Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Pháp Đế Tôn

Chương 44: Ta Đối Với Ngươi Chờ Mong Quá Cao




Chương 44: Ta Đối Với Ngươi Chờ Mong Quá Cao

“Nàng là người đang bị Hoàng Đế truy nã sao?” Nuốt một miếng nước bọt, Vương nhận ra nữ nhân này, chính là người đã bóp gãy cổ Tam hoàng tử làm náo động cả Nam Đế Quốc trong mấy ngày nay.

Vương định để nàng xuống rồi bỏ chạy, lỡ may nữ nhân này tỉnh lại lại g·iết hắn để diệt khẩu, bất quá hắn còn chưa kịp thực hiện suy nghĩ của mình, hai tròng mắt đang đóng chặt của nữ nhân đột nhiên mở ra, đôi mắt đẹp toát ra một nét băng lãnh, nàng đưa tay bóp chặt lấy cổ hắn.

“Tiểu tử...mau kiếm cho ta một chỗ trú ẩn!” Giọng của nàng thập phần êm tai, nhưng lại mang theo nét băng lãnh.

“Điên...điên à! Nếu...cô b·ị b·ắt...chẳng phải...ta cũng c·hết...theo hay sao?” Vương khó khăn nói do bị bóp chặt cổ.

“Vậy...ngươi muốn c·hết bây giờ hay đến lúc đó mới c·hết?”

Vương cũng hết sự lựa chọn. Hắn biết rõ tình huống bây giờ, một khi nàng ta muốn g·iết hắn, chính mình không chống đỡ được.

“Được rồi...vậy cô...mau buông ta ra...ta sắp c·hết ngạt rồi!”

Nghe vậy, nữ tử liền buông tay khỏi cổ Vương.

Ôm nữ nhân trong lòng vọt vào sơn động, Vương đem nàng đặt nhẹ lên bãi đá, nặng nề thở hổn hển mấy hơi.

“Tiểu tử, ta cần chữa thương, ngươi hãy ngoan ngoãn ở đây, chờ ta lành v·ết t·hương sẽ tha cho ngươi!” Nói xong, nàng nhét mấy viên đan dược vào miệng, ngồi xếp bằng điều tức.

Trong lúc này, Vương thời gian quan sát nàng thật gần. Tinh tế đánh giá, trong lòng hắn cảm thấy từ từ nhảy lên một nét kinh diễm. Mi mục như hoạ, dùng từ băng cơ ngọc cốt để hình dung nàng tựa hồ cũng không quá. Dung nhan tuyệt mỹ tìm không ra mảy may tì vết, riêng là đôi mắt kia, khiến người ta nhìn không cách nào di động, một cái nhăn mày một nụ cười đều có thể điên đảo chúng sinh.

Một ngày sau, Phi Tuyết mới mở mắt ra, sắc mặt nàng đã tốt hơn nhiều, khí thế càng mạnh, chắc v·ết t·hương không trầm trọng.

“Vết thương của ngươi sao rồi?”

Phi Tuyết nhớ đến v·ết t·hương trên người, sắc mặt âm trầm nói: “Không nghiêm trọng, nhưng muốn lành hẳn thì còn lâu!”

Vương trầm tư, hắn không thể ở đây mãi được, hắn còn phải quay trở về học viện, nếu mang nàng theo thì quá nguy hiểm. Hạ quyết tâm, hắn lấy không gian pháp bảo ra, không gian pháp bảo này là hắn lấy được từ trên người Triệu Tuấn.

“Hay là ngươi ở tạm trong này đi, ở ngoài quá nguy hiểm!”

“Không... không gian pháp bảo?” Phi Tuyết mở to đôi mắt che miệng không kìm được sự kinh ngạc.

Phải biết không gian pháp bảo rất thưa thớt tại Nam Đế Quốc. Một khi xuất hiện sẽ dấy lên một hồi gió tanh mưa máu tranh đoạt kịch liệt.

...

“Dừng lại!” Khi đến trước cổng vào thành, một tên lính lập tức đi ra chặn đường, hắn nói: “Ngươi là ai? Vào trong có việc gì?”

Vương lấy ra lệnh bài của mình, cười nói: “Đại ca, có việc gì mà các ngươi kiểm tra gắt gao như vậy!”

