Chương 12 Bái sư học nghệ
Thiếu niên cùng tiều phu về nhà. Trên con đường dài đằng đẵng chỉ có màn đêm dẫn lối, hoàn toàn tĩnh mịt cảm giác không có người sống nào ở gần nơi này. Không có thôn trang cũng không có hàng xóm nằm lẻ loi giữa một khoảng đất trống khổng lồ là một căn nhà cấp bốn có thể xem tương đối lớn đối với thiếu niên. Bản thân hắn cũng hơi có điểm bất ngờ vì sao lại có gia đình sống ở một nơi như thế này, không phải cái gì kì lạ chỉ là quá mức cô đơn, qua mức lẻ loi dường như tách biệt hoàn toàn với xã hội bên ngoài. Chợt một suy nghĩ cảnh giác ập tới, không lẽ là đạo tặc....
Hắn nghĩ đến đây thì liền bỏ qua ý nghĩ này, nếu như là đạo tặc thì khi nãy kéo hắn lên bờ chỉ cần ông ta một quyền đ·ánh c·hết sau đó khám người lấy hết tiền vàng rồi vứt xác của hắn xuống sông lại là được đâu có cần phải cất công vất vả như thế. Yên tâm hơn một chút, thiếu niên bước chậm theo ông.
Căn nhà tuy không lớn nhưng trang viên thì lại có một mảng vườn rất to còn có các loại cây trồng sai trái trên cành, bên ngoài là lớp hàng rào bằng gỗ vô cùng thô sơ. Thiếu niên theo ông đi vào trong vườn, ánh đèn le lói len chiếu từng đợt ánh sáng ra khỏi ngôi nhà thông qua khung cửa sổ, khiến hắn lại nhớ đến căn nhà tranh vách đất của mình.
Khi nãy sắp c·hết trong cơn nước cuốn hắn đột nhiên nhìn thấy Ninh Hương, nhìn thấy cô bé cổ vũ hắn cố lên. Trong cơ thể mới có thể tiếp tục phát lực mà nắm đến khi vào đến bờ. Ánh mắt ngước lên nhìn thẳng bầu trời, một khắc nhắm lại trong lòng mạc niệm. Cha...mẹ...Ninh Hương ta vẫn còn sống đều nhờ vào phúc của mọi người.
Thiếu niên bước vào trong, đón chờ hắn là một khung cảnh thanh đạm thường thấy ở những căn nhà bình dân, một người phụ nữ đang ngồi bên ánh đèn dầu cháy lập lòe nhìn thấy chồng mình cùng một thiếu niên lạ mặt trạc tuổi con bà đi vào thì có hơi giật mình bất ngờ, nhưng liền trấn định lại mỉm cười.
- Con ướt như thế đi giữa trời đêm chắc lạnh lắm, vào trong để dì lấy đồ cho thay nhé.
Thiếu niên phút chốc này trong lòng cảm nhận được một cảm giác ân cần mà mười lăm năm rồi hắn chưa từng có được, một loại ấm áp khó có thể nói nên lời. Thiếu niên gật đầu cùng bà rồi đi về phía sau. Hắn được thay một bộ y phục màu nâu sẫm trông qua thì còn khá mới mặc vào rộnh thùng thình cả tay lần chân. Sau khi chỉnh trang bên ngoài xong mới cùng bà và vị tiều phu kia ăn một bữa cơm tối đạm bạc.
- Thiếu niên ta vẫn chưa biết tên của con.
- Con tên là Từ Trường Sinh.
- Từ Trường Sinh sao, đúng là một cái tên ý nghĩa. Ông ấy đã kể cho ta nghe nguyên do hai người gặp nhau rồi. Một màn ấy ta chỉ nghe cũng thấy thót tim. Con là người ở vùng nào, gia đình con đâu, sao lại lưu lạc trên bè tre như thế.
- Bà nó à...hỏi từ từ thôi để thằng bé còn trả lời.
Người tiều phu lần nữa gắp một đũa cơm bỏ vào miệng, ánh mắt ông đôi khi dừng lại tại phía của thiếu niên rồi lập tức dời đi. Vị phu nhân kia lúc này mới nhận ra sự hào hứng quá đáng của mình, bà gật đầu mỉm cười ôn nhu rồi im lặng chờ đợi thiếu niên từ từ trả lời từng câu hỏi một của mình. Sau một chút trò chuyện thì bà cũng xem như đã hiểu được hết tình hình của thiếu niên. Một cậu bé tha hương cầu thực bà thở ra một hơi dài thương cảm, nhìn qua thiếu niên tuổi còn nhỏ chắc chỉ trạc tầm con trai mình, nhưng da dẻ đen đúa thân hình ôm tong teo, trong lòng chợt dấy lên thương cảm.
