Chương 54: Xích Huyết Tà Thú
Hộp gấm thứ tư bị Nguyệt Vương mở ra, một cỗ quang mang chói mắt tức thì tuôn ra, chiến khí ngập tràn, thế nhưng lại mang theo lực lượng cuồng bạo.
Bên trong hộp gấm có một quang châu nhỏ như nắm tay trẻ con, không ngừng có quang mang đan xen khiến cho người xem hoa cả mắt. Lực lượng cuồng bạo ở bên trong nó cũng khiến cho kẻ khác không dám nhìn thẳng, năng lượng, dường như tùy thời muốn phá đan mà ra.
“Cũng là yêu đan lục giai!”
Mục Bồi Linh mở ra hộp gấm thứ năm, bên trong hộp gấm có một viên đan dược, mùi hương từ đan dược tỏa ra khắp sơn động.
“Bạo Huyết Đan!” Nguyệt Vương nhìn vào đan dược bên trong hộp gấm, hắn biết Bạo Huyết Đan có tác dụng tăng mạnh thực lực trong thời gian ngắn, hơn nữa còn không để lại di chứng gì, tuyệt đối là đồ vật bảo mệnh rất tốt.
Mục Bồi Linh lập tức mở hộp gấm thứ sáu. Bên trong hộp gấm thứ sáu cũng là Bạo Huyết Đan.
“Ầm ầm...!” Nhưng vào lúc này, sơn động vang lên t·iếng n·ổ lớn. Xung quanh chấn động cực lớn khiến cho đống chiến rung rinh, mà hai người Nguyệt Vương cùng Linh ở trên đống chiến kim thì bị trượt ngã xuống đất. Mà trùng hợp thế nào, ngay khi Nguyệt Vương vừa chạm mông xuống đất thì trước mặt chợt tối sầm, có một thân thể mềm mại rơi lên người hắn.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, Nguyệt Vương cảm thấy mặt mũi mình được bao phủ bởi một vật mềm mại, mùi hương thoang thoảng tràn vào mũi.
“Mỗi người phân nửa, thu nhanh một chút, sơn động dường như muốn sụp đổ, nếu không nhanh sẽ mãi mãi ở lại đây a!” Nguyệt Vương đứng dậy, vội nói.
Nói xong hắn vung tay kết ấn, dùng chiến khí bao quanh một mảng lớn chiến khí liên tục cất vào trong trữ vật giới chỉ của mình.
Mục Bồi Linh cũng không chịu thua kém, cũng dùng chiến khí khí đem một đám lớn chiến khí liên tục bỏ vào nhẫn trữ vật của mình.
“Nhưng lối ra quá xa a, không thể chạy kịp?” Mục Bồi Linh hoảng sợ nói.
“Ầm ầm...!” Sơn động ngày càng rung chuyển kịch liệt, một ít đá vụn bắt đầu rơi xuống, vẻ mặt Nguyệt Vương đại biến: “Mau rời khỏi đây, sơn động này sắp sập rồi! Phía trước có chút ánh sáng, có thể có lối ra!”
“Đi mau!” Mục Bồi Linh Linh cả kinh, thân ảnh cấp tốc di chuyển về phía trước, sơn động sụp xuống tương đương với việc bị chôn sống ở bên trong a.
Lúc này liên tục có đá vụn rơi xuống, hai người tạo ra hộ thân cương khí, đá vụn rơi xuống cũng không ảnh hưởng gì tới hai người, ngẫu nhiên có vài viên rơi vào bề mặt hộ thân cương khí thì cũng bị văng ra. Lúc này trong sơn động bắt đầu có từng tảng đá lớn rơi xuống, rung chuyển ngày càng kịch liệt.
“Mau đi nhanh...!” Nhìn thấy một tảng đá lớn đang rơi xuống trước mặt, sắc mặt hai người đại biến, chiến khí bùng lên, toàn lực lao ra. Thân ảnh Nguyệt Vương vừa mới lướt qua thì tảng đá rơi xuống chắn đường ra sơn động.
Phía sau hắn lúc này âm thanh đổ nát liên tục vang lên, đá rơi xuống càng lúc càng lớn.
