Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Pháp Đế Tôn

Chương 46: Huấn Luyện




Chương 46: Huấn Luyện

Sau gần nửa tiếng bám theo Liễu Thiên Minh ở khoảng cách an toàn thì lúc này đây Liễu Thiên Minh đang dừng lại đứng ở một góc sâu trong rừng. Trước mặt là một người thần bí mặc bộ quần áo đen thần bí trùm kín mặt.

“Thiên Kim, hắn là ai vậy?”

“Người này thuộc phạm vi ngoài Nam Đế quốc nên công tử chưa đủ quyền hạn để biết, công tử cần đột phá ít nhất cấp bậc Chiến Vương!”

“Gợi ý chút thông tin cũng không được sao?”

“Người này là một luyện dược sư kì quái hành động ngẫu hứng khó ứng phó. Công tử nên thu liễm hết khí tức vì luyện dược sư cảm nhận khí tức rất tốt!”

“Cứ coi tiếp xem sao” Vương bèn thu hết khí tức lại nín thở nhìn về phía 2 người Liễu Thiên Minh.

Lúc này tên áo đen cất giọng nói thầm chỉ mình hắn nghe thấy: “Sao ta lại cảm thấy một tia khí tức lạ?”

“Lãnh Huyết, lâu rồi không gặp! Hay ta phải gọi ngươi là Liễu Thiên Minh nhỉ?”

“Ta đến đây không phải để đùa” Liễu Thiên Minh mặt nghiêm túc nói

“Cố nhân lâu ngày không gặp sao khó chịu thế?” Tên áo đen mỉm cười.

“Ta không có thời gian nói nhảm!” Liễu Thiên Minh tỏ vẻ khó chịu.

“Đúng là lão già khó tính, việc ta giao ngươi thế nào rồi?” Lúc này tên hắc y kia mới nghiêm túc nói chuyện.

“Ta vẫn đang điều tra về vị trí và người đủ điều kiện mở...!”

“Thế nào?” Hắc y nhân nghi hoặc.



“Vị trí thì tạm thời chưa biết nhưng ta đã có nhân tuyển!” Liễu Thiên Minh lúc này nở một nụ cười đầy thâm ý.

Lúc này Vương đứng xa quan sát cũng phải giật thót.

“Tùy ngươi. Bằng mọi giá phải lấy được gốc thảo dược kia, thì ngươi mới có cơ hội quay về thời đỉnh phong của ngươi!”

“Được rồi công việc chỉ có thế, ta cho ngươi hạn 2 tháng, giờ thì cáo từ!”. Dứt lời tên Hắc Y nhân liền biến mất.

Liễu Thiên Minh cũng nhanh chóng dời khỏi hiện trường.

Vương cũng nhanh chóng bám theo.

“Lãnh Huyết? Hình như ta đã nghe qua ở đâu thì phải?”

...

Vương sau khi thao dấu Liễu Thiên Minh được một đoạn thì đột nhiên Liễu Thiên Minh dừng lại trrên một căn nhà lớn. Vương cũng đột ngột dừng theo.

“Không cần chốn nữa đâu ta biết ngươi đi theo ta nãy giờ rồi!” Tiếng gọi không to, không muốn nói là gần như không phát ra âm thanh nhưng nó vẫn vang rõ vào tai Vương khiến Vương nổi da gà.

Lúc này thân ảnh Vương từ trong bóng tối dần dần hiện ra trạng thái chiến đấu kích hoạt tối đa.

“Ngươi có biết tính tò mò có thể lấy mạng người không?” Liễu Thiên Minh điềm đạm hỏi.

Vương cũng không nhanh không chậm đáp: “Ta đương nhiên biết nhưng tính tò mò cũng giúp ta kiếm được phúc trong họa!”

“Được rồi ta cũng không nói nhiều ta có việc muốn nhờ người đảm bảo thù lao hậu hĩnh!”

“Chắc ngươi cũng nghe bọn ta nói chuyện!”



“Vậy nhân tuyển ngươi nói đến là ta?” Vương nghi hoặc hỏi.

“Đúng, nhưng ngươi giờ chưa nên biết quá nhiều đợi ngươi vô nội viện ta sẽ nói rõ hơn!”. Liễu Thiên Minh ra vẽ thần bí nói.

“Nhưng ngươi dám theo dõi ta cũng nên nhận trừng phạt!”

Liễu Thiên Minh cười nhạt rồi đột nhiên tụ khí trên tay chưởng về phía Vương rồi nhanh chóng biến mất.

“Mẹ, còn t·ấn c·ông lão tử!”

Nhưng Vương chợt nhận ra điểm bất thường đòn t·ấn c·ông không vào Vương mà nó đánh vào vị chí dưới chân Vương đang đứng, cụ thể là cái mái nhà làm thủng một lổ làm Vương không kịp đề phòng mà rớt xuống

“Rắc...bịch...”

