Chương 22 Phệ Huyết Minh Hà đao, Thiên Gia thần kiếm. Tử thù
Việc bàn giao chuyện xây lại căn nhà cho Cố Vận tốn không nhiều thời gian cho lắm, thế nên thiếu niên rất nhanh chóng đã lại lần nữa khăn gói bỏ lại thôn nhỏ ở đằng sau mà lên đường, cũng như lần trước đi hay đến đều không có một lời nào báo hiệu. Trời vẫn còn sớm, hắn đã đội cái mũ rơm rộng vành có cột theo một chiếc chuông nhỏ sau lưng đeo hai thanh bội đao thong dong thả bước dạo trên từng cung đường quay về cái bến tàu hôm nọ mình đã đi.
Khác với quang cảnh của thành lớn Mộc Châu đông người tấp nập việc buôn bán cũng vì thế mà diễn ra từ sáng sớm đến tối mịt thậm chí có thể là xuyên đêm, trấn nhỏ Ly Châu này vốn không có nhiều người giống như thế cũng chẳng phải cái thương cảng giao thương lớn gì cả thế nên việc buôn bán phải đến tận khi sáng tỏ thì mới bắt đầu. Đường vắng bóng người qua lại chỉ một mình thiếu niên đi. Chợt chuông gió treo trên mũ rơm khẽ đung đưa phát ra tiếng đing đang rất vui tai.
- Các hạ là ai, chặn đường ta không biết đây là có ý gì ?
- Giao đồ...
Một âm giọng nữ tử vừa vang ra truyền được đến tai của thiếu niên thì hắn đã nghiêng đầu sang một bên. Vụt...một tiếng ám khí trong không gian xé không mà lao đến với tốc độ kinh kh·iếp, âm thanh phát ra cực nhỏ gần như tiêu biến khi lướt đi trong không gian nếu như không phải thiếu niên cũng là tông sư, lại rèn luyện thính lực của mình cực tốt, thì hắn nhất định không làm cách nào nhận ra được.
- Kim châm tẩm độc...thủ đoạn này cũng đủ tàn ác. Cô nương ta cảnh cáo cô trước nếu như cứ hướng đến ta gây rắc rối ta không ngần ngại tiễn cô quy thiên đâu.
- Vậy phải xem...
Lời còn chưa kịp dứt bóng dáng của Từ Trường Sinh ngay trong mắt cô đã hoàn toàn biến mất hòa vào trong màn sương mù của lúc trời chợm sáng, nữ sát thủ kh·iếp đảm kinh sợ trước tình huống này, hai tay nắm thành song thủ giơ lên vào thế phòng thủ, bao nhiêu v·ũ k·hí trên người cùng liền lập tức kích hoạt sẵn sàng ứng phó bất cứ lúc nào.
Kẻ thù giống như ma quỷ đến thì đến đi thì đi hoàn toàn không để lại một chút tăm hơi càng khiến cho một cao thủ giang hồ chuyên thích sát người cũng phải kinh hãi. Không được hoảng loạn, ta từng g·iết c·hết cả tông sư giang hồ thằng nhóc này chỉ là một thiếu niên cho dù là tông sư cũng không có loại thủ đoạn nào cao minh, chỉ là màu mà thôi...phải chỉ làm màu.
Ngay đằng sau lưng chợt vang lên một tiếng xoẹt kinh người đáng sợ. Nữ sát thủ nhận ra trong làn gió phả đến ngang cổ mình một cảm giác lạnh toát lập tức giật mình quay đầu rồi nhảy ngược về phía sau tránh đòn, một cảm giác đau nhói không thể miêu tả thành lời chợt xuyên thủng cả tâm can của cô. Đến khi ngoái đầu nhìn lại đã thấy thân ảnh quỷ dị của Từ Trường Sinh vốn vẫn đứng yên tại đó giống như chưa từng di chuyển, một thanh đao với những đường nét chạy dọc như gân máu đã đâm thẳng vào lồng ngực xuyên qua tim.
- Chỉ là một cao thủ cũng dám phách lối như thế. C·hết...không tiếc.
Thiếu niên xoay mạnh cán đao trong bàn tay, ở ngay thời điểm đó không hề rút đao ra mà chém thẳng lên trên đầu trượt lách qua các khớp xương trên cơ thể cuối cùng ở tại khớp vai bên phải rút đao ra, gần như đã chẻ ra một v·ết t·hương kinh kh·iếp trên cơ thể của cô. Máu theo đường ấy mà túa ra như mưa nhưng dị tượng lần này mới thực sự xuất hiện.
Thanh đao của thiếu niên bình thường vốn không có gì lạ, thế nhưng lần này ánh lên một luồng khí tức huyết lệ tanh tưởi, dưới sức mạnh chợt trào ra không thể kiểm soát một luồng lực lượng cực đại giống như lực hút vô hình kéo toàn bộ cánh tay của Từ Trường Sinh đâm thẳng vào đầu của cô gái kia.
