Chương 45: Đột Phá Chiến Sư
“Đây...đây cũng quá điên cuồng đi!”
Học viên ngoại viện quan sát, đều bị một màn trước mắt làm cho triệt để sợ ngây người, Trần Phong Liệt, người có thực lực có thể tiến vào top 5 ngoại viện thế mà bị một tên tân sinh đánh bại dễ dàng như thế.
“Con mụ nó, không nghĩ tới, Nguyệt Vương lại ẩn tàng sâu đến như vậy!”
“Hắn trở thành học viện còn chưa đến một tháng, hiện tại liền có thể đánh bại Trần Phong Liệt, thật sự là yêu nghiệt. . .!”
“Đúng vậy a, thật sự là thiên tài!”
Học viên ngoại viện, giờ phút này đều hâm mộ Vương. Những học viên ngoại viện này, đều có thể nhìn ra được, Nguyệt Vương tuyệt đối là một siêu cấp thiên tài, tiền đồ khẳng định bất khả hạn lượng.
...
“Tin tức ngoài kia thế nào?” Phi Tuyết chậm rãi mở miệng hỏi.
“Vẫn đang truy nã ngươi rất gắt!” Vương đáp.
Phi Tuyết khẽ thở dài: “Xem như tiểu tử nhà ngươi đã cứu mạng ta. Ta nợ ngươi nhân tình, ta chưa từng nợ ai, chờ ta lành v·ết t·hương có thể đồng ý làm một việc trong khả năng cho ngươi!”
Vương không khách sáo hỏi ngay: “Ngươi nói thật không?”
Mặc dù hắn không biết thực lực của Phi Tuyết ra sao nhưng chắc chắc cũng không yếu, một cường giả đồng ý làm một điều, lời hứa này rất đáng giá.
“Ta không đến mức lừa nhà ngươi!” Phi Tuyết trợn mắt.
...
“Nói về Hồng Nam đại lục nơi chúng ta đang sống thì phải quay ngược về thời đại thượng cổ, lịch sử thời thượng cổ của Hồng Nam đại lục thì có thể nói là dài mãi không hết, kể mãi không xong nhưng có thể tóm gọn thời đại thượng cổ trong một chữ là loạn, thế lực các nơi nổi lên như nấm, chiến loạn không ngừng!”
“Hồi đó có một thế lực gọi là Thiên Tông Vương Triều, hoàng đế của Thiên Tông Vương Triều khi còn trẻ nhìn thấy cảnh khắp nơi chiến loạn, chúng sinh lầm than mà lòng đau như cắt, không đành lòng mà phải phất cở khởi nghĩa, sau khi dành một đời chinh chiến đánh đông dẹp bắc cuối cùng đạt được thành quả là thống nhất được Hồng Nam đại lục!”
“Hoàng đế của Thiên Tông Vương Triều anh minh thần võ một đời, Thiên Tông Vương Triều oai nghiêm thống trị cả một thời kỳ thượng cổ làm bá chủ bốn phương, nhưng đáng tiếc hoa nở thì hoa cũng tàn cho dù là hoa có đẹp đến mấy, Thiên Tông Vương Triều dù oai nghiêm đến thế nhưng cũng không ngăn được việc Thiên Tông Vương Triều ngày một lụi bại!”
Nói đến đây giọng nói của đạo sư có vẻ nghẹn ngào xúc động như muốn thương thay cho Thiên Tông Vương Triều.
“Thiên Tông Vương Triều đến đời vua thứ hai trăm ba mươi hai ăn chơi trác tang, không lo chuyện tu hành cũng không lo chuyện triều chính, các triều thần thì minh tranh ám đấu, đấu đá không ngừng, chúng sinh thì lầm than, thiên tài xuất hiện ở khắp nơi, và điều gì đến cũng phải đến, Thiên Tông Vương Triều sụp đổ, c·hiến t·ranh nổ ra!”
