Chương 24 Đường tiên lộ đã tỏ
Từ Trường Sinh cũng vì lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn thế nên không thể ăn cơm hay uống nước gì, mà bản thân hắn khi sáng cũng chưa có kịp ăn cái gì bỏ bụng thế nên bây giờ bụng thì đói, cổ thì khát khô nhưng không cách nào có thể ăn cơm hay uống nước cho được. Loại cảm giác bứt rứt không cách nào cảm nhận được này tuy so với nỗi đau kia thì không giá đáng gì, nhưng cứ âm ỉ liên tục truyền tới vô cùng khó chịu.
Hắn cố gắng ổn định cơ thể, lần nữa thôi động tâm pháp để cho nội lực luân chuyển lục phủ ngũ tạng nhanh hơn. Ọe...thiếu niên không tự chủ mà nôn ra một ngụm máu lớn xuống nền đất bên dưới hắn đau đớn run lẩy bẩy, lưng thẩm đầy cả mồ hôi lạnh sợ hãi, liền ở bên ngoài Chu Hoàn chạy vội vào kiểm tra tình hình thấy tình huống của Từ Trường Sinh thì cô bé lập tức cuốn cuồn chạy đi lôi kéo ông nội đến xem xét cho hắn.
Ông cũng làm như bộ dáng kiểm tra nhưng kì thực cũng sớm đoán được nguyên nhân của chuyện này, lắc đầu vài cái cùng hắn rồi mới trầm giọng nhắc nhở.
- Thiếu niên, nội thương của ngươi rất nặng. Nếu như muốn khôi phục cũng cần có thời gian đừng dục tốc bất đạt. Nhanh quá hóa noãn, lục phủ ngũ tạng nếu như cứ bị cưỡng ép di chuyển thì mệnh ngươi không dài đâu.
- Chu đạo sĩ, nhưng ta đói cùng khát quá thực sự phải duy trì cái trạng thái này suốt mười lăm ngày. Chỉ sợ ta đ·ã c·hết trước khi kịp hồi phục rồi.
- Hầy...đúng là tên phế...
- Ông nội...
- Ầy...ầy được rồi...được rồi. Thiếu niên ngươi đúng là không có tiền đồ, đường đường cũng là tông sư giang hồ đấy, một thân võ công cái thế mà mới đói khát một chút đã không chịu được rồi cơ đấy. Chỉ khổ cho cái thân già của lão phu quá thương người...hầy cứu thì cứu đến cùng vậy.
Tay ông lập tức đặt vào ngay bụng của thiếu niên, một luồng khí tức nhè nhẹ chầm chầm truyền vào bên trong cơ thể của hắn khiến cho thiếu niên cực kì bất ngờ, luồng khí tức này so với cái gọi là nội lực của hắn tuy có cùng một loại phương thức thôi động nhưng lại huyền diệu và tinh thuấn hơn rất nhiều. Khí truyền vào trong cơ thể, thiếu niên lập tức cảm nhận được huyền cơ ở trong đó, loại khí tức này tuy có thể cùng nội lực đồng dạng nhưng so ra kĩ càng thì lại mạnh mẽ hơn cực nhiều, cũng tinh thuần hơn cực nhiều.
Khí vừa đi vào trong cơ thể, lập tức nương theo dòng khí trong tâm pháp mà thiếu niên vẫn thường hay rèn luyện di chuyển khắp toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn cẩn thận từng bước nắn chỉnh. Suốt quá trình này là một chuỗi đau đớn kinh hoàng không có hồi kết mỗi một lần di chuyển dù chỉ là một chút cũng là một lần cả người hắn xốn động đau đớn kịch liệt, nước mắt dường như muốn chực trào ra mồ hôi lạnh thấm đẫm trên trán, thiếu niên nghiên răng nghiến lợi không để cho miệng mình thoáng ra một tiếng kinh hô đau đớn nào. Tay hắn nắm vào thành giường bóp mạnh đến khiến cho từng phiến gỗ đều vỡ nát thành vô vàn mảnh nhỏ, đâm vào bàn tay tứa máu chảy xuống ròng ròng.
Cả quá trình rất nhanh chỉ kéo dài chưa đến năm phút nhưng mà thiếu niên cảm thấy giống như đã trôi qua cả mấy kiếp nhân sinh. Nhưng khi lần nữa dùng nội khí để kiểm tra cơ thể mới kinh ngạc phát hiện ra toàn bộ lục phủ ngũ tạng trên người đều đã quay về y nguyên chỗ cũ, hơn nửa còn cảm thấy một luồng khí lực hừng hực cháy trong cơ thể. Thiếu niên nhắm mắt dưỡng thần, cố gắng điều hòa dòng chảy kia đi khắp kinh mạch trong người. Chỉ vẻn vẹn chút thời gian mới mở mắt ra quan sát mọi người. Hắn cực kì không thể nào ngờ đến được, chỉ một chút khí từ trên người ông kia đã gần bằng với vài tháng trời khổ tu của hắn. Quá kinh kh·iếp, đây là nội lực của tuyệt đại tông sư đỉnh cấp giang hồ sao.
