Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Pháp Đế Tôn

Chương 52: Tổ Đội




Chương 52: Tổ Đội

Trong một căn phòng yên tĩnh, nguyệt quang thạch khảm trên vách tường đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt đánh tan bóng tối trong mật thất, soi rõ hình dáng thiếu niên đang ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt.

An tĩnh tu luyện không biết thời gian bao lâu, chợt trong một khắc, mi mắt của Nguyệt Vương đột nhiên run lên, một lát sau chậm rãi mở đôi mắt nhắm chặt ra.

Ngón tay theo thói quen vuốt ve trữ vật giới chỉ, Nguyệt Vương bỗng như đột nhiên nhớ tới điều gì, ngón tay chạm lên trữ vật giới chỉ. Một tấm da thú hiện ra trước mắt hắn, trên đó có ghi nét chữ bằng chiến khí: “Đồ nhi, nếu người có thể mở được ngăn này chứng tỏ con đã đột phá đến Chiến Sư! Đồ vật trong ngăn này cũng không nhiều, chỉ có một ít linh thạch cùng Thanh Hải Giáp. Còn ngăn cuối cùng phải chờ con đạt thực lực Chiến Đế mới có thể mở ra!”

“Chiến Đế lận sao?” Nguyệt Vương có chút cảm thán.

...

Thoáng cái đã qua hai ngày, hai ngày nay trải qua rất nhiều sự kiện trong Vân Linh thành, hai nhà Diệp, Dương gần như bị diệt sạch, các thế lực khác không ngừng xâu xé địa bàn của hai nhà Diệp, Dương.

Nguyệt Vương duỗi cái lưng đi ra ngoài, ý định tìm một tiểu đội.

Đi cùng với những thợ săn lão luyện thì có thể đảm bảo an toàn, vì trong rừng có một số nơi cấm kị nếu đi vào sau sẽ có khả năng nguy hiểm tới tính mạng. Thêm cả nhiều người thì có thể tương hỗ lẫn nhau.

“Tiểu huynh đệ muốn gia nhập tiểu đội của bọn ta?”

Một trung niên đại thúc trừng mắt không dám tin, ngây người nhìn thiếu niên thanh tú trước mặt.

“Đúng vậy, tại hạ đến để muốn gia nhập với các vị!” Nguyệt Vương cười nói.

Đám người có vẻ không muốn nhận Nguyệt Vương vào lắm, nhìn bộ dáng có của công tử ca này đem hắn vào có khi là gánh nặng của toàn đội, phải để ý cho hắn.

Nếu hắn mà có chuyện gì thì toàn đội có khi không tránh khỏi trách nghiệm. Sự việc này bọn họ gặp không ít lần rồi.

Trung niên đại thúc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu từ chối nói: “Chúng tôi không thể nhận cậu vào đội, cậu có thể tìm tổ đội khác!”

“Các vị yên tâm tôi sẽ không gây rắc rối cho các vị, thực lực của tôi cũng không yếu, có thể tự lo cho mình!” Nguyệt Vương biết đám người này nghĩ gì liền nhanh chóng nói.

“Chi bằng cậu đưa chúng tôi hai mươi vạn chiến kim chúng tôi bảo hộ cậu đi vào trong đó, như thế nào?”

“Đúng vậy, như thế đơn giản và trực tiếp hơn!”

“Thực không hiểu nổi sao đám công tử các ngươi rảnh rỗi thì ở trong nhà tu luyện hay làm gì đó đi, tại sao cứ phải tìm kiếm mấy cái kích thích này làm gì. Sau cùng người gánh chịu trách nghiệm không phải chúng tôi sao?”

Mấy người trong đội của trung niên nhân nói.



Nguyệt Vương lắc đầu thở dài, xem ra không thể tìm được tổ đội rồi, chi bằng hắn tự đi một mình còn hơn, đỡ khỏi phiền phức như vậy.

