Chương 23 Lục Tuyết
Nhìn thấy kẻ địch ở ngay trước mắt mình thi triển loại tà môn để trốn thoát nàng liền cố gắng vận sức muốn ngăn cản, thế nhưng tà khí từ bên trong Minh Hà đao quá mức cường hãn khiến cho Lục Tuyết mỗi khi vận động nội lực đều sẽ gặp phải phản phệ kịch liệt, lần này lại đến nàng cảm thấy toàn bộ khí huyết trong cơ thể mình chảy ngược lên trong miệng, không kiềm chế được nôn ra một ngụm máu lớn. Cả không gian trước mắt mờ dần rồi ngã ra b·ất t·ỉnh, cũng may mắn khi nàng vừa ngã xuống đã liền đã có người lao đến ứng cứu là nhóm người đã đi cùng nàng ngày hôm qua trên thuyền.
Nhìn thấy tình cảnh đại chiến của hai bên diễn ra kịch liệt, thấy hai thanh thần binh lợi khí v·a c·hạm vào nhau trên không trung, bọn họ tự thấy mình năng lực không đủ nên không dám chen chân vào sau khi phát hiện ra Lục Tuyết b·ị t·hương ngã xuống cả đám người mới dám chạy ra đỡ người cứu giá.
Thanh lam kiếm nhìn thấy chủ nhân b·ị t·hương, lập tức không cần triệu gọi mà tự mình bay lên, ngự lại trên người của nàng tỏa ra từng đợt khí tức xanh lam mờ nhạt phần nào xua tan đi hắc khí của Minh Hà đao trong cơ thể, đảm bảo sự an toàn cũng như thực hiện chữa trị những v·ết t·hương trên người của chủ nhân. Quay lại nhìn về phía Từ Trường Sinh, khi huyết vụ xuất hiện che mờ tầm mắt của tất cả mọi người, hắn cũng đã hoàn toàn mất đi quyền khống chế đối với cơ thể mà ngất lịm đi được một cỗ khí tức hắc ám từ bên trong Minh Hà đao tỏa ra vác chạy khỏi nơi này.
Hai người đứng lại nhìn chằm chằm, sau khi xác nhận huyết vụ tan đi đã không còn nhìn thấy bóng người nào nữa thì mới gật đầu rồi cùng nhau đuổi theo nhóm người kia.
Trưa nắng cái oi bức của mùa hè chợt ửng lên đổ ập xuống nhân gian không quản thân phận của bất cứ ai bình đẳng với vạn vật chúng sinh bên dưới. Nó xuyên qua song cửa cổ xuyên thẳng vào đôi mắt của thiếu niên khiến hắn giật mình tỉnh lại. Nhưng khi vừa hơi cử động thân thể Từ Trường Sinh liền cảm nhận được một cơn đau đến điên dại từ bụng truyền tới chạy dọc cả cơ thể, đầu óc phút chốc cảm thấy tê dại như có ai đó cầm một búa bổ thẳng vào đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Hắn thử vận chuyển tâm pháp kiểm tra cơ thể của mình một lần nữa, bây giờ mới kinh hoàng nhớ lại tình cảnh lúc đó, xác nhận một chuyện không phải do mình hồ đồ mà là toàn bộ lục phủ ngũ tạng trong người đã sớm bị ngoạy thành nồi cháo. Nhưng may mắn là bây giờ đang được một dòng chảy huyết khí kì lạ cùng với nội lực nhích từng chút một khiến nó quay trở về vị trí ban đầu.
Thiếu niên chậm thở ra một hơi cố gắng đè nén xuống tâm lí kinh hoàng của chính mình. Tâm pháp kia quả nhiên bá đạo, may mà khi đó kịp thi triển Kình Lưu Quyền giúp luân chuyển phản chấn trong kinh mạch đi khắp cơ thể giải tỏa phần nào sức ép cho lục phủ ngũ tạng, nếu không thực sự b·ị c·hém thành mớ hỗn tạp luôn rồi. Nữ nhân điên đó...nếu như còn gặp mặt nhất định phải một đao chém c·hết cô ta, nhưng mà rốt cuộc thanh thần binh kia là cái gì vậy chứ. Còn thanh tà đao này nữa không lẽ có liên quan gì đến nhau.
