Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vấn Thiên Tiên Lộ

Chương 27 Thượng cổ di tích




Chương 27 Thượng cổ di tích

Từ Trường Sinh vừa ngoái đầu nhìn lại nàng, chỉ một cái ngoái lại ấy hắn đã bị đôi mắt lam biếc thâm sâu như ở tận nơi đáy biển kia hút hết tâm trí, giữa thiên không mọi thứ đều mờ ảo đi chỉ dường như còn lại mỗi đôi mắt ấy là tồn tại giữa nhân gian. Hắn hơi nheo mắt, nàng vẫn như thế chăm chú giống như đang thưởng thức một con mồi mà mình đã chờ đợi từ rất lâu vậy.

Thiếu niên chợt cảm thấy ớn lạnh, một nỗi sợ vô hình khó tả lại bao trùm hết cả tâm trí hắn, giống như lần đầu tiên gặp mặt nhưng bây giờ đã từng một lần thỉnh giáo qua bản lãnh của nàng không dám chần chờ cố gắng hết sức quay người dùng toàn tâm trí mới có thể dứt ra được khỏi ánh mắt kia.

Đợi cho bản thân đã cảm thấy mình đi đủ xa, hắn quay khẽ quay đầu về phía sau, bàn tay bấm quyết trong miệng niệm tâm pháp thử vận chuyển nội lực vòng quanh mắt để xem thử cảnh giới của cô gái này rốt cuộc cao đến như thế nào. Sau khi dõi mắt quan sát, cô gái này tại đan điền có mười cái vòng sáng lam sắc tuyệt đẹo, riêng cái vòng tròn thứ mười thì màu hơi nhạt giống như vừa mới được tụ thành hình dạng vậy. Thiếu niên vừa thấy trong lòng hơi kh·iếp đảm vừa thắc mắc sao cái gì liên quan đến vị cô nương này đều là cái màu lam biếc hết vậy hơn nữa màu lam biếc này cũng giống y chang như hắn, vừa nghĩ vừa luống cuống mà chạy đi.

Ngày hôm ấy hắn dành toàn bộ thời gian để đi chơi cùng với tiểu Hoàn giống như đã hứa, cũng từ chỗ cô bé mà nghe ngóng được một bí mật có phần khá thú vị. Gần đây có xuất hiện một cái thượng cổ di tích chỉ cho người có tu vi từ trúc cơ trở xuống mới được tiến nhập vào, ở bên trong nơi ấy có thể ẩn chứa bảo vật của tiên gia còn có thể là truyền thừa mà tiên gia để lại. Thiếu niên hơi tò mò thế nên liên tục hỏi tới thì tiểu Hoàn đều thành thực kể hết những hiểu biết của mình cho hắn nghe.

- Vậy ngày mai thượng cổ di tích đó sẽ mở ra hay sao ?

- Theo như ông nội nói thì phải đó Từ đại ca, ngày mai muội cùng với ông sẽ đến đó để kiếm tiền.

- Kiếm tiền...chứ không phải hai người sẽ đi vào hay sao ?

- Khì...khì đại ca đừng đùa nữa, ông nội muội già lắm rồi không có khả năng tranh đoạt được món đồ gì với người trẻ đâu. Chưa kể ở đó nguy hiểm trùng trùng vạn nhất gặp phải chuyện gì thì lỗ lớn luôn đó, không vào không vào. Nhưng huynh có thể vào.

Từ Trường Sinh hơi bất ngờ với câu nói này của Tiểu Hoàn, bàn tay hắn giơ lên cao một ngón tay chỉ thẳng vào gương mặt của mình dáng vẻ hơi có phần ngốc nghếch.

- Ta cũng được vào ?