- Cô nương kia là một vị tiên nhân, tuy cũng chỉ là tu vi luyện khí cảnh giống như ngươi nhưng trong tay có thần binh cực mạnh đã sớm hấp thụ nguyên khí của đất trời mới chỉ cần chưa đến hai thành công lực đã đánh ngươi thành thế này.
Thiếu niên đưa bàn tay lên muốn ôm quyền cảm tạ thì mới nhận ra tay mình vậy mà đã chi chít những v·ết t·hương. Tiểu Hoàn đứng bên cạnh đã sớm chạy ra ngoài mang đến một cái chậu nước, sau khi gỡ hết những mảnh gỗ còn bám trong lòng bàn tay của thiếu niên thì mới cẩn thận thoa thuốc rồi băng lại cho hắn. Từ Trường Sinh nhìn cô bé mỉm cười tỏ thành ý cảm ơn, tiểu Hoàn rất đáng yêu lập tức gật đầu
Đợi sau khi đã băng bó bàn tay mình xong, hắn mới ôm quyền cảm tạ ông rồi lên tiếng đáp lời, hắn cũng đã sớm nhận ra cô gái kia là tiên nhân. Dù sao nữ tử trên đời từng gặp qua chưa từng nhìn thấy có ai một thân tiên khí thanh lệ thoát tục giống như hàn băng tuyết trắng đến như vậy, cứ như cửu thiên tiên nữ giáng trần ngạo thế nhân gian.
Nếu như không phải vừa gặp đã phải đánh nhau, hắn cũng sẽ đứng lại quan sát thử nhan sắc của nàng một phen để xem nếu như so với Ninh Hương thì vị tiên nữ này có cái gì đặc biệt. Nhưng bất quá ông nói đến đẳng cấp gì mà luyện khí kì cùng cấp với hắn. Điều này thiếu niên cơ bản không hiểu, hắn không phải tiên nhân làm sao có thể cùng với tiên nhân đứng chung một cái cảnh giới cho được.
- Chu đạo nhân ta...
- Ta không làm chuyện gì mà không lấy công bao giờ, một câu 10 đồng bạc...
- Được!
Thiếu niên dứt khoát lấy trong túi áo ra cái túi tiền mà Đông Châu Thành Vương đã gửi cho hắn toàn bộ đưa hết sang cho ông. Chu đạo sĩ có hơi bất ngờ với tính cách hào phóng quá đổi của thiếu niên này, mới tám năm trước hắn đến mười đồng tiền vun ra cũng thấy tiếc vậy mà bây giờ nói trả lời mười đồng bạc một câu hắn liền đồng ý không một lời nhân nhượng. Ông gật đầu thầm khen sau đó mở túi vải ra thì thấy bên trong ôi thôi toàn là đồng tiền vang óng ánh khiến người ta lóa mắt, thiếu niên này ừm...xem ra cũng có chút tiền đồ rồi.
- Nhiêu đây đủ cho ta giải đáp toàn bộ thắc mắc của ngươi, nhưng mà tiền chữa bệnh thì...
Ông đang nói chưa kịp dứt câu thì đã có một cơn đau truyền tới ở đùi khiến ông xém nữa đã hét toáng lên.
- A...đau đau. Tiểu Hoàn con nhẹ tay một chút ông sẽ không lấy thêm tiền của hắn nữa là được mà.
Tiểu Hoàn bây giờ mới ngưng lại bàn tay của mình, cô bé thở cái hì một hơi rồi liền bỏ người ông nội của cô mà chạy sang nhảy lên giường của Từ Trường Sinh kiểm tra các v·ết t·hương trên bàn tay của hắn. Thiếu niên đối với cô bé đáng yêu này cũng xem như không lạ để mặt cho cô bé muốn làm gì mình thì làm chứ không quản nhiều thêm nữa. Hắn hướng mắt đến chỗ của Chu đạo sĩ đang hơi nhăn nhó thở dài thường thược.
- Người ta nói con gái trong nhà mà lớn rồi là không giữ được mà. Hầy chỉ khổ cái thân già này của ta thôi. Được rồi thiếu niên kể cho ngươi nghe một chút cũng là hợp lí. Ngươi có biết tạo sao các võ nhân giang hồ như các ngươi lại có sức mạnh như thế không ?
Thiếu niên nhìn ông khẽ lắc đầu không biết. Chu Nhất Đạo lại lấy làm đắc ý mà lên tiếng giảng giải cho hắn nghe.
- Tại sao có người giống như ngươi vừa luyện võ đã thành tài luyện ra được nội khí, mà lại có người mãi mãi cũng chỉ luyện được công phu quyền cước căn bản dù cố gắng cả đời cùng không luyện được nội khí. Chính là bởi vì những kẻ luyện ra nội khí có thứ được gọi là Linh Căn. Linh Căn chính là thứ trung gian giúp các người tu luyện dẫn nhập khí tức của trời đất vào trong cơ thể để nội luyện, kẻ luyện ra được nội khí chính là đã bước được một bước vào con đường tu luyện, cảnh giới này được gọi là luyện khí, chia thành mười tầng.
