Chương 53: Tử Ma Lang
Bốn đạo thân ảnh hóa thành những cái bóng mơ hồ, riêng rẽ hỗn loạn hung hãn vô cùng, không ngừng công kích vào Tử Ma Lang.
Ánh mắt Tử Ma Lang càng thêm nồng đậm, liếc mắt một cái nhìn lại cái đám người này, vung lên thủ trảo to lớn hung hãn của mình, đồng thời Tử Ma Lang há mồm to như chậu máu cất tiếng rống rùng rợn. Nhất thời đất đá bay mù mịt tán loạn..
Tại lúc Tử Ma Lang rống to rùng rợn, tốc độ mấy người Nguyệt Vương rõ ràng thoáng chậm lại, mà ngay tại chốc lát thân hình bọn họ chậm lại, bàn chân Tử Ma Lang hung hăng đập mạnh xuống mặt đất. Thân thể mượn sức đẩy mạnh lên, giống như một quả pháo trắng to lớn. Nhanh như như chớp lao lên giữa không trung, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt Lý Thuần Vân, thủ trảo nắm chặt, móng vuốt to lớn nhắm tới người Lý Thuần Vân.
Lý Thuần Vân bất ngờ, kiếm trong tay dường như theo quán tính hung hăng chém mạnh ra ngoài, kiếm khí phát ra tiếng vang bén nhọn.
"Bang bang…" Thủ trảo cùng kiếm hung hăng đập vào nhau, gây lên một t·iếng n·ổ. Bên trong băng đá văng khắp nơi, thân hình Lý Thuần Vân b·ị b·ắn ngược trở ra, va đập vào cây cối chặn ngang khiến chúng hoàn toàn bị bẻ gẫy. Va đập như thế vào mấy chục cây thân hình to lớn mới ngừng lại được. Ngẩng mặt lên, khóe miệng hắn đã có v·ết m·áu.
“Nó mạnh quá...!” Xóa đi v·ết m·áu trên khóe miệng, Lý Thuần Vân trầm giọng nói. Tay nắm chặt trường kiếm, thân hình lao tới phía Tử Ma Lang.
“Xoẹt…!” Thân ảnh Ngô Trịnh cấp tốc biến ảo. Thoắt cái, hư không ẩn sát khởi động, hắn đã tới trước mặt Tử Ma Lang, đại đao chém ra.
“Phốc!” Đao đâm vào thịt ba phân, cư nhiên lại không đánh vào được nữa rồi.
“Hống!” Tử Ma Lang phát ra tiếng tê hống kinh thiên, Hg cái miệng rộng rống to lên một tiếng, nhất thời một cỗ năng lượng gợn sóng, cấp tốc khuếch tán mà ra.
“Ba!”
“A!”
Thân thể Ngô Trịnh bị hung hăng quất trúng, cả người giống như diều đứt đây bay ra ngoài.
“Ngô Trịnh!” Mục Bồi Linh kinh hô một tiếng, trường kiếm trong tay hùng hổ đánh tới Tử Ma Lang.
Tử Ma Lang nhảy lên, nhanh như thiểm điện đánh tới phía Mục Bồi Linh, Mục Bồi Linh tránh không đủ nhanh, chỉ có thể lần nữa huy kiếm nghênh đón.
Tử Ma Lang tựa hồ quyết tâm muốn g·iết nhân loại đáng c·hết này, một trảo chộp tới trước ngực Mục Bồi Linh, mà một kiếm của Mục Bồi Linh đâm về chỗ cổ họng của nó.
“Phốc phốc!” Một kiếm của nàng đã đâm vào cổ của Tử Ma Lang nửa phân, lại cũng không thể tiếp tục đâm sâu vào.
Thân thể của yêu thú cường hãn đến đáng sợ!
Tử Ma Lang sau khi đau đớn lùi qua một bên, máu tươi trên người không ngừng chảy đầm đìa. Hai mắt đỏ ngầu, nó hoàn toàn bị nhân loại thấp kém này chọc giận, không để ý tới thương thế trên người, toàn lực đánh về phía trước, miệng máu táp tới phía Mục Bồi Linh, nhất thiết phải một ngụm đem nhân loại đáng c·hết này ăn hết.
