Chương 14 Tám năm rèn sắt, tông sư cảnh đại thành
Giết chóc chưa bao giờ là phương pháp giải quyết vấn đề, thiếu niên đương nhiên hiểu rõ ràng đạo lí này nhưng đứng trước làn ranh sống c·hết, hoặc là g·iết hoặc bị g·iết hắn không có cơ hội lựa chọn. Rìu trong tay vung ra không loạn giữa một vòng vây bốn người mà quá nửa đã mất đi sự cảnh giác cần thiết, thiếu niên sức cường lực hãn đương nhiên chiếm được ưu thế cực lớn, rìu trong tay cứ như một phần của thân thể, chỉ còn nghe thấy từng tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, bốn cái xác lần lượt ngã xuống như không hề có điểm báo trước.
Thiếu niên nhặt lên bội đao của một kẽ đội mũ có đính ngọc, tuy bề ngoài tầm thường nhưng nhiều năm kinh nghiệm rèn sắt đã giúp cho hắn khẳng định đây là một bảo đao tốt, nhìn qua cũng không có gì đặc biệt nhưng là đao mà lại mỏng và thon như kiếm và có phần lưỡi hơi cong, theo như hắn đoán thì chuyên dùng về tốc độ.
Thiếu niên lại hướng về chỗ cũ căn nhà, hắn ngồi xuống dựa vào vách tường gỗ lần nữa nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi kẻ địch tiếp theo. Tiếng gió đêm thổi hiu hắt mang theo cái lạnh đến thấu vào tận xương tủy, thiếu niên ngửa cổ nhìn trời đen tuyền ngỡ như mọi chuyện vừa diễn ra toàn bộ chỉ là một giấc mộng kinh kh·iếp.
Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy dường như màn đen trước mắt kia chính là phản chiếu lại nhân tâm đã vấy bẩn bởi máu tanh của chính hắn. Thiếu niên đã không còn là thiếu niên chất phác ngày nào nữa, cũng chẳng còn giữa lại mộng tưởng về ngày mình quay về cùng nàng vinh quy bái tổ. Hắn sờ vào trâm ngọc trên mái tóc, nước mắt lăn dài trên gương mặt đen đúa thấm đẫm bởi máu tanh. Hắn cho dù tàn nhẫn lãnh khốc đến mức thế nào suy cho cùng cũng chỉ là một con người.
Trăng tàn
Nguyệt khóc
Tình tận
Mộng tan
Đêm càng về khuya gió hiu hắt thổi qua lớp áo mỏng khiến thiếu niên run lên từng cơn. Hắn thở dài một hơi, nhìn thấy từ đằng xa sư phụ đang đi về, thân thể không có v·ết t·hương nhưng thấm đẫm máu, đôi mắt ông hơi nheo lại từng trong đó phảng phất ra một luồng huyết sát chiến ý kinh người, trong lòng thiếu niên chợt thoáng lên một cơn sợ hãi không thể miêu tả, nắm chặc lấy lẫn cán rìu cùng với cán đao trong lòng bàn tay, miệng thở ra một hơi khí lạnh.
Ông đứng tại đó, mắt nhìn thiếu niên chăm chú đang vào thế hổ dữ săn mồi, chỉ cần một giây khẽ lơ là hắn liền sẽ rút ngắn toàn bộ khoảng cách mà lấy đầu đối phương chỉ trong vẻn vẹn chưa đến một cái chớp mắt. Sư phụ hít một hơi thật sâu, trong cơ thể ẩn chứa một loại lực lượng gì đó chợt trong tức thời bùng phát ép cho thiếu niên sợ hãi đến mức phải càng hạ thấp trọng tâm mình xuống để đứng vững. Trên gương mặt nở nụ cười khoái chí, tay cầm đao chỉ thẳng về phía thiếu niên. Miệng gào lớn với hắn,
- Tiểu tử ngươi chính là đồ đệ đắc ý nhất trên cuộc đời này của ta. Lên đi, để vi sư trong hôm nay dạy cho ngươi toàn bộ bài học về võ đạo.