Chỉ nghe thấy một tiếng phụp nhẹ nhàng vang lên, cảm giác giống cầm một m·ũi d·ao cực kì sắc bén nhẹ nhàng xuyên vào một miếng tào hủ non vậy không có một chút khó khăn nào. Thiếu niên hơi kinh hãi với điều này thậm chí hắn còn không thể cảm nhận được thanh đao của mình đã xuyên qua đầu của cô gái kia như thế nào một vết đao cực ngọt, cực kì nhẹ nhàn.
Đầu tiên là đầu nó hút lấy toàn bộ thứ chất dịch trắng có hơi hồng hào mà thiếu niên đoán là não của cô gái kia. Sau khi đã hút cạn lại tự động di chuyển bay lên không trung rời khỏi bàn tay của thiếu niên hướng thẳng đến phần thân thể đang nằm trên mặt đất mà đâm tới.
Huyết dịch trên cơ thể lập tức trong một giây ngắn ngủi đó toàn bộ bị hút cạn, kể cả những dòng máu chảy ra mặt đất cũng bị hút khô chẳng còn lại chút nào. Cả cơ thể của cô gái khi nãy dù c·hết rồi vẫn cảm giác được sinh khí cuồn cuộn bây giờ đã chỉ còn lại một đám da bọc xương, chỉ cần nhìn qua cũng khiến người ta rợn tóc gáy.
Thiếu niên giật mình nhưng trong lòng không có kinh sợ, trong tám năm qua hắn sống trong chốn thâm sơn cùng cốc cũng đã từng gặp qua không biết bao nhiêu thứ quỷ dị rồi, thế nên đứng trước tình cảnh này cũng không có quá hoảng hồn gì cho cam cả. Chỉ có sự bất ngờ không thể miêu tả được thành lời mà thôi.
Thanh tà đao này sau khi đã hút hết huyết dịch, giống như đã ăn no liền lập tức bay lại bàn tay của thiếu niên yên lặng nằm tại đó không nhúc nhích hay loạn động gì thêm nữa. Từ Trường Sinh lại quan sát thanh đao đang cầm trong tay, bây giờ mới nhận ra cái thứ tà quỷ này kì thực không có bình thường chút nào.
Từng đường gân máu chạy dọc từ gần đỉnh của cán cầm cho đến lưỡi của thanh đao khoảng hơn một gang tay. Lúc trước hoàn toàn khô khốc sau khi hút máu thì giống như đã bổ sung được sinh cơ bắt đầu có hơi âm ẩm chuyển từ màu đen thẫm sang hơi ẩn đỏ. Từng đường gân chợt cộm phồng lên rồi chìm xuống, cứ như thế mà lặp lại không ngừng nghỉ giống như mạch máu đang đấp trên cơ thể người sống.
Sau khoảng năm phút vận chuyển kì dị thì quay trở về giống như hình dạng ban đầu. Toàn bộ lưỡi của thanh đao cũng có những đường gân giống như thế nhưng dường như được in hằn vào trong lưỡi kiếm chợt lóe huyết quang lên. Đing đang tiếng chuông vừa ngân lên, lập tức hắn phát giác ra được nguy hiểm đang đến, chuyển thế sang hơi ngồi xổm xuống để chống bàn tay lên đất rồi chân đạp thẳng đầu gối cùng khớp cổ chân phát lực cộng thêm bộc phát nội lực vào lòng bàn chân một giây khẽ phóng lùi lại cách xa hiện trường hơn năm trượng.
Thế nhưng cũng không thể tránh khỏi được đường kiếm sắc lẹm của người t·ấn c·ông đến để lại một v·ết t·hương trên cánh tay phải chảy xuống huyết dịch thấm qua lớp áo bên ngoài.
- Kiếm khí, là đỉnh tông sư.
Thiếu niên cố gắng điều hào nhịp thở của mình lại, chỉ thấy xuất hiện sau lớp khói bụi do nhát kiếm vừa rồi tạo ra là hình ảnh của một vị cô nương cũng hơi khuất đằng sau lớp sương mù giống như tiên nữ giáng thế.
Nàng vẫn như thế vẫn mặc trên người một bộ y phục trắng hơi ngả xanh nước biển giống như băng giá, càng làm tôn thêm nét xinh đẹp nhưng băng lãnh đến đáng sợ của mình, trên gương mặt lại đeo một chiếc mặt nạ cẩm ngọc không thể nhìn thấy được dung mạo của nàng.
