Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Pháp Đế Tôn

Chương 50: Huyết Chiến




Chương 50: Huyết Chiến

“200 linh thạch!”

Một người ra giá ...

“210 hạ phẩm linh thạch!”

“220 hạ phẩm linh thạch!”

“Ta ra giá 300 hạ phẩm linh thạch!”

Một âm thanh có chút nóng giận truyền tới đè thấp thanh âm của những người khác.

“Hảo, vị ở phòng số 4 khu Địa đã ra giá 300 hạ phẩm linh thạch, còn có ai ra giá cao hơn không? Đây chính là Thú Nhân Tộc a!”

Thấy tràng diện có vẻ hơi yên tĩnh, Ninh Sương lại cổ động, nhưng không còn ai phản ứng nên nói: “Xin chúc mừng, vậy là Thú Nhân Tộc này đã thuộc về vị ở phòng số 4 khu Địa, hiện tại chúng ta sẽ đến với vật phẩm cuối cùng...”

“Địa giai sơ cấp chiến kỹ Huyết Vân Táng !”

Thanh âm nhẹ nhàng của Ninh Sương làm cho toàn bộ hội trường vốn đang huyên náo lập tức lâm vào yên tĩnh. Vô số ánh mắt đỏ đậm hướng về phía quyển trục trên đài. Tiếng hít thở dồn dập vang lên khắp nơi.

"Địa giai chiến kĩ" Mọi người hít sâu một ngụm lương khí, trái tim đập nhanh lên. Trong ánh mắt tràn ngập rung động. Quả thật có người đem loại chiến kĩ cấp bậc này đem ra đấu giá. Quả thực là một kẻ bại gia a.

Loại chiến kỹ cấp bậc này, sợ là những thế lực nhất lưu của Nam Đế Quốc này cũng coi là trấn gia chi bảo a. Mà hiện giờ lại có kẻ đem nó ra bán.

"Huyết Vân Táng" vừa lên sàn đấu giá. Bầu không khí của Phòng đấu giá liền đi vào sôi động nhất, đoạn thời gian, xu thế chung trước mặt này, cũng khiến cho vô số người bắt đầu phải trợn mắt há hốc mồm, trước cái cảnh mình trần - cáu kỉnh mà cạnh tranh giá cả với nhau ngay sau đó.

Vung tiền như rác. Hào khí và khí phách như thế, chỉ có ở các phương thế lực mà thôi. Lúc này đây, họ đang bị chiến kỹ ở trước mặt đó mê hoặc. Nó được thể hiện ra vô cùng sinh động.

Giá cả liên tiếp tăng vọt, bầu không khí trong Phòng đấu giá vẫn duy trì những tiếng thét to kích động, không có dừng lại một giây phút nào cả. Mà đang nhanh chóng tăng gấp đôi giá như trên trời dưới đất ấy, cho dù chủ ý của rất nhiều người đều hiểu rõ bản thân không có tư cách mua thứ đồ vật đó. Nhưng có thể tận mắt nhìn thấy sự cạnh tranh tiền bạc kinh tâm động phách như vậy, trái lại đều khiến cho bọn họ, cảm thấy đã không phải uổng công đi một chuyến đến đây.

Giá cả nhanh chóng tăng cao, duy trì gần nửa giờ sau màn tranh đoạt tàn khốc đó, rốt cục dần dần đi đến phần kết thúc. Tới lúc này giá của "Huyết Vân Táng" đã tăng lên tới 5000 hạ phẩm linh thạch, thật khiến cho người ta chép miệng tắc lưỡi thầm than mà.

Mà loại đấu giá cấp bậc này, Nguyệt Vương cũng chỉ có thể ngồi nhìn náo nhiệt chứ không thể tham gia, cho dù hắn có đủ tiền cũng không dám cạnh tranh với các thế lực nơi đây, chưa kể hắn cũng có địa giai chiến kỹ sư phụ để lại.

Đấu giá hội kết thúc, mà một trận gió tanh mưa máu bây giờ mới bắt đầu...!

...

Trên mặt đất đường lớn rải rác có mấy chục cổ t·hi t·hể, phục sức khác nhau, từ trên t·hi t·hể máu đỏ vẫn còn ồ ạt tuôn trào, hiển nhiên nhưng người này vừa c·hết không lâu.