“Khi đế chế huy hoàng sụp đổ, các vị tướng của Thiên Tông Vương Triều tự coi mình là người thừa kế hợp pháp của Hồng Nam đại lục. Xung đột lan khắp Hồng Nam đại lục. Họ được gọi bằng cái tên mới đầy khinh miệt - Ma Tướng. Ma Tướng cùng q·uân đ·ội của họ là không thể ngăn cản, từng nơi lần lượt bị nghiền nát. Tưởng như vạn vật đã đến hồi mạt vận... cho đến khi các Trận Pháp sư vô tình biết được cách áp chế bọn chúng. Bằng nhiều mưu mẹo khôn khéo, các Trận Pháp sư đem thân xác các Ma Tướng hòa lẫn với sức mạnh kinh hồn trong trái tim họ, và trói buộc tất cả bên trong thứ v·ũ k·hí họ mang. Khi các thủ lĩnh bị cầm tù mãi mãi, đoàn lâu la dù đông vẫn dễ dàng b·ị đ·ánh tan. Hồng Nam đại lục lần nữa được yên bình, vô số các quốc gia, thế lực được dựng lên cho đến tận bây giờ!”
“Được rồi, tiết học kết thúc ở đây, ngày mai ta sẽ huấn luyện thực chiến cho các ngươi, nhớ kỹ, phải đến đầy đủ, ai đến muộn sau này không cần lên lớp nữa!!!”
...
Xế chiều trên một ngọn núi trong bìa rừng gần học viện một thiếu niên ngồi xếp bằng luyện công, thiếu niên có mái tóc trắng dị biệt nhưng không khiến cậu già đi mà có nét phong trần lẵng tử kèm theo đôi chút tà dị. Xung quanh hắn chất một đống ma hạch và xác yêu thú đủ các loại kèm theo linh thạch xung quanh.
Công pháp triển khai một cổ hấp lực cực mạnh hút lấy những chiến khí từ đống xác ma thú ma hạch,cùng linh thạch kia.
“Đây là tích lũy 1 tháng trời của ta thành hay bại chỉ vào lúc này!”.
Nhất thời, chiến khí trong cơ thể Vương bắt đầu vận chuyển. Muốn đột phá cảnh giới, nhất định phải khiến cho chiến khí cùng khí huyết trong cơ thể vận chuyển rất nhanh.
Chỉ có như vậy, mới có thể hình thành cường đại lực đánh vào, phá tan cảnh giới bình cảnh.
Vương nhắm mắt trầm tư, thần thức điều động. Theo tâm niệm vừa động, chiến khí trong cơ thể bắt đầu vận chuyển thong thả, lẩm nhẩm khẩu quyết Hấp Khí Thôn Linh Quyết, bắt đầu luyện hóa.
Theo kinh mạch, chiến khí trong cơ thể vận chuyển một chu thiên. Cũng ngay trong nháy mắt này, trên người đột nhiên một cổ lực lượng cường đại đột nhiên xuất hiện. Trong nháy mắt này, thân thể hắn, linh hồn, kinh mạch đều tựa hồ bị luồng sức mạnh mạnh mẽ này rửa. Trong người Vương lúc này xuất hiện dị biến, một hố đen nhỏ sinh ra trong đan điền, nó thay Vương hút chiến khí xung quanh một cách chậm rãi. Ngay tại đó hư ảnh Thao Thiết cũng có dấu hiệu thần phục hơn trước.
Toàn thân chợt nhẹ một chút, thư sướng không gì sánh được. Cả người giống vậy thoát thai hoán cốt một dạng.
Trong cơ thể Vương truyền ra một trận âm thanh ầm ầm, tựa như một đạo gông xiềng đã bị phá vỡ.
Vương thần sắc mười điểm bình tĩnh, nhắm hai mắt, tinh tế cảm thụ được toàn thân biến hóa, đột phá Chiến Sư, hắn hiển nhiên còn chưa hài lòng.
“Hừm Chiến Sư đã tốn thế này rồi thì lên những cấp cao hơn còn tốn thế nào nữa?”
Chợt nhớ ra gì đó Vương truyền âm vào trong thức hải gọi: “Hồn Tháp, ngươi có ở đó không?”
Một âm thanh cơ giới chậm rãi vang lên:
- Đếm ngược 15 giây để hoàn tất bảo trì.
- 15 - 14 - 13 - … - 1 - 0.
- Hoàn tất quá trình bảo trì và cập nhật.
Một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên trong thức hải Vương.
“Tham kiến chủ nhân!!!” Đột nhiên một vật thể nhỏ bé xuất hiện trước mặt Vương.