Nguyệt Vương cách đó không xa chiến khí toàn thân vận chuyển, Ngân Lang Thương xuất ra, đánh tới phía v·ết t·hương của Tử Ma Lang.
Tử Ma Lang tựa hồ đặc biệt cơ cảnh, nó đột nhiên bỏ qua Mục Bồi Linh, quay đầu lại, đồng thời liên tục thổ ra hai đạo phong nhận đánh tới phía Nguyệt Vương.
“Rầm rầm!” Ngô Trịnh bắt được thời cơ ngàn cân treo sợi tóc.
“Kinh Hàn Đao!” Một cỗ đao mang tụ tập huyền lực toàn thân Ngô Trịnh, đại đao bổ tới phía Tử Ma Lang.
“Phốc!” Vết thương cũ của Tử Ma Lang chưa phục hồi tốt, lại bị một đao của Ngô Trịnh, có thể nói là phong tuyết đan xen, đã thương còn thêm thương.
Tử Ma Lang phát ra tiếng hống kinh thiên, thân thể điên cuồng vặn vẹo, hất đao ở trên người ra, mở ra miệng máu hướng hung hăng táp tới Ngô Trịnh.
Ngô Trịnh hoảng hốt, vội vàng triển khai tốc độ nhanh nhất lùi về phía sau, vội nói với mọi người.
“Không được, đầu Tử Ma Lang này mạnh quá, chúng ta chia nhau ra chạy thôi! Mục Bồi Linh, ngươi mang Nguyệt Vương chạy một hướng, ta với Lý Thuần Vân chạy một hướng!”
“Tốt!”
Nghe theo lời của Ngô Trịnh, mọi người mau chóng chạy trốn.
"Rống! " Tiếng rống giận tràn ngập sát ý vang vọng phía chân trời, Tử Ma Lang hai mắt đỏ ngầu, nó không thể bỏ qua cho đám nhân loại này, nhanh chóng đuổi theo phía Nguyệt Vương.
“C·hết tiệt!” Nguyệt Vương thấy Tử Ma Lang đuổi theo mình, mắng một câu sau đó tăng tốc độ của mình.
Nhưng tốc độ của Tử Ma Lang cũng rất nhanh, đã sắp đuổi kịp Nguyệt Vương cùng Mục Bồi Linh.
“Cửu Thức Sát Thần Thức Thứ Nhất - Trảm Nhân!” Nguyệt Vương xoay người lại, hỏa hệ chiến khí điên cuồng tập trung trên Ngân Lang Thương, một thương kinh khủng chém về phía Tử Ma Lang.
“Xoẹt...!” Tử Ma Lang không kịp phản ứng, trúng phải một thương, thân thể to lớn lảo đảo một cái, tốc độ giảm bớt không ít.
“Tỷ tỷ, đi thôi!” Nguyệt Vương nhanh chóng kéo Mục Bồi Linh bỏ chạy, hắn biết chiêu vừa rồi chỉ làm b·ị t·hương Tử Ma Lang chứ không thể g·iết được nó, cần phải tranh thủ thời gian bỏ chạy.
...
Hai người càng chạy càng sâu, chỉ thấy sương mù dày đặc tràn ngập trong khe sâu, tầm nhìn càng ngày càng kém, mơ hồ có cảm giác âm phong vèo vèo. Đang đi tới, chỉ thấy một đạo thiểm điện xẹt qua, hẳn là mưa to lại rơi!
Lúc này bọn họ muốn tránh cũng không tránh được, bốn phía đều là một mảnh đen nghìn nghịt, ngay cả đường cũng thấy không rõ, còn có thể trốn được đi đâu? Không nghĩ tới mưa này tới đột nhiên, dừng cũng đột nhiên, rất nhanh biến thành bộ dáng lúc đầu, tràn ngập sương mù. Song, mưa tạnh không đến mười phút, đột nhiên lại nổi lên cuồng phong, không ngừng gào thét.
“Cuối cùng là địa phương nào, cổ quái như vậy?” Nguyệt Vương cũng không thể che hết nghi ngờ trong lòng, chỉ cảm thấy chỗ này cổ quái tới cực điểm!