Thiếu niên nghiến chặc răng mình lại, cánh tay trái đang nắm lấy cán rìu đến nổi lên từng đường gân xanh chạy dọc trong, chỉ vòng nửa giây liền mạnh mẽ mà phát lực ném thẳng cái rìu cuộn thành một vòng tròn lao đến nhanh như một cơn bão thu nhỏ. Sư phụ hắn nhìn thấy tình cảnh trước mắt dựa vào lực xoáy của không khí cùng tốc độ lao đến, đoán không thể tránh cũng biết đòn này lực đạo không hề nhẹ, cánh tay cũng nổi đường gân xanh, cán đao lướt ngang qua đôi mắt, lưỡi đao nằm ngang lại trước ngực. Keng...tiếng kim loại v·a c·hạm vào nhau vang lên chói tai inh ỏi. Sư nương ở trong phòng nghe được tiếng phu quân mình liền lập tức chạy ra nhìn thấy một tràng chiến đấu kịch liệt giữa cả hai, nhìn thấy đôi mắt ánh lên chiến ý kịch liệt chưa từng thấy từ sau cái ngày rửa đao gác kiếm của ông, trong lòng chợt một thoáng hưng phấn.
Chỉ trong vòng chưa xong một khắc khi cán đao lướt qua đôi mắt ông che đi tầm nhìn, thiếu niên uốn cong người tựa thế hổ vồ mồi lại tiếp tục phát lực. Giữa khoảng cách cả hai gần năm trượng hắn chỉ một cái toàn lực giậm chân đã nhanh đến dường như biến mất tại chỗ, nơi đứng bị đạp xuống thành một cái lỗ sâu húm. Thiếu niên lướt mạnh trong không gian, đao liền rời vỏ hắn cuộn người mình toàn lực tạo thành giống như một vòng xoáy chém g·iết.
Ông chớp mắt cái đã nhìn thấy thiếu niên xuất hiện trước mặt mình, chẳng những đao pháp không loạn mà còn rất dễ dàng chế ngự được thiếu niên, một đao giơ cao lại một tiếng keng lớn của sắt thép v·a c·hạm, thiếu niên bị phản chấn từ hai đao chạm nhau khiến cho hai bàn tay tê rần không cầm nổi nữa. Vừa rơi xuống, lại một lần trong bàn tay lóe sáng một đạo hàn quang mãnh liệt lao thẳng lên.
- Trò vặt...
Một giọng gầm lên, bàn chân của ông khẽ động nhắm thẳng vào bàn tay của thiếu niên mà đá tới khiến hắn phải lập tức lật lại cánh tay mình dùng đoản đao đỡ lấy một phần thực lực, dưới lực đạo tản mát ra bị đá văng đi đến hai trượng, nhưng vừa lăn hai vòng trên mặt đất, liền có thể chống một tay xuống lợi dụng lực đẩy về đằng sau mà bật người đứng lên. Khóe miệng thiếu niên ứa máu đỏ, hai bàn tay bây giờ vẫn còn không ngưng run run dường như đã hoàn toàn mất đi quyền khống chế đối với chúng.
Không thể tiếp tục dùng loại chiến đấu như thế này. Hắn lập tức cúi người xuống lần này là nhặt lên những hòn đá có kích thước gần to bằng cả bàn tay một tay khác lại cầm lên những viên đá có kích thước nhỏ nhưng lại rất nhiều, ánh mắt nghiêm chỉnh lại tính toán một vòng kế hoạch.
Thiếu niên mở trừng mắt, trong một khắc hắn lập tức ném một đống đá lổm chổm lao thẳng về phía ông, sư phụ không một hơi nào loạn động giống như đã sớm nhìn thấu được những hành động của thiếu niên. Đao lần nữa càn qua đem toàn bộ đống đá đánh nát dưới lưỡi đao sắc bén. Thiếu niên phóng nhanh nhặt lấy cái rìu của mình đang nằm tại dưới đất, dựa vào thế thủ chuẩn bị tiếp tục t·ấn c·ông. Đao trong tay sư phụ hắn liền siết chặc lại dường như chỉ nửa cái chớp mắt đã xuất hiện lóe sáng trước gương mặt của thiếu niên, hắn lập tức ném mạnh một hòn đá thằng về đao của ông, tại thời khắc sinh tử một lộn vòng về phía trước, rìu vung ra quét ngang như một kiếm quyết quét ngang thiên hạ.
