Chương 1: Thiếu Niên Từ Trường Sinh
Một đêm mưa gió nặng hạt, chớt lóe sấm động lập lòe thắp sáng cả màn đêm u ám, trời rền vang lên thành từng dãy âm thanh ầm ầm bên tai khiến con người ta run sợ trước sức mạnh hủy diệt khủng kh·iếp của thiên nhiên. Trong ngôi nhà tranh vách đất liêu xiêu như sắp đổ sập trước từng cơn gió, chợt có một tiếng oa oa của trẻ con khóc vang lên. Tiếp đó là giọng của một người phụ nữ, giọng khàn khàn đặc xệt vẻ già nua cất lời.
- Ra rồi...ra rồi là một nam hài tử...Mau mau Từ Mã nhanh đỡ lấy con trai của ngươi để ta xem tình hình của vợ ngươi thế nào!
Dưới ánh sáng le lói của mấy cây đèn dầu cháy chầm chậm lập lòe bởi từng cơn gió ở bốn góc giường in lên tường nhà vách đất cái bóng của ba con người. Một nằm trên giường trông qua hơi thở hơi thoi thóp dáng vẻ mệt nhọc cực độ, một là người đàn ông tên là Từ Mã kia đang chầm chậm tiến đến gần, đỡ lấy đứa con nhỏ xíu trông qua như hòn ngọc đỏ hỏn. Người đàn bà lớn tuổi này lại quay đi, nhưng khi nhìn qua thần sắc còn lại trên khuôn mặt của người nữ tử. Gương mặt già nua bởi thời gian vốn đã chồng chất các vết nhăn nheo lại dường như nhăn thêm rất nhiều, giống như đã già đi mấy tuổi chỉ trong một khoảng khắc.
- Mau...mau...mau đưa con đến cho vợ người nhìn mặt thằng bé đi...
Giọng khô khan gấp gáp nhắc lời, nhìn thấy người đàn ông còn đang chậm chạp đi lại vì sợ động đứa bé trong vòng tay, bà tức giận muốn la ầm lên với hắn rằng...rằng vợ hắn sắp...sắp không còn kiên trì được nữa. Giẫm chân mạnh xuống ra hiệu là gấp lắm rồi
- Còn không mau lên...
Người đàn ông bị bà quát cho một tiếng, thân người hơi run lên vì sợ hãi. Lập tức bồng đứa con đến bên người vợ đang nằm trên giường, nhìn thấy trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi hắn lấy vội một cái khăn trắng thêu hoa xinh đẹp đến thấm đi từng giọt một hôi cho vợ.
Giọng khẽ cất lời vô cùng dịu dàng.
- Nàng nhìn xem, đứa trẻ này là con của chúng ta.
Người phụ nữ hơi thở yếu ớt, trong vô lực cố nặng ra một nụ cười gượng gạo đến không thể gượng gạo hơn. Trong tròng mắt chảy xuống li ti vài dòng lệ nhỏ. Cố gắng vươn chậm bàn tay đến nhưng thân thể vô lực không thể làm nổi, người phụ nhân già kia lê bước chân đến gần, đưa bàn tay dìu người phụ nữ ngồi dậy dựa vào thành giường đằng sau. Ôm lấy đứa bé đặt nhẹ vào vòng tay của cô, nước mắt bà cũng chực trào nhưng cố kìm nén để không chảy xuống.
- Con trai...con trai...con trai của mẹ. Sinh được con ra đời chính là niềm hạnh phúc lớn nhất trên đời của mẹ. Chàng dìu ta cho đứa bé bú sữa được không...?
- Nhưng thân thể của nàng...
Đối với ánh mắt tràn ngập nhu tình có chút những hạt nước mắt li ti càng làm tôn thêm nét diễm lệ của thê tử, lời đến miệng hắn cũng chỉ có thể nuốt trọn vào bên trong. Chầm chậm gật đầu rồi đỡ lấy thê tử mình, để cho nàng được thoải mái nhất cho con bú.
- Chàng có nhớ lần đầu tiên chúng ta đã gặp nhau như thế nào không ?
- Có chứ, ta đương nhiên nhớ rất rõ. Ngày hôm đó nàng đi lên núi gánh củi gặp phải cơn mưa lớn không thể quay về nhà, đứng dưới một tán cây đào mới nở sau xuân. Ta trên đường đốn củi về thì gặp được nàng, lúc ấy ta còn xoa mắt mình mấy cái liền vì tưởng đang được gặp một vị tiên nữ giáng trần không đấy.
- Nếu ngày sau không còn...không còn th·iếp ở bên cạnh, chỉ là nếu như thôi thì liệu chàng có buồn không ?
- Thê tử sao nàng lại nói như thế chứ, chúng ta nhất định không bao giờ chia lìa. Có sống cùng sống có c·hết cùng c·hết.