Đúng lúc này có người tới vỗ vai Nguyệt Vương, là một người thanh niên cao lớn, còn cao hơn hắn một cái đầu.

Hắn cười khì khì nói: “Lão vẫn s·ợ c·hết như thế nha. Nếu lão không nhận cậu ta thì ta sẽ nhận thay lão vậy!”

Thanh niên cao lớn cúi đầu nhìn Nguyệt Vương nói: “Sao hả? Hứng thú gia nhập với ta không?”

Nguyệt Vương lúc này mới nhìn được người này, mày kiếm mắt hổ, lưng hùm vai gấu, làn da ngăm đen khỏe mạnh, điển hình của cuồng nhân đầu óc ngu si tứ chi phát triển.

Nguyệt Vương hỏi: “Tổ đội của các vị?”

“Đằng đó!” Thanh niên cao lớn chỉ chỉ ngón tay, ở hai người trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi, có nam có nữ, cười hì hì nhìn bọn họ vẫy tay.

“Đồng ý chứ, trong đó toàn mỹ nhân đấy, dù mỗi người hung giữ như cọp mẹ nhưng ngắm cũng được phải không?”

“Ngươi nghĩ cho chắc chắn muốn mướn hắn vào tổ đội, có việc gì xảy ra thì đừng có trách!”

Trung niên đại hán hừ một cái đối với thanh niên cao lớn chỉ lạnh lùng cảnh cáo.

Người thanh niên vẫn kinh khỉnh cười nói: “Hắc, có việc gì sảy ra, chắc việc duy nhất sảy ra chính là tổ đội của ta như hổ mọc thêm cánh mà thôi!”

“Sao hả cậu muốn gia nhập với chúng ta không?”

“Được!” Nguyệt đối với người thanh niên to lớn này cũng có chút hảo cảm, nói.

“Vậy đi thôi, trước tiên chúng ta tới quán rượu gần đó nâng ly chúc mừng đã!”

Mà nhóm kia cũng chỉ lẩm bẩm mấy câu rồi rời khỏi thành. Một cô gái dung mạo xinh đẹp nhìn Nguyệt Vương bị thanh tiên cao lớn vác về thì cười nói:

“Ngô Trịnh! Như thế nào kéo về tới một đứa nhỏ? Nhỏ như vậy, người nhà có thể yên tâm để hắn đi mạo hiểm ư?”

Nữ nhân dáng sáng vẻ đầy yêu mị, c·hết người nhất là nàng khá cao, gần bằng Nguyệt Vương, đôi chân dài chắc nịch, lại mặc hồng sắc bì giáp bó sát. Mặc giáp bó kiểu này, khác nào chỗ cần nhô thì nhô, chỗ cần lõm thì lõm, khiến người ta nhìn vào mấy bộ vị là sẽ chảy máu mũi.

Bên cạnh nữ nhân một thanh niên anh tuấn chừng hai năm tuổi, bĩu môi, lầm bầm nói: “Đồ mê trai! Đứa nhỏ ngươi cũng không buông tha!”



“Ngươi nói ai vậy? Lý Thuần Vân, đừng tưởng rằng ngươi thực lực cao hơn lão nương một bậc là có thể nói hưu nói vượn nha!” Nữ nhân không khoan nhượng nói trả lại.

...

Thực lực mấy người cũng không yếu, gặp phải tam giai yêu thú cũng có thể đ·ánh c·hết nó được.

Lúc này trời đã về chiều, đoàn người đi bên trong rừng sâu núi thẳm, ánh sáng đã rất ảm đạm. Chỉ có ánh mặt trời linh tinh chiếu vào, từng luồng óng ánh chiếu loang lổ trên mặt đất. Lá khô củi vụn lâu năm khiến trong rừng tràn ngập một mùi mục nát nhàn nhạt, hỗn tạp với không khí thanh tân một chỗ ngược lại hết sức nâng cao tinh thần.