“Ai da, tên khốn c·hết tiệt làm vỡ mông của bổn công tử rồi!”. Vương tức vừa xoa mông vừa xuýt xa chửi.

Bỗng một mùi thơm dịu dàng quen thuộc xộc vào mũi Vương.

“Kì quái, sao mùi của đạo sư sao ở đây?”

Vương ngước mặt lên nhìn đập vào mắt Vương lúc này là một cảnh tượng mĩ lệ. Vị đạo sư bá đạo trên lớp học lúc này toàn thân ướt át hiển nhiên là đang tắm. Vẫn dáng người tuyệt mĩ đó mái tóc được thả tự nhiên dài mượt mà như sông ngân, đôi mắt hút hồn khuôn mặt tuyệt mĩ đó, nhưng giờ đạo sư lại không mặc gì cả đôi gò bồng đào săn chắc, to tròn ngạo mạn vễnh lên như khiêu khích, đính trên là đôi gò bồng đào đó là một nhủ hoa nhỏ xinh với màu hồng hấp dẫn. Ngay dưới một vòng eo không một tí mỡ thừa với da cang láng mịn màng và đôi trân dài miên man thẳng tắp. Khắp người nàng phủ lên một màn nước từng giọt nước chảy trên người nàng tạo ra cảm giác ướt át kích thích.

Bỗng nhiên có người từ trên rớt xuống khiến Liễu Nguyệt Vân không kịp phản ứng, 4 mắt nhìn nhau...





Ngày hôm sau.

“Hôm nay chỉ cần chạy bộ năm mươi dặm... Còn có, đừng trách ta không có nhắc nhở các ngươi, không cho phép sử dụng chiến khí... Nếu như bị ta phát hiện ai sử dụng chiến khí, thì đừng trách...!"

Không ít học viên nghe được vế trước, còn rất vui vẻ, câu nói kế tiếp vừa ra tới, trong đám người lập tức thê lương một mảnh. "Trời ạ, ngày đầu tiên để cho chúng ta chạy năm mươi dặm, cũng không được dùng chiến khí... Đây không phải muốn mạng người sao?"

"Hơi quá đáng, không cho dùng chiến khí, năm mươi dặm còn không c·hết vì mệt người a?"

Năm mươi dặm, đối với ở đây tuyệt đại đa số người mà nói, đều rất dễ dàng, tùy tiện người nào đứng ra, vài trăm dặm chạy thật nhanh một đoạn đường dài đều không nói chơi, cũng sẽ không để ý chút khoảng cách ấy.

Nhưng đây hết thảy điều kiện tiên quyết, nhưng đó là dưới tình huống sử dụng chiến khí mới có thể, như là không cho phép sử dụng chiến khí, đừng nói năm mươi dặm... Cho dù chỉ có hai mươi dặm, cũng nhất định sẽ có một đống lớn người mệt đến nằm rạp trên mặt đất không đứng dậy được!

Nhất là những thiên phú kia tốt, càng phải như vậy, thiên phú càng tốt, bình thường sẽ càng là không chú trọng luyện thể.

Nguyên nhân rất đơn giản, võ giả có thể thông qua chiến khí trong cơ thể vận hành đến tẩy tủy phạt mao, cải thiện thể chất, võ giả càng cường đại, thể chất cũng cường đại hơn.

Dưới loại tình huống này, còn có bao nhiêu người hội nguyện ý thông qua phương thức nguyên thủy nhất đi luyện thể đâu?

Vương buồn bực, vô thanh vô tức đi theo đám người tiết tấu chạy trước. Hôm nay ánh mặt trời cũng không nóng bỏng, nhưng theo không ngừng chạy, mồ hôi rất nhanh mang đi người trên người chúng thể lực, tiếng thở dốc, bắt đầu trong đám người vang lên.

"Chúng ta chạy rất xa rồi hả?" Cao Đại Minh lau một bả mồ hôi trán, nhỏ giọng hỏi Vương bên cạnh.

"Đại khái... hơn mười dặm!" Trên trán Vương, cũng đồng dạng che kín mồ hôi, cảm giác thể lực tiêu hao rất nhiều.

"Móa, trước kia đường hơn mười dặm, căn bản không xem ra gì, nhưng không dùng chiến khí, thật đúng là mệt c·hết người a!"

Hai mươi dặm... Ba mươi dặm...

Thời gian dần trôi qua, toàn bộ đội ngũ, tốc độ bắt đầu hạ, có chút người thể lực hơi yếu, chậm rãi rơi lại phía sau...

Trên người Vương đã ướt đẫm, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì!

Mập mạp Cao Đại Minh nếu không là bên người còn có hắn, sợ là đã sớm rầm rì rơi xuống cuối cùng rồi.

Tất cả hò hét động viên nhau cố gắng hoàn thành buổi huấn luyện. Tới gần trưa nhóm của Vương là nhóm đầu tiên về tới sân tập luyện.