“Ngươi không biết sao? Hiện tại Nam Đế Quốc đang huy động rất nhiều nhân thủ để truy tìm kẻ á·m s·át Tam hoàng tử, chúng ta cũng có nhiệm vụ phải kiểm tra thật kĩ người vào thành! Ngươi vào thành đi!”

Nói xong tên lính kia lại đi kiểm tra từng người một.

Trở lại học viện, Vương nhanh chóng trả nhiệm vụ và về phòng của mình.

“Ngươi về rồi sao? Đúng lúc lắm!” Vừa đến cửa phòng, Cao Đại Minh đã ló đầu ra gọi.



Lúc này, trong phòng 3 người Vương, Cao Đại Minh và Kim Tài đang ngồi quanh một thứ được Kim Tài gọi là Chuyển Lôi Kiếm do hắn phát minh. Theo như phân tích của Kim Tài, Chuyển Lôi Kiếm này có công dụng khi truyền bất cứ loại chiến khí thuộc tính gì thì nó đều chuyển sang chiến khí thuộc tính lôi, càng truyền nhiều thì càng mạnh.

Vương và Cao Đại Minh liền thử trước tiên, hai tên bắt đầu truyền chiến khí của mình vào trong Chuyển Lôi Kiếm, nhưng chiến khí lôi thuộc tính này quá mạnh, chỉ trong chốc lát, hai người Vương và Cao Đại Minh đều đã b·ị đ·ánh cháy đen. Tuy rằng b·ị đ·ánh thành cháy đen nhưng Vương mừng rỡ phát hiện ra rằng hắn có thể hấp thụ số lôi điện phóng thích ra.

“Haizz, xem ra còn phải nghiên cứu thêm!” Kim Tài thở dài, hắn rất tâm huyết với dự án này nên việc thất bại khó tránh khỏi có chút chán nản.

“Ngươi có thể cho ta cái này được không?” Vương lân la hỏi.

“Hả??? Ngươi lấy nó làm gì? Thôi cũng được, lấy đi!” Kim Tài kinh ngạc, nhưng cũng chẳng bận tâm, dù gì đây cũng chỉ là sản phẩm lỗi.

...

Lúc vừa nãy khi Vương vận chuyển chiến khí của mình thì phát hiện một phần số lôi điện chuyển hóa bị mình hấp thụ nên Vương bị giật nhẹ hơn Cao Đại Minh.

Lúc này sâu bên trong đan điền Vương có một tia sét mỏng mảnh nhị sắc đang tham lam cắn nuốt số lôi lực mới tiến vào kia, tia sét sau khi cắn nuốt xong liền biến mất như chưa hề có gì xảy ra.

...

Trần Phong Liệt mang theo Nam Dương Hoàng Phong cùng Tô Lăng, đi tới trước cửa phòng Vương. Trần Phong Liệt mặc một bộ áo bào màu trắng, mày kiếm mắt sáng, mặt như ngọc quan, tư thế hiên ngang.

“Nguyệt Vương, ra đây cho ta!” Nam Dương Hoàng Phong lớn tiếng quát mắng.

Trong phòng, bọn người Vương, nghe được âm thanh quát mắng, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, lập tức đi ra ngoài cửa. Khi bọn hắn nhìn thấy Trần Phong Liệt, Cao Đại Minh lập tức ngây ngẩn cả người, cái chân vừa bước ra cửa ngoài, cũng lập tức rụt trở về, sửng sốt một chút.

“Trần Phong Liệt???”

“Ngươi là Nguyệt Vương đúng chứ? Thức thời mau chóng quỳ xuống xin lỗi Nam Dương học đệ và Tô Lăng học đệ ta sẽ bỏ qua!”

Trần Phong Liệt dùng mục quang khinh thường quét nhìn Vương.

“Hừ, ta tưởng Nam Dương Hoàng Phong gọi thêm người sẽ như thế nào? Hóa ra vẫn chỉ là một tên đầu đất, ngươi nói mà không thấy ngại sao? Trong những năm qua, không biết các ngươi đã bắt nạt không biết bao nhiêu tân sinh như ta rồi nhỉ?”

