Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vấn Thiên Tiên Lộ

Chương 26 Tương ngộ




Chương 26 Tương ngộ

Từ Trường Sinh y lệnh cấp hai thanh đao vào bên hông cùng cả hai người Chu Nhất Đạo cùng cô bé Chu Hoàn lên đường xuống núi. Đường núi không quá cheo leo nhưng cũng xem là dài cả ba người đi mãi mất gần nửa giờ mới xuống được đến cổng vào trấn. Thiếu niên từ sáng đến giờ đã hơi tò mò nhưng cũng chưa từng hỏi qua về nơi mình hiện tại đang ở, hắn đoán chừng chắc cũng chỉ quanh quẩn ở trong cái trấn Ly Châu là cùng chứ đâu có xa xôi gì. Xem ra những gì thiếu niên nghĩ là đúng.

Cả ba đi vào cổng trấn, Từ Trường Sinh lại nhìn thấy quang cảnh thôn nhỏ ban đêm đối chiếu với những gì còn sót lại trong trí nhớ của hắn thì so với hình ảnh của tám năm trước đã có sự khác biệt không ít. Náo nhiệt và phồn hoa hơn rất nhiều, ánh mắt thiếu niên đảo nhìn đi khắp nợi thử tìm kiếm cái quán bánh ngọt mà ngày xưa vẫn thường cùng ăn với Ninh Hương.

- Đã dọn đi rồi sao ?

- Tiểu tử xa nơi này tám năm nên ngươi không biết tình hình. Sau khi ngươi rời khỏi nơi này, Mông gia trong trấn đã điều tra đến cùng chuyện của thiếu gia nhà họ, cuối cùng phát hiện đầu mối rằng Mông Thiệu đó có thích một vị tiểu thư của Hà gia nhưng không được Hà gia chấp nhận, từ đó hai bên có rất nhiều t·ranh c·hấp. Đều là t·ranh c·hấp đổ máu.

Cũng chẳng ai ngờ Mông gia chủ kia lại có giao tình với một thế lực đỉnh cấp trong giang hồ, chỉ trong đêm đã ra tay diệt gọn mấy trăm nhân mạng Hà gia. Gà chó đều không tha máu cháy thành sông, lần ấy đã gây ra một cơn chấn động khắp cả nơi này, Mông Gia lợi dụng thời cơ đứng ra giành phần lo hậu sự nhờ thế mà độc hưởng toàn bộ phần tài sản của Hà gia, các gia tộc khác cũng biết rõ m·ưu đ·ồ của lão. Nhưng biết đằng sau lưng Mông gia có chỗ dựa kinh người nên không có ai dám nói điều gì. Sau khi mọi chuyện êm xuôi đã tiến lên thành một đại gia tộc lớn nhất nơi này, dần dần đã thôn phệ hết phần lớn những gia tộc khác.

Sau khi đại nghiệp đã thành, Mông gia chủ tập trung phát triển giao thương với những trấn thành ở bên ngoài thế nên ngươi mới có thể thấy trấn Ly Châu đã phát triển được như thế này. Cũng vẫn phải công nhận tên Mông Thiểm đó cũng có chút năng lực.

- Ồ là vậy sao.



Thiếu niên thấy trong lòng hơi có chút kinh động, không ngờ là hắn là người gây họa thế mà lại để cho cả mất trăm nhân mạng Hà gia phải gánh chịu họa sát kiếp. Hơn nữa ngay cả vị Cao thúc cũng biết rõ chuyện này nhưng vẫn rất thoải mái xuất thủ. Thì ra đều giống như Chu đạo sĩ nói, cái gọi là tiên nhân cũng chỉ là con người có năng lực của thiên địa mà tự xưng nào đâu có dáng vẻ tiêu dao tự tại của tiên nhân chứ. Hầy...ngày mai ta nên mua nhiều trái cây một chút đến cúng tế di mộ của bọn họ mà thôi.

Thiếu niên thấy lòng chợt trùng xuống nhưng rồi cũng không còn nữa, tâm hắn lại lặng lẽ giống như mặt nước không gợn sóng, ngươi có tin vào số mệnh hay không. Cả ba người cùng nhau đi ăn, xong thì Từ Trường Sinh đưa theo tiểu cô nương Chu Hoàn đi dạo quanh khắp các con phố ở trấn Ly Châu này một phen.

Gừ...thiếu niên dừng bàn chân lại hắn cảm nhận được từ trong cơ thể một luồng khí huyết căm thù mạnh mẽ không ngừng dâng lên, giống như sát ý lại giống như chiến ý điên cuồng không thể nào dằn xuống được. Thiếu niên thả nắm tay cô bé đẩy tiểu muội nhỏ này một cách từ từ chậm rãi ra sau lưng mình.