Dòng sữa chầm chậm chảy vào miệng đứa trẻ, nó cố gắng hết sức bú lấy bú để từng dòng sữa mẹ ngọt ngào ấm áp vào trong bụng, không một hơi nào nó ngưng nghỉ, đôi mắt nhỏ như hòn ngọc kia vẫn nhắm thin. Lão phụ nhân kia cũng rẽ đi một hướng khác về sau nhà chuẩn bị những dụng cụ cần thiết.
- Không chàng phải sống...phải sống vì con của chúng ta. Th·iếp cũng phải sống...vì con của chúng ta nữa. Chàng muốn đặt tên đứa bé là gì ?
- Ta họ Từ nàng họ Trường, chúng ta lấy một chữ Sinh, đặt tên con là Từ Trường Sinh. Mong cho nó sau này có thể sống lâu trăm tuổi tận hưởng một đời an yên, không còn phải lo lắng chạy ăn từng bừa như chúng ta nữa. Nàng thấy thế nào ?
- Từ Trường Sinh...Từ Trường Sinh... Mong cho con sau này giống như cái tên sống đến trăm tuổi, cả đời đều hạnh phúc an yên.
Trong đáy mắt của nàng khi nhắc đến cái tên này liền ẩn hiện một tia hạnh phúc rồi cùng lúc đó nó tràn ra như sông lớn vỡ đê. Nàng níu chặc lấy tay chồng mình ngã đầu tựa nhẹ vào lòng của hắn. Một cỗ ấm áp quen thuộc lần nữa tràn ngập trong tâm trí, nàng nhẹ nhàng đưa vào trong ngực áo của mình lấy ra một miếng ngọc bội nhỏ xíu màu trắng ngà bên trên có vòng dây đỏ xuyên qua đặt lên ngực thằng bé
- Cả đời mẹ cùng cha con sống trong nghèo khổ, cơm không đủ no áo không đủ ấm. Không có cái gì để lại cho con, chỉ có miếng ngọc bội này là vật trân quý nhất. Ngày trước ba tặng cho mẹ, bây giờ truyền lại cho con, sau này hãy gặp một cô nương nào đó mà con yêu thương thì hãy tặng lại cho cô ấy, nhất định phải dùng toàn bộ năng lực để bảo hộ cho cô ấy. Giống như cách mà cha con đã làm với mẹ. Từ Trường Sinh...phải mạnh mẽ con nhé.
Giọng nàng thiu thỉu dần, rồi giống như vô thức nhắm dịu mắt lại, giống như chìm vào trong một giất ngủ nhẹ nhàng bình yên, không một sự đau đớn, không một lời đau buồn chỉ có mãn nguyện cùng hạnh phúc đến tận giây phút cuối cùng. Người đàn ông không thể làm được gì khác, hắn đâu có ngốc đến nỗi không hiểu được những lời kia của vợ mình. Hắn cũng biết thân thể nàng đã suy nhược trong nhiều cơn bạo bệnh khi đang mang thai đứa con trai, hắn biết khi nàng lâm bồn chính là thời khắc cửu tử nhất sinh. Mọi chuyện hắn đều hiểu rõ, nhưng hắn hận mình phế vật hận mình vô năng hận mình không thể làm gì khác ngoài việc bán sức bán mạng kiếm tiền chữa bệnh cho vợ.
Hắn ôm lấy cơ thể người phụ nữ mà bản thân yêu nhất trong cuộc đời. Từng cùng nàng trãi qua không biết bao nhiêu giang truân vất vả, từng nghĩ có thể cùng nhau như thế đi đến đoạn đường cuối cùng một hơi đầu bạc răng long cùng nhau. Chỉ là bây giờ đây lại phải cảm nhận từng chút sự ấm áp kia dần dần tan biến, dòng lệ nóng chực chờ trong hốc mắt muốn đổ ra. Đâu ai hiểu được nội tâm hắn đáng đau khổ gào thét như thế nào, nhưng sau tất cả hắn lựa chọn chấp nhận sự thật cũng bởi vì nàng đã đặt lại toàn bộ niềm tin của mình lên đứa con của hai người, hắn cũng sẽ như thế đặt toàn bộ niềm tin lên con trai của mình.
Một đứa bé chưa nhận thức được gì kia, bây giờ đã bú sữa mẹ đến no bụng thì lại bắt đầu say giấc nồng, nó ôm chặc lấy bầu ngực đầy đặn của mẫu thân, chẳng hề cảm nhận được sinh mệnh của bà đã đứt đoạn. Nhắm mắt ngủ th·iếp như bà tự khi nào. Cái đêm mưa giông hôm ấy cũng là ngày đầu tiên mà cũng là ngày cuối cùng đứa trẻ Từ Trường Sinh cảm nhận được hơi ấm của tình mẹ ấm áp, cảm nhận được hơi thở dịu dàng của mẹ khi ôm mình trong vòng tay. Từ ngày hôm ấy trở đi hắn sẽ là một đứa trẻ mồ côi mẹ.