Tay phải còn chưa rút kiếm, chỉ nhìn thấy một ánh màu lam sắc chạy dọc tuyệt diệ, từ trên thân của vỏ kiếm chầm chậm tỏa ra một luồng khí thế kh·iếp đảm chúng sinh khiến cho người ta run rẩy khi nhìn vào, nhất định là một thanh thần binh lợi khí đỉnh cấp.
Hắn lúc đầu có hơi không nhận ra nàng do chiếc mặt nạ cẩm ngọc, nhưng đôi mắt lam biếc sâu như ở tận dưới đáy biển kia khi chợt nhìn đến thì hắn liền có thể nhận ra. Phát giác vị thiếu nữ này chính là người mà lần trước mình đã si ngốc nhìn ngắm, không ngờ nàng bình thường không có dảng vẻ gì kì lạ thực ra là một đỉnh tông sư.
- Phệ Huyết Minh Hà Đao.
- Cô nương, ta cùng cô nước sông không phạm nước giếng, lúc trước đồng bạn của cô từng giúp đỡ ta. Ân đền ân, ta sẽ xem như t·ấn c·ông lần này của cô như trả ân. Nếu như còn lần nữa t·ấn c·ông ta sẽ phản kháng đấy.
- Người nắm giữ tà vật chí hung. Lập tức buông xuống tà vật để ta áp giải về Thần Nữ Tông. Nếu không hậu quả tự chịu
- Ta có làm gì để cô bắt ta chứ. Kẻ muốn g·iết ta, ta chẳng lẽ không được phản kháng mà nằm chờ c·hết sao ?
Nàng không cần nói nhiều kiếm trong tay liền động chưa cần ra khỏi vỏ mà khí thế ấy đã cho người ta sợ đến kinh hồn bạt vía. Ánh sắc xanh lam tỏa sáng bên ngoài vỏ kiếm xoáy vào không khí tạo thành một trận gió lốc đáng sợ, Từ Trường Sinh cảm thấy gió tạt thẳng vào mặt vào mắt, cho dù đã cố gắng nhưng cũng không thể mở ra bình thường, trong bàn tay có một cỗ lực lượng điên cuồng lần nữa kích phát ra, nhưng hắn biết được loại khí thế này nhất định không phải đến từ trong cơ thể của mình mà chính là đến từ bên trong thứ tà vật mà nàng đã gọi là Phệ Huyết Minh Hà Đao đang nằm trong tay của hắn.
Thiếu niên siết chặc cán đao để nó không loạn động, một cảm giác máu thịt tương liên cùng với thứ v·ũ k·hí trong lòng bàn tay trào ra mãnh liệt. Hắn nhận thức được sự điên cuồng này rõ ràng là đang nhắm thẳng đến thanh kiếm ánh sắc xanh như bầu trời đang nằm trong bàn tay của nàng kia.
Thiếu nữ cũng có một cảm giác giống như hắn, thanh kiếm trong tay nàng run lên từng cơn giống như thù hận, lại như đang điên cuồng muốn đối chiến cùng tử địch. Một cảm giác mà từ trước đến nay mà nàng chưa từng một lần nào cảm nhận được, cho dù là đối sinh tử chiến cùng cường địch cũng chưa từng cảm nhận được loại sát khí kinh người đến như thế này tràn ra từ bên trong nó. Cảm giác như muốn xé xác muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Cơn gió mãnh liệt được tạo ra từ khí tức điên cuồng của thần kiếm lam biếc kia dần tản đi. Gió trong không gian cũng không bị khoáy động nữa, dần dần dịu xuống, nhưng Từ Trường Sinh thì trong lòng càng căng thẳng hơn gấp bội phần, đến đứng cũng hơi run run. Hắn hiểu được vừa rồi chính là dấu hiện cảnh báo của nàng nếu như còn tiếp tục chắc chắn sẽ đánh thật. Mà một khi đã đánh thì hắn cũng khó mà giữ được toàn mạng, nhưng bây giờ nếu như buông tay để mình bị lôi đi thì chắc chắn là không được toàn mạng mà về.
- Ngươi không buông, vậy hậu quả tự gánh.
Thiếu nữ xinh đẹp như tiên nữ kia lần nữa nhảy lên không trung, sau đó liền đạp không lao đến dáng của nàng lướt đi trong không gian cùng tà áo trắng tung bay trong gió bụi xuất trần xinh đẹp đến khiến con người ta nhìn ngắm mê mẫn, thanh kiếm trong tay nàng chợt rời vỏ nó lập tức lóe sáng lên một đạo hàn quang xanh biếc giống như thu thủy lướt ra nhân gian huyền ảo xinh đẹp mà lại sắc lạnh khôn tả, mang đến một cảm giác c·hết chóc.
