Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vấn Thiên Tiên Lộ

Chương 21 Lên Đường




Chương 21 Lên Đường

Thiếu niên cùng nàng chia đồ thành từng phần rồi đem đến từng nhà bá tánh trong thôn mà gửi tặng, ai nhìn thấy hắn cũng đều bất ngờ, không thể nào còn có thể nhận ra được đây chính là cái thiếu niên nhà nghèo ôm o gầy mòn ngày xưa nữa. Bây giờ hắn cao hơn cả Ninh Hương một cái đầu, thân thể nhờ luyện võ càng cường tráng cơ bắp hơn rất nhiều trên người mặc một bộ y bào màu xám xẫm nhìn qua cũng biết là giá trị không có nhỏ.

Có người hắn gặp được mỉm vui vẻ hỏi chuyện cùng thiếu niên, lại có người khi hắn đến thăm sớm đã yên nghỉ sâu dưới ba tất đất chỉ còn lại giữa căn nhà một tấm di bài bằng gỗ sẫm khắc tên vẫn còn nhang khói. Thiếu niên đều thắp cho họ một nén nhang, mỗi gia đình gửi tặng hai mươi đồng bạc. Hắn gặp lại không biết bao nhiêu người, ngày xưa đều đồng dạng là những thiếu niên thiếu nữ, đến bây giờ nam tử lấy vợ, nữ tử lấy chồng đều đã có con trai con gái chạy lẫm đẩm, nhìn thấy thiếu niên đi đến đều vui vẻ gật đầu chào

- Từ đại ca, tám năm nay huynh lăn lộn ở đâu thế. Ninh Hương tỷ chờ huynh lâu đến nổi sắp thành...

- Chàng bớt nói một chút đi...

Từ đằng sau đi đến liền có một thiếu nữ cầm theo cây giá múc canh gõ vào đầu thiếu niên nhiều chuyện kia một cái khiến hắn giật mình tháo chạy. Từ Trường Sinh nhìn qua hai người cũng chỉ mỉm cười vì họ sao mà giống như ngày xưa quá thể, chợt nghĩ lại tính cách suốt bao nhiêu năm của mình cũng chưa từng có thay đổi đều âm trầm tĩnh lặng như thế. Thiếu niên vừa rồi cười đùa cùng cả hai người chính là Cố Vận, đối với Từ Trường Sinh có thể xem như nửa cái bằng hữu thân thiết. Cố Vận nhỏ hơn hắn một tuổi tính cách cực kì hoạt bát hiếu động, đâu có nghĩ đến bây giờ đã lấy vợ sinh con rồi mà tính cách ấy cũng chưa có từng thay đổi giống như ngày đầu tiên.

Còn cô gái kia là Phí Mộng, kể ra thì mối tình của hai người này cũng dài dòng lê tha lê thê chả khác gì mấy câu chuyện tình cảm mà Từ Trường Sinh vẫn thường hay nghe kể trong những buổi kịch nói, cũng là thiếu niên nhà nghèo vô tình khiến cho tiểu thư đài cát phải lòng, thế là hắn cùng nàng nắm tay cao chạy xa bay trên suốt đoạn đường ấy cũng đã trãi qua không biết bao nhiêu là trắc trở gian nan khó khăn.

Thiếu niên lại quay đi, hắn lướt mắt đi khắp thôn nhỏ nhìn lại cảnh vật nơi này một lần nữa, bất quá cảnh đã khác xưa kể cả người cũng đã khác đi ít nhiều, trẻ trung hơn sức sống hơn. Như thế này cũng tốt, thiếu niên ngẫm nghĩ rồi nhẹ gật đầu. Hắn lại cùng nàng lần nữa song hành mà đi khắp hết mọi căn nhà, không để sót qua một cái nào.

Trời đêm đã xuống, thiếu niên ngồi trong mái nhà tranh vách đất của mình, tuy liêu xiêu như sắp đổ lại chỗ trước lộng gió chỗ sau, nhưng lướt mắt đi khắp nơi đều nhìn thấy khung cảnh sạch sẽ không bám chút bụi bẩn, hẳn là đã tốn không ít công sức chăm sóc. Tự nhiên dõi ánh mắt về phía sau nhìn thấy Ninh Hương đang cẩn thận nấu ăn, hắn lại thấy một cỗ ấm áp rất lâu rồi không thể cảm nhận được dâng trào trong cơ thể.