Khuất sau dòng ngươi nhộn nhịp hắn liền có thể nhìn thấy lại hình bóng của thiếu nữ với tà áo trắng thước tha ấy, vẫn là người đó vẫn là dáng đứng đó. Cô yêu kiều cứ như cửu thiên tiên nữ giáng thế, chầm chậm lại đưa nhẹ bàn tay trắng muốt như ngọc lên khẽ gỡ xuống chiếc mặt nạ đã phong ấn nhan sắc để lộ ra gương mặt băng lãnh nhưng làm con người ta không thể nào rời mắt đi được, đối mắt lam biếc sâu thẳm như được tạo hình tự tận sâu của đáy đại dương khi nhìn hắn không hề chớp lấy một cái, có dáng điệu như ưu tư lại như đang suy nghĩ về điều gì mà chính mình cũng không rõ ràng.

Từ Trường Sinh cảm nhận được áp bức vô tướng vô hình tỏa ra từ người của thiếu nữ kia, bất giác khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Đối với thiếu niên đã từng c·hết qua một lần như hắn, bây giờ lại phải đối mặt với người ấy khiến hắn không khỏi sợ hãi. Cho dù là c·hết trên đường cầu đạo cũng không tệ, nhưng sau lưng vẫn còn có tiểu muội Chu Hoàn nếu hắn không giải quyết ổn thỏa thì quá nguy hiểm. Dù sao cũng đã nhận ân cứu mạng của hai ông cháu cô bé.

Thanh đao sau lưng liền muốn gỡ ra đặt xuống đất thì thiếu nữ một thân áo trắng đứng phía trước đã gật đầu, thanh thần kiếm trong tay nàng khẽ lóe lên một luồng lam quang mãnh liệt nhưng rồi dần dịu đi mà chợp tắt. Nàng nhìn hắn chăm chú dường như đang muốn dò xét về thiếu niên này có gì đặc biệt để một tà vật chí hung của thế giới nhận hắn làm chủ nhân.

Nhưng sau cùng không có gì đặc biệt, chỉ là một võ giả giang hồ tông sư cảnh bình thường, không có điểm nào vượt trội hơn. Nàng cũng nhận ra thiếu niên này hẳn là đã được một vị tiền bối nào đó có y thuật cao siêu chữa trị nên mới khỏi nhanh như thế. Thở ra một hơi nhẹ nhàng nhưng khiến cho chân của Từ Trường Sinh xém nữa là quỳ luôn xuống rồi.

Trên nón rơm rộng vành ấy, chiếc chuông nhỏ tựa như gặp được thân thuộc ngân lên hai tiếng đing đang, thiếu nữ đang xuất thân tự nhiên được âm thanh trong trẻo ấy đánh thức. Bàn tay nàng thả ra một cái lọ được thanh thần kiếm Thiên Gia mang tới sau đó giữa dòng người tấp nập biến mất không thể nhìn thấy nữa.



- Cảm ơn ông trời, hên mà sống rồi.

Thiếu niên ngồi bệt xuống mặt đất thở dốc, trên trán hắn lấm tấm chảy xuống mồ hôi lạnh, cả người đôi khi còn có những lúc run lên sợ hãi. Nữ tử băng thanh ngọc khiết kia quá mạnh không phải là đối thủ mà hắn có thể liều mạng là đánh hòa hay chiến thắng được, khi nãy nếu như nàng ta thực sự muốn ra tay Từ Trường Sinh cho dù có thêm mười cái mạng nữa thì cũng không dám phản kháng lại nàng thực sự sẽ đưa cái cổ ra để cho nàng chém. Đây chính là sự chênh lệch thực lực giữa các cường giả.

Thiếu niên cầm lấy bình ngọc bỏ vào trong áo, tiểu Hoàn đứng ngay bên cạnh hơi ngây người sau một chút con bé mới dường như nhớ ra chuyện gì vỗ vỗ vào má của Từ Trường Sinh mấy cái.

- Từ đại ca chính cái vị tiên nữ tỷ tỷ vừa rồi là người đã đánh huynh sao ?

Thiếu niên ngơ ngơ nhìn sang cô bé, rồi mới đứng người lên dẫn cô quay về chỗ cũ tập hợp cùng với ông nội. Trên đường đi cũng kể lại hết đầu đuôi của câu chuyện kia một lần cho cô bé nghe.

Thật ra bản thân Từ Trường Sinh cũng chưa từng nghĩ thua một ai đó là cái chuyện gì mất mặt cho cam thế nên kể chuyện cho tiểu Hoàn nghe cũng cực kì thoải mái không có giấu diếm gì cả. Dù sao thắng thua cũng là chuyện bình thường của nhà binh, là người cầm đao hành tẩu giang hồ như hắn quan trọng không phải là thắng thua mà là sau mỗi trận chiến ngươi đã lĩnh ngộ ra được điều gì trong chính võ công của mình, có hiểu được điểm nào còn yếu để tiếp tục phát triển hay không. Chứ nếu mà thèm thuồng cái danh độc cô cầu bại không phải chỉ cần khiêu chiến kẻ yếu hơn mình là được rồi cần gì phải mất nhiều thời gian như thế.



