Chương 47: Vân Linh Thành
“Chờ đã...chẳng phải ta đã đột phá đến Chiến Sư rồi sao? Tại sao phải ở lại ngoại viện để bị nữ nhân này h·ành h·ạ chứ!”
Nghĩ đến đây Vương liền trở nên phấn chấn, rất nhanh đã tiến vào trong mộng đẹp.
...
Sáng sớm hôm sau, Vương đã có mặt tại Chấp Pháp đường trong đây còn vài người nữa. Nhưng có một điều kì lạ là có vài người khí tức mới chiến giả thì vô đây làm gì.
“Xin mời kiểm tra tu vi của ngươi một chút!” Chấp sự Chấp Pháp đường lập tức đem thủy tinh cầu ngả vào trước mặt Vương.
Vương cũng phi thường phối hợp, đem bàn tay đến trên thủy tinh, vận chuyển công pháp.
“Nhất tinh Chiến Sư! Xin chúc mừng ngươi đã trở thành học viên nội viện!”
“Làm phiền chấp sự rồi!” Vương vui vẻ nói, liên tục cảm tạ.
“Trước hết cần phải thu xếp ổn thỏa cho các ngươi, các ngưởi giờ đã trở thành một trong những thành viên của nội viện, tuy nhiên, các ngươi cũng phải hoàn thành nhiệm vụ cơ sở! Đây là lệnh bài nội viện của các ngươi!" Ánh mắt Lăng chấp sự dừng lại ở trên đám người của Vương, chậm rãi nói. Sau đó đưa một khối lệnh bài có màu bạc bên trên khắc chữ Nội, mặt sau ghi tên và huy hiệu của học viện.
Tất cả tân viên nội viện đều khẽ gật đầu, bọn họ cũng đều biết muốn chính thức trở thành học viện nội viện phải trải qua nhiệm vụ cơ sở!
...
Vân Linh thành là một tòa thành nằm tại biên giới Vân Linh sơn mạch. Là một trong những nơi Học Viện Hoàng Gia dùng làm nơi lịch luyện cho học viên hoàn thành cơ sở nhiệm vụ.
Mà nhiệm vụ của Vương, chính là kiếm đủ 2000 điểm cống hiến tại Vân Linh thành. Mặc dù tân học viên khá đông nhưng chỉ có 3 người cũng Vương tới Vân Linh thành làm nhiệm vụ.
“Loảng xoảng!”
Cổng kim loại nặng nề, chậm rãi mở ra, hai nam tử trung niên mặc chiến giáp màu bạc, chớp mắt liền đi tới trước mặt chấp sự Chấp Pháp đường, có chút hành lễ với chấp sự Chấp Pháp đường kia.
“Kính chào Vũ chấp sự, hôm nay ngài lại dẫn học viên đến làm nhiệm vụ sao?”
“Được rồi, hai người họ sẽ dẫn 4 người các ngươi tới đại bản doanh tại Vân Linh thành của Học Viện Hoàng Gia ta, đến đó sẽ có người an bài tốt cho các ngươi!” Vũ chấp sự quay sang nhàn nhạt nói một tiếng với 4 người Vương.
“Đa tạ Vũ chấp sự!” Đám người Vương có chút hành lễ với Vũ chấp sự, sau đó cùng hai thành vệ quân đi vào Vân Linh thành.
Lúc này, võ giả ra ra vào vào nội thành nhiều vô số kể, từng cái đường đi rất phồn vinh, khắp nơi đều là âm thanh, tiềng ồn ào, thậm chí có võ giả cưỡi Yêu thú hành tẩu trên đường phố.
Vân Linh thành có rất nghiêm ngặt quy củ, muốn cưỡi Yêu thú hành tẩu, nhất định phải thông qua thành vệ quân đồng ý, đồng thời còn muốn đăng ký trong danh sách, giao nộp chiến kim, rốt cuộc Yêu thú đả thương người hoặc là xuất hiện t·ử v·ong, có thể truy tung đến chủ nhân.
Gặp phải người cưỡi Yêu thú, người qua đường ào ào né tránh, ai cũng không biết, Yêu thú có thể đột nhiên phát cuồng hay không, không nguyện ý cầm tính mạng của mình đi đ·ánh b·ạc.
"Cường giả ở nơi này, thật nhiều!" Khuôn mặt Vương nổi lên một chút cuồng nhiệt.
...
Vân Linh sơn mạch.
Vương đang suy nghĩ trong lòng, bỗng nhiên phía trước truyền đến một hồi tiếng đánh nhau.
