Chương 56: Xuống Đó Mà Hầu Hạ Thiếu Gia Các Ngươi Tiếp Đi!
Từ đằng xa trong rừng, mấy bóng người đi tới. Đi đầu chính là thiếu niên kiêu căng, nhìn chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, mặt mũi tuấn tú. Hiện giờ hắn đang nhìn chằm chằm Tam Diệp Ngọc Lan trong tay của Nguyệt Vương, hai mắt sáng lên.
"Nhóc con! Mau ngoan ngoãn đưa Tam Diệp Ngọc Lan trong tay ngươi dâng tặng cho ta. Sau đó quỳ gối tự chặt một tay, ta có thể tha cho ngươi một mạng!"
Ánh mắt của thiếu niên kia nhìn kỹ Tam Diệp Ngọc Lan một lúc rồi mới lưu luyến chuyển mắt sang nhìn Nguyệt Vương.
"Ngươi là ai? Muốn c·ướp đồ của ta?"
Nguyệt Vương giận quá hóa cười. Mình phí hết tâm tư mới thu được Tam Diệp Ngọc Lan, đảo mắt một cái thì lại có người đui mù muốn động vào.
"Nhóc con! Thiếu gia chúng ta chính là Lăng Toàn, con trai của tam trưởng lão Hiên Viên Các. Biết điều thì mau giao lên! Nếu để cho thiếu gia chúng ta mất hứng ngươi sẽ c·hết không có chỗ chôn!"
Mấy người thanh niên bên cạnh cũng nổi giận đùng đùng nhìn Nguyệt Vương.
"Đệ tử Hiên Viên Các?"
Nguyệt Vương hơi bất ngờ! Hiên Viên Các là một môn phái tầm trung ở phụ cận Vân Linh sơn mạch.
Nguyệt Vương bất ngờ thì ở trong mắt đệ tử Hiên Viên Các tưởng rằng Nguyệt Vương sợ sệt, kiêu căng trong ánh mắt càng đậm.
"Nhóc con! Sợ rồi sao?!"
Mấy người đệ tử kia thấy vậy thì càng kiêu căng cười to.
Bọn chúng vừa mới cười xong thì Nguyệt Vương đã ra tay như sấm sét, không khí xung quanh người hệt như sấm nổ vang. Giáng Long Kích trong chốc lát đã bao phủ mấy đệ tử Hiên Viên Các.
"Nhãi ranh! Ngươi muốn c·hết!" Sắc mặt đệ tử của Hiên Viên Các biến đổi, thật không ngờ Nguyệt Vương cũng dám ra tay với bọn họ. Ngay lập tức, một đệ tử Chiến Giả cửu trọng vỗ một chưởng lên trời. Vẻ mặt đệ tử khác cười lạnh nhìn Nguyệt Vương giống như là n·gười c·hết.
“Rắc rắc...!”
Tên kia thì hét thảm thương, cánh tay bị Nguyệt Vương đánh nát vụn. Mới một hiệp, đệ tử Hiên Viên Các đó b·ị đ·ánh thương nặng.
"Thật to gan." Lăng Toàn vừa sợ vừa giận, rút ra một thanh kiếm từ sau lưng, bất ngờ đâm Nguyệt Vương.
“Vèo...!” Chân Nguyệt Vương chạm một cái, người chuyển động cực kỳ tự nhiên, dễ dàng tránh được đòn t·ấn c·ông của Lăng Toàn. Mà hắn thuận tiện chém một nhát thân cây kiếm, rung chấn thành từng tầng từng lớp khiến tay Lăng Toàn tê rần, cây kiếm suýt nữa rơi xuống.
"Nhãi ranh! Đi c·hết đi!"
Kiếm quang của Lăng Toàn lóe lên, lại là một loại kiếm pháp biến ảo, vù vù xoẹt! Từng đường sáng lạnh giống như gió bão bao phủ lấy Nguyệt Vương.
"Ta xem ngươi còn có thể chạy đi như nào?"
Lăng Toàn tức giận thầm nghĩ.
"Không biết lượng sức...!"
Nguyệt Vương lắc đầu, Ngân Lang Thương chém ra đánh cho Lăng Toàn phải rơi kiếm trong tay. Sau đó đá một cái vào bụng hắn, khiến hắn bay vài chục trượng, đập mạnh xuống nền đất là phía xa.
“Phụt...!”
Miệng Lăng Toàn phun một ngụm máu tươi, vẻ mặt ác độc nhìn Nguyệt Vương, hét to: "Chúng ta cùng nhau lên, g·iết c·hết thằng nhãi này!"
Mấy đệ tử Hiên Viên Các kia nghe thấy thì đều gào to rồi lao về phía Nguyệt Vương.
Bọn họ đều đã thấy Nguyệt Vương không dễ đối phó, bản thân cũng không dám khinh địch nữa. Tất cả dốc toàn lực đánh Nguyệt Vương.
Nguyệt Vương nhìn đám người đang lao đến phía mình, khóe miệng mỉm cười, thầm nghĩ: “Thực lực của bọn chúng hơi kém, lấy bọn chúng để luyện tập Vô Ảnh Bộ vậy!”
Nguyệt Vương trực tiếp lao đến, bịch một cái, một tên nặng nề trúng một thương, lưng một mảnh nóng hừng hực, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
“Ngươi . . .!”
Hắn giận dữ quát lên, lại thấy Nguyệt Vương đã là như gió cuốn lên, phát khởi công kích về phía bọn hắn.
“Bành! Bành!...”
Hai người này cũng đều b·ị c·hém trúng.
Bọn chúng gầm lên giận dữ, nhào tới Nguyệt Vương.
“Ầm! Ầm! Ầm...!”