“Mau đi ra...!” Rốt cuộc đi tới bên ngoài động khẩu, ánh sáng bên ngoài hắt vào làm cho trái tim hai người thả lỏng, không ngừng gia tốc chạy khỏi sơn động. Hai người lập tức nhảy qua mấy viên cự thạch trước cửa sơn động đi ra không gian bên ngoài.
...
Rừng cây rậm rạp yên tĩnh, ngẫu nhiên một vài con thú nhỏ từ trong rừng rậm lao ra làm kinh động đến bầy chim đang nghỉ trên các cành cây.
Không khí tĩnh mịch đó giữ không được bao lâu, liền bị một bóng người di chuyển phá vỡ, trong nháy mắt khiến cho chim thú trong rừng chạy loạn lên.
“Ùm... ụm bò... ò...!” Một con quái vật cao hai mét, dài gần bốn mét thuộc yêu thú loài bò xuất hiện phía trước Nguyệt Vương không xa. Chỉ thấy đỉnh đầu nó có đôi sừng bén nhọn, da lông ngăm đen dày nặng tựa như khối sắt mà lại cứng rắn vô cùng. Dễ nhận ra con yêu thú có lực phòng ngự rất mạnh. Nguyệt Vương quan sát trong chốc lát, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng: “Nhất giai yêu thú Tê Thiết Ngưu!"
Hắn dùng sức giẫm hai chân một cái, thân thể bay lên không trung, cùng lúc đó, Nguyệt Vương rút Ngân Lang Thương ra.
“Ùm ò...!” Nhìn thấy kẻ địch tập kích, Tê Thiết Ngưu nổi giận gầm lên một tiếng, hai con mắt như hai cái đèn lồng thật lớn, con ngươi đang gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Vương, trong mắt lộ ra một tia châm chọc giống như đang trào phúng Nguyệt Vương không tự biết lượng sức mình, lấy trứng chọi đá.
Tê Thiết Ngưu là nhất giai yêu thú hậu kỳ, tương đương với võ giả tu vi Chiến Giả thất trọng đến cửu trọng, da dày thịt béo, sức phòng ngự cường đại, tồn tại nghênh ngang. Trong dĩ vãng, Tê Thiết Ngưu cũng không phải là chưa từng gặp qua võ giả có ý đồ với nó, nhưng những võ giả kia đều bỏ mình nơi đất khách.
Tê Thiết Ngưu gầm nhẹ một tiếng, chẳng những không chạy trốn, trái lại còn hướng Nguyệt Vương vọt tới.
Nguyệt Vương cười một tiếng, Ngân Lang Thương trong tay nhanh chóng được hắn đánh ra, Giáng Long Kích trong phút chốc được triển khai ra.
Tê Thiết Ngưu nhìn thấy Nguyệt Vương công kích, nhất thời ánh mắt lộ ra vẻ mê man, có điều nó hiển nhiên cực kỳ tin tưởng vào sức phòng ngự của chính mình, Tê Thiết Ngưu không có dừng lại, vẫn nhanh chóng phóng tới hướng của Nguyệt Vương.
Chỉ là một khắc sau đó, lại nghe được một tiếng “Xì, xì…” trên đầu to lớn của Tê Thiết Ngưu đột nhiên xuất hiện các lỗ máu to nhỏ hình một bàn tay, máu tươi chảy ra vô cùng khủng bố.
“Ùm ò…!” Hai con mắt như đèn lồng của Tê Thiết Ngưu tràn đầy vẻ hoảng sợ, nó làm thế nào cũng không nghĩ Nguyệt Vương trước mặt nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng Tê Thiếc Ngưu lại không chịu nổi, rên rỉ ngã trên mặt đất, khí tức toàn thân hoàn toàn biến mất.
Liếc mắt nhìn Tê Thiếc Ngưu trên mặt đất một cái, mặt Nguyệt Vương không biến sắc, thu hồi Ngân Lang Thương, chờ một lát cắt các bộ phận Tê Thiếc Ngưu xuống, bọc lại gọn gàng.
Làm xong tất cả những thứ này, Nguyệt Vương liền muốn rời đi, nhưng mà lúc này đột nhiên có một luồng hương thơm nhàn nhạt tràn ngập hấp dẫn sự chú ý của hắn.