- Khì...khì ai cấm đâu chứ, bảo vật của tiên gia không phải đều là dành cho người có duyên sao. Huynh có thể thử tham gia tranh đoạt một phen, biết đâu có thể nhặt được món gì đó của tiên gia rồi dùng nó để mua một danh ngạch tiến vào tiên môn tu luyện. Nhưng mà nơi ấy rất hung hiểm chưa biết được sẽ gặp phải loại tình huống nào. Có thể m·ất m·ạng đấy nhé

Từ Trường Sinh nuốt một ngụm nước bọt kích thích vào trong bụng, gương mặt lập tức mỉm cười dáng vẻ trông ra thì đúng là cực kì mong chờ loại chuyện tiếp theo sẽ diễn ra cũng có hơi chút dáng vẻ bất ngờ ẩn tàng ở nơi ấy. Hắn chỉ là không ngờ mình lại có thể sớm như thế đã gặp được cơ hội đầu tiên đạp lên tiên lộ. Lần này nhất định chuẩn bị cho chu toàn lấy đi được đồ tốt từ trong thượng cổ di tích kia, vạn nhất nếu không húp được canh thì cũng phải ăn chút cặn thừa còn lại, biết đâu lại có được may mắn giống như tiểu Hoàn nói thì đúng là nên hương luôn.

Đêm hôm đó, thiếu niên bắt đầu chuẩn bị những hành trang cho mình, khắp người hắn đều giấu sẵn vô số các món v·ũ k·hí là các loại đoản đao để phòng thân, Minh Hà đao cũng được Từ Trường Sinh dùng một lớp vải trắng bọc lại kĩ càng. Hắn đã quyết định vạn nhất nếu không phải là tình huống g·iết chóc thực sự sẽ không đụng đến thanh tà đao này, từng chứng kiến qua độ quỷ dị của nó rồi ai mà biết được liệu nó có cái gì nguy hiểm ở bên trong hay không.

Thiếu niên từ từ xắp xếp hành trang của mình thật kĩ, còn giấu theo kha khá những loại đồ ăn nước uống để cầm chừng bởi vì có thể ở lại đó nhiều ngày để tìm kiếm. Hắn suy nghĩ rồi liền ngồi lên giường thực hiện một chút kĩ xảo để ẩn giấu khí tức của bản thân xuống cấp độ của một cao thủ bình thường tức là rơi vào tầm khoảng luyện khí tầng bốn.

Bản thân hắn tuy không có cái loại đam mê giả heo ăn thịt hổ hay đi vả mặt người khác như mấy thằng não tàn ở trong lòng thì thích thể hiện nhưng ngoài mặt lại làm ra dáng vẻ là người sống có tu dưỡng. Nhưng mà vạn nhất đến một chỗ nào đó lạ mặt giữ lại chút thủ đoạn phòng thân là điều nên làm, nếu như gặp phải kẻ thù quá mạnh thì cũng có thể nhân cơ hội hắn không để ý bộc phát thực lực mà chạy trốn.



Sau khi hoàn thành, Từ Trường Sinh nằm xuống giường cứ thế mà an tĩnh tận hưởng một giấc ngủ thoải mái. Trời mới chớm sáng, thiếu niên đã như mọi ngày thức dậy ngắm ánh bình minh, cũng như khởi động dẻo dai thân thể của mình. Hướng đi thẳng đến cái thượng cổ di tích gì kia nằm cách nơi này tuy không tính là xa bằng tốc độ nhanh nhất chỉ cần hai đến ba giờ là tới nơi.

Chu Nhất Đạo là người dậy thứ hai, ông chẳng cần chuẩn bị gì nhiều mặc trên người một bộ đạo bào màu vàng đậm sau lưng áo có vẽ hình bát quái đồ và âm dương lưỡng nghi, còn cầm theo một cái tay nải lớn, thiếu niên đoán bên trong chắc là mấy đồ dùng hành nghề của ông mà lần trước hắn từng có cơ hội nhìn thấy. Từ Trường Sinh xem như quen mắt với loại trang phục này, sau đó là cô bé Chu Hoàn cũng mặc một cái bộ đạo phục y chang như thế.

Ai thì không nói nhưng mà tiểu cô nương Chu Hoàn này mặc vào lại rất hợp, nhìn qua thực sự là cực kì đáng yêu. Ba người lên đường, Từ Trường Sinh cõng theo Chu Hoàn chạy theo sau lưng của Chu đạo sĩ, mà bản thân ông cũng chẳng có hứng thú ẩn giấu thực lực nữa thế nên nương theo con đường có thể nói là đạp gió cưỡi sóng mà đi cực kì ảo diệu.