- Con à thành Mộc Châu cách đây rất xa, nếu như đi bộ ít nhất cũng phải ba đến bốn ngày đi đường. Ta nhìn qua thân thể của con thực sự rất khó khăn để đi hết đoạn đường đó. Ta thấy như thế này nhé, mỗi tháng một lần sẽ có một đoàn thương buôn đi ngang đây. Năm ngày trước họ vừa mới đi ngang qua, vậy đợi thêm hai mươi lăm ngày nữa rồi con theo họ cùng lên đường. Con thấy thế nào ?
- Đa tạ ý tốt của phu nhân, nhưng mà con...
- Ngươi theo ta lên rừng đốn củi săn thú có làm thì mới được ăn cơm, không cần phải ngại. Thế đạo bây giờ khắp nơi đều đạo tặc hoành hành, nhìn lại thân thể của ngươi đi, tự mình mà đi có phải là nạp mạng cho chúng hay không ?
Thiếu niên có hơi khó xử nhưng nhìn theo thái độ của mọi người, hắn xem ra muốn từ chối lòng tốt của người ta cũng không nỡ. Thế nên gật đầu nhẹ nhàng đồng ý. Sau bữa cơm tối thiếu niên phụ vị phu nhân này dọn dẹp bàn ghế cùng với chén dĩa, vốn đều là công việc bình thường mà hắn từng làm.
Buổi sáng ngày hôm sau cũng đến, thiếu niên vẫn như thói quen thức dậy từ rất sớm, đem hết những cây rìu chặt củi trong kho ra mài bén lại một lần sau đó lại đặt về chỗ cũ và thực hiện việc khởi động thường ngày. Người đàn ông nhìn thấy tất cả, gương mặt vẫn nghiêm trang với một cái gật đầu hài lòng.
Hôm nay là ngày đầu tiên hắn cùng với ông lên núi đốn củi, thiếu niên đi sau người đàn ông cao lớn, khiến hắn trong bất giác nhớ lại ngày xưa mình cũng từng giống như thế này cùng cha lên núi đốn củi. Tay nghề của Từ Trường Sinh cũng xem như lọt vào nhóm những người giỏi nhất trong lĩnh vực đốn củi chặt cây, nhưng không thể tin được cây cối ở cái cùng đất này kiên cố dị thường cứng hơn không biết bao nhiêu lần so với cây cối bình thường mà hắn thường chặt. Nguyên cả một ngày cố gắng cũng chỉ chặt được một bó củi lưng lưng. Không nhiều cũng không ít, nhưng hắn lại đặc biệt cảm thấy không một chút nào hài lòng.
Một ngày như thế lại trôi qua, thiếu niên thấy công việc này còn khó khăn hơn việc mà ngày trước hắn từng làm đến vạn lần là ít. Hai bàn tay chai phồng đau đớn, nhưng hắn lại liền cắn răng một cái chấp niệm của thiếu niên nghèo khổ rất đơn giản, trên đời này chỉ cần là việc có thể dùng nổ lực để bù đắp thiên phú hắn đều sẽ làm việc đó tới cùng.
Lặp đi lặp lại đến khi nào thành thục thì mới thôi, buổi sáng hắn dậy từ sớm mài xong rìu cho hai người thì tự thân lên đường khi trời mới chớm sáng. Lặp lại tròn mười lăm ngày liền nhưng tình hình cũng chẳng có mấy điểm khởi sắc. Lão tiều phu cùng vợ ông vẫn là nhìn trúng tâm tính của thiếu niên quật cường này.
- Ngươi học được phương thức thổ nạp này từ ai ?
- Là từ cha con, ông ấy cũng là một vị tiều phu đốn củi.
- Hừ bảo sao, hít thở không có bài bản dài ngắn vô chừng không có kiểm soát loại hít thở này chỉ giúp cho người ta khỏe hơn khi đi đường thôi. Đối với phát lực không có loại tác dụng gì. Nhưng ta thấy sức lực của tiểu tử ngươi không thấp, có loại bài tập gì bổ sung sao ?
- Dạ không có, con mồ côi mẹ từ khi mới sinh ra, bốn tuổi đã bắt đầu theo cha trèo đèo lội suối đốn củi hái thảo dược. Thế nên một thân công phu cùng với sức khỏe có lẽ đều là nhờ có những ngày tháng làm việc tích trữ mà có.
- Thế bây giờ cha ngươi đâu ?