Phía trước bỗng truyền đến thanh âm nước chảy, Ngô Trịnh nói: “Tốt rồi, đến bờ sông liền hạ trại!”

Hiển nhiên mọi người không phải tới nơi này lần đầu tiên.

Đoàn người trước tiên dựng trại, kỳ thật tổng cộng cũng chỉ hai cái lều. Mục Bồi Linh là phụ nữ đương nhiên một lều, ba tên nam nhân đương nhiên chung một lều. Những người này đều là người lão luyện, căn bản không cần Nguyệt Vương đụng tay đã dựng lều rất tốt. Sau đó bọn họ để lại Mục Bồi Linh và Nguyệt Vương, còn lại chia nhau ra săn thú và điều tra tình hình xung quanh.

...

Yêu thú nơi này quả thật nhiều, không có đi ra bao xa, bọn họ đi tới một mảnh rừng, chỉ thấy một đầu Dã Trư to lớn đang gục ở dưới một cây đại thụ ngủ, tiếng ngáy khò khè tựa như sấm đánh, nhóm Nguyệt Vương chính là bị thanh âm này dẫn qua. Dã Trư này dài chừng sáu thước, vô cùng cao lớn, cả người đều là lông dài vàng óng ánh, khóe miệng lộ ra hai cái răng nanh, dài đến một xích, tản mát ra hàn mang lành lạnh.

Nhất giai trung cấp yêu thú, Ma Giác Trư!

Tiếng ngáy của Ma Giác Trư bỗng nhiên ngừng lại, một đôi mắt heo to lớn mở ra, màu đỏ tươi.

Chà! Một kiếm chém tới của Lý Thuần Vân cũng là chém vào không trung, đừng xem Ma Giác Trư to mập, nhưng di chuyển cũng là không chậm chút nào, thoáng cái đã tránh được công kích của Lý Thuần Vân, bỗng nhiên phát ra một tiếng trư khiếu cao v·út, đánh tới Lý Thuần Vân.

Có Lý Thuần Vân làm mồi, những người khác tự nhiên có thể tận tình công kích. Ma Giác Trư không ngừng kêu to, đây là b·ị đ·ánh đau! Lý Thuần Vân nắm lấy cơ hội, đột nhiên đâm ra một kiếm!

“Phốc, phốc...!”

Hắn đâm liên tục hai kiếm, hai vòi máu phun ra. Ma Giác Trư nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

“Bành!” Một tiếng nặng nề vang lên, yêu thú này b·ị đ·au hẳn là cứng rắn chống cự, trong mắt không ngừng chảy máu, càng lộ vẻ dữ tợn đáng sợ. Nhưng đây đã là nỏ mạnh hết đà, không tới mấy giây liền té xuống, trở thành con mồi thứ nhất của bọn hắn.

Đội ngũ không có tiếp tục đi tới, mà là lập tức xử lý t·hi t·hể Ma Giác Trư. Da heo có thể làm thành đồ phòng ngự rất tốt, nanh lại là v·ũ k·hí sắc bén tuyệt đối, xương có thể làm thuốc, thịt heo lại là tài nguyên tu luyện tuyệt hảo.

Bọn hắn đốt lửa, chọn lấy một cái chân heo để nướng. Đừng xem chân một con heo hơn trăm cân, nhưng bọn hắn đều là người tu luyện, khẩu vị mọi người vô cùng lớn, không tới nửa giờ cái chân heo này hoàn toàn biến mất ở trong bụng mọi người.

Tất cả mọi người không có lãng phí đồ tốt như vậy, mỗi một người đều là ngồi xuống, vận chuyển công pháp tiêu hóa chỗ tốt trong thịt yêu thú.

...



Diễm Lang gào thét, thân hình to lớn nhảy lên, khí tức hung hãn phóng đại, nhanh chóng giao thủ với đám người Nguyệt Vương

Ngô Trịnh khẽ quát một tiếng, trong tay cầm một thanh đao, phá hư không bổ vào Diễm Lang.