Đám người Lăng Toàn toàn lực ứng phó, đối mặt với vây công như vậy, bên trong cùng giai có ai có thể chống đở một chiêu?
Dưới chân Nguyệt Vương lay động, triển khai Vô Ảnh Bộ, hắn giống như lửng thửng đi dạo trong sân nhà, tự nhiên đi lại trong sự vây công của bốn người.
Khống chế toàn cục, hơn nữa dựa vào sự thần kỳ của Vô Ảnh Bộ, Nguyệt Vương linh động tự nhiên trong sự vây kín của bốn người, không nói tới tiến hành phản kích, liền lấy Ngân Lang Thương quật vào cái mông của bốn người, ba ba ba rung động.
“Khốn kiếp..!”
Đám người Lăng Toàn nhanh muốn điên rồi. Nhưng bọn họ tức giận nữa thì có ích lợi gì, đối mặt với sự thần diệu của Vô Ảnh Bộ, bọn họ một chút cáu kỉnh cũng không có.
“Lưng tựa lưng...!” Lăng Toàn hét lớn.
Ba người khác cũng tỉnh ngộ, bốn người thật chặc dựa chung một chỗ, mỗi người cũng đối mặt với một cái phương hướng, giống như bốn đầu tám cánh tay, hoàn toàn không có góc c·hết.
Nguyệt Vương cũng ngừng lại, Vô Ảnh Bộ này thần kỳ hơn nữa cũng không thể vây quanh sau lưng của bọn họ.
“Các ngươi tính toán cứ đứng ở đó như vậy, dùng ánh mắt tới đánh bại ta sao?” Hắn khẽ mỉm cười, trên mặt tràn đầy vẻ nhạo báng.
Bốn người Lăng Toàn cũng là giận đến mặt đỏ tới mang tai, nhưng đối mặt với bộ thân pháp quỷ dị kia của Nguyệt Vương căn bản cũng là không có cách đối phó, trừ biện pháp vụng về này, bọn họ thật sự nghĩ không ra cái khác.
“Chơi với các ngươi đủ rồi! Kết thúc tại đây thôi!”
Hỏa hệ chiến khí điên cuồng tập trung trên Ngân Lang Thương, một thương kinh khủng chém về phía bốn người Lăng Toàn.
“Phanh phanh phanh. . .!” Đám người Lăng Toàn trúng chiêu, bay ra sau đập vào thân cây gần đó, cả đám phát ra tiếng kêu thảm.
Nguyệt Vương từ từ tiến lại chỗ Lăng Toàn, tát một cái lên mặt Lăng Toàn khiến một bên mặt của hắn sưng phồng, hỗn hợp máu và răng b·ị đ·ánh bay ra.
"Ngươi...ngươi không được qua đây! Cha ta là trưởng lão Hiên Viên Các, ngươi g·iết ta thì cha ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."
Lăng Toàn nhìn con mắt đầy sát ý của Nguyệt VƯơng, cả người run lên. Sợ hãi! Hoảng Loạn! Hắn mạnh mồm hét lên!
"Trưởng lão Hiên Viên Các thì làm sao? Nếu ngươi không ngại thì sau này ta sẽ cho phụ tử các ngươi được gặp lại nhau!"
Nguyệt Vương lạnh lùng, đưa tay bóp nát cổ Lăng Toàn.
Con mắt của Lăng Toàn đầy vẻ không cam lòng, oán hận và hối hận. Biểu cảm trên mặt dần biến mất, hắn gục xuống mà c·hết.
"Ngươi...ngươi dám g·iết Lăng Toàn thiếu gia?"
"Tam trưởng lão sẽ không tha cho ngươi!"
"Mau quay về báo với tam trưởng lão!
Mấy đệ tử Hiên Viên Các còn lại thì kinh hãi tột độ, vừa chạy vừa ngã.
"Mấy con chó săn các ngươi xuống đó mà hầu hạ thiếu gia các ngươi tiếp đi!"
Nguyệt Vương biết đạo lý nhỏ cổ phải nhổ tận gốc, hắn không hề có ý tha cho mấy người này. Bóng người lóe lên, tiếng kêu thảm thiết từ xa xa truyền đến. Không bao lâu sau, đám đệ tử Hiên Viên Các đó đều bị c·hết ở trong tay Nguyệt Vương.
Trảo ấn chụp xuống đỉnh đầu mấy đệ tử Hiên Viên Các. Nguyệt Vương vận chuyển Hấp Khí Thôn Linh Quyết, lực cắn nuốt tuôn ra.
Chốc lát sau mặt Nguyệt Vương đỏ rực, tay hắn cầm cái xác khô. Năng lượng chiến khí khổng lồ chạy chồm trong cơ thể Nguyệt Vương. Hắn ngồi xếp bằng, huyết khí cuộn trào chạy lung tung trong kinh mạch khiến kinh mạch trướng nở đau nhức.
“Luyện hóa...!” Nguyệt Vương nhanh chóng vận chuyển Hấp Khí Thôn Linh Quyết luyện hóa năng lượng trong thân thể.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh sáng bao phủ toàn thân Nguyệt Vương, từng đợt chiến khí sau khi được luyện hóa không ngừng rót vào kinh mạch của hắn.
Những chién khí này luyện hóa sơ là sẽ thuộc về Nguyệt Vương, nhanh hơn luyện hóa đan dược nhiều. Mấy canh giờ sau quanh thân Nguyệt Vương dần tăng lên khí thế.
Chiến khí lan tràn kinh mạch toàn thân, kinh mạch lại trướng to ra.
Nguyệt Vương vận chuyển Hấp Khí Thôn Linh Quyết, chiến khí lao mạnh vào kinh mạch.
Cảm giác chiến khí dồi dào trong cơ thể, Nguyệt Vương mỉm cười: “Nên trở về Vân Linh Thành rồi!”