Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Pháp Đế Tôn

Chương 55: Tiểu Phụng Thức Tỉnh




Chương 55: Tiểu Phụng Thức Tỉnh

Nguyệt Vương chạy trốn, trừ trốn thì hắn không nghĩ ra biện pháp nào khác, mũi chân đạp một cái, thân hình lùi lại nhanh chóng.

Nhìn hành động của Nguyệt Vương, Xích Huyết Tà Thú rống lên một tiếng, bàn chân đạp mạnh một cái, thân hình như thiểm điện lao thẳng về phía Nguyệt Vương.

Thời điểm Xích Huyết Tà Thú đuổi theo Nguyệt Vương, khí tức hàn băng tràn ngập chung quanh, sương mù nhàn nhạt lượn lờ trong đó, không gian xung quanh chấn động mạnh, không khí mang theo hàn khí lạnh thấu xương, sương mù hoàn toàn che lấp ánh mắt Nguyệt Vương.

Bị hàn khí và sương mù chung quanh che phủ tầm mắt, săc mặt Nguyệt Vương biến hóa, hắn biết rõ, lần này chỉ sợ phiền toái lớn, thực lực của chính mình căn bản không phải đối thủ của Xích Huyết Tà Thú, muốn chạy trốn cũng không có cơ hội.

Trong đám sương mù này, Nguyệt Vương cảm giác mình đã mất đi phương hướng, trong lòng sinh ra cảm giác không ổn, lúc này tốc độ của mình bị khắc chế, không cách nào tiến thêm một bước.

“Thực lực của nó quá mạnh mẽ!”

Trong nội tâm Nguyệt Vương kinh hãi, cảm giác t·ử v·ong tràn ngập nội tâm.

Trên người Xích Huyết Tà Thú tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, uy áp của khí tức vô hình bao phủ Nguyệt Vương, chiến khí trong người Nguyệt Vương lúc này như đông cứng lại, căn bản không thể ngưng tụ.



Thần sắc Nguyệt Vương chìm xuống, đây là uy áp của cấp độ, thực lực của mình cách xa đối phương quá lớn, căn bản cũng không có sức phản kháng.

Xích Huyết Tà Thú rống lên một tiếng, một bàn tay chộp về phía Nguyệt Vương.

“Vèo...!”

Đúng lúc này trong sương mù màu trắng nồng đậm, một đạo hào quang màu vàng nhạt xuất hiện, thân hình nhỏ nhắn của tỏa ra hào quang chói mắt, trên cái đầu nhỏ ngưng tụ hỏa diễm nóng bỏng, ngọn lửa này phun ra khiến hàn băng chung quanh nhanh chóng hóa thành hư vô.

Xích Huyết Tà Thú trông thấy đạo thân ảnh nhỏ nhắn này, giật mình thu bàn tay lại, một cỗ uy áp từ đạo thân ảnh đó khiến nó cảm thấy run sợ. Xích Huyết Tà Thú quay người lại, bỏ chạy vào trong rừng sâu.

“Bỏ chạy ư?” Nguyệt Vương nhìn tình huống trước mặt, cảm giác không thể tin nổi, dầu Xích Huyết Tà Thú này tại sao lại đột nhiên bỏ chạy?

Ngẩng đầu nhìn đạo thân ảnh nhỏ nhắn trước mặt, Nguyệt Vương hiện lên vẻ vui vẻ: “Tiểu Phụng, ngươi tỉnh rồi à?”

“Chip...chip!” Tiểu Phụng đậu lên lòng bàn tay Nguyệt Vương, lưỡi thân mật co duỗi trên tay hắn, cái đầu nhỏ và ánh mắt đen nhánh nhìn qua Nguyệt Vương.

“Đói rồi sao?” Nguyệt Vương nhìn tiểu Phụng trong lòng bàn tay, lấy ra một ít linh thảo, tiểu Phụng thấy đồ ăn, lập tức tóm lấy gốc linh thảo bỏ vô miệng nhai ngon lành.



...

Mấy canh giờ sau, khi Nguyệt Vương đang xuyên qua phiến rừng rậm rạp này, bay qua một ngọn núi, bước vào một sơn cốc nhìn rất bình thường. Trong sơn cốc hầu như toàn đá tảng trụi lủi, cho có ít cây cối, vỏ cây cũng bị nhám đen, không có lá chỉ có mỗi nhánh cây. Nhưng khi bước vào trong sơn cốc này, Nguyệt Vương lại cảm nhận được nhiệt đột xung quanh bắt đầu tăng lên.

"Đây là mùi của Tam Diệp Ngọc Lan?" Lỗ mũi Nguyệt Vương nhẹ ngửi, ánh mắt vui mừng.