Xoẹt, tốc độ cả hai vung ra v·ũ k·hí cực nhanh, thiếu niên Từ Trường Sinh tại ngay bụng một đường bầm đỏ hiện ra dưới sự đau đớn kịch liệt từ thân thể không còn nhận thức được chuyện gì nữa mà ngã xuống. Ông thu lại dao, bàn tay chùi qua ngực một v·ết t·hương đang âm ỷ chảy máu, chỉ là một v·ết t·hương nhỏ không hề sâu.
Giật mình nhìn về phía thiếu niên, tại ngay củ chỏ của hắn không biết tự khi nào đã cột sẵn một thanh đoản đao. Ông bật cười khoái chí, cười như chưa từng một lần được cười.
- Thanh U, chúng ta dọn dẹp mớ đổ nát này rồi lên đường thôi.
- Chàng không mang thằng nhóc này đi sao ?
- Không cần, thiếu niên này đã vượt qua bài kiểm tra cuối cùng của ta.
Cả hai người lập tức chia nhau mà dọn dẹp, tay phải tay trái luân phiên cầm theo xác của từng kẻ một ném thằng vào bên trong căn nhà, sau đó dùng một cái đuốc lửa đốt cháy hết toàn bộ trong ánh lửa phập phùng.
Trời đã sáng thiếu niên bây giờ mới mở mắt tỉnh lại, xung quanh hắn không phải là không gian ban đầu nữa mà là khung cảnh dưới tán cây mà lúc hôm qua đã ngồi luyện tập thổ nạp. Tay sờ vào bụng, thiếu niên a lên một tiếng nhưng nhận ra toàn bộ vẫn bình thường thế nên mới có thể thở phào. Chợt hắn nhìn khắp chung quanh không thấy bóng dáng ai, toàn bộ đều vắng lặng như chưa từng xuất hiện loại chuyện gì. Thiếu niên trong lòng thở dài
- Chắc sư nương cùng sư phụ đã lên đường rồi.
Nhìn qua nhìn lại một lần nữa thứ đập vào mắt hắn chính là thanh đao mà ngày hôm qua sư phụ đã sử dụng, còn có cả thanh đao mỏng giắt lưng cái rìu đã trải qua một trận chém g·iết và thanh đoản đao nhỏ. Bên dưới thanh đao có một tờ giấy trắng được ghim xuống. Thiếu niên dỡ ra đọc, hiểu được đại khái ý của sư phụ cùng sư nương đã viết ở bên trong, hắn đưa tay vào cái hốc cây già lấy ra ba quyển sách được bọc lại kĩ càng. Kình Lưu Quyền phổ, Vãng Đao quyết, tổng hợp tu luyện võ thuật theo từng cảnh giới.
Thiếu niên cuộn tờ giấy lại, lần nữa bỏ vào trong áo tay sờ vào trâm ngọc gài tóc trên đầu mỉm cười. Cha...mẹ...Ninh Nương ngày hôm nay huynh vẫn còn sống, còn gặp được một người sư phụ cùng sư nương rất tốt nữa. Hắn trầm mặc cùng những suy nghĩ, đến khi bụng đói kêu lên thành tiếng mới đứng lên, mang giắt hai thanh đao lên lưng giấu lại đoản đao nhỏ ở trong tay áo tay cầm rìu vẫn là như mọi ngày tiến vào rừng sâu, là từ bây giờ sẽ chỉ còn một mình hắn lặp đi lặp lại chuyện này mà thôi.
Từ Trường Sinh, con đường tiếp theo của con phải tự mình mà đi. Nhớ thật kĩ tên của sư phụ con là Kình Lưu Vãng, truyền lại cho con hai quyển tuyệt học cả đời của ta, không cầu con trở thành thiên hạ đệ nhất, nhưng tuyệt đối một khi xuất thủ không được thua một cách nhục nhã. Sau này thành tựu đến tông sư cảnh, chém nát được Vãng Đao ta để lại thì mới được phép xuất sơn hành tẩu giang hồ. Từ Trường Sinh thiên hạ rộng lớn, đại đạo vô kì, trường sinh lộ nằm trong bàn tay con.
Thiếu niên siết chặc quyền, bước chân vào rừng sâu thăm thẳm, từng ngày hôm nay không thành tông sư tuyệt không xuất sơn.