“Linh khí thật nồng đậm.” Nguyệt Vương kinh hãi, ở đây có linh khí nồng đậm tỏa ra, không ngoài một khả năng là nơi này có linh thảo.
Vẻ mặt Nguyệt Vương hơi động, men theo mùi thơm trong khí đi kiểm tra, vòng qua một mảnh cây cối, một thác nước kỳ vĩ xuất hiện trước mặt hắn.
Thác nước cao ngàn trượng, nước chảy như trụ, nước chảy v·a c·hạm ầm ầm tạo ra âm thanh nối liền không dứt. Nguyệt Vương chỉ là đánh giá cao một lát liền nhắm hai mắt lại, nhìn về phía bờ, trên bờ thác nở một đóa kỳ hoa.
"Là Liên Hương Thảo." Lâm Thần kh·iếp sợ.
Liên Hương Thảo là linh dược luyện chế rất nhiều đan dược, Liên Hương Thảo niên đại trăm năm lại cực kì hiếm thấy. Nguyệt Vương nhìn thấy Liên Hương Thảo trước mặt, lấy ra đi bán ít nhất cũng có giá trị năm mươi khối linh thạch hạ phẩm.
Nghĩ tới đây, Nguyệt Vương cười nhạt đang muốn đi tới hái Liên Hương Thảo, chỉ là sau một khắc…
Oành!
Bọt nước bắn tung tóe, một cột nước to bằng cánh tay từ trong thác nước bắn ra lướt về phía Nguyệt Vương.
Mặt Nguyệt Vân biến sắc, không chần chờ một bước hướng về phía trước, sử dụng Vô Ảnh Bộ bước ngang qua miễn cưỡng tránh thoát khỏi công kích của cột nước.
Cũng trong lúc đó, một con trăn to lớn “oành” một tiếng từ trong thác chui ra, hai con mắt lạnh lẽo trợn ngược nhìn Nguyệt Vương. Mãng xà này thân rắn dài đến năm mươi mét, toàn thân đều được bao phủ bởi một tầng vảy giáp đen thui, dưới ánh mặt trời lấp lóa sáng cực kỳ.
Nguyệt Vương chỉ là nhìn mãng xà một chút, nhất thời trong lòng cả kinh: “Nhị giai yêu thú hậu kỳ Kim Quan Mãng, chẳng trách Liên Hương Thảo ở đây lâu như thế đều không có người hái, hóa ra là có Kim Quan Mãng bảo hộ.”
Nhị giai yêu thú hậu kỳ tương đương với võ giả tu vi Chiến Sư thất trọng đến cửu trọng, một Chiến Sư nhất trọng gặp phải nó, gần như chỉ có con đường c·hết.
Ngay lúc Nguyệt Vương kinh ngạc trong lòng, Kim Quan Mãng đột nhiên thân thể cuốn một cái, đuôi rắn khổng lồ mạnh mẽ hướng Nguyệt Vương quét ngang, nhất thời làm cho cuồng phong gào thét, hơi nước tràn ngập, đòn đánh này nếu mà đánh trúng, Nguyệt Vương không c·hết cũng sẽ trọng thương.
“Muốn c·hết!”
Nguyệt Vương quát một tiếng chói tai, triển khai Hoàng Kim Giáp cùng Vô Ảnh Bộ, đồng thời di động thân thể, Ngân Lang Thương trong tay của hắn cũng nhanh chóng được huy động đến.
“Giáng Long Kích!”
Giáng Long Kích được triển khai, nhất thời một đạo hư ảnh hỏa long điên cuồng đánh tới đuôi Kim Quan Mãng.
“Oành…!”
Sau một khắc, Ngân Lang Thương cùng đuôi Kim Quan Mãng v·a c·hạm vào nhau, nhưng mà làm Nguyệt Vương cảm thấy bất ngờ chính là công kích của hắn chỉ là đâm vào đuôi Kim Quan Mãng một cái, miễn cưỡng phá tan phòng ngự, Kim Quan Mãng b·ị đ·ánh trúng, b·ị đ·au dưới phản xạ có điều kiện thu hồi đuôi lại, để Nguyệt Vương tránh khỏi một kiếp.
Thấy tình hình như vậy, Nguyệt Vương rùng mình: “Kim Quan Mãng này, phòng ngự thật mạnh!”