Thiếu niên chìm trong những suy nghĩ, bất giác từ bên ngoài của có tiếng bước chân người đi vào. Hắn không động đậy ý nghĩ, ánh mắt lướt đi quan sát qua người kia một lần nhận ra người này là một ông lão già tương đối lớn tuổi, một thân y bào màu trắng tiên phong đạo cốt lại có điểm quen mắt giống như đã từng gặp qua.
- Đạo sĩ...là ông sao ?
Vừa mới mở miệng trong bụng hắn lại truyền đến nhưng cơn đau nhức khiến hắn nhăn mặt than khổ, lão đạo sĩ nhìn thấy tình cảnh bây giờ thì hơi mệt mỏi lắc đầu chầm chậm bước chân đến đỡ người của thiếu niên ngồi dậy dựa lưng vào thành giường nghỉ ngơi. Bàn tay kiểm tra qua mạch tượng, lại đưa đến ngay bụng âm thầm cảm nhận loại khí tức hổn loạn đang dần lan tỏa trong cơ thể của hắn. Sau hơn mười phút mới lần nữa đứng lên vuốt vuốt chòm râu dài của mình gật đầu.
- Xem như ngươi mạng lớn, diêm vương gia chưa muốn lấy đi. Lục phủ ngũ tạng đều được nội khí di chuyển về chỗ cũ, tịnh dưỡng mười bữa nữa tháng là có thể xuống giường đi lại.
- Đa tạ đạo sĩ cứu mạng. Ân này ta...
- Được rồi, cứu ngươi không phải ta mà là cháu gái của ta. Lão hữu có tên họ đàng hoàng, là Chu Nhất Đạo cháu gái của ta là Chu Hoàn, về sau đổi cách xưng hô đi cho thân thiện.
- Tại hạ đã hiểu Chu đạo sĩ.
Ông không để ý gì đến hắn nữa, cấp bước chân đi ra bên ngoài. Khi đi qua thanh Minh Hà đao của Từ Trường Sinh đặt gọn gàng ở trên bàn ông chỉ có một tiếng thở dài buồn chán. Minh Hà đao cùng với Thiên Gia thần kiếm đều là những chí bảo đỉnh cấp trong thiên địa được truyền thừa từ thời thượng cổ. Bình sinh đã như sáng và tối, thiện và ác đời đời đối đầu, ngàn vạn năm ác chiến cũng chẳng biết đến bao giờ mới xong.
Thở dài một hơi rồi đi xa, thiếu niên dõi mắt theo ông chợt nhìn thấy có một cô bé từ một góc khác hình như đã nấp từ nãy đến giờ, nhìn thấy ông lão đã rời đi mới liền chạy ngay về giường của hắn mà nhìn chằm chằm, đôi mắt to tròn của cô bé sáng lên mở to khuôn mặt lanh lẹ trông vô cùng hoạt bát đáng yêu lại trông ra dáng vẻ rất thông minh pha chút nghịch ngợm. Thiếu niên hơi nghiên đầu nhưng cũng cùng cô mỉm cười chào hỏi.
- Từ đại ca...cây đao màu đỏ đó của huynh đúng là không biết điều gì hết. Lúc ta cứu huynh nó còn muốn t·ấn c·ông ta nữa, nếu như không phải có ông nội cản lại ta nhất định sẽ đem cây đao đó đi nhúm củi luôn. Từ đại ca huynh có khỏe chưa, ông nội nói lục phủ ngũ tạng của huynh bị khí thế từ cây thần binh tên cái gì mà thiên...thiên gì nhỉ...À...à chính là Thiên Gia ngoạy cho thành nồi cháo luôn.