Ninh Hương bước chân đi ra tay cầm theo những đĩa đồ ăn, hắn bước lại phụ nàng một tay khi đứng từ sau nhìn tới mới nhận ra nàng nay đã trở thành một người phụ nữ nét xinh đẹp. Những nét uyển chuyển nữ tính trên thân thể ẩn hiện phập phồng đằng sau lớp áo đỏ rực, trông mờ mờ ảo ảo, thiếu niên có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng từng đường cong quyến rũ trên cơ thể ấy.

- Ninh Hương chúng ta ăn cơm đi.

Ninh Hương không đáp, chỉ cùng hắn gật đầu nhu mì rồi bàn tay mảnh khảnh với những đường nét xinh đẹp khẽ động đũa mà ăn. Vẫn giống như ngày trước nàng ăn cơm rất vui vẻ, vừa ăn lại còn vừa định tán dốc cùng hắn, nhưng khi nàng vừa mở miệng muốn kể thiếu niên đã đem một miếng thịt nướng lớn lần nữa đút vào miệng nàng.

- Trường Sinh...ngày mai muội sẽ rời đi.

Thiếu niên đang rửa chén có hơi chút thất thần, ánh mắt vừa đảo lên đã bắt gặp lấy dáng vẻ hồn nhiên của Ninh Hương, không một chút đau buồn, cũng chẳng có chút sốt sắng nào hắn ở trên gương mặt cố nặn ra một nụ cười gượng gạo để nàng yên tâm.

Rồi mới bình tĩnh đáp lời, nhưng trong thanh giọng vẫn còn một nổi buồn ưu tư man mát. Tám năm trôi qua, nhiều thứ đã thay đổi kể cả tâm tính của hắn cũng như thế, chỉ có người từng ở trong cô đơn mới hiểu được cô đơn đáng sợ như thế nào, cũng chỉ có từng cô đơn mới càng hiểu được giây phút bình yên khi có người đó ở bên cạnh quan trọng ra làm sao.

- Muội...sẽ đi đâu ?

- Muội sẽ cùng Cao thúc đi cầu tiên duyên.



- Vậy sao...à đúng rồi, tiên duyên có thật...

- Trường sinh cũng có thật nữa. Huynh có còn nhớ Cao thúc không, thật ra ông ấy là một tiên nhân của một đại môn phái, lần này muội đi chính là đến môn phái ấy tu luyện tìm kiếm cơ duyên trường sinh.

- Vậy sao, thế thì tốt quá. Huynh cũng sẽ đi tìm trường sinh, tuy là bây giờ vẫn chưa thực sự tìm thấy nhưng cũng đã có manh mối về nó rồi. Đoán không chừng một ngày nào đó trên đại đạo chúng ta có thể gặp lại nhau không chừng...muội nói có phải không ?

- Phải...đương nhiên là như thế. Hai chúng ta cùng cố gắng nhé.

Thiếu niên nhìn cô bé rồi gật đầu, sau khi rửa xong chén dĩa lần nữa úp lên trên của cái giàn thì mới cùng nàng đi ra bên ngoài cổng ngắm trăng. Ánh trăng vàng khẽ tỏa xuống từng đợt ánh sáng chiếu rợp khắp không gian. Thiếu niên trải xuống đất một tấm chiếu lớn rồi mới cùng nàng ngồi xuống thưởng nguyệt, hắn rất chăm chú quan sát, một bàn tay giương cao lên, dường tại một giây phút ấy muốn nắm lấy toàn bộ vầng nguyệt quang kia ở trong bàn tay của mình.

Thiếu nữ nhìn hắn mỉm cười, cô hơi mệt mỏi lại một lần nữa tựa đầu vào bờ vai của thiếu niên mà th·iếp đi lúc nào cũng chẳng hay biết. Hắn hơi cử động thân người, dìu nàng nằm xuống trên bắp chân của mình, cởi ra tấm áo dày bên ngoài khoác qua cho nàng rồi hoàn toàn yên lặng tiếp tục ngắm trọn ánh trăng đêm nay.

Trời khuya từng cơn gió hiu hắt khẽ kéo đến, mang theo hơi mát xua đi cái nóng vẫn còn âm ỉ trên mặt cỏ. Cơn gió mang theo hương thơm của nàng đi thẳng vào mũi, hắn trầm ngâm thưởng thức phải công nhận mùi hương từ mái tóc ấy thậm chí còn thơm hơn mùi hương hắn thưởng thức được khi đứng giữa một rừng hoa. Hắn đưa bàn tay đến, khẽ vén qua từng lọn tóc mai của nàng. Một chút ấm áp khẽ đến, thiếu nữ nắm chặc lấy bàn tay của hắn níu lại không muốn buông ra.