- Quào...bộ pháp khinh công này của Chu đạo sĩ thật là thần kì nha.

- Tiểu tử nhanh lên chút ta chờ ngươi đến phát chán rồi.

- Chu đạo sĩ ta lập tức tăng tốc, tiểu Hoàn muội giữ chặc lấy huynh nhé.

Từ Trường Sinh vừa nói là hắn liền lập tức phát lực, vận chuyển nội lực xuống lòng bàn chân lấy nhu cương làm tiền đề mà đạp không nhảy lên. Kình Lưu Quyền tuy là một môn quyền pháp nhưng ẩn đằng sau đó lại là hướng dẫn một phương pháp khống chế nội lực khí cực kì tinh diệu. Thế nên Từ Trường Sinh mặc dù không có môn pháp võ công nào liên quan đến khinh không nhưng hắn đạp không đạp cây mà chạy tốc độ so với khinh không bình thường còn nhanh hơn mấy lần, chỉ là vẫn như cũ phương pháp này rất tốn sức chạy quãng ngắn thì được chứ nếu tính đi đường dài thì quá mất sức.

Cả hai người phóng đi như bay xuyên qua cánh rừng, thiếu niên không có thắc mắc chỉ nhắm một hướng của Chu Nhất Đạo mà đi theo, vài ngày ở cùng nhau xem như hắn thực sự tin vào nhân phẩm của vị đạo sĩ này, lão chỉ có mê tiền chứ chẳng hề mê cái gì khác cả. Chưa kể thượng cổ di tích chắc chắn không thể nằm nhan nhản ngoài đường được, phải là ở nơi rừng sâu núi thẳm rừng thiên nước độc.

Thiếu niên cùng ông lao nhanh, chỉ mới qua hơn một giờ là đã nhìn thấy dãy núi lớn xuất hiện ngay trước mắt mọi người, bên dưới là một khoảng rừng rộng lớn thiếu niên đảo mắt nhìn quanh, phát hiện ra ở một bãi đất tương đối rộng xem như trống trãi có sự xuất hiện của kha khá người, mặc theo đủ loại trang phục nhìn rất bắt mắt lướt nhìn qua là biết đây đều là người có tiền, có thể nói chính là thiên đường làm ăn của Chu đạo sĩ rồi.

- Là ở đó ?

Thiếu niên chỉ ngón tay của mình đến, hai ông cháu đều dõi mắt nhìn theo sau đó xác nhận được là bản thân đã đến đúng nơi mới ngưng lại dưỡng thần, thiếu niên theo liệu lệnh của ông đưa đứa cháu đi qua chỗ ông rồi tự mình tiến vào trước. Hắn cũng đồng ý, sau khi bàn giao và chào tạm biệt tất cả xong xuôi thì liền rời đi, cũng không hỏi tại sao ông lại lựa chọn làm như thế.

Từ trong bóng của rừng cây bạt ngàn, thiếu niên đầu đội chiến mũ rơm rộng vành có treo một chiếc chuông bước chân chầm chậm đi ra, mọi người đảo ánh mắt lại nhìn hắn rồi không hứng thú nữa quay đi, đứng xa xa là tụ tập của một đám người quần là áo lụa, đoán chừng đều là đám người lắm tiền nhiều bạc. Ánh mắt vừa đảo lên nhìn về phía của thiếu niên thì liền lên tiếng nói cười cùng nhau

- Là một thằng nhóc cao thủ giang hồ cũng làm ra bộ dạng thần thần bí bí, hừ...ta khinh. Loại tiểu tạp chủng này nếu như tiến vào cổ địa mà xui xẻo đụng mặt lão tử thì sẽ một tay vỗ dẹp cái đầu chó của hắn.

Người kia vừa nói liền nhổ ra một ngụm nước miếng xuống nền cỏ, dáng vẻ rõ ràng là bộ dạng cực kì khinh thường người khác, mấy người đi cùng với hắn hình như cũng đều rất thích vũ nhục người khác đồng thanh tán dương lời nơi vừa rồi.

- Viễn ca uy dũng...Viễn ca uy dũng...