Ông còn nói nếu như không phải cô nương kia chỉ mới dùng hai phần thực lực lúc vung kiếm đến gần lại thu tay về đã triệt tiêu đi phần lớn lục lượng còn lại từ thanh kiếm kia thì huynh đã b·ị c·hém đôi luôn rồi, còn nói gì mà nội lực của huynh rất tốt có thể lấy nhu đối cương lấy cương đối nhu nên mới giữ được môt mạng. Hì...hì...hì muội đâu có tin chứ, ông chỉ toàn lừa người thôi. Nếu như lục phủ ngũ tạng b·ị t·hương rồi thì làm gì có chuyện còn sống chứ. Huynh nói có phải không ?
Thiếu niên nghe cô bé làm mồ lồ chuyện như thế, trong đầu vô cùng mơ hồ nhất thời không biết phải nói như thế nào chỉ có thể rặn ra một cười tượng trưng rồi gật đầu cho qua chuyện. Cô bé thấy sắc mặt hắn nhăn lại, liền biết người đại ca này đang b·ị đ·au thế nên liền không hỏi nữa mỉm cười vẫy vẫy tay với hắn rồi lại chạy đi kiếm ông nội của mình chơi tiếp.
Thiếu niên có không gian tĩnh lặng, hắn mới bắt đầu sâu chuỗi lại những sự việc dựa theo lời của cô bé kia đã kể. Thì ra thanh thần binh tỏa quang mang lam biếc kia có tên là Thiên Gia là một tuyệt thế thần binh. Từ Trường Sinh nhăn mặt là một thanh thần binh bảo sao mình lại b·ị t·hương nặng đến như thế. Vậy mà cô ta chỉ mới xuất ra có hai thành thực lực, còn đã thu tay không có ý g·iết người chuyện này xem như nợ cô ta một mạng. Lần sau nếu như có gặp lại cũng không nên g·iết người. Hắn nghĩ đến đây thì thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn hẳn, thiếu niên chỉ g·iết người muốn g·iết mình đây là quy tắc cũng là đạo mà hắn theo đuổi. Không thích lạm sát người vô tội, người không g·iết hắn hoặc có ân đều phải dùng lễ đáp trả.
Vận chuyển tâm pháp lần nữa đi khắp thân thể, việc dùng nội lực điều chỉnh lục phủ ngũ tạng nói ra thì đúng là hoang đường vô cùng nhưng hắn bây giờ lại may mắn có huyết khí tản mát từ thanh tà đao kia tạo thành từng sợi dây huyết khí hỗ trợ kéo lại các bộ phận thế nên cũng giảm đi rất nhiều gánh nặng.
Ở trấn Ly Châu tại một khách sạn lớn nhất trong trấn, một người nữ tử có dung nhan mỹ lệ say đắm lòng người khẽ mở mắt, ánh mặt trời chậm chậm chiếu xuyên qua khe cửa dừng lại tại gương mặt thanh tú mĩ lệ nhưng thoáng lên nét lạnh lùng băng giá của nàng. Mục quan dần sáng nàng từ từ mở mắt tỉnh dậy, hơi nhúc nhíc thân thể cũng truyền đến từng tia đau nhức nhưng so với thiếu niên kia thì nàng đoán tình hình của mình khá khẩm hơn rất nhiều.
Ánh mắt tỏa sắc lam quang của nàng quét quanh căn phòng một lượt rồi dừng lại ở tại thanh Thiên Gia thần kiếm bấy giờ vẫn đang nằm ngủ yên lặng trên bàn đằng xa, nó vẫn như thế vẫn cứ im lìm tĩnh lặng chẳng còn cái dáng vẻ kích động như lúc kia nữa. Nàng hơi thôi động bàn tay mình một chút, trong tức khắc kiếm liền động đậy giống như hiểu được tâm ý chủ nhân tự bay lên không rồi nhập vào nằm trong lòng bàn tay của nàng.
- Minh Hà đao, ngươi cùng nó có thù hận hay sao ?