"Chẳng qua linh hỏa trong sẽ có yêu thú mạnh mẽ bảo vệ. Không biết yêu thú nơi này là gì?" Nguyệt Vương ngầm suy đoán trong đầu, nếu là một nhị giai yêu thú sơ kỳ thì hắn vẫn có thể đối phó. Nhưng nếu vượt qua nhị giai sơ kỳ thì hắn chỉ có thể xem xét rồi chuồn.

Nguyệt Vương cẩn thận từng li từng tí đi vào bên trong sơn cốc, bước chân nhẹ nhàng không phát ra tiếng động. Sau khi hắn vòng qua một khối đá to màu xanh, lặng lẽ đưa ánh mắt nhìn sâu vào trong, đôi mắt Nguyệt Vương đột nhiên bắn ra một đường ánh sáng nhỏ. Sâu trong thung lũng, có một yêu thú.

"Hỏa Tích Dịch!" Sau khi Nguyệt Vương thấy đầu yêu thú thì nhận ra bản chất của nó.

“Ầm ầm...!” Thân hình dài mười mấy mét của Hỏa Tích Dịch bò về phía Nguyệt Vương, lưu lại dấu vết cực lớn.



Rút Ngân Lang Thương ra, Nguyệt Vương lạnh lùng nhìn qua Hỏa Tích Dịch.

Hỏa Tích Dịch dừng lại ở vị trí cách Nguyệt Vương hơn mười mét, vị trí này đối với nó là khoảng cách an toàn nhất, đã có thể công kích được địch nhân, mà địch nhân lại không đánh được nó. Mở miệng rộng ra, hỏa chiến khí trong thiên địa tập kết đến miệng Hỏa Tích Dịch, trong chốc lát, một ngọn lửa màu đỏ cực nóng phun, dán sát qua sa mạc mãnh liệt phóng tới vị trí của Nguyệt Vương.

Thân hình chợt lóe, Nguyệt Vương né qua phạm vi công kích của ngọn lửa, thân hình lao về hướng bên trái của Hỏa Tích Dịch, Ngân Lang Thương trong tay kéo lê trên mặt đất, lưu lại một đạo dấu vết tinh tế rất dài. Lại là một ngọn lửa phun đến, thân hình Nguyệt Vương lại lóe lên, ngọn lửa phụt sát qua cánh tay, nhiệt độ cực nóng thiếu chút nữa làm cho Nguyệt Vương không cầm được Ngân Lang Thương trong tay.

Hỏa Tích Dịch thấy phun lửa hai lần cũng không thể đốt được địch nhân, lập tức có chút căm tức, thân thể khổng lồ quét ngang, cái đuôi to chừng nửa thước quét ngang ra, kình phong kịch liệt đem mặt cát dày đặc lột bỏ một tầng lớn. Ngân Lang Thương giơ lên, hư ảnh hỏa long quán chú lên thân trường thương, Nguyệt Vương đón cái đuôi của Hỏa Tích Dịch chém ra một nhát.

“Két...!” Nguyệt Vương ngăn không được thân thể, nhanh chóng thối lui mấy bước, cẩn thận nhìn chằm chằm vào đối phương. Trên cái đuôi của Hỏa Tích Dịch lưu lại một vết nứt sâu gần nửa thước, Ngân Lang Thương sắc bén cộng thêm uy lực của Giáng Long Kích khiến nó b·ị t·hương ngoài da không nhẹ.

“Rống...!” Hỏa Tích Dịch rống lên tức giận, tứ chi phat lực, đánh tới Nguyệt Vương. Đang muốn cận chiến với ngươi đây, Nguyệt Vương lộ ra nét mỉm cười, cũng cầm theo Ngân Lang Thương xông lên.

Cái miệng như bồn máu mở rộng ra, một chùm lửa ngắn nhưng phạm vi lớn hơn mãnh liệt vọt tới, bao phủ không gian mấy mét quanh thân thể Nguyệt Vương.

Hai chân Nguyệt Vương mãnh liệt đạp lên mặt đất, thân hình bắn lên cao phía trên Hỏa Tích Dịch, tốc độ cực nhanh, chuyển biến đột nhiên làm cho Hỏa Tích Dịch còn chưa có lấy lại tinh thần.

"Đi c·hết đi! Cửu Thức Sát Thần Thức Thứ Nhất - Trảm Nhân!" Thân hình uốn lượn, Nguyệt Vương hai tay cầm ngược Ngân Lang Thương, hung hăng đối đâm vào phần gáy của Hỏa Tích Dịch. Máu đỏ vẩy ra, Hỏa Tích Dịch đau đến lăn lộn trên mặt đất, âm thanh gào rú vang lên không ngừng.

Thù hồi Ngân Lang Thương, Nguyệt Vương tiến lại chỗ Tam Diệp Ngọc Lan.

"Ồ! Là Tam Diệp Ngọc Lan! Lần này bổn thiếu gia phát tài rồi."

Nhưng vào lúc này một giọng nói chói tai bỗng vang lên.