Hai người tiếp tục tiến lên, càng đi, thân thể Mục Bồi Linh càng cảm thấy nóng nực.
“Hà… hà… hà…!” Mục Bồi Linh ngày càng thở gấp, bước chân nàng đã có chút phù phiếm, hai mắt dần dần mê ly, trên nổi lên ráng hồng kiều diễm.
Đi được gần một phút nữa, Mục Bồi Linh đột nhiên quỵ xuống, hai tay nàng chống lên mặt đất, trong miệng không ngừng phả ra hơi nóng gấp gáp, giọng mơ hồ nói: "Cái kia … đệ đệ, ngươi …Ngươi có hay không nhận thấy có chút bất thường không?”
Mục Bồi Linh đứng trước mặt Nguyệt Vương mặt đỏ bừng nhẹ giọng hỏi Nghe nàng hỏi như vậy, Nguyệt Vưng lúc này mới nhìn nàng, trong lòng không khỏi giật mình, chỉ thấy Mục Bồi Linh đang duyên dáng đứng trước mặt, khuôn mặt mỉm cười ửng đỏ mê người, con ngươi linh động lúc này trở nên mê ly, Nguyệt Vương phát hiện ngay cả sau gáy của nàng cũng hiện lên một tầng phấn hồng
"Đích xác là bất thường …"Cười khổ một tiếng, Nguyệt Vương cũng đã phát hiện ra, chính mình thân thể cũng đột nhiên trở lên nóng rực, hơn nữa luồng hỏa khí còn có xu thế tăng mạnh lên
Mục Bồi Linh lúc này cả người nóng bừng, mồ hôi nhễ nhại, cặp sơn phong to lớn dán lên áo, rung rung theo từng nhịp thở gấp của nàng.
Nhất thời cả sơn cốc dào dạt xuân ý.
...
Sương mù nồng nặc, như che lại tầm nhìn ngọn núi. Ánh mắt Nguyệt Vương nhìn xuyên sương mù, nhìn thẳng vào chỗ sâu sơn cốc, cấp tốc vọt đi, không chút đình trệ. Chỉ gần mười phút sau, đã thấy phía trước sáng sủa, sương mù bỗng biến mất, lần nữa là một mảnh trong sáng. Vẫn là núi, vẫn là nước u ám.
Trong lòng Nguyệt Vương vô cùng tò mò, sương mù khóa núi này đến tột cùng cất giấu bí mật gì! Hay là có bảo vật? Nguyệt Vương nhíu nhíu mày, xem ra tình huống sơn cốc này không đơn giản, không có thiên tài địa bảo cũng khó.
Như vậy không tiến về phía trước, không đi hết điểm cuối thì hắn không cam tâm. Hắn cất bước đi tới trước, mới đi hai bước, cũng nghe tiếng bước chân của Mục Bồi Linh vang lên, sóng vai cùng hắn bước đi.
Hai người rất nhanh đi tới một cái sơn động, ẩn ẩn có âm phong đánh úp lại, khiến lông tơ người ta dựng thẳng.
Nguyệt Vương đột nhiên dừng lại, phía sau Mục Bồi Linh lập tức đụng phải người của hắn.
“Ôi!” Nàng che mũi hừ một tiếng.
“Sao lại dừng lại?”
“Tỷ tỷ xem!” Nguyệt Vương chỉ chỉ phía trước.
Mục Bồi Linh cũng không khỏi kêu nhẹ một tiếng, sơn động đào lên đã đến cuối, phía trước lại xuất hiện một sông ngầm! Nguyệt Vương thấp người, thân thủ tìm tòi ở trong sông, tuy rằng nước sông lạnh như băng, nhưng nước suối trong núi âm hàn, điều này rất bình thường.
“Chờ ở đây, ta vào nước tìm tòi!” Nguyệt Vương quay đầu nói với Mục Bồi Linh.
“Không được, ta cũng phải đi!” Mục Bồi Linh vội vàng nói.
