to cỡ lòng bàn tay.

Xem ra chỉ có một trong hai người có thể an toàn bước ra khỏi nơi này. Trong đầu một ý niệm g·iết chóc chợt lóe lên khiến nó run lẫy bẩy, luồng sát ý không biết từ nơi nào bao vây lấy toàn bộ tâm trí nó, đôi mắt mở trừng đến thấy những đường chỉ máu chạy chằng chịt ở bên trong. Cầm lấy cái sọt tre trên vai nó lập tức tháo tấm y phục của mình quấn lại một vòng quanh sọt, dựa theo lực gió mà khi nãy mà nó cảm nhận được. Đối phương cách nó khoảng tương đối xa chưa kể còn bị khuất tầm mắt bởi những tán lá cây lớn, trong thời khắc quan trọng cũng khó lòng mà phân biệt được thật giả.



Nó quấn xong không vội hành động, lần nữa đảo mắt quan sát một lần. Đợi cho đến khi sắc trời đã cao hơn chút, có một con chim khẽ bay phập qua đập cánh, nó liền ném mạnh cái sọt tre trong tay mình tung vào không trung. Đúng như dự tính, một tiếng phụt xé gió lần nữa vang lên nhắm thẳng vào cái giỏ trẻ của nó mà đâm tới. Trong tay đã nghiến chặc nó nhắm thẳng về hướng mũi tên đang bắn tới kia dùng toàn lực mà ném, viên đá to cỡ lòng bàn tay thiếu niên chỉ nghe thấy một tiếng vụt nhỏ kéo theo sức gió kinh người rồi như một viên đại pháo ra khỏi nòng bắn đi với tốc độ kh·iếp đảm.

Chỉ nghe thấy một tiếng bốp chát chúa của xương khi bị thứ gì đó đập nát vang lên tiếp theo là tiếng người kêu rên thê thảm kinh động cả khu rừng già. Trong tay nó liền cầm theo một viên đá khác nữa, lần này so với viên kia thì mỏng hơn nhắm xuống nằm là là trên mặt đất mà phi toàn lực thẳng về phía bên phải. Theo như tính toán của nó thì mũi tên xuất ra khỏi cung một lực lớn như thế thì hẳn là tên cung thủ phải thuận tay phải, vì thế khi rơi từ trên cao xuống kiểu gì hắn cũng sẽ cuộn mình rồi hướng thẳng về phía bên phải mà chạy.

Sau khi lại nghe thêm một tiếng rên thê thảm nữa của kẻ kia, thiếu niên mới xác nhận những suy đoán của mình là đúng. Hắn lẩm nhẩm, gặp chuyện mà hoảng sợ không tự tính toán xem ra kẻ này cũng chỉ là hạng người tầm thường cùng với những loài động vật hoảng sợ chạy loạn cũng không có khác là mấy. Như thế thì ổn

Thiếu niên nhặt theo một hòn đá lớn lần nữa cầm trong lòng bàn tay phòng bị, chỉ cần không có điểm nào sai biệt hắn liền sẽ tiễn kẻ kia đi chầu diêm vương gia chứ không nói nhiều. Đến nơi quả nhiên đúng là như thế, kẻ t·ấn c·ông cậu kia cũng là một thiếu niên trạc tầm mười lăm mười sáu tuổi, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú áo bào bên ngoài cũng cực kì sang trọng đoán chắc chắn là kẻ có tiền không tầm thường. Chỉ có bây giờ hắn trong rất thảm hại, bàn tay phải bị viên đá lớn của thiếu niên áo cỏ bắn ra đã cày nát thành thịt vụn, xương cốt gãy đoạn thành từng khúc nát ra đến độ có thể nhìn thấy được rõ ràng từng sợi cơ bắp cùng mạch máu ở bên trong đang cộm đập, dưới chân của hắn thì lại bị mảnh đá mỏng kia đập mạnh vào vỡ nát toàn bộ xương mắt cá chân cũng đồng dạng như v·ết t·hương bàn tay phải không có khá hơn chút nào.

Cả người hắn nhếch nhác nằm trên mặt đấy kêu rên từng tiếng. Từ Trường Sinh lại thấy có hơi động lòng trắc ẩn mà muốn để cho kẻ này tự mình cầu phúc, bàn tay cũng như thế mà giản ra phần nào. Nếu như bây giờ bỏ hắn ở đây chỉ cần trong thời gian không lâu liền chắn chắn sẽ c·hết vì ruồi nhặng đậu vào v·ết t·hương làm nhiễm trùng, hoặc là mùi máu dẫn dụ đến những loài thú dữ bên trong rừng già.

- Tại sao ngươi t·ấn c·ông ta ?



Thiếu niên áo vàng không đáp lời, gương mặt hắn nhăn nhó trông cực kì khó coi vì đau đớn. Nhìn thấy thiếu niên tay cầm theo một viên đá lớn bự đi đến hắn dù ngu ngốc cũng hiểu được kẻ này muốn làm cái gì. Cũng rõ ràng hiểu được thiếu niên gầy khô ốm yếu như que củi trước mắt kia chính là kẻ đã gây ra những v·ết t·hương này cho hắn, lòng thầm hận không thể chẻ thịt rút xương kẻ trước mắt cả rồi ném cho chó ăn

- Tha cho ta...tha cho ta...tha cho ta...Ta là Mông Thiệu thiếu gia của Mông Gia trong trấn. Chỉ cần ngươi tha cho ta muốn tiền muốn gái cái gì ta cũng có thể cho ngươi. Tha cho ta...làm ơn...

