Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Pháp Đế Tôn

Chương 57: Chiến Sư Nhị Trọng




Chương 57: Chiến Sư Nhị Trọng

“Xin hỏi… Có thể giúp được gì cho ngài?” Nguyệt Vương đi tới vào trong Tụ Bảo Môn, một thiếu niên tuổi chừng mười bốn lên tiếng hỏi.

“Các ngươi có những đan dược này hay không?” Nguyệt Vương lấy ra một tấm danh sách, phía trên viết những đan dược hắn đang cần.

Gã sai vặt tiếp nhận danh sách nhìn kỹ một chút, sau đó mở miệng nói: “Khách quan, đan dược trên danh sách này chúng ta cái này đều có, nhưng chỉ có mười phần, ngươi muốn bao nhiêu?”

“Mười phần? Như thế nào lại ít như vậy?” Nguyệt Vương nghi ngờ hỏi.

Gã sai vặt liền vội vàng giải thích: “Khách quan, những đan dược khác đều còn rất nhiều, nhưng dược liệu luyện chế ra Tăng Nguyên Đan rất quý hiếm, chúng ta chỉ còn lại mười viên!”

“Đi, vậy ngươi lấy cho ta mười phần!” Nguyệt Vương trầm giọng nói, nhưng trong lòng vẫn là rất thất vọng. Xem ra, Tụ Bảo Môn có Tăng Nguyên Đan nhưng cũng không nhiều, còn có nhiều người muốn mua, số lượng thưa thớt, rất quý hiếm. Suy nghĩ kỹ một chút, Nguyệt Vương cảm thấy cũng không ngoài ý muốn.

“Khách quan, đây là mười phần đan dược ngài muốn, xin cầm lấy.” Gã sai vặt lấy tới một cái túi, đưa cho Nguyệt Vương.

Nguyệt Vương mở ra kiểm tra một phen, cũng không có phát hiện thiếu khuyết cái gì, lúc này thanh toán.

...

Trở về phòng của mình, Nguyệt Vương lấy ra một cái bình ngọc, sau rồi móc ra một viên Tăng Nguyên Đan. Nhìn viên Tăng Nguyên Đan trong tay, Nguyệt Vương hơi chút mỉm cười, hít hà một hơi, không có chút nào chần chừ, Nguyệt Vương ném viên Tăng Nguyên Đan vào trong miệng.

Viên Tăng Nguyên Đan vừa được đưa vào miệng, đột nhiên Nguyệt Vương cảm thấy một dòng năng lượng ấm áp theo trong cơ thể của mình tách ra. Ngay lập tức, Nguyệt Vương liền vận chuyển Hấp Khí Thôn Linh Quyết.

Thần sắc từ từ bình tĩnh trở lại, Nguyệt Vương trồng chéo hai tay tạo thành một thủ ấn, hít thở dần dần các chiến khí trong cơ thể, rồi bắt đầu luyện hóa năng lượng viên Tăng Nguyên Đan.

Một viên Tăng Nguyên Đan có thể từ giúp võ giả đột phá nhất trọng Chiến Sư, nhưng về sau, cũng chỉ đủ để tăng cường nửa trọng, lần sau nữa thì cũng chỉ có thể đủ tăng cường một phần tư. Nhưng kinh mạch của Nguyệt Vương rộng hơn võ giả bình thường rất nhiều, phải tốn tận năm viên Tăng Nguyên Đan mới có thể đột phá.

Thời gian cũng không biết trôi qua bao lâu rồi, ba giờ, hoặc là bốn giờ, xung quanh đang yên tĩnh, bỗng nhiên không khí trở lên dao động, từng gợn sóng khí theo không khí mà hòa vào xung quanh Nguyệt Vương.



Nguyệt Vương cảm nhận được sau một hồi luyện hóa Tăng Nguyên Đan, năng lượng dần chuyển hóa thành chiến khí, những chiến khí chạy xung quanh Nguyệt Vương với tốc độ mà mắt thường khó mà nhìn thấy được, đồng thời khí ở kinh mạch cũng thay đổi khá kì diệu. Năng lượng của viên Tăng Nguyên Đan đang không ngừng biến thành chiến khí chảy đều khắp kinh mạch Nguyệt Vương. Cuối cùng, Nguyệt Vương cũng cảm thấy được mình đã đạt đến trạng thái no đủ, đồng thời toàn thân cũng tràn đầy chiến khí.

Nhưng năng lượng của viên Tăng Nguyên Đan vẫn chưa hoàn toàn được luyện hóa, nên Nguyệt Vương vẫn phải tiếp tục luyện hóa. Và khi đến lúc luyện hóa chuẩn bị kết thúc, Nguyệt Vương cũng phát hiện, chiến khí trong cơ thể cũng đã đạt trạng thái đỉnh điểm.

Sau đó, Nguyệt Vương bắt đầu run lên, chiến khí trong cơ thể bị bành trướng, làm cho kinh mạch của hắn run lên, đồng thời xuất hiện một cơn đau đớn kịch liệt, làm cho Nguyệt Vương đau nhức không ngừng...

Theo những lần trước, Nguyệt Vương hít một hơi thật sâu, biến hóa thủ ấn trong tay, thúc dục Hấp Khí Thôn Linh Quyết, cơ thể bị bành trướng giống như là đang chịu một lực hút điên cuồng trong người. Rồi sau đó những chiến khí mạnh mẽ tiến về kinh mạch và nhanh chóng bị co rút lại. Đột nhiên, kinh mạch của Nguyệt Vương bị mở rộng ra, làm cho hắn đau đớn toát mồ hôi lạnh.

