Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vấn Thiên Tiên Lộ

Chương 25 Linh Nhãn pháp quyết




Chương 25 Linh Nhãn pháp quyết

Thiếu niên đứng lên khỏi giường hành động vô cùng từ từ chậm rãi, hắn vẫn nhớ nỗi đau quặn thắt ruột gan khi nãy thế nên liền không dám có ý động bừa thân thể nữa. Tiểu cô nương cũng rất hiểu chuyện, đi qua ngay bên cạnh dang bàn tay đến đỡ cho thiếu niên đứng lên đàng hoàng rồi mới cùng nàng bước chân đi.

Trời trưa vẫn chiếu rọi cái nắng oi bức xuống nhân gian, thiếu niên ngửa đầu nhìn thẳng lên trời không, đối với hắn thiên có lẽ chính là thứ công bằng nhất trong thiên địa này. Nó không dĩ tình dĩ nghĩa với bất kì một ai cả công bằng với ngàn vạn sinh linh ở thế giới này.

- Tiểu Hoàn ăn chậm một chút, đồ ăn vẫn còn nhiều lắm.

Thiếu niên khẽ chậm tay nhắc nhở nàng, miệng nhai vào một miếng thịt nướng lớn. Khi nãy hắn dẫn Tiểu Hoàn đi kiếm đồ ăn, phát hiện ra ở nơi này có không ít thú rừng thường xuyên chạy loạn, thế nên chẳng cần phải đặt bẫy cứ ẩn nấp là có thể săn lấy mấy con thú rừng rồi.

Chưa kể thiếu niên cũng muốn kiểm tra thử thực lực của mình hiện tại đã tăng tiến đến mức độ như thế nào rồi, khi nãy dùng tâm pháp của sư phụ truyền thụ cho, bản thân hắn cũng đã chuyển hóa được phần lớn nội lực mà Chu Nhất Đạo truyền vào trong cơ thể, cảm thấy giống như nhận được một luồng sức mạnh mới kì thực nội lực đã tăng tiến hơn không ít. Cũng thầm cảm thán bộ tâm pháp giang hồ kia thật là kì diệu khôn lường, vậy mà hai luồng khí kình lưu lại vận chuyển giống như âm dương có khả năng dung hòa những loại những loại chân khí khác nhau

- Từ đại ca huynh đang vào nút thắt sắp sửa đột phá rồi sao ?

- Hửm...ta cũng không biết nữa.

- Hì...huynh là người luyện võ mà sao lại ngốc thế, hỏi đến cái gì cũng không biết. Có phải nội lực trong người huynh đang cảm thấy rất dồi dào nhưng lại bị bí bách giống như đang bị cái gì đó giam hãm lại không có cách nào có thể tiếp tục gia tăng thêm nữa, tiến thoái lưỡng nan phải không ?



- A đúng là cảm giác này, làm sao muội biết được thế ?

Tiểu Hoàn nhìn về phía thiếu niên bắt đầu ra vẻ ta đây là người am tường hiểu tận thật là rất có cái phong phạm của vị đạo sĩ Chu Nhất Đạo kia rất là thích được người ta tung hô khen ngợi. Từ Trường Sinh biết rằng cô bé không giống như ông lão Chu đạo sĩ kia cái gì cùng cần tiền, thứ tiểu muội này muốn có lẽ đều nằm trong khả năng của hắn thế nên lập tức xuống nước thử năn nỉ cô bé xem có thể lấy được thần kĩ này hay không.

Sở dĩ hắn cảm thấy cực kì hứng thú với môn đạo thuật này bởi vì bản thân từ Trường Sinh không cảm nhận được từ người của tiểu Hoàn nội lực ở cấp bậc tông sư, nhiều nhất cũng chỉ có thể là võ giả mà thôi. Mà muốn phát hiện được cảnh giới thực sự của đối phương trừ khi là nội lực thâm hậu ngang bằng hoặc hơn nếu không tuyệt đối không thể phát hiện ra được.

- Tiểu Hoàn đáng yêu của chúng ta, huynh biết là muội có kì thuật có thể dạy cho huynh được không. Huynh hứa chỉ cần muội chịu dạy cho huynh, huynh sẽ làm mọi thứ mà muội muốn trong một ngày.

- Thật sao ?

- Thật, huynh hứa đó.

Thiếu niên gật đầu cùng cô bé còn đưa ngón tay út về phía nàng ra dấu móc ngoéo để làm tin. Tiểu cô nương này hiển nhiên là cực kì hưng phấn liền đồng ý móc ngoéo cùng hắn, đối với nàng loại kĩ thuật sơ cấp này dạy ra cũng không phải không được chỉ là dù cho là kĩ thuật sơ cấp thì cũng là kĩ thuật của người tu tiên không thể dạy bừa, bất quá nếu như là người mà cô bé có hảo cảm còn trả cái giá xứng đáng thì mắt nhắm mắt mở cũng không phải là không được.

