Chương 13 Dùng mạng thử tài
Thiếu niên hai mắt lập tức sáng ánh cả lên, bái tạ với sư phụ một lần nữa. Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại những câu khẩu quyết mà ông vừa mới dậy âm thầm suy tưởng rồi lại âm thầm cảm ngộ bắt đầu dựa theo đó mà luyện tập. Thế nhưng chuyện này nói thì dễ chứ làm thì khó khăn vô cùng, dù sao cũng đã sớm quen với phong cách thổ nạp cũ rồi bây giờ nhất thời luyện tập cái phương thức mới thì không quen thuộc được, liên tục lộn lẫn giữa hai cái với nhau.
Thế nhưng thiếu niên lại cực kì hào hứng cùng chăm chỉ mỗi lần sai là tự đánh vào mặt mình một cái rồi tiếp tục luyện lại, luyện tập đến quên mà bỏ qua luôn cả giờ ăn trưa. Sau khi đã chặt đủ số lượng gỗ cần thiết thì liền ngồi bệt ngay xuống dưới gốc cây cẩn thận nhắm mắt cảm nhận từng luồng khí lạnh tràn vào thân thể.
Càng là phát hiện ra cách thức thổ nạp này vậy mà vô cùng thần kì. Thiếu niên thích thú càng luyện càng mê, càng luyện càng hăng say. Chỉ trong vòng vẻn vẹn hai canh giờ đã hoàn thành xong bước nhập môn mà người bình thường phải mất có khi đến cả mấy tuần liền mới có thể đạt tới. Toàn thân luân chuyển đưa luồng không khí đi khắp cả cơ thể bồi dưỡng cho xương cốt cùng với từng đoạn cơ bắp của mình
Sư phụ hắn đứng ngay bên cạnh có chút trố mắt bất ngờ, trong lòng thầm khen ngợi, lại có chút dường như ghen tị với chính cái tài năng của người đồ đệ này. Thằng nhóc này ngộ tính võ học của nó thật sự hiếm thấy, chỉ trong vẻn vẹn hai canh giờ mà đã lĩnh ngộ được phương pháp thổ nạp này rồi. Nếu như xếp trong giang hồ Thiên Bảng cũng đứng vào hàng ngũ thiên kiêu một phương. Nói không chừng một năm...à không chưa đến một năm, chắc chắn chỉ cần và tháng là nó có thể luyện ra được sợi nội khí đầu tiên, đạt đến trình độ võ giả. Lúc cuối đời còn may mắn nhặt được viên ngọc quý như thế này, cũng xem như ta may mắn.
Thiếu niên tập trung định thần, cực kì nghiêm túc đến khi mở mắt ra đã thấy trời về đến tối mịt mới liền đứng lên. Hắn vừa quay đầu đã thấy sư phụ ở bên cạnh quan sát công phu luyện tập của bản thân, ông cũng đứng dậy ném lại đồ đệ của mình cái bó củi sau đó lang thang lên đường quay về.
Thiếu niên không nói lời nào, tay cầm theo bó củi dưới chân chỉ chầm đi sát ngay sau lưng ông, thầy đi trước trò đi sau in hằn xuống mặt đất cái bóng hai người dưới ánh đuốc cháy lập lòe. Hắn âm trầm nhìn lên bầu trời, chỉ là một màu đen tối mịt mù. Hôm nay không trăng cũng chẳng nhìn thấy một ngôi sao, dự báo cho thiếu niên một điềm chẳng lành đang đến.
Vừa bước chân thì làm rơi cái đuốc xuống đất, thiếu niên vừa định cúi xuống nhặt lên thì phát hiện ra có chuyện không ổn, bên dưới mặt đất có không ít những dấu chân cả lớn bé đều có dựa theo quan sát thì tổng cộng ba người đều đang tiến thẳng về phía trang viên của gia đình sự phụ.
Ánh mắt thiếu niên ngưng trọng, rồi lại ánh lên dáng vẻ sắc lạnh vô tình. Hắn nhìn về xa xăm chớp mắt một cái tâm trạng liền thay đổi, đưa tay về phía sau lưng cầm lấy hòn đá gồ ghề chuyên dùng để mài rìu của mình bắt đầu chà xát với lưỡi rìu vang lên từng tiếng keng két ing tai. Chỉ đợi cho gần đến nhà thì lập tức giắt v·ũ k·hí về sau lưng quần phủ một lớp áo xuống để không còn ai có thể nhìn thấy nữa.