Trời đêm xuống những ánh sao sáng lấp lánh chiếu rọi khắp một vùng trời, đêm nay trăng rất sáng dường như còn chiếu rọi được cả nhân tâm. Trên mái nhà cao có bóng của một vị thiếu nữ ngắm trăng, dưới ánh sáng vàng nhạt nhẹ nhàng này nàng hiện lên trong mắt người càng thêm phần xinh đẹp mỹ lệ xuất trần thoát tục. Đôi làn mi cong dài của nàng khẽ động, ánh mắt lam biếc thâm trầm kia khẽ quét xuống nhân gian nhưng lại không hề đặt chúng vào trong đôi mắt. Nàng nâng bàn tay sờ lại vào Thiên Gia thần kiếm như muốn tìm kiếm từ nó một câu trả lời của riêng mình.

Bóng đêm đằng sau khẽ động đậy mãnh liệt có thể nhìn thấy được rõ ràng thời không bị một thứ gì đó đang không ngừng xé ra thành vặn vẹo, bước ra từ bên trong không gian là một vị nữ tử khác, dáng người cao gầy y phục bên ngoài một màu trắng xóa xinh đẹp trên gương mặt đeo một chiếc khăn the trắng. Người phụ nữ này cất giọng hướng thẳng về phía của cô thiếu nữ đang ngắm trăng kia, thái độ cực kì cung kính.

- Thần nữ đại nhân đã chuẩn bị chu toàn, di tích lần này chỉ có người dưới trúc cơ cảnh mới có thể tiến vào. Dự tính là sẽ thu hút rất nhiều sâu kiến đến cùng muốn tranh đoạt, chúng ta có cần chuẩn bị thêm người bảo hộ cho người hay không ?

- Ba người là được, cảnh giới tốt nhất là nguyên anh ẩn giấu xuống.

- Lập tức chuẩn bị.

Người phụ nữ vừa dứt lời liền trong hư không lần nữa xuất hiện vặn vẹo rồi biến mất, đến hay đi đều nhanh như nhau không có lấy một động tác thừa. Thiếu nữ cũng đứng lên, ánh trăng sáng như hiểu được lòng nàng đang xáo động càng thêm tỏa sáng cuồng nhiệt chiếu rọi vào thân thể nàng giống như mang nàng biến thành tiên nữ giáng thế, xinh đẹp hơn không biết bao nhiêu lần. Lam quang trong Thiên Gia cũng lóe sáng mạnh mẽ, nó thuận theo tâm tình của chủ nhân mà bay lên, chưa cần ra khỏi vỏ mà khí tức đã chấn nh·iếp cả nhân gian.

Trời tờ mờ sáng Từ Trường Sinh đã xuống núi, hắn bỏ lại hai thanh đao của mình ở nhà chỉ đi hai bàn tay không cùng với chút tiền còn sót lại trong túi áo. Dự là sẽ mua thêm kha khá trái cây nhang đèn đến để thắp hương cho Hà gia xem như có một chút gì đó là chuộc lỗi với họ. Tốn chẳng nhiều thời gian cho lắm, thiếu niên đã đến được trạch viện Hà gia, bây giờ đã tan hoang với không biết bao nhiêu đám cỏ mọc dại xanh um. Ở tại nơi ấy không có mộ lớn hay gì cả chỉ có một tấm bia đá cao chừng một trượng bên trên khắc tên của toàn bộ người Hà gia đ·ã c·hết trong cuộc t·hảm s·át kia.

Thiếu niên cho người mang theo trái cây đặt hết trước bia đá, thắp nhang rồi mới cắm xuống cúi người ba lạy rồi đứng lên dứt khoát rời đi, hắn chưa từng cảm thấy hối hận vì những hành động mà mình đã làm, kể cả chuyện ngày hôm nay. Con người sống c·hết đều có số mệnh ngươi có tin hay không ?

Thiếu niên đã đi xa, lưng thẳng thong dỏng thả bước trên con đường đá vắng lặng người qua lại, một lần nữa cùng với thiếu nữ băng thanh ngọc khiết lướt qua nhau. Tay nàng khẽ động nhưng Thiên Gia nhìn thấy thiếu niên chỉ tản mát một chút lam quang yếu ớt rồi không quan tâm đến nữa mà ngủ say.

Thiếu niên đã không còn mang theo dáng vẻ sợ hãi như hôm qua nữa, bình bình ổn ổn đội chiếc nón rộng vành có treo chiếc chuông lúc lắc lướt qua người nàng, khi cả hai bước qua nhau. Chuông khẽ ngân vang một tiếng đing đang tuyệt diệu âm thanh đơn giản nhưng lại khiến tâm hồn con người ta thoải mái như trút đi được vô vàn những gánh nặng trong lòng.

Nàng cùng hắn đều quay lại, tại giây phút đó ánh mắt của cả hai lại vô tình hay hữu ý mà gặp lại nhau.