Đi sâu vào trong, có hai nhóm nhân mã, số lượng sàn sàn nhau, một nhóm khoảng sáu mươi người, một nhóm khoảng năm mươi người, hai bên lúc này đang đánh nhau kịch liệt, g·iết cho đỏ con mắt hung hãn không s·ợ c·hết, trong đó nhóm đông người hơn đang chiếm thế thượng phong, bức lui nhóm nhân mã còn lại vừa đánh vừa thối lui. Nhóm nhân mã đang vừa đánh vừa rút lui là người Dương gia, mà nhóm nhân mã truy kích theo là người của Diệp gia.

“Giết!”



“Giết!”

Tiếng hò hét dậy đất, lúc này không có chỗ hèn nhát, s·ợ c·hết. Chỉ có sinh và tử, hai nhóm nhân mã điên cuồng lao vào nhau đánh g·iết, sau ngày hôm nay chỉ còn một gia tộc tồn tại mà thôi.

“Keng!”

“Keng!”

Tiếng binh khí xé gió v·a c·hạm vào nhau chói tai.

“Phúp!”

“Phúp!”

Tiếng binh khí v·a c·hạm với máu thịt, từng vòi máu phun xối xả. Trong vòng mấy phút đồng hồ giao phong lại có người ầm, ầm ngã xuống, đoạn khí mà c·hết. Hỗn loạn, chính là từ ngữ có thể hình dung lúc này.

“Dương Hải, đại cục đã định, toàn bộ Dương gia còn không thức thời đầu hàng. Diệp gia chúng ta cũng không muốn đại sát sinh, chỉ cần các ngươi đầu hàng, toàn bộ gia sản của Dương gia để lại, sau đó cút khỏi Vân Linh thành, Diệp gia ta sẽ không làm khó dễ các ngươi!”

Âm thanh như sấm, trung khí vang vong khắp chiến trường, lọt vào tai từng người.

Người phát ra chiêu hàng này không ai khác chính là Diệp Phong - gia chủ Diệp gia.

Dương Hải tay cầm trường kiếm, huy sái chống đỡ thế công của Diệp Phong. Rõ ràng Dương Hải đã rơi xuống hạ phong, chỉ biết cô về phòng thủ, chờ đợi đối thủ sơ hở.

Mồ hôi trên người Dương Hải chảy dài, mệt mỏi gắng gượng chống đỡ đao ảnh cuồn cuộn của Diệp Phong. Tình thế Dương gia nguy ngập vô cùng, thân là tộc trưởng lại là cây đại thụ của Dương gia, cuộc chiến lần này hắn không thể thua, cũng không được phép thua.

Nếu hắn ngã xuống thì chính là lúc Dương gia xong đời. Dương Hải cắn chặt răng, hổ khâu hai tay cầm kiếm bị cường lực phản kích tê dại, vừa đánh vừa lui về phía sau.

“Dương Hải, còn không buông v·ũ k·hí đầu hàng, hay ngươi muốn Diệp gia chúng ta huyết tẩy Dương gia từ trên xuống dưới, gà chó không tha!” Diệp Phong cười ha hả, uy h·iếp nói.

“Si tâm vọng tưởng, Dương gia chúng ta cho đổ xuống giọt máu cuối cùng, cũng không cúi đầu. Hơn nữa, ngươi nghĩ ngươi có thể an nhàn sau khi diệt chúng ta hay sao? Ngươi có Chiến Vương Đan, lại còn muốn chiếm Huyết Vân Táng, sớm muộn cái đại gia tộc cũng sẽ liên thủ lại đối phá Diệp gia các ngươi!”

Dương Hải gằn giọng, hai mắt vẩn đực có vằn máu, tức giận ngữ khí lăng lệ quát.

Dương Hải trước hoàn cảnh nguy ngập của Dương gia, hắn vẫn bình tĩnh, suy nghĩ thông suốt, hắn chính là gia chủ trọng trách nặng nề, mỗi quyết định ảnh hưởng tới lợi ích gia tộc. Đặc biệt là tình cảnh trước mắt, mỗi quyết định của hắn ảnh hưởng tồn vong của cả Dương gia. Dương Hải sống mấy mươi năm từng trải,làm sao tin tưởng được lời vừa rồi của Diệp Phong được cơ chứ?

Đối phương thật sự muốn Dương gia đầu hàng, rồi thật sự buông tay để Dương gia rời khỏi Vân Linh thành sao? Tất nhiên là điều không thể nếu Dương gia buông v·ũ k·hí đầu hàng, chỉ tổ c·ái c·hết nhanh hơn mà thôi.