Nguyệt Vương hít một hơi thật sâu, cũng thả người nhảy vào trong sông. Hơi thở võ giả vô cùng dồi dào, một hơi ít nhất có thể nghẹn hai ba giờ, cộng thêm lực lượng đáng sợ, cho dù du động ở đáy nước tốc độ cũng sẽ không chậm bao nhiêu, hai ba giờ có thể bơi ra rất xa. Bởi vậy, Nguyệt Vương cũng không lo lắng bơi không đến cuối.
Sông ngầm rất dài, rất dài, cho dù với tốc độ Chu Hằng, gần mười phút vẫn không nhìn thấy cuối.
Rất nhanh lại trôi qua10 phút, nhưng sông ngầm vẫn không có ý tứ đến cùng!
Rầm! Nguyệt Vương vạch nước ra, rốt cục bơi tới đối diện!
Nhìn về phía trước, Nguyệt Vương giật mình, bởi vì phía trước hắn xuất hiện một căn phòng. Bày trí bên trong phòng này rất đơn giản, phía trước một cái giá sách lớn sát tường, là cái bàn sách, ngoài ra còn có một cái ghế cùng với giấy bút trên bàn.
Nghi hoặc quét ánh mắt tìm kiếm một vòng trong gian phòng, đi tới trước bàn sách, sách ở đây chỉ toàn là sách phổ thông chứ chả phải là chiến kỹ gì, thử dò xét bằng cách đem từng quyển sách một từ trên giá sách cầm xuống, mỗi một quyển sách đều lật xem một cách cẩn thận, xác nhận không có gì ghép dính vào nó mới chuyển sang quyển khác, rất nhanh... Mấy trăm quyển sách đều bị Nguyệt Vương chất đống ở tại trên bàn, nhưng là hết thảy vẫn như cũ không có bất cứ cái gì khác thường!
Nhìn mặt sau của giá sách một chút, đó là một khối hoàn chỉnh đầy đủ, không có bất cứ cái gì trông giống như cửa ngầm, dùng sức gõ gõ, cũng không có phát ra âm thanh chứng tỏ có khoảng trống đằng sau nó, chỉ là âm thanh chắc nịch phi thường nghe rất nặng, hắn cũng không biết phía sau đến cùng có hay không có khoảng trống, coi như là có khoảng trống đi, không tìm ra được cửa ngầm mà nói, cũng không làm được gì a!
Cả giá sách kia, là trực tiếp được làm từ trên vách tường, giá sách này tất nhiên không thể di động được, cho nên… Nhìn cái giá sách thật lớn này, hắn biết có thể là do hắn đa nghi mà ra, nói đến cùng là, nơi này dù sao cũng không phải địa cầu, nên người ta cũng không nhất thiết phải mang bảo tàng mà cất giấu phía sau như trên địa cầu a!
Thất vọng lắc đầu, hắn cầm lấy từng quyển sách trên bàn, một lần nữa hướng phía trên giá sách đặt chúng trở lại, đang khi đặt được vài quyển, đột nhiên... Hắn phát hiện ra một nơi có chút dị thường! Phía sau giá sách kia, lộ ra một cái khe hở, thì ra nó cũng không hoàn toàn dính chặt vào tường, dựa vào phía bên trái, cũng là nơi dính sát vào tường kia, dĩ nhiên lộ ra sắc trắng của vách tường!
Điều này có vẻ không bình thường, nhìn chung là khó có khả năng khi người ta làm cái giá sách lại tồn tại một khe hở như vậy, Nguyệt Vương vươn tay thử dò xét, chụp tay vào cạnh miếng ván phía sau, dùng sức kéo nó đi, sau một lát… Miếng ván phía sau lưng giá sách kia chậm rãi di động! Lần tay theo miếng ván phía sau vừa mở ra kia, chỉ trong tích tắc… Một cánh cửa sắt nhỏ xuất hiện, khẩn trương nuốt nước miếng, hắn nhẹ nhàng vươn tay đẩy cánh cửa sắt ra, sẽ có bảo vật bên trong chứ?
“Kẽo kẹt! Một tiếng vang nhỏ vang lên, lúc này cánh cửa sắt nhỏ kia bị hắn kéo ra, một cái không gian nho nhỏ liền xuất hiện ngay trước mắt!”