- Ninh Hương sau này sẽ trở thành một vị tiên nữ cao cao tại thượng, không biết đến bao nhiêu năm nữa mình cùng nàng ấy mới có cơ hội lại một lần nữa tao ngộ trong nhân gian đây. Cũng không biết đến lúc đó, Ninh Hương nàng ấy có còn nhớ đến mình hay không nhỉ ?



Thiếu niên trầm mặt cùng những dòng suy nghĩ, thật ra ở thời điểm hiện tại hắn đã là một trong những tông sư mạnh nhất trên giang hồ. Nếu như muốn bây giờ có thể cùng thiên hạ chém g·iết một trận thành danh sau đó rửa đao gác kiếm thành lập ra cái võ quán giống như sư phụ, sớm lấy vợ sinh con sống một cuộc đời bình bình an an giống như cha mẹ đã dạy cũng không có gì sai trái.

Thế nhưng người hắn cả đời này yêu thương đã đi trên tiên lộ cầu trường sinh, hắn hiển nhiên không còn cảm thấy cuộc sống phàm tục kia có điều gì thú vị nữa. Lần này thực sự đã rút được quyết tâm đạp lên tiên lộ mà hướng, một ngày nào đó có thể chân chân chính chính nắm lấy bàn tay nàng cùng nhau ngao du thiên địa sống đến vĩnh hằng.

Trời tờ mờ sáng thiếu nữ chợt tỉnh, khi vừa mở mắt nhìn thấy Trường Sinh vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần nàng nhẹ nhàng ngồi dậy để không phá vỡ sự yên tĩnh của thiếu niên, chợt hắn mở mắt nhìn nàng chăm chú, sâu trong đối mắt kia có một loại nhiệt huyết vô hình đang không ngừng dâng trào. Hắn đỡ lấy nàng đứng lên, rồi mới thức hiện một vài động tác thư giản gân cốt mà bản thân mình thường hay làm sau đó mới nhìn nàng lên tiếng.

- Ninh Hương, ta đưa muội về chuẩn bị để lên đường cho kịp nhé.

- Huynh có muốn cùng muội đi hay không ?

Thiếu niên nhìn cô, trong ánh mắt vẫn như cũ là một luồng nhiệt huyết rực cháy chưa bao giờ có thể nhìn thấy rõ ràng như thế. Thiếu nữ còn nghĩ cậu sẽ liền gật đầu đồng ý, một cơ hội tốt như thế liệu sẽ có ai muốn bỏ qua cơ chứ, chỉ một cái gật đầu có thể tiết kiệm được hẳn mười, hai mươi, ba mươi, thậm chí bốn mươi năm hoặc cả một đời người cầu đạo. Thế nhưng thiếu niên khẳng khái lắc đầu cùng nàng xem như lời vừa rồi hắn hoàn toàn không có nghe thấy, không một chút lay động tâm can.

- Mỗi người chúng ta có một con đường phát triển khác nhau. Ta sẽ tự tìm ra tiên lộ và tạo hóa cho riêng mình. Chúng ta hẹn một ngày gặp nhau tại đỉnh cao của đại đạo.

- Được...chúng ta gặp nhau tại đỉnh cao của đại đạo.

Thiếu nữ giương tay tới siết thành quyền cùng đối với thiếu niên cụng vào ánh mắt cả hai có nhiệt huyết của tuổi trẻ kịch liệt. Hắn cùng nàng bước chân mà đi, sánh bước bên nhau dưới ánh nắng sớm trông như một đôi kim đồng ngọc nữ tọa thế ở nhân gian vậy.

Thiếu niên chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình mạnh mẽ đến như thế, hắn tiễn nàng đi, tiễn nàng bước chân lên đến xe ngựa. Đứng ở đằng sau không ngừng vẫy tay tạm biệt. Ở thời khắc chia tay không một níu kéo không một quay đầu nhìn lại mạnh mẽ mà lên đường.

- Bàn giao lại chuyện xây dựng nhà của cho Cố Vận rồi mình cũng lên đường thôi. Tiên lộ...trường sinh lần này lão tử đạp lên chắc rồi.