Hai người ăn xong lập tức là tới bước của tiểu cô nương bắt đầu dạy học cho thiếu niên, bước học thì khỏi nói diễn ra cực nhanh chỉ cần dạy qua một lần là xong. Dù sao đối với một tông sư đã có thực lực điểu khiển nội khí đạt đến đỉnh cao như Từ Trường Sinh chuyện vận chuyển nội khí đi khắp cơ thể cùng không khó.

Thiếu nữ bắt đầu hướng dẫn hắn cách làm như thế nào để dẫn nội khí qua mắt rồi đọc pháp quyết để có thể nhìn thấy được cảnh giới của người khác. Sau một hồi hướng dẫn tiểu cô nương mới gật đầu nhìn hắn rồi lên tiếng giảng giải một chút về bộ công pháp sơ cấp này cho hắn nghe.



- Pháp môn này của muội có tên là Linh Nhãn tuy không phải là kĩ thuật t·ấn c·ông nhưng lại có thể nhìn thấy được cảnh giới của đối phương. Chỉ cần huynh cùng với người ấy ở cùng một mức độ cảnh giới không quản cao thấp đều có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, cho dù là kì môn dị thuật gì để che giấu thì đều có thể nhìn thấu được hết. Tuyệt đối đảm bảo ở trong thiên hạ này chỉ có ba người muội, huynh và gia gia là biết mà thôi.

Bộ công pháp này chia thành ba tầng. Ở tầng thứ nhất huynh phải vừa niệm pháp quyết vừa truyền linh khí vừa kết ấn để nhìn thấy được tu vi của người khác, sau khi đạt tới tầng thứ hai có thể bỏ qua bước kết ấn. Đến tầng thứ ba thì không cần niệm pháp quyết nữa.

Nói không phải khoe với huynh nhưng muội chỉ cần có ba tuần là có thể luyện đến tầng thứ hai rồi đó. Còn tầng thứ ba thì rất khó muội hiện tại cũng chưa có làm được. Bất quá làm được hay không cũng chẳng quan trọng muội chỉ cần nhép miệng thôi mà đâu có khó khăn gì.

Thiếu niên không để ý cho lắm đến những đoạn lời nói sau của tiểu cô nương. Hắn đã sớm nhắm mắt đi vào trạng thái ngưng thần không ngừng luyện tập lại trong đầu, chỉ thấy càng luyện càng nhận ra cái bộ công pháp này vậy mà kì diệu vô ngần so với các pháp môn giang hồ tầm thường khác mà bản thân đã từng gặp qua, rõ ràng cao hơn hẳn một bậc. Nhưng lại có điểm khó hiểu cùng huyền diệu giống như chương cuối cùng của hai quyền sách Kình Lưu Quyền phổ và Vãng Đao quyết.

Thiếu niên đứng bật người dậy khỏi chổ, hắn ngưng lại tu luyện công pháp mới lật trong quyển sách kia của mình ra để kiểm tra thử thiên cơ mình vừa nghĩ ra có điểm nào giống hay không.

Kình Lưu Quyền phổ là môn pháp võ đạo kết hợp của cả chân và tay hài hòa và vô cùng linh hoạt, tiêu chí của nó là lấy nhu thắng cương lấy cương đối nhu. Võ đạo mềm mỏng nhưng lại không yếu đuối. Toàn bộ quyền phổ chỉ có bốn chương duy nhất, trong đó ba chương đầu là ba môn võ pháp gồm có kình quyền chú trọng sức mạnh phát lực t·ấn c·ông trong tức khắc lấy cứng làm chủ đạo, sức mạnh bộc phát cực kì kinh dị nếu như kết hợp cùng với nội công cường đại.

Thứ hai là lưu quyền lại chú trọng đến sự hài hòa cùng mềm mại trong chiêu thức. Vốn được lấy cảm hứng từ sự lưu chuyển nhẹ nhàng của dòng nước mà tạo ra. Loại pháp môn này có thể xem như cực mạnh khi phải đối đầu cùng kẻ địch chủ tu sức mạnh quyền cước. Bởi vì trong công phu vô cùng mềm mại có thể dùng chính nắm đấm của kẻ thù mà đáp trả lại kẻ thù.



Còn chương thứ ba chính là sự kết hợp của cả hai, lấy tinh túy của kình và lưu hòa trộn với nhau tạo ra thế t·ấn c·ông mềm mại nhưng có uy lực khủng bố. Nhìn thì như dòng nước nhưng khi đấm vào lại có cảm giác như gặp phải đá lớn khiến người ta kinh hãi.