Cảnh giới võ giả chính là tương đương với luyện khí tầng một đến tầng ba, còn cao thủ là tầng bốn đến tầng sáu, tông sư như ngươi là tầng bảy đến tầng chín, còn tầng thứ mười thì tự xưng là tuyệt đại tông sư.
Khoảng cách giữa các tầng ở các mức cảnh giới thấp không có phân chia ra rõ ràng thế nên đều dựa vào khả năng khống chế khí mà sắp xếp. Dựa theo thực lực của ngươi có thể rơi vào khoảng cuối tầng bảy gần đầu tầng tám, còn thiếu nữ đã đánh nhau cùng ngươi thì đã bước chân vào tầng mười.
- Ngô đạo sĩ vậy sau mười tầng thì thế nào ?
- Bị sét đánh...
Thiếu niên hơi không hiểu ý ông có chút nhăn mặt tưởng là ông đang nói đùa để thử sự hiểu biết của mình, nhưng nhìn qua dáng vẻ nghiêm túc kia thì hắn liền nhận ra ông không hề có ý muốn đùa. Đều là đang nói thật, vì thế cảm thấy có chút mơ hồ với cụm từ bị sét đánh này, rõ ràng cảm thấy rất không phải nhưng lại không biết dùng từ ngữ thế nào để chỉnh lại cho nó hợp lí. Trong lòng không hiểu sao chợt dồn tới một cơn hoang mang, không lẽ bản thân hắn sẽ mãi mãi dừng lại không thể tiến lên được tiên nhân siêu phàm hay sao
- Hầy...thiếu hiểu biết. Là độ lôi kiếp, mỗi một đại cảnh giới đều sẽ phải trải qua lôi kiếp. Vừa là một bước khảo vấn của thiên địa dành cho ngươi, lại cũng là một cách để ngươi rèn dũa nhục thân cùng với thần hồn của mình. Nếu như thất bại thân tử đạo tiêu vô cùng đơn giản.
- Thật sự thất bại sẽ thân tử đạo tiêu.
- Đương nhiên thế nên ta mới nói với ngươi. Tiên lộ mù mịt vốn là một con đường c·hết đầy những ngõ cụt. Phàm là người muốn đi tới cuối con đường không phải chỉ cần thiên phú xuất sắc, xuất thân đỉnh cao, mà còn phải có một lòng kiên định đối với cầu tiên vấn đạo thì mới có thể đi đến được cuối còn đường nữa. Nhưng trên đời này trải qua chém g·iết, trải qua trăm ngàn năm thời gian vô tình mài mòn đi chí hướng sẽ còn lại mấy người vẫn một lòng đối với cầu tiên nữa.
Hầy tiền đã lấy hết mà nói chưa được bao nhiêu, niệm tình ta tiết lộ thêm cho ngươi chút thiên cơ nữa. Vương gia và các hoàng thân quốc thích là có liên hệ lớn nhất đối với tiên nhân, tuy nói đám người tiên nhân một lòng vấn đạo, nhưng cũng không có ít kẻ sở hữu chút thiên phú ngoại lai. Vì thế cũng có không ít kẻ lợi dụng chính cái mác này để độc hưởng hưởng vinh hoa phú quý cả đời. Bọn chúng thường hay lui tới với hoàng thân quốc thích và các vị vương gia, nếu như ôm được một cái đùi tốt ngươi có thể tiết kiệm được mấy mươi năm thậm chí là cả đời tìm kiếm đấy.
Cũng nhắc nhở ngươi một câu, tiên nhân suy cho cùng cũng chỉ là phàm nhân có thiên phú tu luyện mà thành, vì thế khó mà tránh khỏi thất tình lục dục. Tiên lộ vốn nhỏ nhiều người đi sẽ không vừa.
Thiếu niên nuốt lấy một ngụm nước bọt, nửa có hào hứng nửa có sợ hãi đối với con đường phía trước mình phải đi cớ sao mà lại mù mịt vô định đến như thế. Nhưng mà trường sinh lộ lại nhìn thấy thêm một chút manh mối nữa rồi hắn liền lấy lại được dáng vẻ hào hứng bình thường, hướng về phía ông dập đầu cảm tạ. Chu Nhất Đạo nhìn thấy hắn thi lễ với mình thì gật đầu mỉm cười sau đó đứng lên hướng ra bên ngoài mà đi.
- Ông nói chưa được bao nhiêu câu mà đã lấy hết túi tiền của huynh rồi. Từ đại ca để muội đi lấy lại cho huynh nhé.
Thiếu niên nhìn cô bé ngây thơ này mà lòng không khỏi mỉm cười, hắn tò mò sao trên đời lại có một đứa trẻ ngây thơ đến như thế. Thật sự là quá mức đáng yêu luôn đi. Thiếu niên đưa bàn tay đến xoa nhẹ lấy mái tóc của cô bé.
- Một nắm khi đói bằng một gói khi no. Những gì mà ông nội muội nói cho ta biết còn đáng giá hơn cái túi tiền kia đến mấy mươi lần. Nào ta dẫn muội ra ngoài ăn cơm nhé.