- Viễn ca nhất định khi đi vào, phải bảo vệ cho người ta đó.

- Chỉ cần đi theo Viễn ca, đảm bảo an toàn cho tất cả các nàng. Khà khà khà

Hắn ta vừa nói vừa cười vô cùng đắc ý, chỉ thấy mọi người cũng đều nhìn sang nhưng không ai có dáng vẻ quan tâm đến, chẳng khác nào một con chó sủa loạn với bầy đàn của mình. Từ Trường Sinh vốn cũng chẳng hề có ý quan tâm đến những kẻ như thế này chỉ một mực đảo mắt nhìn qua khắp nơi đều xác nhận được chỗ này có khoảng ba mươi bốn mươi người, hầu như tất cả đều là tông sư cảnh, bất quá đẳng cấp đều chỉ là sơ nhập tông sư mà thôi không có đáng ngại, nhưng số lượng nhiều như thế này có vẻ như tông sư cảnh ở rất nhiều nơi và từ rất nhiều thế lực đã đến. Thiếu niên hơi có chút lắc đầu mệt mỏi, hắn không nghĩ một cái di tích thượng cổ ẩn chứa cơ duyên tiên đạo lại thu hút nhiều thế lực đến như thế.

Bất quá một đám tầm thường sơ nhập tông sư thì không đáng ngại, mỗi đứa một đao mà thôi mạnh mẽ chút thì hai đao hoặc ba đao. Vừa nghĩ đến đây đột nhiên lại cảm giác được trong cơ thể lại một cỗ lực lượng điên cuồng quen thuộc đó truyền tới, Minh Hà đao dị động kịch liệt như muốn bay ra trực tiếp mở màn một trận chém g·iết nhưng được Từ Trường Sinh nắm chặc trong lòng bàn tay.

Oan gia ngõ hẹp...sao ta cùng cô gái đó lại có nhiều duyên phận đến như thế chứ, đã chạy đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này rồi mà cũng đụng mặt. Từ đằng sau liền có một đoàn người ngựa nhanh chóng đi đến. Ai nấy nhìn thấy một màn này đều cực kì bất ngờ, đầu xe được kéo với bốn con tuấn mã đen tuyền cực kì cường tráng chiếc xe bên ngoài được thếp vàng nạm ngọc điêu khắc đôi phượng hoàng tung cánh trên mắt phượng còn có hai viên huyết ngọc đỏ rực được điêu khắc cực kì tinh xảo, cho dù ngu ngốc cũng đoán được người đến lần này nhất định là một nhân vật không hề tầm thường, chỉ là không biết vị đại lão đến từ cái đại thế lực nào lại đích thân giá đáo.

Cửa kiệu chậm chậm được một người mở ra, mọi người đều quan sát chằm chằm nín thở chờ đợi, chỉ có Từ Trường Sinh là cảm thấy cực kì bất an, hắn lùi dần bước chân mình bây giờ chỉ muốn quay đầu mà chạy vào chỗ nào trốn lẹ cho khỏe người chứ không muốn nấng ná lại thêm một chút nữa, ngặt nổi...bây giờ mà chạy thì cực kì nổi bật. Trong kiệu một nữ tử băng lãnh với bộ y phục màu trắng ánh màu hơi xanh nước chầm chậm bước chân xuống xe.

Mọi người vẫn nhìn chằm chằm vào dáng điệu của nàng bất kể nam nhân nữ nhân bất kể già hay trẻ đều không làm cách nào có thể dời mắt khỏi nàng, một cô gái có thân người cao ráo, ba vòng đầy đặn thậm chí ở phần ngực còn có thể xem là nở nang hơn khá nhiều y phục cực kì kín đáo. Tuy có một cơ thể nơ nang hoàn mỹ đến như thế nhưng lại không có một chút nào dáng vẻ dung tục tầm thường mà lại thanh lãnh kiêu ngạo đến đáng sợ. Nàng mang theo một chiếc mặc nạ cẩm ngọc trên gương mặt, chỉ khí thế cũng khiến người khác không lạnh mà run.