Vương nhìn thấy nó máu mũi không tự giác chảy xuống.
Trước mặt Vương lúc này hiện lên một bé loli cao tầm 20 cm với kiểu tóc búi cao hở cổ với đôi cảnh mỏng như ve đằng sau. Nàng có khuôn mặt khả ái dáng người nhỏ nhắn với làn da trắng như bạch ngọc. Nhưng điều đáng nói là nàng không mặc gì cả.
“Khụ khụ... trước khi nói truyện nàng có thể mặc đồ vào không?”
Xung quanh nàng xuất hiện rất nhiều kim tuyến kết hợp lại thành một bộ váy khá gọn gàng.
Thấy nàng đã mặc đồ xong Vương bắt đầu chửi mình ngu. Nhưng thôi anh đây vẫn chưa muốn FBI bế đi sớm.
“Tại sao ngươi lại xuất hiện thức hải của ta vậy?” Đây là câu hỏi thắc mắc nhất trong đầu Vương bây giờ.
“Thưa chủ nhân, khi chủ nhân đột phá Chiến Sư, hệ thống bắt đầu công nhận kí chủ hoàn toàn. Lúc này hệ thống sẽ tạo ra người để đồng hành và hỗ trợ kí chủ!”
“Giống như NPC sao?” Vương ngờ vực hỏi.
“Hừmmm... có thể cho là vậy!”
“Nhân tiện trong đợt cập nhật này còn có mở tính năng mới đó là tính năng nạp tiền và mỗi một tháng cửa hàng sẽ giảm giá một ngày ngẫu nhiên sẽ có nhiều phần quà được giảm giá!!!” Tiểu loli nói tiếp.
“Chủ nhân còn một phần quà bảo trì có muốn mở hay không?”
“Mở!!!” Vương hào hứng nói.
- Đinh! Chúc mừng kí chủ nhận được hai lượt quay chức nghiệp.
- Đinh! Chúc mừng kí chủ nhận được Hắc Phong Y - Ngũ phẩm Địa bảo.
- Đinh! Chúc mừng kí chủ nhận một công pháp ngẫu nhiên.
- Đinh! Chúc mừng kí chủ nhận một chiến kĩ ngẫu nhiên.
Vương nhìn vào bảng thông báo ánh mắt sáng rực.
Chợt nhớ ra gì đó Vương nhìn tiểu loli kia hỏi.
“Giờ ta nên gọi ngươi như thế nào?”
“Tiểu nữ chưa có tên chủ nhân có thể đặt tên cho tiểu nữ nha!!!”
Vương bắt đầu vắt óc suy nghĩ. Sau một hồi lâu hắn đã cho ra một cái tên khiến hắn hài lòng.
“Được rồi giờ nàng sẽ đc gọi là Thiên Kim!”
“Mà nàng không cần gọi ta là chủ nhân đâu, gọi một tiếng ca là được rồi!”
“Ưm!!!” Thiên Kim ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Vương bắt đầu để ý đến những món quà mình được nhận. Với một ý niệm một bộ y phục màu đen hiện lên trên tay Vương, đây là một món đồ làm Vương khá hứng thú, có thể đây là món pháp bảo mạnh nhất của Vương được nhận từ hệ thống. (Không tính mấy cái không xác định)
Hắc Phong Y là áo của tổ chức Hắc Phong hội, một tổ chức sát thủ mạnh mẽ và bí ẩn bậc nhất. Với khả năng trợ giúp người mặc ẩn thân, che đậy khí tức di chuyển linh hoạt hiệu quả nhất vào ban đêm. Kiên pháp y này còn có khả năng phòng thủ tương đối mạnh. Vương hứng thú mặc lên người một cổ nhiệt lượng dễ chịu tỏa ra khắp nơi trên cơ thể. Y phục tự thu lại cho vừa kích cỡ người mặc. Nhưng điều đặc biệt nó có thể hiện lên hoặc biến mất theo ý người mặc.
“Đồ tốt!!!”
Đang cảm thán bổng một khí tức khá quen thuộc lướt qua phía xa.
“Ai như Liễu Thiên Minh vậy? Sao hắn lén lút vậy nhẽ ra giờ hắn đang phải ở nội viện chứ?” Mặc dù không muốn nhưng có thứ gì đó vẫn thúc dục Vương đi theo.