Nguyệt Vương tiếp tục cố chịu đựng, biết rõ đây chính là bắt đầu đột phá, đồng thời, khống chế được kinh mạch làm tất cả chiến khí co rút lại, sau đó nén chiến khí vào.

“Thịch...!”

Một âm thanh không rõ tiếng vang lên từ trong cơ thể, đồng thời, Nguyệt Vương bắt đầu cảm thấy toàn thân thoải mái không ngừng, một lượng chiến khí khổng lồ ầm ầm điều hòa trong người Nguyệt Vương.

Cảm thụ được chiến khí trong cơ thể, Nguyệt Vương mỉm cười, cuối cùng mình cũng đã đột phá đến Chiến Sư nhị trọng.

Nguyệt Vương cảm giác chiến khí hùng hồn trong cơ thể, lúc này so với lúc Chiến Sư nhất trọng còn mạnh hơn gấp bội.

Ý niệm vừa động, Nguyệt Vương đã tiến vào bên trong không gian pháp bảo, ở nơi đó Phi Tuyết vẫn đang ngồi xếp bằng trị thương.

“Thương thể của cô thế nào rồi?” Nguyệt Vương tiến lại gần, nhẹ hỏi.

Phi Tuyết nghe thấy giọng Nguyệt Vương, mở mắt ra, thở dài nói: “Mới ổn hơn tý, xem ra cũng còn rất lâu mới khôi phục hoàn toàn!”

Nguyệt Vương từ lấy ra vài bình ngọc đưa cho Phi Tuyết: “Đây là ít đan dược chữa thương ta mua được, cô xem có giúp được gì không?”

“Như thế nào lại quan tâm ta thế?” Phi Tuyết bất ngờ hỏi.



“Ừm...ta...ta mong cô nhanh khôi phục để còn bảo vệ ta nữa chứ!” Nguyệt Vương gãi đầu, cười nói.

“Tiểu tử không lỏi!” Phi Tuyết trợn mắt mắng.

“Thôi cô trị thương tiếp đi, ta ra ngoài đây!” Nguyệt Vương nói một câu, sau đó nhanh chóng rời khỏi không gian pháp bảo.

...

Hoàng cung.

“Đã lâu như vậy vẫn không tìm được nàng ta sao?” Trên ngai vàng, một nam tử lớn tiếng hỏi.

“Bẩm bệ hạ, đã tìm khắp cả Nam Đế Quốc nhưng vẫn không tìm được, có lẽ nàng ta đã trốn khỏi Nam Đế Quốc rồi!” Tên hạ nhân run sợ, vội vàng trả lời.

“Bệ hạ, thần có chuyện muốn nói, xin bệ hạ đừng trách tội!” Đinh Hạo ngần ngừ một lát, rồi đừng ra nói.

“Nói đi!” Nam tử lên tiếng, hắn cũng chính là đương kim hoàng đế Nam Đế Quốc - Triệu Thiên Long.

Đinh Hạo nhìn Triệu Thiên Long, lưỡng lự không nói ra.

“Lui ra đi...!” Triệu Thiên Long hiểu ý, liền ra hiệu cho tên hạ nhân lui ra ngoài.

“Nói đi!” Sau khi tên hạ nhân lui ra ngoài, Triệu Thiên Long mở miệng hỏi.

“Nàng ta cũng chỉ là quân cờ mà thôi, không cần phải hao công tổn sức như vậy, chuyện quan trọng phải là tìm được kẻ phía sau!”

Triệu Thiên Long ngồi suy nghĩ một lúc rồi mở miệng hỏi: “Đinh Hạo, đoán coi, là ai làm?”



“Tại hạ không biết!”

“Ngươi không biết hay là không dám nói vậy?” Triệu Thiên Long gằn giọng.

“Bệ hạ... thần...thần thực không dám đoán bừa!”

“Hôm nay ta muốn ngươi đoán, ta muốn ngươi nói suy nghĩ của mình, nếu như nói sẽ vô tội, còn nếu không nói ta sẽ g·iết ngươi!”

Đinh Hạo hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống nói: “Bệ hạ, thần...thần to gan xin đoán, có thể...có thể là một trong các vị hoàng tử!”

“Ai???”

“Bệ hạ, xin đừng ép thần!”

“Nói....!”

“Bệ hạ, nếu phải đoán ai là h·ung t·hủ g·iết người, thì đoán c·ái c·hết của người đó sẽ có lợi với ai nhất...!”

“Nói hay lắm, nói tiếp đi!”

“Xin bệ hạ đừng ép thần...!”

Triệu Thiên Long không nói gì, hắn rút một thanh kiếm ra cắm xuống sàn.

“Nói...!”

“Bệ hạ, nếu...Tam hoàng tử mà c·hết, bệ hạ... chỉ có thể... lập Đại hoàng tử làm Thái tử...!”

Triệu Thiên Long im lặng một lúc, sau đó nói với Đinh Hạo: “Đinh Hạo, ngươi nghe cho kỹ đây, Nam nhi là do nàng ta g·iết, tất cả con của ta đều tương thân tương ái, thân thiết vô cùng...sau này, nếu có ai dám suy đoán bậy bạ, bất luận là ai! Xử trảm không tha...!”

“Thần...tuân lệnh!”