Ánh mắt của nhiều kẻ nhìn đến nàng mà không thể kìm lòng được chợt nổi lên những suy nghĩ dâm tà đối với thân thể hoàn mỹ kia. Lập tức không biết đến từ nơi nào một luồng sát khí như thác liền động đổ ầm xuống toàn bộ không gian khiến cả bọn chấn kinh chỉ có Từ Trường Sinh là không cảm thấy bất cứ chuyện gì. Sát khí vừa hạ phàm là những kẻ vừa rồi nổi lên dục tâm đối với nàng bây giờ sợ đến chân đứng cũng không vững

- Móc mắt chúng cho ta.

Mọi người đứng gần được một phen cả kinh hồn vía không biết nên diễn tả như thế nào với lời nói kinh tâm động phách này của nàng, nhìn qua thái độ là biết rõ ràng đây không phải là nói đùa. Từng đằng sau lưng lập tức bốn thân ảnh nhanh như điện xẹt lướt ra vô thanh vô tức như một cái bóng chìm nổi giữa không gian. Nhiều người kinh sợ rút v·ũ k·hí ra phòng thân, nhưng giống như muối bỏ bể trước cuộc t·ấn c·ông kia đều không thể phòng thủ chỉ có thể chấp nhận bị móc mắt, nhưng kẻ dám phản kháng đến cả tay chân cũng b·ị c·hém rời, chẳng hề có một chút lưu tình nào. Thoáng một cái đã có mười mấy người bị t·ấn c·ông, máu bắn ra tung tóe tiếng la hét cầu xin thảm thiết vang vọng khắp cả khu rừng vốn tĩnh lặng này

Từ Trường Sinh lập tức hai mắt bừng sáng cả lên, khi nãy lướt mắt đi hắn đã có hứng thú với bảo bối của không ít người trong số kia, bây giờ bọn chúng bị một phen này kinh sợ nếu như không ra tay t·rấn l·ột c·ướp đồ về nghiên cứu thì còn chờ cái gì nữa. Lập tức bằng tốc độ nhanh nhất chạy đi về phía của những kẻ đã bị t·ấn c·ông lụm lấy lụm để những món v·ũ k·hí vừa mới rơi xuống đất.

- Này tiểu tặc đừng có hòng....

Xoẹt...chưa kịp nói hết lời, cánh tay của cô gái trong bọn khi này đã khinh thường thiếu niên đang bấu vào tay áo của hắn lập tức bay ra. Không hề có lấy một chút nào điềm báo trước khiến cô ta kinh sợ giật mình hét lên thất thanh, bây giờ phát hiện ra chính là cái bóng đen kia đã ra tay.

Nhát kiếm cực nhanh đem cánh tay của cô ta chém lìa khi còn chưa kịp nhận thức, đến khi cánh tay ấy rơi xuống đất máu phún chảy ra thành dòng như mưa, vang lên tiếng bịt mà mọi người vẫn còn nín thở vì sợ, còn cô gái ấy thì chẳng dám kêu than lấy nữa lời, đôi môi đỏ mọng hồng hào đều bị cắn nát cố gắng nén lại nổi đau da thịt.

- Tìm chỗ nào sạch sẽ một chút đi, có khả năng đến ngày mai thì di tích mới mở.



- Tiểu thư hướng này...

Một người nữ tử khác lập tức bước chân ra, chỉ bàn tay về phía trước hướng nàng rời đi, từ đầu đến cuối chỉ một lần duy nhất liếc nhìn hắn khi hắn xông ra c·ướp đồ. Thiếu nữ có hơi nheo mắt mình lại, nhìn hành động c·ướp đoạt càn rỡ của thiếu niên diễn ra ngay dưới mí mắt nhưng cơ bản cũng chẳng hề quan tâm. Vài lần gặp mặt qua cũng khiến cho cô cảm thấy có mấy phần hứng thú với thiếu niên này, tình cách ổn trọng biết người biết ta, nhưng cũng không hề vong ơn phụ nghĩa. Nếu như cả hai không phải chú định là kẻ địch sinh tử, nàng nhất định sẽ kết giao cùng hắn.