Từ Trường Sinh nghe qua cái tên của kẻ này, đôi mắt đã giãn ra bình hòa của hắn liền chợt thay đổi ánh lên sự sắc lạnh đến thấu tận xương tủy, hắn nhíu lại kịch liệt rồi ánh lên một vầng sát khí cuộn trào, một cơn chấn động chạy quanh đầu óc. Mông Thiệu, Từ Trường Sinh đối với cái tên này cũng xem như có điểm quen thuộc, từng nghe mọi người kể hắn chính là ác bá thiếu gia rất nổi tiếng trong trấn nơi thiếu niên thường hay bán củi, mấy thiếu nữ nhà nghèo trong các thôn làng xung quanh đã từng bị làm nhục dưới tay hắn có đến mấy mươi người.

Hoàn cảnh không khác mấy với Từ Trường Sinh đều nghèo khổ và vô cùng đáng thương, có lần Từ Trường Sinh còn nghe một vị phu nhân kể lại từng tận mắt chứng kiến cảnh hắn cười hả hê khi đ·ánh đ·ập một cô bé ăn mày, mà cô bé đến hơi thở cuối cùng cũng cầu xin hắn tha cho mình chỉ cầu lấy lại được chiếc bánh bao, bà vừa kể mà uất ức đến phát khóc. Nếu như không phải còn có gia đình, bà đã liều mạng với hắn một phen.

Bàn tay của Từ Trường Sinh từ từ nghiền chặc viên đá một cỗ sát khí trong cơ thể hắn lần nữa cuộn trào lên mãnh liệt nhưng không giống như khi nãy, lần này hắn thực sự muốn g·iết người, thực sự muốn nghiền cho cái đầu chó của tên súc sinh này thành thịt vụn. Viên đá lớn trong tay giơ lên cao hơn đầu, đôi mắt thiếu niên trừng mở nhìn hắn như nhìn vào tội nhân thiên cổ rồi lập tức vụt mạnh xuống với tốc độ kinh kh·iếp như đồ tể hạ đao chém đầu một kẻ tử tù. Thiếu niên áo vàng đau đớn, đôi mắt hắn mở trừng thật to nhìn viên đá ngày một lao đến gần, sâu trong đôi mắt đen tuyền kia ẩn giấu đủ thử loại cảm xúc hổn tạp đan xen, có thù hận, có đau đớn, có oán giận lại có hoảng loạn cùng tuyệt vọng.

Chỉ có thể nghe thấy một tiếp rốp vang lên chát chúa, nhắm thẳng vào gương mặt cũng xem như thanh tú kia mà hết sức đập mạnh.

Rốp...xương mặt gãy con ngươi trong đó liền theo máu mà bắn ra bên ngoài, tiếp theo đến răng cũng gãy nát rồi từng chiếc từng chiếc một rơi ra khỏi miệng, một tiếng ú ớ yếu ớt thoát ra

Kéo theo sau đó là vô vàn những tiếng rốp rốp chát chúa khác, đôi bàn tay cố gắng quơ quào vô định lên không trung như để cầu cứu một ai đó, nó nắm chặc lấy áo của Từ Trường Sinh kéo mạnh muốn thoát ra nhưng bất thành. Trong cơn điên dại không thể kiểm soát của mình, Từ Trường Sinh cứu vung hết sức mà đập xuống chẳng có hề màng đến những cố gắng cầu xin của Mông Triệu. Tiếng thịt xương chạm vào viên đá kêu lên từng tiếng rắc rắc bụp bụp khiến người ta rợn người.

Cũng chẳng biết loại chuyện này đã diễn ra trong vòng bao nhiêu lâu. Chỉ thấy máu đỏ dích khắp cả y phục của hai người, thiếu niên áo cỏ đã hoàn toàn nghiền cho đầu của kẻ kia đến nát vụn cũng chưa hề có ý muốn ngừng tay, xung quanh chỗ hắn máu và những miếng thịt văng be bét khắp nơi. Có thể nhìn thấy cả não trăng trắng, những cây răng, các đoạn xương vỡ nát, con ngươi đã bị đập dẹp và máu thịt hòa trộn với nhau thành một loại chất lỏng đỏ tươi sền sệt đến khiến con người ta chỉ ngửi mùi liền buồn nôn.

Tất cả chỉ bằng một viên đá lớn cỡ cái đầu của hắn, bàn tay thấm đẫm một màu đỏ tươi tanh tưởi. Một thanh âm lành lạnh vang bên tai khiến Từ Trường Sinh ngây người dừng lại hành động của mình.

- Hận thù sẽ che mờ lí trí con người. Nếu để hận thù nuốt lấy ngươi vĩnh viễn không thể quay đầu.