Thanh kiếm nghe thấy nàng hỏi, lập tức tuột ra khỏi tay bộ dáng giống như có điều khó nói không muốn trả lời tự nó bay lên không trung uốn lượng quanh người nàng tạo thành một vòng tròn bảo hộ của linh khí tiên giai. Khí tức trên người nó chầm chậm tản mát ra thanh khiết tựa như băng tuyết ở tận nơi chân trời xa thẳm nhất mà con người không thể nào đặt chân đến được, vì thế mà không nhuốm bụi trần nhân gian, băng thanh lãnh đạm.
Thiếu nữ nhìn nó hơi động đậy, Thiên Gia tỏa ra một loại khí tức lam quang giúp cho nàng chữa lành nhanh chóng hơn những v·ết t·hương trên cơ thể, loại khí tức trầm lặng này so với sự cuồng bạo huyết chiến điên loạn của Minh Hà đao mà nàng cảm nhận được khi đấu với thiếu niên kia là hoàn toàn đối nghịch, giống như thiên sinh đã là cừu địch sinh tử như thiện và ác, trắng và đen vĩnh viễn đối đầu.
Nàng sờ chầm chậm vào Thiên Gia, theo như nàng được nghe kể lại thì Thiên Gia chính là cửu thiên thần binh được đúc từ Cửu Thiên Băng Thiết từ thượng giới rơi xuống phàm gian vùi mình ở tận đáy của Băng Nguyên Địa Vực. Là Kì thiết nhất đẳng đứng đầu trong bảng thập đại kì thiết vang danh vạn cổ. Nguồn gốc vô cùng sâu xa không ai tra rõ ràng được. Về sau Cửu Thiên Băng Thiết được một vị đại tông sư luyện khí sĩ đạt đến trình độ đại thừa kì có linh căn võ hồn đều là thuộc tính băng cực hàn đút luyện mà thành.
Ngày Thiên Gia xuất thế, nó đem toàn bộ thiên địa chia làm hai nửa khác biệt. Đem một nửa thiên địa thế giới nhấn chìm vào trong đại dị tượng, dưới đất băng tuyết rơi tròn ba ngày ba đêm, trên bầu trời những luồng tinh quang không ngừng chiếu rọi, xé không mà hiện thắp sáng cả ngày cả đêm đã gây ra kinh sợ cho không biết bao nhiêu thế lực trên đời.
Mà ngày Thiên Gia xuất thế cũng là cái ngày mà Minh Hà đao ngạo thế ở nhân gian hiện thân, huyết quang phủ trời, đem toàn bộ phân nửa nhân gian thiên hạ còn lại nhấn chìm trong cái màu của huyết nhục u ám, trời đất xoay chuyển ngày đêm lẫn lộn. Thiên Gia cùng Minh Hà chỉ dựa vào thanh thế khi xuất thế của mình từ đó mà thành danh. Nhiều đời chủ nhân đều chém g·iết không ngừng nghỉ, riêng Minh Hà đã uống không biết bao nhiêu máu tươi của tiên giả phàm nhân cực kì hung tà.
Thiếu nữ lúc đầu cũng không tin về mấy lời đồn đoán này của các bậc trưởng bối, nhưng khi nàng cầm lấy Thiên Gia đối đầu cùng với Minh Hà một luồng huyết ý không biết từ đâu trong tâm khảm chợt tại một khoảng khắc ngắn ngủi bộc phát, nếu như không phải kịp thời thu liễm nàng kì thực đã một kiếm chém c·hết thiếu niên kia rồi.
Nàng đứng lên khỏi giường, tạm thời thương thế thì mười phần đã khỏi hết bảy tám thế nên hoạt động một chút cũng không tính là nặng nề, hướng mắt đi ra nhìn thẳng về không gian náo nhiệt bên ngoài, ánh mắt lam biếc tĩnh lặng giống như cửu thiên tiên nữ ngạo trần gian ngắm nhìn nhân thế xô bồ.