Dưới ánh đèn lập lòe trong căn phòng, sư phụ vừa đẩy cửa ra thì liền gặp người, ba cái bóng người phảng phất dưới ánh đèn dầu, cả y phục toàn đồ đen tay cầm chùy thủ hướng thẳng đến phía cổ họng của sư nương hắn mà uy h·iếp cả hai người vừa mới bước vào.
Sư phụ một hơi cau mày, đôi mắt chợt ánh lên sát khí kinh kh·iếp lòng người nhưng liền thu liễm lại tất cả, ông hiểu đây không phải là lúc động tay động chân liền hòa nhã ôm quyền cung kính với bọn chúng mà cúi đầu hỏi.
- Các hạ không biết tại sao lại uy h·iếp vợ ta.
- Giao ra chân pháp nếu không ta liền gặt cái đầu của ả.
- Chân pháp...ý các ngươi chính là Kình Lưu Quyền phổ cùng với Vãng Đao quyết.
- Khà..khà, nếu như đã hiểu thì thức thời một chút, bọn ta đều biết võ công ngươi đã phế bây giờ chỉ là một người bình thường, chùy thủ này của ta không biết so với đao của ngươi ai sẽ nhanh hơn.
Sư phụ thiếu niên một cái nghiến chặc răng tức giận, hai nắm đấm nghiền lại chỉ muốn ngay lập tức động thủ. Thấy phu quân lâm vào đường khó, thân làm thê tử bà sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình, trước mặt liền muốn động lời thì chùy thủ đã tiến đến gần da cổ làm nhỏ vài giọt máu đỏ tươi từ từ chảy xuống. Thiếu niên nhìn thấy tình cảnh không ổn thì liền nắm tà áo sư phụ giật giật, giọng gấp gáp thúc giục.
- Cha mau cứu mẫu thân đi, thứ đồ gì đó chúng ta không cần. Con chỉ muốn mẫu thân thôi. Cha...cha
- Kình Lưu Vãng, nhìn xem con trai ngươi hiếu thảo kìa. Còn không mau giao ra đồ, chủy thủy vô tình chỉ c·ần s·ai một li thiếu niên kia sẽ mồ côi mẹ đấy.
Bàn tay nghiến lại đến cuối cùng vẫn phải buông lõng ra, tay cầm theo hai quyển bí tịch võ công cả đời của mình tất cả đều đặt hết vào tay của thiếu niên. Bàn tay run run nhưng rồi cũng mạnh mẽ buông ra. Thiếu niên tay cầm bí tịch xòe ra cho kẻ kia thấy, hắn quan sát rất kĩ sau khi dã xác nhận đích thực là hai bộ bí tịch võ công thì liền cười khoái chí, vẫy vẫy tay kêu thiếu niên đi đến đưa cho mình.
Lại giống như bao nhiêu lần khác, trong cơ thể của Từ Trường Sinh có một loại chiến ý hung sát trỗi dậy mãnh liệt gần như tại một thời khắc này đã nuốt chửng toàn bộ tâm trí của hắn, mắt thiếu niên ánh huyết đỏ đục, trên gương mặt lộ lên quỷ dị c·hết người. Tại một giây khắc duy nhất khi hắn đưa quyển bí tịch đến bàn tay gương mặt cả hai đều mỉm cười tà mị hung sát huyết ý trỗi dậy, thiếu niên một cái lật tay làm lộ ra vệt sáng c·hết chóc giữa không trung cách mắt chỉ có chưa đến mười centimet.
Đoản đao tự khi nào mà xuất hiện tựa như được kéo ra từ trong hư không địa ngục đánh thẳng vào không gian tại thời điểm không một sai lệch nào nhắm vào tại huyệt thái dương một nhát xuyên thủng, một tay khác nắm lấy cán chùy thủ bên dưới giữ lại không cho hắn ngọc nát đá tan.