Tám năm sau, ở một trận cơn mưa giông âm ỉ có một đoàn người thương nhân đang trú mưa tại những gốc cổ thụ lớn, ai nấy nhìn nhau gương mặt đều thể hiện ra dáng vẻ cực kì chán nản. Đoàn người không dài, độ chừng khoảng hơn năm mươi người một chút đi cùng mười chiếc xe ngựa chất đầy hàng hóa, trong đoàn có nam có nữ có già có trẻ dáng vẻ phong trần mệt mỏi đều thở hơi dài buồn bực. Chợt một tiếng kinh hô khiến tất cả chấn kinh
- C·ướp...c·ướp...có c·ướp.
Từ đằng xa lao đến một đám người, thân thủ đều nhanh nhẹn đoán chừng không phải loại nhãi nhép c·ướp b·óc thông thường, thân người cường trán chỉ mặc cái áo cộc lộ thiên tay cầm theo đồ đao. Kẻ chạy cầm đầu có tướng mặt cực kì hung ác, hắn nhắm thẳng vào chiếc kiệu mà vị nữ cô nương đang ngồi trong lỡ hé màn quan sát bên ngoài.
- Mỹ nữ...có mỹ nữ. Các anh em lao lên chém g·iết cho ta đàn ông thì chém phụ nữ giữ lại, đêm nay chúng ta lại có đồ chơi rồi.
Tiếng nữ nhân thét lên kinh hồn khi nghe thấy giọng của kẻ đầu xỏ, liền rầm rập lao ra một đám người mặc trang phục hộ vệ tay cầm giáo mác tiến đến chặn đầu. Nhưng dưới làn sóng t·ấn c·ông kia cơ bản là chẳng có mấy ăn thua gì, một người tới là b·ị c·hém một người hoàn toàn chỉ có loại tác dụng câu giờ.
Khi tất cả đang kh·iếp đảm, chợt ngay trên kiệu lớn của vị tiểu thư kia xuất hiện một bóng thiếu niên ngồi đó quan sát đại chiến, ánh mắt hắn điềm đạm ẩn chứa bên trong sự sát phạt g·iết chóc đến đáng sợ. Giọng hắn cất lời.
- Cô trả ta bao nhiêu tiền cho mạng của bọn chúng ?
Tiểu thư kia giật mình nhìn lên, cô phát hiện ra ngay trên kiệu mình đang có một thiếu niên bí ẩn đầu đội mũ rơm rộng vành che hết khuôn mặt, có gài theo một cái chuông lúc lắc nhỏ, hắn ngồi đó một chân xếp bằng một chân buông xuống dáng vẻ quan sát cực kì thông thả chẳng biết đã xuất hiện ở đây từ khi nào.
- Bao nhiêu tiền ta cũng trả được, đại hiệp xin hãy cứu chúng ta một mạng.
- Thành giao.
Thiếu niên bên trên liền nhảy xuống bên dưới, miệng hắn ngậm một cọng cỏ bước chậm bàn chân đến trước mặt tất cả những kẻ đang điên cuồng lao lại kia, trước mắt mọi người tay hắn khẽ nhất đao, trong bàn tay thiếu niên đao pháp rung lên giữa không trung, đường kiếm lã lướt trông qua phiêu lãng mà uy lực kinh người chém nhanh đến nổi dường như đến những hạt mưa cũng bị hắn cắt làm đôi. Một kẻ lao đến bị một đao này lướt ngang, cả cơ thể liền b·ị c·hém thành năm khúc ngã vật ra máu thấm đẫm trong làn nước mưa khiến cả bọn đằng sau sợ đến cong qíu người bủn rủn hết cả chân tay v·ũ k·hí cũng cầm không nổi rơi xuống nền đất vang thành tiếng bụp bụp.
- Khí...khí...khí kình ngoại phóng...là...là...là tông...tông...tông sư.
Đám người đằng sau nghe còn chưa hết được câu nói của tên lão đại, thì từng kẻ từng kẻ một dưới lưỡi đao của thiếu niên bí ẩn đều chỉ còn là những khúc thịt vụng nằm lăn lóc dưới mưa.
- Khi nãy ta nghe nói ngươi còn đồng bọn.
- Tông sư đại...đại...đại nhân. Tiểu nhân xin được dẫn đường cho ngài
Hắn quay đầu nhìn lại tất cả mọi người đằng sau, thanh giọng điềm tĩnh giống như tất cả vụ chém g·iết này chưa từng được diễn ra. Chỉ có hai chữ duy nhất nhưng mang sức nặng khiến cho tất cả mọi người đều run sợ.
- Chờ ta