Quanh người Diễm Lang bao phủ hào quang màu lam nhạt, quay mắt ngăn cản công kích của Ngô Trịnh, thân hình lập tức thay đổi, đầu quét ngang, mang theo âm thanh phá không.

“Súc sinh này còn rất lợi hại, mọi người coi chừng!” Mục Bồi Linh khẽ quát một tiếng, chiến khí bao phủ toàn thân, khí tức nóng bỏng tỏa ra ngoài, trường kiếm mang theo hỏa diễm nóng rực, kéo lê bóng kiếm chém vào người Diễm Lang.

Ngao ngao... Diễm Lang gào thét, nó tránh thoát công kích của Ngô Trịnh, lại thì không cách nào tránh thoát công kích của Mục Bồi Linh, bóng kiếm xẹt qua sau lưng, lập tức xuất hiện vết kiếm, v·ết m·áu xuất hiện.

“Phòng ngự thật mạnh!” Nguyệt Vương quan sát thấy Diễm Lang chịu một kiếm, trong nội tâm kinh ngạc không thôi, Mục Bồi Linh là Chiến Sư tam trọng, một kiếm này tuyệt đối rất mạnh, Diễm Lang chỉ b·ị t·hương nhẹ, loại lực phòng ngự này quả thực kinh người, khó trách đều nói yêu thú khó đối phó.

“Phanh...”

Sau một lát Diễm Lang lại trúng một đòn của Nguyệt Vương, thân hình khổng lồ cũng lảo đảo lui ra sau.

“Bành!”

Cũng vào lúc này, Lý Thuần Vân lao tới bên người Diễm Lang, trường kiếm chém liên tục vào người Diễm Lang.

“Phanh!”

Thân hình Diễm Lang lập tức b·ị đ·ánh bay.

“Ngao ngao...!” Diễm Lang gào thét, hai mắt nhìn chằm chằm vào bốn người, trong mắt tức giận, hào quang màu vàng lay động, trên răng nanh bén nhọn có hào quang sáng ngời.

“NGAO...!!!”

Diễm Lang ngửa mặt lên trời gào thét, tứ chi đạp lên mặt đất, lực lượng khổng lồ khuếch tán ra, trên mặt đất xuất hiện vài khe hở, thân hình Diễm Lang trong chốc lát bay lên trời, chân trước như diều hâu săn mồi đánh thẳng vào Lý Thuần Vân.

“Lùi cho ta!” Lý Thuần Vân quát lên, chiến khí quanh thân run run, không gian trước người như vặn vẹo, một kiếm quét qua tất cả, âm thanh bén nhọn phá không lao tới, công kích mạnh mẽ đánh thẳng vào Diễm Lang.

Diễm Lang chính là nhị giai yêu thú, yêu thú chỉ cần tới cấp bậc này, cho dù chỉ là nhất giai yêu thú cũng sớm mở linh trí, tuy trí tuệ nhị giai yêu thú không cao, nhưng mà so với nhân loại cũng không kém quá nhiều, lúc này cảm giác được đối phương lợi hại, cũng không dám ngạnh kháng, thân hình khổng lồ uốn éo quỷ dị, ở trên không cải biến phương hướng lui lại.

“Súc sinh đừng chạy!” Mục Bồi Linh quát lên, trường kiếm nhắm thẳng vào đỉnh đầu Diễm Lang.

"Xoẹt!" Thanh âm trầm thấp vang lên, có dòng máu nóng phiêu tán bay ra, kiếm của Mục Bồi Linh đã trực tiếp xuyên thấu lớp da lông cứng rắn của Diễm Lang.

Thân thể Diễm Lang vào thời khắc này trở nên cứng ngắc, sau đó ngã ầm xuống đất, máu tươi nhanh chóng chảy ra nhuộm đỏ một mảnh lớn trên mặt đất.