Chỉ thấy tại một nửa giây duy nhất mắt của tên thủ lĩnh trợn ngược lên đau thất khiếu đổ máu nước mắt nước mũi đều hòa chung một dòng mà ồ ập chảy ra, vẻn vẹn trong nửa giây không một tiếng gào thét đau đớn, tất cả chỉ có sự tuyệt vọng điên cuồng hiện lại trong mắt hắn, thậm chí còn không có một tiếng ú ớ trước khi c·hết nào. Toàn bộ đều tĩnh lặng, chỉ một lần giẫy lên rồi ngã ra một tiếng .
Kẻ đứng đằng sau bây giờ mới phát giác được sự tình mà lao đến, thiếu niên lần nữa lách người, đẩy thẳng sư nương của mình về phía sau, lưng áo hắn bị tốc lên chợt lại một lần nữa lóe sáng, một đạo hàn quang sắc lạnh tựa như thoát ra từ địa ngục viễn cổ vĩnh hằng.
Soẹt một tiếng trong không trung, rìu tới không báo trước khí thế ầm ầm như bổ trời, nhằm thẳng đầu mà tới không một tiếng kinh hô nào còn được nghe thấy nữa. Một rìu nằm trọn giữa đầu của kẻ áo đen còn lại, máu túa ra như mưa bắn ướt khắp cả gương mặt cùng lớp y phục nâu sẫm của thiếu niên, nhưng sau tất cả hắn vẫn như thế vẫn cứ đứng đó tĩnh lặng quan sát giống như chưa g có chuyện gì diễn ra càng khiến hắn hiện lên cứ như là một ác quỷ tái thế.
Cái đầu bị bổ làm đôi tách ra hai nữa, thân hình hắn lại giống như kẻ kia mấy hơi co giật rồi ngã cái ầm xuống mặt đất, bao nhiêu máu thịt xương cốt não trắng đều đồng loạt hoà trộn vào nhau mà chảy dần ra bên ngoài loại cảnh tượng này gần như tương đồng với tình cảnh ngày hôm đó, một mùi thối tanh tưởi đến ghê tởm khiến con người ta rợn tóc gáy sợ hãi lan tràn khắp căn nhà nhỏ. Thiếu niên đưa bàn tay ngang rút chiếc rìu thấm đẫm máu ra khỏi đầu. Hít thở mạnh một hơi, kẻ tiếp theo tới rồi...
Đoản đao trong tay khi nãy xuất thủ lập tức bắn ra lần nữa cắt đứt ngay ngọn đèn dầu còn đang chập chờn cháy, từ cửa sổ một kẻ áo đen nhanh chóng lao vào ứng cứu nhưng thứ chờ đợi hắn chỉ là một đạo hàn quang lạnh lẽo nữa lướt ngang qua đầu, trước khi tất cả chìm ngập trong bóng tối hắn nhìn thấy gương mặt thiếu niên, băng lãnh mà kiêu hùng tựa như ma thần tái thế.
Rắc...rắc, tiếng xương cốt v·a c·hạm vào kim loại khiến con người ta đinh tai nhức óc, thiếu niên rứt mạnh ra, lộc cộc...lộc cộc...đến khi thắp sáng ánh nến hai người đều sững sờ kẻ đột nhập vừa rồi bây giờ chỉ còn là một cỗ t·hi t·hể dựa vào thành vách tường cái đầu lăn long lóc dưới đất, máu đỏ túa ra như suối, thành từng dòng không ngơi nghỉ.
Giết cả ba người đều không gây ra một loại động tĩnh nào, tất cả chỉ có thể giải thích bằng một điểm duy nhất g·iết vào điểm yếu và đường rìu quá ngọt khiến cho đối phương ngay cả việc nhận thức mình đ·ã c·hết như thế nào cũng không kịp. Ông nhìn lướt qua người hắn quần áo đều thấm đỏ bởi máu tươi, lại nhớ âm thanh keng két khi hắn mài lưỡi rìu mà thấy hơi rợn người.
Thiếu niên hít một hơi mạnh, trong cơ thể liền thả lỏng ánh mắt hắn hướng nhìn thẳng về phía của sự phụ cùng sư nương khi hai người đang dùng ánh mắt như nhìn thấy ác quỷ đối với chính mình. Thiếu niên không phản bác, cũng không một câu thanh minh. Chỉ cầm lại rìu i đầu với sư phụ.
- Sư phụ, tiếp theo sẽ là một trận ác chiến. Bởi vì kẻ đến lần này nhất định không chỉ có từng này người.