Đạo lý diệt cổ không tận gốc, gió xuân thổi lại tái sinh. Chẳng lẽ một kẻ mưu mô, đầy tham vọng như Diệp Phong há lại không biết. Đã tới tình trạng này, hai gia tộc chính là không c·hết không ngừng.

“Đúng vậy!”

Trên chiến trường người của Dương gia, có người hồ hét hưởng ứng lời nói của Dương Hải.



“Dương gia ta thà c·hết vinh, còn hơn sống nhục!”

“Giết a! Mọi người xông lên chúng ta liều mạng, g·iết một con cẩu Diệp gia coi như hòa, g·iết hai con cẩu thì có c·hết thì cũng đã lời to!”

Liên tiếp có người Dương gia quát.

Người Dương gia bị dồn vào chân tường, máu huyết kích thích hung hăng không s·ợ c·hết, cốt khí dâng trào hồ hét vang trời. Sĩ khí tăng vọt, lao vào địch nhân.

“Giết!”

“Giết a!”

Mà bên gia Diệp gia vì thế mà thế công có chút chùn xuống, mặc dù thế người đông thế mạnh, nhất thời không thể đấy lui người của Dương gia về sau nữa, hai bên lâm vào giằng co.

“Chập, chập, chuyện đó tính sau, không biết ta nên khen các ngươi có cốt khí, hay gọi các ngươi gian ngoan mất linh nữa. Nếu các ngươi đã quyết chí tử chiến, thì Diệp gia xin phụng bồi, sau ngày hôm nay Vân Linh thành sẽ không còn Dương gia!”

Diệp Phong cười lớn, hắn biết ý định của mình vừa rồi không thực hiện được, ánh mắt hắn trở nên ngoan độc lạnh lùng nói.

“Hừ! Hăng hăng cái rắm, cùng lắm là cá c·hết lưới rách, muốn diệt Dương gia thì Diệp gia cũng nên trả đại giới!” Dương Hải đưa trường kiếm đỡ một đồn của Diệp Phong, lui lại hai bước, khóe miệng chảy máu đạo.

“Chỉ cần ta g·iết c·hết ngươi, thì đám binh cua, tôm tép Dương gia chẳng phải chỉ biết rửa cổ chịu c·hết mà thôi!” Diệp Phong đánh lui Dương Hải, đao ảnh chém lướt qua ngực Dương Hải, để lại một v·ết t·hương sâu, máu tươi chảy ròng, tự tiếu phi tiếu nói.

Dương Hải cũng không thèm để ý thương thế. Ánh mắt vẫn nhìn những người Dương gia phấn chấn liều mạng chống ngoại địch, thi thoảng lại có người thân quen ngã xuống.

Hai hốc mắt sâu hoắm của hắn ngấn lệ, hắn biết nếu không thể g·iết c·hết Diệp Phong thì toàn tộc khó thoát khỏi một kiếp.

“Diệp Phong, ta liều mạng với ngươi!” Dương Hải hét lớn.

Diệp Phong không cho là đứng cười lạnh, thân hình khẽ động, nhanh chóng áp sát Dương Hải, trường đao trong tay chém tới.

“Hừ!” Dương Hải hừ lạnh, hắn biết lúc này không phải lúc đấu võ miệng. Mũi chân khẽ điểm lên mặt đất, lui nhanh ra phía sau, kéo dài khoảng cách với Diệp Phong một đoạn. Dương Hải móc trong người ra một bình ngọc, lấy ra một viên đan được màu đỏ, nhanh chóng bỏ vào miệng nuốt. Rất nhanh khí tức Dương Hải tăng vọt, mạnh mẽ vô cùng, tu vi ẩn áp chế lại Vân Thanh Phong.

“Huyết đan, không ngờ ngươi lại có thứ này!” Diệp Phong sắc mặt thay đổi, nhanh chóng nhận ra huyết đan, loại đan được thiêu đốt huyết khí, nâng cao tu vi trong thời gian ngắn.

“Tại sao ta không thể có nó, mau nhận lấy c·ái c·hết, ta sẽ lấy đầu lâu ngươi tế bái anh linh những đệ tử Dương gia tư sinh!” Dương Hải hét lớn, phi thân lên ba trượng hơn, uy thế mười phần lao tới Diệp Phong. Trường kiếm trong tay nắm chặt, chém tới một kiếm. Kiếm vừa đánh ra, kiếm ảnh trùng điệp sắc bén chém tới.