Đó là một cái rương nhỏ bằng sắt khảm sâu vào trên tường, cánh cửa sắt nhỏ kia, chính là cái cửa mở ra cái rương này, thật đáng tiếc chính là, khi Nguyệt Vương mở ra nó, trong rương lại trống không, cái gì cũng không có!
Thất vọng đặt mông ngồi xuống ghế, bận rộn hồi lâu như vậy, rất là lao tâm lao lực, mặc dù thành công tìm ra chỗ cất dấu bảo tàng kia, nhưng những gì hy vọng có bên trong đó, lại hoàn toàn không có chút gì! Chính trong lúc đang thất vọng đó, đột nhiên… Truớc mắt Nguyệt Vương sáng ngời lên, đầu óc hắn nổi lên những tình tiết được xem trên tivi trước kia, có chút sửng sốt lúc này, hắn mạnh mẽ nhảy dựng lên, chạy ngược trở lại trước bảo tàng, lấy một ngón tay, gõ gõ vào bên trên vách sắt mấy cái!
Tong! Tong! Tong! Vài tiếng vang quái dị truyền vào trong lỗ tay hắn, nghe thấy những âm thanh này, trái tim hắn nhảy lên kịch liệt, thật giống cảnh tìm bảo tàng trên tivi ở địa cầu làm sao, rõ ràng bên dưới rương sắt là trống không, nói cách khác, bảo bối bên trong rương này, cũng không là thứ bảo bối thật sự, chỉ là cái mồi mê hoặc những k·ẻ t·rộm vặt mà thôi, vật chính thức đáng giá, hẳn là nằm bên dưới rương này!
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cẩn thận quan sát, rất nhanh...... Hắn phát hiện ra nơi đáy rương có một cái lỗ tròn tinh xảo lớn cỡ đầu đũa, nương theo ánh sáng, hắn có thể thấy rõ ràng, nơi cái lỗ tròn kia có một ít bộ phận kim loại! Dù không rõ bên trong cụ thể là gì, nhưng cũng làm cho Nguyệt Vương tin tưởng rằng, đây chính là chìa khoá bí mật để mở ra chiếc rương.
Suy tư một hồi, hắn tìm ra một cây mộc côn, luồn tới dùng sức đâm vài cái, nhưng là một điểm hiệu quả cũng không có, ngoại trừ phát ra vài tiếng răng rắc răng rắc, một chút phản ứng cũng không có! Chưa từ bỏ ý định, hắn tiếp tục dung mộc côn đâm xuống, rốt cuộc… Một tiếng động khác thường vang lên, hắn vui mừng lẫn sợ hãi ngừng lại, nhìn lại đáy rương chìm xuống, xem ra sự phỏng đoán của hắn là không sai, phía dưới nhất định mới là chân chính bảo tàng a!
Nhẹ nhàng đem đáy rương dời đi, theo sau ở dưới đáy rương chính là một chiếc rương nhỏ tinh xảo, theo đáy rương dời đi chầm chậm nhô lên! Khẩn trương nuốt một miếng nước bọt, hắn nhẹ nhàng cầm lấy cái rương nhỏ như lòng bàn tay kia, cảm giác thật nặng, nhất định có cái gì ở bên trong, chỉ là... Đến cùng là cái gì đây chứ?
Kẽo kẹt! Nhẹ nhàng xốc cái rương lên, sau một khắc.... dị biến xảy ra, tủ sách từ từ sụp xuống, một sơn động xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Nguyệt Vương cùng Mục Bồi Linh lập tức đi vào sơn động. Thế nhưng khi đi vào sơn động hắn lại có chút không thích ứng. Bên trong sơn động có vật phát ra ánh sáng nhu hòa giống như dạ minh châu vậy. Nhưng nếu so về cường độ thì thua xa. Mà không biết phải do thời gian quá dài hay không mà bên trong sơn động tràn ngập mùi ẩm móc.
Bên trong sơn động rất rộng khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn. Sau khi đánh giá bên trong một lượt, hắn cảm thấy dường như sơn động này là do con người làm ra.
Hai người Nguyệt Vương và Mục Bồi Linh đang đứng ngây người trước đống chiến chất đầy trong không gian. Cả không gian tràn ngập màu vàng vực rỡ do chiến phát ra.