- Thanh U nàng vào trong mang Vãng Đao đến đây cho ta.
- Th·iếp hiểu rồi...
Thiếu niên gật đầu cùng sư phụ sau đó lập tức đi tới gần t·hi t·hể của cả ba người, hắn nắm lấy tên không đầu vứt ra ngoài cửa sổ, lại cầm theo thân xác hai kẻ còn lại ném thẳng ra ngoài sân để không làm ảnh hưởng đến căn nhà. Sau đó đứng ở ngoài cửa ngắm nhìn bầu trời đêm âm u chứ không lần nào bước vào.
- Ngươi từng g·iết người ?
- Đúng vậy sư phụ. Con từng g·iết người là năm mạng, chỉ có một đạo lý duy nhất người dồn con vào đường c·hết tuyệt đối không được phép tồn tại.
- Ngươi đủ tàn nhẫn. Ở lại đây canh cổng nhà, người đến gần bất luận đúng sai chém.
- Đã rõ sư phụ.
Sư phụ hắn đeo đao vào người sau đó nhắm thẳng về hướng ngọn núi nơi cả hai người đốn củi mà chạy đi, tốc độ nhanh đến khủng kh·iếp để lại một luồng gió loạn đằng sau thiếu niên. Hắn nhìn theo ông, lại hít thở vận chuyển khí tức theo tâm pháp đã học, từ khi chiều hắn đã nhận ra được sự kì diệu của loại công pháp này không chỉ đi vào mạch trong cơ thể để bồi dưỡng lục phủ ngũ tạng giống như phương pháp cũ mà còn đi vào cả từng thớ cơ bắp khiến chúng dẻo da và gia tăng cường độ phát lực lên gấp chục lần là ít. Thiếu niên tuy luyện tập chưa thâm hậu nhưng lại hiểu rất rõ cơ thể của mình, nếu như không phải đã được luyện lập tâm pháp này hắn đã không đủ nhanh và mạnh để chọc xuyên thái dương bổ đôi đầu hay c·hặt đ·ầu chỉ trong một nhát rìu trong nháy mắt đến như thế. Nếu như chỉ là võ học giang hồ mà đã lợi hại như thế này vậy thì công pháp của tiên nhân sẽ còn mạnh mẽ đến mức độ nào nữa chứ. Kinh người, đúng là quá kinh người mà.
- Sư nương, người cứ yên tâm đi. Đồ nhi dùng tính mệnh mình đảm bảo căn phòng của người hiện tại một con ruồi cùng không lọt vào được. Chút nữa dù cho là có chuyện gì người cũng đừng ra bên ngoài cũng đừng nói lớn chỉ cần tĩnh tâm tin tưởng con cùng sư phụ là được.
- Ta hiểu.
Vẽn vẹn hai tiếng nói này cũng khiến cho bản thân Từ Trường Sinh hiểu rõ, sau ngày hôm nay hắn tuyệt sẽ không thể ở lại hay đi chung một con đường cùng sư phụ và sư nương nữa. Hắn thấy lòng mình buồn bã mà chùng xuống, vốn đã xem hai người thành gia đình của mình, cả đời này không cầu có thể mãi mãi bên nhau nhưng chỉ cầu được cùng nhau lâu thêm một chút. Thế sự vô thường...thiếu niên thở ra một hơi dài, xong lại bật cười trong chua xót. Tự ngâm một bài thơ cho riêng mình
Đời người dài
Được mấy khi
Có duyên gặp
Hết duyên đi
Tay siết chặc lấy cán rìu từ từ đứng lên, thiếu niên ra dáng vẻ như đang rất mỏi mệt nhưng tròng mắt có huyết lệ điên cuồng, đã trãi qua bao nhiêu lần sống c·hết bản thân hắn bây giờ đã gần như quen thuộc với cảm giác này, loại kích thích điên cuồng khi trống ngực dồn dập loại khí thế chiến đấu khi đứng trước ranh giới sinh tử. Hắn lập tức ném ra một cái gì đó lăn lông lốc khiến cả đám người chần chừ chưa hiểu chuyện gì cúi xuống nhìn, vừa tá hóa được đó là cái đầu của đồng bọn mình đã bị chẻ làm đôi thì huyết chiến đã đến, huyết khí ngập trời, máu tanh đổ xác thịt rơi.