Có hai cái xác, một cái trên người có một cái lỗ thủng rất lớn ngay ngực, máu tươi cũng đã ngưng đọng lại, hai mắt mở trừng trừng, đã sớm c·hết không thể sống lại lần nữa! Người còn lại, đang quỳ rạp trên mặt đất, không nhúc nhích, một vệt máu từ thân thể hắn chảy ròng ròng, xem ra cũng không xong rồi.
Dương Ninh thấy có người tới ánh mắt liền lóe lên hi vọng, vừa rồi hét khản cả cổ cũng không cố gắng bỏ qua cầu cứu đối phương:
“Các vị.. tại hạ Dương Ninh… thiếu gia Dương gia Vân Linh thành… tại hạ bị ác tặc tập kích, nếu các vị chịu ra tay tương trợ. Dương gia nhất định sẽ nợ các vị ân tình lớn, nhất định hồi báo!”
Vương thấy tình cảnh trước mắt không khả thi, nên muốn đi ra giúp Dương Ninh. Trong đầu hắn liền sinh ra kế hoạch làm anh hùng.
“Ta tới đây!”
Vương hét dài một tiếng, tung người bay ra.
Ạch! Không ngờ trong lúc hắn muốn làm anh hùng bay ra, vô tình vấp phải gốc cây, làm hắn đập mặt thẳng xuống đất, làm tất cả mọi người giật mình nhìn lại.
“Ha ha ha, cười c·hết ta mất, cười c·hết ta mất, nguyên lai là một vị anh hùng muốn ra tay cứu giúp ư?”
“Ha ha ha... Ha ha ha...!” Tên lão đại ôm bụng cười như điên, nước mắt chảy tè le, nhìn sang Vương, hắn là lần đầu trong đời gặp được chuyện bi hài như thế, nào có anh hùng thảm như hắn, mấy tên khác cũng đều ôm bụng cười chảy nước mắt.
Dương Ninh từ vui mừng chuyển sang thất vọng. Tưởng đâu được anh hùng tới cứu, ai ngờ lại lòi ra tên ngốc này?
Dương Ninh nhìn ra xung quanh, muốn tìm một bóng người nào khác, nhưng khiến hắn thất vọng, chỉ duy nhất một mình Vương.
“Nhục c·hết ta mất!” Vương chửi ầm trong bụng, vì kế hoạch làm anh hùng của hắn đã thất bại, đã vậy còn bị đối phương cười cho thối mũi.
“Haizzz... Lần sau ta phải tính toán kỹ lại mới được, mất hết thể diện rồi!” Vương thầm cười khổ, sau đó lòm còm bò dậy, phủi phủi đất cát trên người, cười duyên nhìn tất cả mọi người xung quanh, dơ cao tay chào tất cả mọi người, nói:
“Ta không làm phiền mọi người chứ!”
“Tiểu tử, ngươi là ai? Sao lại dám xía vào chuyện của chúng ta!” Tên lão đại không cười nữa, nhìn Vương quát, ánh mắt có chút đề phòng, tuy đối phương chỉ anh hùng rơm, nhưng hắn lo lắng sợ đối phương có người tiếp viện theo sau.
“Ngươi bị ngu à? Khai tên ra để ngươi tới nơi t·ruy s·át ta à? Ta đẹp trai chứ không bị ngu như các ngươi!” Vương trầm ngâm từ tốn, mặt trào phúng nói.
“Khá, tiểu tử ngươi c·hết tới nơi rồi mà còn cao giọng như thế!”
“Lão đại, lại là một con dê béo, lần này chúng ta hốt một mẻ lớn rồi!” Một tên thủ hạ nói.
Tên lão đại cười hì hì, dưới cái nhìn của hắn, Vương chính là loại thiếu gia bị người nhà làm hư, căn bản không biết trời cao đất rộng, nhân gian hiểm ác!
Nghĩ như thế, hắn đương nhiên sẽ không để Trần Vũ ở trong mắt, nói: “Ta xem tiểu tử ngươi rất hợp mắt, chuyên môn đến đưa chiến kim cho chúng ta, còn không mau lại đây bó tay chịu trói?”
“Ha...ha...ha...!” Ba người đều cười to.
Vương mỉm cười nói: “Ta nhìn các ngươi lại không quá hợp mắt, sao không ngoan ngoãn duỗi cổ ra, để ta cho các ngươi mỗi người một nhát, đoàn tựu với tổ tiên?”