“Chỉ sợ không dưới một trăm triệu chiến kim a!” Nguyệt Vương thầm than, nhiều chiến kim như vậy làm bản thân hắn cũng bị lóa mắt, một trăm triệu chiến tuyệt đối là một bút lớn a.
Lúc này Mục Bồi Linh cũng kinh hãi không ngớt, nhiều chiến kim như vậy, đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy.
Trong lòng Nguyệt Vương nghiêm lại, âm thầm cảnh giác, vạn nhất tìm được bảo tàng thật sự, nàng nổi lên tham niệm, hoàn toàn có thể g·iết c·hết những người khác độc chiếm cho mình. Tốt nhất mình phải đề phòng nhiều hơn!
“Đây là cái gì?” Ở giữa đống chiến kim, có sáu hộp gấm, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp cùng nhìn vào sáu hộp gấp, đây mới có thể là vật trân quý nhất ở nơi này. Hai người nhìn nhau, lập tức bò lên trên đống kim tệ, bề ngoài sáu hộp không tương đồng, Mục Bồi Linh nói: “Trước tiên mở, sau đó chia đều!”
“Được...!”
Nguyệt Vương không phản đối liếc mắt nhìn Mục Bồi Linh, lập tức mở hộp gấm thứ nhất, một mảnh hồng quang nhàn nhạt chói mắt hiện ra, một cỗ khí tức hỏa diễm bao phủ trong không gian.
“Là chiến kỹ Huyền giai trung cấp hỏa hệ!”
Mục Bồi Linh nhất thời kinh ngạc nói, nàng thân là chiến giả hỏa hệ, tự nhiên có thể cảm giác được một cỗ hơi thở nóng rực trong hộp gấm. Bên trong hộp gấm lúc này có một ngọc giản màu hồng, tuy rằng nàng không mở ra nhưng cũng biết là chiến kỹ loại nào, hệ gì.
Cố gắng đè nén sự kinh hỉ, Nguyệt Vương tiếp tục mở hộp gấm thứ hai, một cỗ lam sắc quang mang chói mắt phát ra, trong nháy mắt hắn có thể cảm giác được một cỗ năng lượng không thua gì hộp gấm thứ nhất cả.
“Là chiến kỹ ám hệ!” Nguyệt Vương sợ hãi than một tiếng. Trong hộp gấm cũng giống như trước có một ngọc giản, từ khí tức mà phán đoán, tuyệt đối cũng không kém hỏa hệ chiến kỹ, cũng là chiến kỹ Huyền giai trung cấp.
“Lại là chiến kỹ, cũng là Huyền giai!”
Mục Bồi Linh nhìn Nguyệt Vưng đang ngồi đó kinh ngạc nói. Nàng cũng tự mình mở hộp gấm thứ ba, một cỗ năng lượng khổng lồ xuất hiện. Bên trong hộp gấm một viên cầu màu đất xuất hiện, nhỏ như nắm tay trẻ con, bị thổ sắc quang mang bao quanh. Một cỗ năng lượng cuồng bạo được khuếch tán từ viên cầu nhỏ bằng nắm tay trẻ con này phát ra, cảm giác năng lượng cuồng bạo này trong lòng Nguyệt Vương không nhịn được mà ngẩn ra. Thứ năng lượng này thực đáng sợ, chỉ ngồi xem cũng khiến cho tim hắn nhảy dựng.
“Yêu đan lúc giai yêu thú ( từ giờ ta gọi là yêu đan thay cho ma hạch nha)” Lam Linh nói, một viên Yêu đan lục giai, cũng có giá trị xa xỉ, đám chiến kỹ Huyền giai vừa rồi so với nó quả thực kém hơn không ít. Yêu đan lúc giai a, là thứ so với chiến kỹ Huyền giai trung cấp.
“Yêu đan!” Nguyệt Vương nhìn chằm chằm vào viên yêu đan trước mắt, yêu đan này có tác dụng rất lớn với hắn. Bản thân hắn có thể trực tiếp lấy năng lượng từ yêu đan ra luyện hóa. Luyện hóa xong, chỗ tốt cực kinh người a.