- Cha con bảy năm trước bị thú dữ t·ấn c·ông đã mất, con bây giờ thân cô thế cô tứ cố vô thân thế nên không còn lại vướng bận gì thì liền lên đường tha hương cầu thực, nếu như có thể thành công ngày sau quay về xây dựng một căn nhà khang trang hơn để bù đắp cho vong linh của hai người. Dù sao cha mẹ cũng mong con sống tốt hơn, ở mãi trong trấn nhỏ không thể nào sống tốt hơn được.
Ông chỉ thở dài một hơi, ánh mắt nhìn lại thiếu niên pha theo trong đó cũng là sự rối bời cùng thương cảm. Ông đồng cảm với hoàn cảnh của thiếu niên nghèo này, từ nhỏ mất mẹ, tám tuổi mất cha. Tuổi chưa hơn con ông bao nhiêu đã lên đường tha hương cầu thưc, thiếu niên này mệnh cũng quá khổ rồi. Một chút cái lắc đầu, rồi một nụ cười điềm đạm ẩn hiện đằng sau khuôn mặt nghiêm túc.
- Tiểu tử có muốn học cách thức chặt cây bổ củi của ta hay không ?
- Người có thể dạy con sao ?
- Ta tuy hiện tại chỉ là một tiều phu dã nhân sống bằng nghề đốn củi, nhưng ngày còn trẻ cũng từng xông pha giang hồ có chút danh tiếng, trong người cũng xem như có tuyệt học võ công. Nếu tiểu tử ngươi muốn học, dập đầu ba cái gọi ta một tiếng sư phụ, lão phu sẽ dạy cho ngươi.
Thiếu niên mừng sáng hết cả mắt liền y theo những lời của ông mà làm, tuy bản thân hắn mưu cầu trường sinh nhưng theo như lời của vị Cao sư phụ thì tiên nhân khó gặp tiên lộ lại càng mờ mịt hơn vạn phần. Nếu như may mắn có thể học một vài bộ pháp môn võ công của võ giả giang hồ xem như nhập môn rèn luyện thể chất cùng căn cơ cũng là một loại tích lũy không tệ. Căn cơ thể chất vững vàng, sau này nếu như có tiên duyên đạp lên tiên lộ thì càng tốt, nếu không thì cũng có thể sống lâu hơn người bình thường.
- Bộ pháp môn võ công này của ta được gọi là Kình Lưu Quyền, chú trọng vào việc kiểm soát thân thể phải có cương có nhu, bây giờ ta dạy ngươi tâm pháp thổ nạp của nó, ta chỉ dạy một lần duy nhất ngươi phải cố gắng mà nhớ lấy. Có thể hiểu được bao nhiêu, đi xa được bao nhiêu thì phải xem tạo hóa của ngươi.
Thiếu niên lập tức lắng nghe chăm chú, lão tiều phu cẩn thận nói qua cho hắn toàn bộ một lần, thiếu niên không để sót bất kì một chữ nào trong đầu cứ tâm tâm niệm niệm liên tục để ghi nhớ.
Đa phần bộ tâm pháp đều là những câu nói tương đối tối nghĩa, thiếu niên khó mà hiểu hết chỉ trong một lần. Song cũng không phải là không hiểu nhờ có quảng thời gian học tập cùng Cao tiên sinh thế nên đã từng tiếp xúc về mặt chữ nghĩa của những từ này.
- Đã nhớ hết.
- Sư phụ đã nhớ hết toàn bộ.
- Nhớ hết thì tốt, từ bây giờ bất cứ lúc nào cũng phải luyện tập theo tâm pháp hít thở này. Buổi sáng trước khi đi chặt củi, buổi trưa khi rảnh rỗi và buổi tối trước khi đi ngủ đều phải luyện qua võ công một lần đã nhớ ?
- Đã nhớ thưa sư phụ.
- Trước khi truyền thụ cho ngươi võ công, ta hỏi ngươi trong võ công cái gì là quan trọng nhất.
- À cái này con biết, thiên hạ vạn võ, duy khoái bất phá.
- Không sai nhưng chưa đủ.
- Vậy sự phụ cái gì mới là quan trọng nhất trong võ đạo ?
- Chính là tâm niệm. Ta hỏi con nếu như trên đường nhìn thấy có kẻ xấu ức h·iếp người khác mà con là người có võ. Con sẽ làm gì ?
- Con sẽ cứu người.
- Nếu như con không có năng lực thì sao ?
- Con...con...
- Nhớ kĩ lời ta dạy, làm một người quân tử luyện võ phòng thân. Con có thể cứu người nhưng tuyệt đối không được tự dồn mình vào đường c·hết.