Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Pháp Đế Tôn

Chương 51: Huyết Chiến (2)




Chương 51: Huyết Chiến (2)

Diệp Phong quần áo rách nát, đôi chân hãm sâu trên mặt đất thành một đường rãnh dài, đôi mắt vằn tia máu, hơi thở hỗn loạn khóe miệng liên tục trào máu, mái tóc rối bời, bụi đất phủ đầy người. Thanh trường đao trên tay bị nứt vỡ, mà tay cầm đao hộ khẩu nứt toác, máu tươi tí tách rơi xuống mặt đất. Bộ dạng hết sức thê thảm.

Bên kia Dương Hải trông cũng không khá hơn là bao nhiêu, quần áo r·ối l·oạn, trường kiếm mẻ một góc lớn, tay cầm kiếm run rẩy, giống như sắp đánh rơi kiếm.

Một chiêu vừa rồi Dương Hải chiếm thế thượng phong, đè ép Diệp Phong một bậc. Thấy một màn này người Dương gia hoan hô tung trời, sĩ khí phút chốc tăng mạnh, đè ép Diệp gia một bậc, mà người Diệp gia sắc mặt ngưng trọng vô cùng.

Tuy nhiên Dương Hải dù chiếm được thượng phong, nhưng không tỏ ra vui mừng. Một chiêu toàn lực của hắn cũng chỉ làm Diệp Phong bị nội thương nhẹ, đủ biết thực lực Diệp Phong mạnh mẽ, khó chơi như thế nào.

“Diệp Phong chịu c·hết đi!” Cả người Dương Hải tỏa ra sát khí gầm nhẹ, dẫm mạnh lên mặt đất, lao thẳng về phía Vân Thanh Phong. Kiếm trong tay chém ra. Một chiêu “Phiêu Miểu Kiếm Quyết!” một lần nữa thi triển ra.

“Dương Hải, ta vừa rồi quá khinh thường ngươi rồi. Nhưng hiện tại...”

Diệp Phong cơ mặt cơ giật, rõ ràng một chiêu vừa rồi làm lão kinh sợ không ít, lão tức giận quát lớn, trong ánh mắt chứa đựng sự điên cuồng.

Hắn cũng móc trong người một bình ngọc, đổ ra một viên đan được màu đỏ đậm, đổ vào miệng.

“Không tốt!” Dương Hải thấy một màn này sắc mặt đại biến, chiến khí vận chuyển nhanh hơn. Nhân lúc huyết đan của đối phương chưa hoàn toàn phát huy dược lực, vọt tới trước mặt Diệp Phong, nhanh chóng chém g·iết đối phương.

Diệp Phong nhìn Dương Hải cười chế diễu, hai tay nắm chặt chuôi trường đao.

“Thất Thương Đao, thức thứ tư!” Diệp Phong quát lớn, chủ động xông lên đón đỡ thế công của Dương Hải.

“Oánh!” Lần này chấn động còn dữ dội hơn lúc trước, kình khí bắn ra cát bay đá chạy, làm mọi người kinh sợ, bởi uy lực khủng bố của hai đại cao thủ. Sau màn va chậm khủng bố vừa rồi, một thân ảnh b·ị đ·ánh bay vọt về phía sau. Nặng nề rơi xuống mặt đất, miệng nhổ ra huyết, trên vai trái có một vệt đao chém, v·ết t·hương từ trên vai xuống tới tận đan điền. Máu tươi đó chót như mưa phun mưa.

“Gia chủ!” Người của Dương gia kinh hoảng hô.

Dương Hải cố dùng sức ngồi dậy, ngón tay khẽ điểm liên tục lên ngực, điểm vào mấy huyệt khí trên người, ngăn cho máu không chảy ra.

“Ta không sao!” Dương Hải thở phì phò, mồ hôi trên trấn chảy dài đưa tay lên, hàm răng đầy máu nói. Ý hắn muốn nói với người Dương gia hắn không việc gì, mọi người không nên hoảng loạn.

Dương Hải nhìn về phía Diệp Phong. Bên kia Diệp Phong hai tay cầm chuôi đao, mũi đao đâm sâu vào lòng đất, cả người lùi lại năm trượng, từ trung tâm v·a c·hạm mũi đao lướt qua tạo thành một rãnh sâu. Diệp Phong miệng cũng thổ huyết, trên người có nhiều vệt kình khí do kiếm lướt qua chảy máu, hiển nhiên cũng đã b·ị t·hương không nhẹ.

Nhưng so về thương thế tích tụ, thì Diệp Phong đa phần là ngoại thương, nếu còn đem so sánh với thương thế của Dương Hải thì nhỏ bé hơn nhiều.

Cảm nhận được ánh mắt Dương Hải nhìn lại đây, Diệp Phong khóe miệng nhếch lên cười, nhìn đối phương.

Bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi chiến ý thiêu đốt.



“Dương Hải, còn có chiêu bài gì nữa thì dở ra đi, nếu không thì đi c·hết đi!” Diệp Phong nhìn chằm Dương Hải, sát khí lóe lên trong mắt gằn giọng nói. Từ “C·hết đi” vừa ra khỏi miệng, Diệp Phong rút mũi đao lên khỏi mặt đất, phi thân hoành đao chém về phía đối thủ.

Trường bào tung bay, thân thể hung dũng khí thế đề ép chư thiên vận vật, giờ phút này Diệp Phong giống như mãnh hổ vồ mồi. Quyền sinh sát nằm trong tay hắn. Dương Hải một lần nữa rơi vào hạ phong, hơn nữa sau khi hai bên phục dựng huyết đan hắn lại càng rơi vào tuyệt đối hạ phong.

Nhưng Dương Hải không có thời gian thở dốc, đè ép thương thế, nắm chặt chuôi kiếm xốc lại tinh thần. Hít thở thật sâu, năm thành linh lực trong cơ thể vận chuyển, nắm chặt chuôi kiếm, ngưng thần tĩnh khí, nhìn vào quỷ tích đường đao của đối phương chém tới.

Trường đao xé gió chém ngang thành một đường vòng cung hoàn mỹ đánh tới, đao chưa tới mà kình khí thổi rát mặt.

Dương Hải tay phải khẽ xoay, chém ra một kiếm từ dưới lên.

“Keng!”

“Keng!”

Đao kiếm liên tục v·a c·hạm, tia lửa bắn tung tóe.

Giao phong qua lại mười chiêu, Dương Hải bị bức lui liên tục, nơi hắn đi qua đất đá vỡ tung, đến chiêu thứ mười thì Dương Hải không chống đỡ nỗi, bị Diệp Phong đá một cước vào bụng, đánh bay ra phía sau, lăn mấy vòng mới đừng lại được.

“C·hết đi!”

Diệp Phong thừa thắng xông lên truy kích.

“Không ổn!”

Người của Dương gia thấy một màn này kinh hoảng, la thất thanh.

Mà người Diệp gia tinh thần phấn chấn, cả đám hò hét đinh tai nhức óc, trợ uy.

Lại nói Dương Hải bị trúng một cước, trường kiếm tuột khỏi tay, cả người nằm lăn lông lốc trên mặt đất, khi hắn vừa bờ đậy thì thấy Diệp Phong bộ mặt dữ tợn lao tới, trường đao phản xạ ánh sáng mặt trời chói mặt nhằm đỉnh đầu lão ập tới.

“Không xong!”

Sắc mặt Dương Hải tái nhợt, miệng khô lưỡi đắng. Biết đại thế đã mất, thời khắc diệt tộc tới, hai mắt hắn vô quang, lệ rơi dài trên khuôn mặt nhăn nheo, giọng hắn run rẩy hét lớn, giọng nói chứa đầy bi thương, hắn muốn đưa ra mệnh lệnh cuối cùng.

“Toàn bộ Dương gia trên dưới nghe chỉ thị, những người còn có sức chiến đấu yểm hộ phía trước, toàn bộ người Dương gia phân tán mà chạy trốn. Trốn được người nào thì trốn, giữ lại chút huyết mạch hương hỏa cho Dương gia ta!”



“Gia chủ!”

Người của Dương gia, cả một đám sắc mặt đen tối đồng thanh kinh hô.

“Còn không mau thực thi mệnh lệnh, hay các ngươi muốn làm trái gia quy!”

Dương Hải uy nghiêm quát, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng hi sinh, quấn lấy Diệp Phong dành cho tộc nhân chút thời gian chạy trốn.

“Đây là đi ngôn cuối cùng của ngươi, tốt, vậy ngươi có thể đi c·hết được rồi!”

Diệp Phong cầm trường đao chém xuống chỉ cách đỉnh đầu Nguyên Nhất Bạch, cười mà không cười nói.

“Vút!”

Lưỡi đao sắc bén chém tựa lưỡi hái tử thần chém tới, nhìn đao chém tới sắc mặt của Dương Hải bình tĩnh đến kỳ lạ, hắn từ từ đứng dậy, ánh mắt vẫn quyết liệt.

Hạ thấp trọng tâm mũi chân khẽ điểm, thân hình của hắn nhảy vọt tới trước mặt Diệp Phong, hai tay hắn dang rộng ra, mục đích của hắn chỉ là ôm chân Diệp Phong kéo dài thời gian mà thôi.

“Tìm c·hết!”

Diệp Phong cười khuôn mặt dữ tợn cười hăng hắc, chém mạnh lên người Dương Hải.

Trong khoảnh khắc đó một thân hình vọt tới trước mặt Dương Hải che chắn lưỡi đao, tư thế quay mặt về phía Dương Hải, người này ánh mắt trong sáng, nhìn Dương Hải mỉm cười.