Diệp Phong sắc mặt ngưng trọng, phản ứng nhanh chóng lao tới chém ra một đao, đỡ lấy thế công của Dương Hải.

“Keng!”

“Keng!”

Hai bên liên tiếp giao kích, tia lửa bắn tung tóe. Khác với lần trước lần này Dương Hải giành thế chủ động, áp chế Diệp Phong, đẩy Diệp Phong từ kẻ chiếm thượng phong, trở thành kẻ thất thế.



Liên tiếp lùi về sau, khóe miệng trào máu, hiển nhiên b·ị t·hương nhẹ.

“Diệp Phong, nhận lấy c·ái c·hết đi!”

Dương Hải điên cuồng t·ấn c·ông, tranh thủ huyết đan còn hiệu lực giải quyết đối phương. Chỉ cần Diệp Phong c·hết, Diệp gia như rắn mất đầu, an nguy Dương gia sẽ được hóa giải.

“Lão nằm mơ giữa ban ngày sao? Đừng nghĩ phục dụng một viên đan dược, tu vi tăng lên một khoảng thời gian, là có thể tưởng xoay chuyện cực diện sao?”

Diệp Phong đưa tay quyệt vệt máu trên miệng, hắn làm sao không hiểu được Dương Hải nghĩ gì, lạnh lùng nói.

“Như vậy cũng đủ g·iết ngươi rồi!”

Dương Hải, một thân màu lam nhuốm máu, hai mắt điên cuồng, hắn không thể trì hoãn lâu nữa. Nếu không khẳng định tinh anh Dương gia sẽ bị tổn thất nặng nề.

“Phiêu Miểu Kiếm Quyết!”

Dương Hải hét lớn, sử dụng chiêu thức mạnh nhất “Phiêu Miểu Kiếm Quyết!” hắn có thể thi triển ra lúc này.

Uy lực một kiếm này cũng không thể xem thường, kiếm ảnh mênh mông như biển, kiểm ảnh sắc bén bàng bạc ập xuống người Diệp Phong, căn bản không cho Diệp Phong né tránh.

Một kiếm thi triển ra, sắc mặt Dương Hải trắng bệch, chiến khí trong cơ thể tiêu hao hai thành, như vậy cũng đủ biết uy lực của kiếm này bá đạo đến mức nào.

“Đáng ghét!”

Một kiếm uy lực ập tới, Diệp Phong không thể không toàn lực ứng phó, chiến khí vận chuyển đao trong tay giơ cao, hắn cũng thi triển ra chiêu mạnh nhất.

“Thất Thương Đao thức thứ tư!”

Diệp Phong hét lớn.

Hắn cũng thi triển ra tuyệt kỹ mạnh nhất của Diệp gia, Thất Thương Đao. Kim Cương Đao có tổng cộng năm thức, lúc này Diệp Phong sử dụng thức thứ tư, chiêu thức mà thực lực hiện tai hắn miễn cưỡng đánh ra, cũng đủ biết hắn xem trọng một kiếm của Dương Hải như thế nào rồi.

Một đao chém ra, đao trên tay Diệp Phong ông, ông chấn động tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.

“C·hết đi!”

Dương Hải và Diệp Phong song, song hết lớn.

Một kiếm, một đao, trên không trung v·a c·hạm vào nhau.

“Bùm!”

Trung tâm v·a c·hạm, một v·ụ n·ổ lớn, với sức công phá khủng kh·iếp. Bùi mù bốc lên cao mười trượng, kình khí tràn ra khắp nơi, quét ngang tứ phương. Cây cối gần đó nhao nhao gãy đỗ.

Mà nhân mã hai nhà Diệp, Dương đang đánh nhau không biết sống c·hết, bị giật mình thi nhau nhao nhao dừng tay lùi ra phía sau, tránh kình khí tràn tới g·ây t·hương t·ích, có một số người phản ứng hơi chậm, bị kình khí thổi qua, da tróc thịt bong, máu tươi đàm đìa thê thảm vô cùng.

Tất cả mọi người trên chiến trường đồng thời cùng nhìn về phía hai vị tộc trưởng giao chiến, nơi đó chính là chiến trường chính, thành bại quyết định tồn vong của gia tộc.

Chỉ hơn mười hơi thở, bụi đất nơi đó lắng xuống, hai phe nhân mã nín thở chờ đợi kết quả, thành bại của gia tộc chính là nằm ở trận chiến này.