"Với thực lực của ta bây giờ e không phải là đối thủ của Kim Quan Mãng." Nguyệt Vương nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, hắn không phải là người lỗ mãng, nếu không phải đối thủ là Kim Quan Mãng, như vậy thì nên tìm đường rút lui.
Chỉ là lúc Nguyệt Vương tìm đường lui, Kim Quan Mãng lại quẫy đuôi t·ấn c·ông lần nữa.
Vừa nãy tuy sự t·ấn c·ông của Nguyệt Vương có thể đẩy lùi Kim Quan Mãng, nhưng cùng lúc cũng chọc giận nó, bình thường Nguyệt Vương đều không chịu được sự t·ấn c·ông của Kim Quan Mãng, nó xông đến t·ấn c·ông càng mạnh hơn, Nguyệt Vương lại càng không phải là đối thủ.
“Ào ào...!”
Đuôi lớn quẫy điên cuồng, tạo nên vô số bọt nước vô cùng rực rỡ.
“Graooo...!” Một khối yêu khí mãnh liệt đã từ sau lưng phóng tới. Nguyệt Vương không cần nhìn cũng biết là do Kim Quan Mãng phun ra, Võ giả Chiến Sư trở xuống bị chạm vào một chút là huyết dịch khô héo, tứ chi tê buốt. Dựa vào Vô Ảnh Bộ, thân hình Tần Vũ lập lòe thoắt ẩn thoắt hiện, dễ dàng né tránh.
“Phanh...!” Khoảnh đất ngay trước mặt bị đào thành một cái hố lớn, thảo mộc quanh đó lập tức héo rũ.
“Lợi hại quá, con Kim Quan Mãng này khẳng định rất cường đại, nếu như có thể g·iết được, hấp thụ yêu đan của nó cũng tăng không ít thực lực! Ách, không đúng, mình đang nghĩ gì vậy?”
Nguyệt Vương tự cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ của mình, bây giờ có thể chạy thoát hay không vẫn là vấn đế, vậy mà hắn còn nghĩ đến yêu đan trong người Kim Quan Mãng, thật đúng là không biết sống c·hết.
“Rầm rầm rầm...!” Từng khối yêu khí từ sau lưng bắn đến nhưng Nguyệt Vương vẫn có thể tìm ra lộ tuyến tốt nhất để tránh né, mang lại cho người ta ý cảnh như đang dạo chơi trong mưa thương bão đạn. Kim Quan Mãng cực nộ, không phun đạn yêu khí nữa mà toàn lực đuổi theo con người phía trước, dần dần kéo gần khoảng cách.
Năm mươi bước!
Bốn mươi lăm bước!
Bốn mươi bước!
...
Hai người một đuổi một chạy, không hay không biết tiến sâu vào sơn mạch yên tĩnh, bốn phía im ắng, tĩnh mịch.
Con Kim Quan Mãng đuổi sau lưng hình như có chút sợ hãi, tốc độ truy đuổi chậm đi không ít, cái đầu lớn thỉnh thoảng lại ngó nghiêng quan sát.
Đột nhiên, một khối hắc ảnh khổng lồ từ bụi cỏ bên cạnh chui ra, chỉ một cắn đã ngoạm trúng cổ con Kim Quan Mãng, bởi vì tốc độ quá nhanh, thân thể ngã lăn xuống đất, văng xa hơn mười mét mới dừng lại.
Kim Quan Mãng ra sức giãy dụa, đồng thời phát ra những tiếng gào thét sợ hãi.
Nhưng có thể làm được gì, hắc ảnh cường đại hơn Kim Quang Mãng rất nhiều, chỉ cần một trảo, đã đủ đập vỡ đầu đối phương, huyết dịch văng khắp nơi. Nguyệt Vương quay đầu vừa hay chạm đúng ánh mắt hắc ảnh, hai con mắt huyết hồng còn sắc hơn dao, tà ác vạn phần.
“Tam giai đỉnh phong yêu thú - Xích Huyết Tà Thú!”
Nguyệt Vương kêu khổ vạn phần, không ngờ vừa loại bỏ được một con Kim Quan Mãng, lại đụng phải một con Xích Huyết Tà Thú cường đại hơn.