Thiên Gia thần kiếm trong bàn tay chợt lóe sắc ánh lam quang mãnh liệt giống như muốn động thủ nhưng bị chủ nhân nắm lại mà bước đi. Dáng người cao từng bước chân yêu kiều lại lạnh lẽo lại thêm những hành động khi nãy đã khiến cho mọi người hoàn toàn có một cái nhìn khác. Loại khí thế áp bức của nhân vật đứng trên vạn người cũng quá độ khoa trương rồi.

Đing đang...tiếng cái chuông treo trên nón của thiếu niên lại rung lên khi nàng đi lướt qua người hắn. Thiếu niên gương mặt không đổi sắc tay vân nắm chặc lấy cán đao quay người ngược hướng nàng bước đi tiếp tục đi gom đồ đạt. Đợi cho vị cô nương xinh đẹp nhưng xuống lệnh g·iết người không chớp mắt ấy đi xa, cô gái b·ị c·hém cụt một tay lại càng tức tối cầm theo v·ũ k·hí chạy đến chỗ hắn muốn trả thù.

- Tiểu tặc, c·hết cho ta...

Xoẹt... một ánh hàn quang không biết đến từ nơi nào chợt lóe lên mang theo hơi gió có vẳng lại tiếng âm u như ngân vang từ nơi địa ngục sâu thẳm, chỉ thấy thiếu nữ đang điên cuồng lao đến kia tự nhiên đứng sững người lại nửa cái đầu phía trên gương mặt xuất hiện một vết cắt xuyên qua, xuất chiêu quá nhanh cơ bản là không ai có thể nhìn thấy kẻ kia đã xuất thủ như thế nào. Sau đó chỉ thấy từ nửa cái đầu phía trên từ từ trượt xuống khỏi phần còn lại rơi cái bẹp xuống đất, từ chỗ vết cắt ngọt liệm kia chảy ra một loại chất dịch hồng hồng kì lạ sau đó là đến hai con ngươi mất sự khống chế vừa rơi xuống là liền lăn long lóc ra bên ngoài. Máu từ chỗ ấy cũng túa ra tung tóe hòa trộn với phần não trăng trắng hồng hồng đã bị cắt thành hai nửa theo như cái đầu, cả cơ thể ngã ra một bên giật giật mấy cái rồi ngưng liệm đi. Chỉ một lần ra tay này của hắn đã lại lần nữa khiến cho cả không gian chìm vào một màu tĩnh mịt.

- Là nữ tử mà biết thức thời một chút là có thể sống được thêm ít lâu rồi. Hầy đáng tiếc...đáng tiếc

Hắn lắc đầu mấy cái thể hiện sự tiếc nuối của mình rồi lại tiếp tục công cuộc thu gom v·ũ k·hí. Giờ thì đúng là không có ai dám nhiều chuyện chen vào việc làm của hắn nữa. Mọi người đứng đó đều ngây ra nhất thời không thể nào tiêu hóa nổi chuyện vừa mới diễn ra kia, nhất là trong đám người khi nãy đã có thái độ khinh thường với hắn. Mấy người nữ tử đứng co cụm vào nhau, nhìn thấy c·ái c·hết thảm thương của đồng bạn mà sợ đến không dám thở mạnh. Sợ rằng đối phương sẽ đánh chủ ý đến mình, sợ rằng mình sẽ c·hết mà thậm chí còn không nhận thức được bản thân đ·ã c·hết khi nào và c·hết như thế nào. Cố gắng căng hai mắt sợ sệt mà nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ sợ rằng một cái chớp mắt không cẩn thận, bản thân sẽ chỉ còn lại là một cỗ t·hi t·hể nằm lăn lóc ra đó với cái đầu bị cắt làm đôi, c·hết cũng không được nhắm mắt.

Ai nấy đều cả kinh, chẳng ai nghĩ rằng một tên cao thủ nhãi nhép lại dám ra tay như thế, hơn nữa ra tay còn cực nhanh và chuẩn xác. Ai nấy nhìn qua rồi lắc đầu mục quang thu lại khỏi thân thể của thiếu niên, người này người kia đều đưa những đồng bạn b·ị t·hương đi chữa trị trước rồi mới tính làm gì thì làm. Chỉ có một vài người tương đối lớn tuổi lắc đầu mệt mỏi, thiếu niên nhìn qua không lớn, vậy mà thủ đoạn tàn độc so với vị cô nương kia còn hơn gấp trăm lần, một khi đã ra tay là không cho kẻ địch lấy một cơ hội được kêu lên cầu cứu. Người giang hồ trẻ tuổi bây giờ thủ đoạn thực sự quá tàn độc.