Bị Vương phản bác không chút nể mặt, hơn nữa còn ở ngay trước mặt nhiều học viên khác, mặt mũi Trần Phong Liệt đâu còn chỗ để, hắn ta thẹn quá thành giận: “Hay cho một tên nhanh mồm nhanh miệng, đánh người ta b·ị t·hương thế này còn lý luận? Ngươi thật sự nghĩ không ai trị được ngươi đúng không?”

“Tìm nhiều lý do như vậy chẳng phải chỉ vì để trả thù cho tên khốn kia sao? Vừa khéo ta đây cũng đang ngứa tay, có bản lĩnh gì thì dùng hết đi!” Vương cười lạnh lùng, vẻ hung ác loé lên trong mắt!

“Không ngờ Nguyệt Vương lại dám ăn nói với Trần Phong Liệt kiểu này? Hắn không muốn sống nữa sao?” Các học viên xung quanh mở to mắt nhìn Vương bằng ánh mắt như nhìn một con quái vật. Đó là Trần Phong Liệt, thực lực có thể nằm trong top 5 ngoại viện, không phải cấp bậc như Nam Dương Hoàng Phong hay Tô Lăng có thể so sánh!

“Nguyệt Vương, chớ có xúc động, ngươi không phải là đối thủ của hắn!” Nhìn thấy Vương giống như thật sự chuẩn bị liều mạng cùng Trần Phong Liệt, Cao Đại Minh lập tức tiến lên ngăn hắn lại. Nhưng không đợi hắn ta cất bước, Trần Phong Liệt đã lên tiếng với vẻ mặt dữ tợn: “Tiểu tử, không dạy cho ngươi một bài học, ngươi vẫn sẽ coi trời bằng vung thôi!”

“Đi lên lôi đài đi, nơi này không tiện động thủ!”

...

Lúc này, Vương tay cầm Ngân Lang thương, lặng lẽ đứng trên lôi đài, thân hình thẳng tắp, sừng sững bất động trong phong vân biến ảo, giống như là một ngọn đại phong bia vĩnh viễn không bao giờ sụp đổ.

“Hắn chính là Nguyệt Vương sao?”

“Chỉ là tân sinh mà dám khiêu chiến Trần Phong Liệt sao?”



“Khiêu chiến Trần Phong Liệt? Hắn nghĩ đánh bại Tô Lăng là có tư cách đánh với Trần Phong Liệt sao?”

“Xem ra Nguyệt Vương này chỉ là một tên coi trời bằng vung! Để xem hôm nay Trần Phong Liệt dạy dỗ hắn thế nào?”

Dưới lôi đài, tiếng bàn tán liên tiếp, đa số đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào Vương, lộ ra ánh mắt khinh thường.

Đối với lời bàn tán bốn phía, Vương giả bộ mắt điếc tai ngơ, nắm tay giấu trong ống tay áo xiết chặt đến trắng bệch.

Lúc này, Trần Phong Liệt cũng tiến đến lôi đài, theo sau hắn là Tô Lăng cùng Nam Dương Hoàng Phong, ai cũng vênh váo tự đắc, kiêu căng ngang ngược, các học viên đang có mặt ở đây cũng không dám trêu chọc, nhao nhao nhường cho bọn họ một con đường.

“Chào Phong Liệt học trưởng, Tô Lăng học trưởng, Nam Dương học trưởng!”

Một đường đi tới, học viên hai bên đều chắp tay cúi người, trong giọng nói lộ rõ ý lấy lòng.

“Ừm!” Trần Phong Liệt hai tay chắp sau lưng, nhìn không chớp mắt, sắc mặt lạnh nhạt, người không biết còn tưởng hắn là một vị tiền bối tu vi cao thâm.

Vạn chúng chú mục, Trần Phong Liệt đi tới lôi đài, khinh thường nhìn Vương.

Trần Phong Liệt nhìn về phía Vương, mỉm cười:

“Tiểu tử, để hôm nay ta dạy cho ngươi…

Trần Phong Liệt còn chưa dứt lời, sắc mặt lập tức biến đổi, bởi Vương phía đối diện, đã cuồng mãnh xông tới! Nhìn thấy cảnh này, đám người bên dưới đều ngây cả người, một câu không nói, trực tiếp đánh?

Vương xuất thủ trước, cũng có nghĩa là hắn chiếm được tiên cơ, khi hắn vọt tới trước mặt Trần Phong Liệt, thế đã ngưng tụ, một thương chém xuống.