Từ Trường Sinh không thể làm cách nào khác ngoài trực tiếp đối chiến, đây là lần đầu tiên mà hắn đối đầu cùng một vị tông sư mà còn là đỉnh tông sư nữa, trước giờ chưa từng gặp được kẻ địch nào mạnh ngang cấp với mình, thế nên kinh nghiệm chiến đấu gần như bằng con số không lần này lại gặp phải đối thủ có cấp bậc chênh lệch cao như thế hắn chỉ có thể liều mạng mà đánh.
Đao trong tay chợt cũng muốn đọ sức cùng luồng lam quang kia mà lóe lên sắc đỏ rực của huyết dịch, một cảm giác có chút cuồng nhiệt và điên cuồng chợt trào dân trong tâm trí của thiếu niên hắn không còn cảm giác được c·ái c·hết đến gần nữa. Đao trong tay run lên từng thanh âm kì dị, giống như vị vua vốn đã ngủ say dưới Cửu U Địa Ngục bây giờ b·ị đ·ánh thức gầm lên kinh thiên hãi địa, lập tức vụt tới cùng nàng đối chiến.
Rầm...một tiếng động kịch liệt vang lên, hai luồng lam quang cùng huyết quang kịch chiến mạnh liệt. Tỏa ra trong không gian một loại áp tức vặn vẹo khiến người ta kinh hãi. Thiếu niên bị loại khí thế kia đánh bậc người văng thẳng về đằng sau lăn lộn nằm dài trên mặt đất hơn cách xa hơn năm trượng rồi mới có thể lồm cồm bò lên, đao trong tay trượt ra nhưng cũng văng đến nằm gần hắn.
Thiếu niên chợt một cơn kinh hãi, gương mặt trắng bệch không còn chút khí sắc trong miệng nôn ra một ngụm máu lớn, cảm giác giống như tại một giây phút vừa rồi đao kiếm chạm nhau toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ thanh thần kiếm trong bàn tay của nàng làm cho đảo lộn. Mắt hoa tai ù, dường như không còn cảm nhận được cái gì rõ ràng nữa, miệng không ngừng nôn máu bụng đau quặn thắt cồn cào không làm sao chịu được.
Thiếu nữ hạ không mà rơi xuống chiếc mặt nạ cẩm ngọc che lại gương mặt nàng cũng bị nứt ra một góc rồi rơi xuống mặt đất. Trong miệng nàng cảm thấy mằn mặn rồi cũng nôn ra một ngụm máu lớn, khí sắc trên cơ thể cũng loạn nhưng so với thiếu niên kia thì tình trạng xem như có phần tốt hơn khá nhiều, nội lực của nàng đã xem là cực mạnh, ở trong thiên hạ có thể xưng là đệ nhất tông sư cũng không có ngoa.
Nhưng một khắc vừa rồi khi hai thanh thần binh chạm vào nhau khí tức của Phệ Huyết Minh Hà Đao quá mức hỗn loạn, không hề có ý muốn bảo hộ cho chủ nhân của nó mà chỉ có điên cuồng công kích mới có xuyên qua khí tức bảo hộ của lam kiếm quanh cơ thể khiến cho nàng b·ị t·hương, lực lượng trên thanh kiếm của nàng cũng vì chống lại khí tực tà dị bảo vệ cho tâm mạch của nàng mà đã giảm đi không ít.
Từ Trường Sinh quỳ trên mặt đất, miệng không ngừng nôn ra máu tươi cảm giác như sắp sửa nôn luôn cả lục phủ ngũ tạng ra bên ngoài. Hắn dùng nội lực kiểm tra thực sự toàn bộ lục phủ ngũ tạng của bản thân đã bị khí tức lam sắc cùng huyết quang v·a c·hạm hỗn loạn ngoạy thành giống như nồi cháo nát be bét cả bên trong. Không còn nghi ngờ lần này chắc chắn c·hết. Thế nhưng c·hết như thế này có phải quá nhanh hay không ?
Hắn khẽ chạm vào thanh đao, máu huyết dưới đất lập tức đều bị nó hút cạn. Thiếu niên phát hiện ra dị biến, một cảm giác tương liên giữa hắn cùng với thanh đao Phệ Huyết Minh Hà này ngày càng mãnh liệt hơn vạn lần. Chợt từ hư vô một đám huyết vụ mê chướng liền xuất hiện trong không gian, thiếu niên đôi mắt mờ dần rồi chìm vào trong tĩnh mịt.
Trước khi mọi thứ hắn nhìn thấy chỉ còn là đêm đen vô cùng tận, hắn đã nhìn thấy gương mặt của nàng trắng bệch lộ lên không biết bao nhiêu loại tâm tư suy nghĩ, trên miệng chảy xuống những dòng máu đỏ thẩm vào đôi môi hồng hào, lưu lại trên làn da trắng sáng như tuyết ban mai càng tô đậm thêm nét e lệ ưu tư trên gương mặt băng giá thanh lãnh.