“Không!”

“Phập!”

Kèm theo sau tiếng hét kinh hoảng, là thanh âm lưỡi đao sắc bén tiếp xúc vào da thịt, sau đó một vòi máu tươi nhuộm đỏ thương khung. Thi thể ngay sau đó đổ ầm trên mặt đất, trong đồng tử người này có sự giải thoát.

“Ninh nhi!”

Khóe mắt Dương Hải chảy huyết lệ, thê lương gào thét một cái tên.

Người lao tới đỡ lấy một đao vừa rồi là Dương Ninh.

“Ninh nhi, sao ngươi phải làm như vậy?”

“Nhi tử ngốc, ngươi cần gì phải hy sinh vì một lão già như ta cơ chứ?”



Dương Hải trái tim chảy máu, ôm t·hi t·hể nhi tử khóc rống lên, nước mắt mũi chảy dài.

Diệp Phong nhìn một màn này cũng không ra tay tiếp, nhìn Dương Hải, kẻ thù bì dày vò tinh thần so với một đao chém g·iết thì thống khoái hơn nhiều, Diệp Phong trên mặt lộ rõ sự khoái cảm g·iết chóc.

“Nén bi thương a, rất nhanh ngươi cũng sẽ xuống dưới đó đoàn tự với nhi tử thôi mà!”

Diệp Phong nhìn Dương Hải, mâu quang khép hờ một cái, nhìn đôi phương khinh bỉ nói. Sau đó ánh mắt sắc bén của hắn quét ngang khắp chiến trường, nơi người Diệp gia truy đuổi người Dương gia trên mặt lộ rỏ sự quyết đoán, độc ác quát.

“Diệp gia nghe lệnh, tiêu diệt Dương gia một mạng cũng không thể để lại!”

Diệp Phong đưa ra mệnh lệnh huyết tinh, ác độc huyết tẩy Dương gia.

“Rõ!”

Người Diệp gia hô.

Diệp Phong gật đầu hài lòng, ánh mắt lạnh lẽo mang theo một tia sát khí không che dấu.

Đang lúc Diệp Phong đắm chìm trong vui sướng, hai mắt mãnh liệt, bỗng nhiên đảo qua bốn phía, ánh mắt bên trong bỗng nhiên lộ ra một tia băng lãnh sát cơ.

“Là ai? Cút ra đây!”

"A a, đa tạ Diệp gia chủ một phen chăm chỉ, bất quá thứ trong tày ngài, hay là để ta giữ giùm." Trên một thân cây, thoáng hiện hắc bào quỷ dị, dung mạo mười phần yêu diễm, từng đường lồi lõm trên thân đều hiện ra tinh tế đến cực hạn, quả thực như hồ ly tinh, chỉ liếc nhìn cũng có thể bị câu hồn đoạt phách.

Sau khi nghe tiếng cười đó. Diệp Phong khôi phục hồi tinh thần lại. Sắc mặt đột nhiên âm trầm. Chậm rãi ngẩng đầu. Ánh mắt sâm nghiêm nhìn hắc bào nhân trên thân cây. Sau khi nhìn thấy không khỏi ngẩn ra, âm lãnh nói: "Là ngươi, Tĩnh Anh?"

“Diệp gia chủ, người cũng quá ngây thơ a! Chẳng lẽ ta lại dễ dàng lấy ra Chiến Vương Đan cùng địa giai chiến kỹ như vậy sao?” Tĩnh Anh cười quyến rũ, nhưng trong tiếng cười ấy lại ẩn chứa sát khí lớn lao.

“Ngươi cũng nhắm vào chiếc chìa khóa ấy?” Diệp Phong trầm mặt, gằn giọng hỏi.

Tĩnh Anh không trả lời, năm đạo hỏa ảnh mang theo tiếng xé gió bắn về phía Diệp Phong cùng Dương Hải.

Dương Hải cùng Diệp Phong nhanh chóng tạo ra hộ thân cương khí, muốn ngăn cản năm đạo hỏa ảnh này.

Sưu.... Sưu...

Hộ thân cương khí do hai người ngưng tụ ra cũng không thể chống đỡ được năm đạo hỏa ảnh, trong thoáng chốc, năm đạo hỏa ảnh nhanh choáng xuyên qua hộ thân cương khí bắn vào ngực Diệp Phong cùng Dương Hải, máu tươi bắn ra tứ phía.

“Thiên Nhi, ngươi cử người theo dõi tiểu tử kia, có thể hắn có chút tin tức, cẩn thận một chút, hắn có thể là người của học viện!” Sau khi thu thập xong Dương Hải cùng Diệp Phong, Tĩnh Anh nói một tiếng với thiếu nữ bên cạnh, sau đó liền biến mất.