Vãng Đao quyết thì đơn giản hơn rất nhiều, cả quyển chỉ có vẻ vẹn hai chương duy nhất. Chương đầu tiên chính là miêu tả về phong cách cầm đao thế nào cho tối ưu, chém đao như thế nào chọn đao ra làm sao. Hoàn toàn không hề giống với một môn đao pháp chút nào lại có vẻ như tương đồng với một quyển đại cương dành cho người mới học đao pháp.

Thế mà ngược lại càng là phù hợp với thiếu niên hắn hơn bất cứ ai, nhờ có những lý thuyết này mà Từ Trường Sinh đã tự khai phá ra một môn đao pháp mới, lấy tên là Đao Tốc. Lấy tốc độ xuất đao làm chủ đạo tuy chưa áp dụng lên con người nhưng khi săn thú rừng hắn có thể đảm bảo chém rơi đầu khi bọn chúng còn chưa kịp nhận ra sự tồn tại của hắn.

Chỉ có một điểm tương đồng lớn chính là hai chương cuối của cả hai môn võ công này hình như đều là chữ viết loạn xà ngầu không có quy tắc, thiếu niên đã đọc nhiều lần cũng thử rất nhiều các phương pháp nhưng cũng không thể nào lí giải được bí mật này. Lúc này liền thử thi triển Linh Nhãn pháp quyết để kiểm tra thử, nhưng sau khi dành gần nửa giờ đọc đi đọc lại cũng chẳng hiểu được cái gì thì bỏ cuộc.

- Tiên lộ quả nhiên khó cầu mà. Thôi từ từ rồi nghiên cứu tiếp cũng chẳng muộn mình còn rất nhiều thời gian mà.

Thiếu niên ngẩng đầu quan sát, lúc này mới nhận ra tiểu Hoàn đã chạy đi chơi từ khi nào ánh mắt đảo khắp mọi nơi xung quanh rồi lại tiếp tục lân la ngâm đi ngâm lại câu khẩu quyết cùng với động tác kết ấn mà cô bé đã dạy. Thiếu niên vẫn chưa từng thay đổi châm ngôn của mình, chỉ cần là công việc mà hắn có thể dùng nổ lực để bù đắp thiên phú hắn sẽ làm tới cùng.

Tiêu tốn một ngày liên tục luyện tập, trời ngả ánh chiều tà mới đuối quá mà dừng lại nghỉ tay, tuy cảm thấy rõ ràng bản thân có tiến bộ nhưng lại cực kì chậm chạp, sau khi nghĩ kĩ thì phán đoán rằng chắc hẳn là do đây là công pháp của tiên nhân nên khó thành thạo cũng là chuyện dễ hiểu. Cô bé Chu Hoàn cũng phải mất tới tận ba tuần mới có thể luyện đến tầng thứ hai, hắn cũng không phải là thiên tài yêu nghiệt hay gì cả thế nên có thể tốn bằng hoặc lâu hơn cô bé cũng không có gì lạ.

Thiếu niên đứng lên hắn hướng về phía ngôi nhà mà đi tới, ở bên trong hai người Chu Nhất Đạo cùng với Chu Hoàn đều đã chuẩn bị quần áo rất chỉnh tề, ông già lấy được túi tiền của thiếu niên liền định bụng sẽ dẫn đứa cháu gái yêu của mình đi ăn uống ở cái quán ăn ngon nhất dưới trấn một phen cho nàng mở mang tầm mắt. Thiếu niên đi vào, tiểu cô nương nhìn thấy hắn thì liền nhảy cẩn lên thích thú chạy lại.

- Từ đại ca, huynh xuống núi ăn uống cùng muội với ông nội đi, v·ết t·hương trên người của huynh phải ăn nhiều một chút để tẩm bổ đó. Ở nơi núi rừng này không đủ dinh dưỡng gì cho huynh hồi phục thân thể đâu. Cháu nói phải không ông nội ?

Tiểu cô nương đôi môi như hoa nở nhoẻn miệng cười duyên, nhưng trong mắt ông nó chỉ thấy một đứa cháu gái mê trai đến hóa rồ mà thôi, tiền đâu có dễ kiếm như thế chứ. Đành phải lui đi ý định bỏ lại thiếu niên gật gật đầu.

- Ngươi đi cùng xuống núi sẽ đảm bảo an toàn cho cả hai người chúng ta, dù sao đêm tối một lão già và một đứa trẻ nếu như gặp phải đạo tặc c·ướp b·óc thì rất nguy hiểm.

- Vâng Chu đạo sĩ.