“Tiểu tử thật rắm thí, lão tử không ưa nhất chính là loại người như ngươi!”
Một tên thủ hạ bay ra, vẫy một thanh đại đao, chém tới đầu của Vương.
Dương Ninh thấy thế liền hô to: “Cẩn thận!”
Cảm nhận được kình phong, Vương vội vàng cúi người cho đại đao sượt qua đầu mình rồi nhảy lộn một vòng trên không trung.
Tên thủ hạ bất ngờ vì Vương né được đòn của hắn, còn chưa hết hoang mang thì một đạo thân ảnh tức thì xuất hiện ở phía sau lưng hắn, một thương mang theo lực lượng cường đại chém tới phía hắn.
Sắc mặt tên thủ hạ đột nhiên trắng bệch, nhanh chóng thối lui. Hắn cảm nhận được lực lượng cường đại của một thương này, trong lúc cấp bách, tên thủ hạ nhanh chóng tạo ra hộ thân cương khí, muốn ngăn cản một thương này.
“Răc...rắc...Xoẹt...!”
Hộ thân cương khí do hắn ngưng tụ ra cũng không thể chống đỡ được một thương của Vương, trong thoáng chốc, Ngân Lang Thương nhanh choáng xuyên qua hộ thân cương khí chém vào ngực tên thủ hạ, máu tươi bắn ra tứ phía.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tên lão đại cùng tên thủ hạ còn lại còn chưa kịp định hình thì đã thấy tên kia đ·ã c·hết, trong lòng không khỏi hoàng hồn.
“Lão...đại! Làm...sao...đây?” Tên thủ hạ còn lại run rẩy quay sang hỏi lão đại của mình.
“Không ngờ ngươi lại là chiến sư nhất tinh, Bất quá ta cũng là tam tinh chiến sư trẳng lẽ sợ ngươi” Nói đoạn tên lão đại quay qua tên đàm em nói
“Cùng lên đi, ta không tin hắn có thể đánh bại hai người chúng ta!” Tên lão đại cắn răng nói, sau đó cầm đại đao chém tới người Vương.
Nhưng khác với tên lão đại, tên thủ hạ còn lại vội vàng quay người chạy trốn, hắn tin rằng lão đại có thể ngăn cản được chút thời gian, đủ để cho hắn chạy trốn.
Thân thể đang cấp bách di chuyển đột nhiên dừng lại, tên thủ hạ kinh hãi ngẩng đầu, liền nhìn thấy một gương mặt thanh tú đang hé ra nụ cười nhạt. Nhưng lúc này đối với hắn nụ cười này tựa như dọa xoa.
"Chạy trốn rất nhanh mà...!" Vương hướng về phía tên thủ hạ mỉm cười, trong ánh mắt đen nhánh lại hiện ra sát khí lạnh như băng, khiến cho cả người tên thủ hạ rùng mình một cái.
Nhìn tên thủ hạ đang ngẩn ngơ, khoé miệng Vương chợt nhếch lên, Ngân Lang Thương trong tay đột nhiên điên cuồng bổ xuống, nhất thời một tiếng hét thảm vang vọng trong núi rừng.
Lạnh nhạt nhìn v·ết m·áu nhỏ trên Ngân Lang Thương, Vương liếc mắt nhìn t·hi t·hể dưới chân một cái, khe khẽ liếm môi, nhẹ giọng nói: “Còn một tên!”
Phía xa, tên lão đại mắt dửng lên, hắn biết giờ chỉ có thể liều mình quyết chiến với tên khốn này. Hắn hét lên một cái, khí thế hỏa tán mà ra, đại đao từ tay hắn bộc phát. Hiển nhiên là dầu hết đèn tắt rực rỡ phút cuối.
Tên lão đại kia đột nhiên hét lớn một tiếng, chỉ thấy khí thế của hắn giống như nâng cao lên một tầng vậy, trường đao trong tay trong lúc huy động vậy mà đưa tới trận trận tiếng không khí nổ vang!
Một đao! Đột nhiên chém về phía Vương, nhanh như thiểm điện, cuồng như Lôi Bạo!
Nhưng đã quá chậm, Vương đã dùng Vô Ảnh Bộ lướt tới sát người tên lão đại, dùng một cú xoay người xinh đẹp, mũi chân nhảy lên, đá bay trường đao trong tay hắn!
Mà lập tức khi thân thể hắn lật qua, dựa thế một thương cực mạnh chém ngang cổ tên lão đại, đầu tên lão đại liền lăn xuống đất, hai mắt vẫn mở trừng.