Nhưng Trần Phong Liệt cũng không phải dạng vừa! Chân phải nhẹ nhàng chống ra sau, hai tay đan lại ngăn về trước.

Ầm!!!

Một tiếng bạo thấp vang lên, Vương trực tiếp bị chấn lui về phía sau. Thấy Vương bị đẩy lui, Trần Phong Liệt cũng không hề có ý dừng tay lại, tiếp tục cất bước, mượn thế lao tới, tiếp tục xuất quyền!Thuần túy sử dụng lực lượng thân thể.

Vương lại lui, sắc mặt trở nên cực khó coi, hắn không nghĩ tới, lực lượng của Trần Phong Liệt lại mạnh tới vậy, hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn!

Nhìn thấy Trần Phong Liệt lại oanh tới, hắn không chọn né, mà vận lực chém một thương thẳng vào người Trần Phong Liệt!

Ầm!

Thương quyền giao kích, Trần Phong Liệt lập tức biến sắc, sau một khắc, toàn bộ thân hình liên tục lùi lại, một lùi, liền trọng vẹn hơn mấy chục trượng, người sáng suốt đều có thể thấy, cánh tay Trần Phong Liệt đang run rẩy kịch kiệt!

Trần Phong Liệt hít sâu một hơi, chậm rãi rút kiếm ra, thanh kiếm trong tay hắn chính là Hoàng bảo bát phẩm, tên là Lam Băng kiếm!

Đối mặt với Vương, hắn không thể trông chờ đối thủ quá yếu, chỉ có thể để cho lực lượng mình càng tăng mạnh!

Ánh mắt của Trần Phong Liệt trở nên sắc bén hơn trong nháy mắt, khắp người tỏa ra chiến khí, hóa thành từng khí kiếm nhỏ trong suốt, nâng trường kiếm lên, khí thế dồi dào mênh mông như biển, đè ép trực tiếp lên Vương.

Vèo!

Cây kiếm tỏa ra hào quang, giống như sao băng xuyên phá không gian, đâm thủng không khí, bay về phía Vương nhanh như chớp. Không ai có thể thấy quỹ tích của thanh kiếm cũng không ai có thể hình dung được kiếm này mạnh đến như thế nào.



“Nhất Kiếm Quang Hàn!!!”

Kiếm bay nhanh như vậy khiến không ít người xem căng thẳng trong lòng, làm sao trốn được?

Mà giờ khắc này, tinh thần Vương cũng tập trung đến cực điểm. Vẻ hứng khởi trong mắt Vương hiện rõ, hắn cảm giác được sự bén nhọn của một kiếm này, có một loại áp lực khó tả. Nhưng càng như vậy thì càng kích thích chiến ý trong lòng hắn.

Tiếng xé gió vang lên, Vương giơ Ngân Lang thương ra.

Đanhhh! Như là đâm phải bức tường rắn chắc, Trần Phong Liệt cảm giác được thanh kiếm cũng không thể tiến thêm được một phân nào nữa. Mũi kiếm bị Ngân Lang thương chặn lại. Vương điểm nhẹ mũi chân, lập tức phóng ra ngoài, cùng lúc đó, trường thương trong tay đã bắn ra. Đối diện, Trần Phong Liệt cũng không dám chủ quan, chợt lui nửa bước, tay phải đẩy ra, không khí bốn phía lập tức tụ lại trong tay hắn, thanh kiếm tụ đầy chiến khí. Lưỡi kiếm mỏng như cánh ve được bao phủ bởi lôi điện đang dùng uy thế cường bạo đánh tới.

Lôi đài số một gió xoáy cuồng nhiệt cùng chỉ trắng dây dưa, v·a c·hạm, thỉnh thoảng giống như có ba động kịch liệt từ đó truyền đến, mặt đất phụ cận lôi đài khẽ chấn động. Kịch liệt giao phong để đám người không kịp nhìn, bởi vì quá chăm chú, người xem lặng ngắt như tờ, bên trong chỉ nghe quyền cước v·a c·hạm,đám người càng thêm yên tĩnh.

Hai người giao thủ tốc độ quá nhanh, đại đa số người căn bản thấy không rõ tình hình cụ thể, chỉ có thể âm thầm phỏng đoán ai chiếm thượng phong.