Trời âm u dần phủ xuống nhân gian một màn đêm kì vĩ, từ bên trong khu rừng vọng lại từng đợt gầm gừ của những loài thú hoang dã, mọi người tụm lại theo nhóm đều đã sớm tìm được chỗ ngồi để an tọa cho mình. Từ Trường Sinh không có bạn đồng hành mà cũng chẳng ai muốn làm bạn đồng hành với một kẻ như hắn, vậy nên bản thân bị cô lập ngồi ở một góc cách xa tất cả. Ngồi đó thông thả nhóm lửa sưởi ấm cũng như nấu ăn, đợi cho đến khi củi lửa cháy bập bùng mùi thịt nướng dậy lên truyền đi trong không gian thì chẳng biết nãy giờ từ chỗ nào mà Chu Nhất Đạo cùng với Chu Hoàn đã xuất hiện ở ngay bên cạnh đống củi của hắn

- Từ sáng đến giờ đã có thêm bao nhiêu người tới ?

- Ồ tiền bối người đây rồi. Chắc cũng đã hơn trăm người rồi Chu tiền bối, mà sáng giờ ngài đi đâu thế ?

- Đương nhiên là đi kiếm tiền kiếm được không ít đâu đám người này đúng là chi tiền rất thoải mái, tiểu tử ngươi không hiểu được đâu. Mấy thanh bảo kiếm đằng sau lưng ngươi ở đâu mà có thế ?

- À...khi nãy có chút chuyện vặt xảy ra. Có mấy người không may chọc phải thần tiên tỷ tỷ, mấy cái này may mắn nhặt được mà thôi.

Thiếu niên vừa cắn miếng thịt nướng lớn vừa quan sát mọi người xung quanh lại vừa nói chuyện cùng với Chu Nhất Đạo. Ông cũng không hề khách khí ngồi xuống ngay đám lửa cầm lên một cái đùi thịt nướng chầm chậm thưởng thức, Từ Trường Sinh cung bẻ ngay một cái đùi nướng đưa sang cho tiểu cô nương, cô bé cầm lấy cảm ơn ríu rít rồi liền vui vẻ mà ăn. Vừa ăn lại vừa cùng Chu Nhất Đạo nói chuyện, dựa theo những gì mà ông đã nói thêm thì hắn biết lần hành động này sẽ cực kì nguy hiểm, nếu như có thể nên cùng đi với một nhóm người nào đó sẽ an toàn hơn nhiều, vừa hay cũng có thể thuận tiện giúp đỡ nhau qua lại.

Chỉ là Từ Trường Sinh vốn đã quen với hành động đơn độc, mà kĩ thuật đao pháp của hắn cũng không hề phù hợp để kết hợp vây công hay phòng thủ. Thở dài một hơi chán nản rồi lại nhìn mây ngắm trời, bắt đầu tu luyện hấp thu đơn giản để g·iết thời gian, sau đó là tiến hành tu luyện Linh Nhãn pháp quyết.

Trời sáng từng tia nắng sớm chiếu thẳng vào gương mặt của mọi người đánh thức bọn họ khỏi một đêm dài. Hầu hết mọi người ở đây đều không dám ngủ giống như đang canh chừng cái gì đó, thế nên bây giờ khi ánh mặt trời lên ai ai cũng thần sắc bơ phờ mục quang mệt mỏi uểi oải. Từ Trường Sinh cả đêm qua cũng không hề ngủ nhưng cũng nhờ như thế mà hắn nhận ra được bộ pháp môn Linh Nhãn kia thật sự quá thần kì, tu luyện một đêm mà lại không hề có một chút cảm giác mệt mỏi nào thậm chí tinh thần khí còn mạnh mẽ hơn cảm thấy còn thoải mái và sảng khoái hơn cả khi ngủ đủ giấc.