Cũng không biết qua bao nhiêu chiêu, chỉ thấy cuồng phong đột nhiên đình chỉ, lộ ra thân hình Trần Phong Liệt, bay ngược đến bên bờ lôi đài mới ngừng lại được. Phanh lại dùng quá nhiều sức, giày cùng phiến đá ma sát, tiếng chói tai ma sát truyền ra.

Không ít người xem trái tim đều nhấc đến cổ họng, sợ không cẩn thận rơi xuống, chiến đấu kết thúc như vậy. May mắn, tình huống hỏng bét hiện tại chưa xuất hiện, chiến đấu còn có thể tiếp tục tiến hành.

“Thật mạo hiểm a!”

Kề sát biên giới bước chân mới đứng vững, Trần Phong Liệt lẩm bẩm. Ánh mắt liếc nhìn toàn thân, vai phải cùng cổ tay có thêm một vết thuong, làn da b·ị đ·âm thủng, máu tươi chậm rãi chảy ra, nhuộm đỏ quần áo vừa mới thay. Nếu như vừa nãy không cẩn thận thì cũng không chỉ có hai v·ết t·hương như vậy.

Hắn động thân ngẩng đầu, nhìn chăm chú Vương, thì thào nói ra: “Gia hỏa này, thật đúng là không thể khinh thường được!”

Lưới chỉ từ từ tiêu tán, lộ ra thân hình Vương, hắn không có bất kỳ thương thế nào.

Giao đấu tạm dừng, dưới đài người xem có được cơ hội, nhao nhao nghị luận một lần nữa vang lên.

“Xem ra Phong Liệt học trưởng muốn thua a!” Một người trong đó nói ra phỏng đoán.

“Không thể nào, Phong Liệt học trưởng còn chưa dùng hết sức đâu!”

“Nhưng tên Nguyệt Vương này cũng mạnh thật, xem ra trong đám tân sinh không có ai là đối thủ của hắn được rồi!”

...

Vương ôm quyền mà đứng, bễ nghễ nhìn đối thủ, áo tung bay, khí phách lăng vân, mặc dù đứng cùng một nơi, lại khiến người ta thấy phảng phất hơn người một bậc, lại có loại cảm giác từ cao nhìn xuống. Hắn sắc mặt lãnh khốc mở miệng nói: “Ngươi sẽ không có một chút bản sự như vậy chứ?”

Mặc dù ngoài miệng hỏi thăm, trong lòng đã sớm có kết luận, trải qua giao phong lâu như vậy, hắn có thể đoán ra thực lực của Trần Phong Liệt, mặc dù thực lực của Trần Phong Liệt rất mạnh trong cửu tinh Chiến Giả, nhưng vẫn còn chưa đủ để làm khó hắn!

Đè xuống ý nghĩ, Vương lắc đầu, thất vọng thở dài nói: “Ta sai rồi, đối với ngươi chờ mong quá cao!”

“Chơi đùa với ngươi đủ rồi! Cửu Thức Sát Thần Thức Thứ Nhất - Trảm Nhân!”

Mũi thương của Vương tỏa ra vô tận sát cơ. Khuôn mặt và ánh mắt Vương biến đổi tỏa ra sát cơ nồng đậm.

Thế thương đột nhiên bộc phát, một đạo thân như sấm sét đột nhiên xông ra ngoài, kiếm quang sáng chói tàn phá sân khấu, cái thân ảnh hoa lệ kia như ngừng lại bên trong mắt mọi người, sau đó một thoáng liền biến mất không thấy gì nữa.

Khóe miệng Trần Phong Liệt động nhẹ một cái, nhưng căn bản không có nói ra miệng, hắn ta không có hiểu tại sao Vương lại ra chiêu nhanh đến như vậy, nhưng hắn ta đã không còn cơ hội, thân thể bay ra khỏi đài, toàn thân tràn ngập cảm giác t·ê l·iệt khó nói lên lời, cơ hồ không còn tri giác, hoàn toàn đã mất đi năng lực hành động, mũi miệng của hắn càng là không ngừng trào ra máu tươi, hiển nhiên sau khi chịu một chiêu này nhận lấy nội thương không nhẹ...

Xung quanh, yên tĩnh!

Nguyệt Vương đánh bại Trần Phong Liệt!